Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 96: Không có mặt




Hết cách rồi, Trung Đảo Bắc Can mang đến ba người, thực lực đều không kém, trái lại, còn phi thường mạnh. Trần Thanh Đế sợ ba người kia nghe được hắn nói, cho nên mới thúc dục linh khí, thi triển mật âm chi pháp.

Mật âm chi pháp, âm thầm truyền âm, nếu như là cao thủ, ở khoảng cách nhất định vẫn có thể đủ nghe được. Bất quá, Trần Thanh Đế có thể khẳng định, dùng khoảng cách của ba người kia, là tuyệt đối nghe không được.

Mà thanh âm của Trần Thanh Đế, nhìn như rất nhỏ, như con muỗi đang gọi, nhưng đối với Tỉnh Thượng Tàn Câu mà nói, lại như sấm bên tai, phi thường rõ ràng.

Tuy Tỉnh Thượng Tàn Câu không biết, Trần Thanh Đế vì cái gì không cho hắn nói chuyện, nhưng mạng nhỏ vẫn còn trong tay người ta, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là vô cùng nghe lời nhẹ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

Có thể không nghe lời sao?

Nếu không nghe lời, chọc giận Trần Thanh Đế, làm cho Trần đại thiếu mất hứng, hắn đi đâu tìm thuốc giải đây? Trần đại thiếu đã nói, trong thiên hạ cũng chỉ có hắn có giải dược a.

Không có giải dược, cái kia là một con đường chết. Tỉnh Thượng Tàn Câu không muốn chết, nửa đời sau còn có nữ nhân, tài phú chờ hắn đi hưởng thụ, ai cam lòng chết.

Hơn nữa, cho dù bệnh viện có thể thay Tỉnh Thượng Tàn Câu giải độc trong cơ thể, nhưng hiện tại hắn thân ở vùng ngoại thành, cũng không có nhiều thời gian đuổi tới bệnh viện như vậy a.

Dù sao, chỉ còn lại có nửa giờ, là độc phát a.

Dưới hoàn cảnh này, Tỉnh Thượng Tàn Câu vì mạng sống, cũng chỉ có thể nghe Trần Thanh Đế, chỉ có thể mặc cho Trần đại thiếu bài bố. Tánh mạng của mình so với cái gì đều trọng yếu, Trung Đảo Bắc Can tính là cái gì chứ.

- Trung Đảo thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi.

Tỉnh Thượng Tàn Câu, hít sâu một hơi, quét sạch sợ hãi trong lòng, mở cửa phòng liền xông ra ngoài.

Không thể phủ nhận, Tỉnh Thượng Tàn Câu có thể trở thành quân sư của Trung Đảo Bắc Can, cũng vẫn là rất có bản lĩnh. Không nói đến trí tuệ của hắn như thế nào, chỉ là phần hành động này, lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được nhếch lên ngón tay cái.

- Tỉnh Thượng Quân, ngươi trở lại rồi, vội vã gặp ta như vậy, có việc gì sao?

Trung Đảo Bắc Can, đối với quân sư Tỉnh Thượng Tàn Câu này, có thể nói là phi thường tín nhiệm.

Bởi vì Tỉnh Thượng Tàn Câu bày mưu tính kế, để cho địa vị của hắn ở Sơn Khẩu không ngừng tăng lên. Có thể nói, nếu như không có Tỉnh Thượng Tàn Câu, Trung Đảo Bắc Can không có khả năng có được địa vị hôm nay.

Chính là vì như thế, Trung Đảo Bắc Can không chỉ có vô cùng tín nhiệm Tỉnh Thượng Tàn Câu, chưa từng có lòng nghi ngờ đối với hắn, đồng thời cũng mang một lòng biết ơn.

- Trung Đảo thiếu gia, hắn là Lữ Đông, là người Lữ gia phái tới, hắn muốn gặp ngươi.

Tỉnh Thượng Tàn Câu, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Trần Thanh Đế nói ra:

- Lữ Đông tiên sinh, đây là Trung Đảo thiếu gia của chúng ta.

- Lữ Đông tiên sinh, ngươi tốt!

Nhìn thấy Tỉnh Thượng Tàn Câu đối với Trần Thanh Đế khách khí như thế, Trung Đảo Bắc Can còn tưởng rằng, Trần Thanh Đế là nhân vật ngưu bức trong Lữ gia, cũng trở nên khách khí.

- Ân.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hai mắt đã rơi vào trên người ba gã Hắc y nhân sau lưng Trung Đảo Bắc Can. Bởi vì hắn cảm giác ba người này rất quỷ dị, hơn nữa còn có một loại nguy cơ không hiểu.

