Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 56: Không cách nào trốn tránh trách nhiệm




Kinh thành, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đằng Long.

Chu Dung tay cầm điện thoại đứng bất động, nghe thanh âm trong điện thoại, nước mắt bà thành hàng dài rớt xuống.

Trong nội tâm bà phảng phất đâu đớn như có cái gì đó đâm vào xương cốt, ngay cả đứng lên hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Cố gắng không để ý nó nhiều năm như vậy, tuy rằng là bảo vệ nó, nhưng mẫu tử huyết mạch liên tâm, sao mà không đau lòng cho được?

Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Chu Dung chính tai được nghe tiếng nói của Diệp Hoan, đây là giọng nói của con trai bà a.

Chu Dung buông điện thoại xuống, hai tay che mặt, vô lực khóc thầm.

Tập đoàn thế lực và gia tộc hiển hách, vì cái gì mà ngay cả điều đơn giản nhất ở nhân gian là tình mẫu tử đều cũng thể nghĩ tới? Vấn đề này Chu Dung đã trăn trở suốt hai mươi năm nhưng đến bây giờ bà cũng chưa có nghĩ thông.

Dùng sức lau nước mắt, Chu Dung bấm một số điện thoại khác.

Điện thoại đã kết nối, thanh âm của Chu Dung lạnh giá như băng tuyết ngàn năm: "Chu Mị và Diệp Hoan không sao cả, biết không? Chu Mị là bị Diệp Hoan bắt cóc, nó vừa mới gọi điện thoại tới, Diệp Hoan nó đòi tiền chuộc..."

Người ở đầu bên kia ngây ra một lúc, ngữ khí không khỏi thả lỏng, thậm chí có vài phần tức cười: "Nó bắt cóc Chu Mị? Thắng nhóc này rất ác độc nha..."

Chu Dung trầm mặc, sau đó từ trầm mặc mà bộc phát, ngữ điệu trở lên sắc nhọn, kịch liệt.

"Ông cảm thấy rất buồn cười đúng không? Ông cảm thấy chuyện này hoàn toàn liều lĩnh đúng không ? Ông có nghĩ tới, tại sao Diệp Hoan lại bắt cóc Chu Mị? Nó gặp phải vấn đề gì mà không thể giải quyết khó khắn đến mức bất đắc dĩ phải đi đến bước này? Trong những năm tháng qua nó phải trải qua cuộc sống khốn khổ nghèo khó như thế nào? Nó gặp chuyện gì mà chỉ có thể làm ra hạ sách này, bí quá hóa liều? Khi chúng ta có quyền thế, tận hưởng vinh hoa, ông có nghĩ tới con của chúng ta vẫn còn phải đấu tranh miếng cơm manh áo, dốc sức liều mạng mưu sinh không?"

Bên đầu điện thoại bên kia, giọng nam trầm xuống: "Dung nhi, vừa rồi anh không có nghĩ sâu xa như vậy, nhưng em cũng phải thông cảm cho anh, nhưng năm tháng qua anh làm hết thảy đều là vì nó, vì một lần nữa hợp lại thành một gia đình trọn vẹn..."

Chu Dung đã nghẹn ngào không thành tiếng: "... Hai mươi năm, chúng ta chưa hề cho hắn một chút ít trợ giúp, anh có từng tưởng tượng qua một cô nhi không cha không mẹ, hắn không hề có bất kỳ chỗ dựa nào, không nhận được bất kỳ sự thương yêu nào, trời không chứa, đất không chấp, nó chỉ dựa vào khát vọng sống mãnh liệt, vật lộn sống đến tận bây giờ. Nó một mình trong xã hội lăn lê bò quàng, nó hãm hại lừa gạt người khác không việc xấu gì không làm cũng chỉ để cho cuộc sống mình tốt một chút, ăn no một chút, mặc ấm một chút, nhưng năm tháng qua nó chịu biết bao đau khổ, chịu bao nhiêu tội trạng, cũng tự thể nghiệm được lòng người dễ thay đổi, chúng ta là cha mẹ nó đấy, anh có biết không?"