Trần Thanh Đế có đầy đủ tự tin, trong ba người này bất luận một người nào hắn đều có thể chém giết. Bất quá, nếu như ba người bọn họ liên thủ, dùng tu vi Luyện Khí tầng ba của Trần đại thiếu, tuy cũng có thể chém giết bọn chúng, nhưng sẽ phải trả giá thảm trọng.

- Không nghĩ tới, Trung Đảo Bắc Can tìm tới ba người như vậy. Mà thực lực ba người này, so với Phong Nhiên mà nói, tuy yếu nhược đi một tí, nhưng bọn hắn cho ta cảm giác rất quỷ dị.

Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ trong lòng:

- Xem ra, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất động thủ diệt sát tất cả bọn chúng, cần đánh bại từng cái, trước phải phân tán ba người này ra, chém giết từng cái mới được.

Người, đã nhìn thấy, mà Trần Thanh Đế cũng thành công dùng thân phận Lữ Đông, lăn lộn đi vào. Kế tiếp, tất cả hướng đi của bọn người Trung Đảo Bắc Can, hắn đều có thể nắm giữ, thậm chí là tham dự trong đó.

Cho nên, vì bảo hiểm đạt được mục đích, Trần Thanh Đế cũng không nóng nảy.

Bọn người Trung Đảo Bắc Can, tất nhiên là phải giết. Bất quá, trả cái giá thật nhỏ, thậm chí không cần phải trả giá, tiêu diệt tất cả bọn chúng, mới là phong cách hành sự của Trần Thanh Đế.

Tại Trần Thanh Đế nhìn về phía ba hắc y nhân kia, đồng thời, ba hắc y nhân cũng đem ánh mắt tập trung trên người Trần Thanh Đế. Bọn hắn đều từ trên người Trần đại thiếu, cảm nhận được nguy cơ nồng hậu dày đặc.

Ba người bọn họ lẫn nhau dùng ánh mắt trao đổi, đã nhận được một kết quả, đó chính là: bất cứ người nào trong bọn hắn đều không phải là đối thủ của Trần đại thiếu, nhưng, ba người bọn họ liên thủ, có đầy đủ tự tin chém giết Trần đại thiếu.

- Trung Đảo thiếu gia, Lữ Đông tiên sinh là người như vậy, xin ngươi đừng để ý.

Nhìn thấy Trung Đảo Bắc Can đối với thái độ của Trần Thanh Đế mà nhíu mày, Tỉnh Thượng Tàn Câu vội vàng giải thích.

Hết cách rồi, cái mạng nhỏ của mình, còn giữ ở trong tay Trần Thanh Đế, không thay Trần đại thiếu giải thích không được a.

Trung Đảo Bắc Can vừa muốn nói chuyện, trong đó một gã Hắc y nhân, hạ giọng bám vào bên tai Trung Đảo Bắc Can nói mấy thứ gì đó, ánh mắt Trung Đảo Bắc Can nhìn về phía Trần Thanh Đế, cũng phải biến đổi.

Tuy thanh âm Hắc y nhân này rất thấp, lại không có giấu diếm được Trần Thanh Đế. Bất quá, về phần nói gì đó, Trần Thanh Đế không có nghe hiểu.

- Mịa, xem ra sau này phải học tập ngoại ngữ mới được, người ta nói gì đó, rõ ràng nghe rất rõ, lại nghe không hiểu. Cho dù bọn hắn mắng ta, cũng chỉ có thể đứng đó cười.

Vì thế Trần Thanh Đế quyết định, nhất định phải học nhiều ngôn ngữ mới được.

- Lữ Đông tiên sinh, không nghĩ tới ngươi là một cao thủ, thật sự là thất kính, thất kính.

Trong ánh mắt Trung Đảo Bắc Can nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy nóng bỏng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trung Đảo Bắc Can là tinh tường nghe được, ba người hắn mới mời đến, nếu như không liên thủ, không có bất cứ người nào là đối thủ của Trần Thanh Đế.

Cái này như thế nào không làm cho Trung Đảo Bắc Can khiếp sợ?

Người có thể làm cho Trung Đảo Bắc Can tự mình đi đón, có thể là nhân vật tầm thường sao? Nguyên một đám tâm cao khí ngạo không nói, thực lực cũng phi thường cường hoành, nhưng bọn hắn lại tự mình thừa nhận mình không bằng Trần Thanh Đế.

Trần Thanh Đế kia hẳn là càng ngưu bức.

- Ngươi mời đến ba người này, thực lực cũng còn miễn cưỡng.

Trần Thanh Đế rất là bình thản nói, không có bất kỳ cảm tình ở trong đó, rất là lãnh khốc.