Đầu bên kia lại trầm mặc...

Chu Dung khóc đến mức đứt từng khúc ruột: "...Chúng ta bỏ qua thời gian hắn phát triển, trong cuộc đời có hắn không có chúng ta làm bạn, nghĩ đến những thứ này lòng em đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Chúng ta thiếu nợ hắn nhiều lắm, van cầu anh đem lại hạnh phúc cho nó!"

*************************************************

Bảo tiêu của Chu Mị cung cấp đầu mối mới với Triệu Đại Phong, thông qua tín hiệu khẩn cấp từ đồ dùng tùy thân mà Chu Mị mang theo, những bảo tiêu đã xác định được vị trí cụ thể của Chu Mị ở nhà xưởng máy móc bỏ hoang ở ngoại ô.

Tại cục công an, cảnh sát hình sự, đặc công, cảnh sát vũ trang toàn bộ huy động, đoàn xe trùng trùng điệp điệp lao nhanh tới vùng ngoại ô.

Cục công an đã triệu tập khẩn cấp hội nghị thường vụ, cục trưởng Trương Quốc Minh chỉ thị tên đợt hành động lần này là "Hành động giải cứu con tin".

Giải cứu con tin có nghĩa rằng nếu bọn bắt cóc không đầu hàng, cảnh sát sẽ không một chút do dự sử dụng vũ lực.

Một cái lưới lớn đã giăng ra nhằm vào Diệp Hoan.

Bên trong nhà xưởng bị bỏ hoang.

Diệp Hoan ôm đầu gồi, trầm mặc nhìn lên trời xanh, tâm tình hắn có chút lộn xộn.

Đã đi đến bước này, liệu còn quay đầu lại được hay chăng?

Như thế nào đã đến bước này rồi?

Diệp Hoan hiện tại cảm giác phảng phất như đang năm mơ. Hắn thật sự hy vọng có ai ở bên ngoài dùng sức lay động hắn một chút làm cho hắn tỉnh mộng sau đó sẽ nghĩ lại mà đổ mồ hôi lạnh rồi lại tiếp tục trải qua quãng thời gian bình thản trước đây không có gì thay đổi.

Nhưng cuối cùng đây không phải là mộng.

Diệp Hoan cũng đoán ra được, cảnh sát Ninh Hải đã giăng ra lưới lớn, từ trên trời rơi xuống để bắt hắn.

Về sau hắn sẽ ra sao?

Chính hắn cũng không thể chạy khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, đợi hắn phía trước chính dây xích leng keng trong tù.

Còn Tiểu Ái? Tiểu Ái phải làm sao bây giờ? Nếu như không lấy được tiền, ngày mai Tiểu Ái sẽ bị bệnh viện đuổi ra ngoài, nó chỉ có thể nằm lại trên chiếc giường nhỏ lạnh như băng ở viện phúc lợi, chờ đợi cái chết đến...

Diệp Hoan nghĩ tới đôi mắt trong veo thuần phác kia, cơ hồ hắn cảm thấy lòng mình quặn đau.

Đêm đã khuya, Hầu Tử và Liễu Mi tựa đầu vào gối ngủ gật.

Không biết từ lúc nào, Chu Mị đã lặng yên ngồi bên cạnh hắn.

Nhìn khuôn mặt trầm mặc vô hồn của Diệp Hoan, trong nội tâm Chu Mị thầm thở dài.

"Diệp Hoan này, kỳ thật anh không cần ra hạ sách này, thật sự, tôi có thể giúp anh." Chu Mị một lần nữa nói lại những lời này.

Bất quá Diệp Hoan căn bản không tin.

Con tin bị cưỡng ép vì mạng sáng, cái gì cũng có thể hứa hẹn, một khi được cứu thoát tất nhiên bọn họ sẽ không thực hiện, nhưng năm tháng lăn lê bò quàng để sống, Diệp Hoan đã hiểu rất rõ lòng người.

"Chu tiểu thư, thẳng thắn mà nói, tôi đối với cô ấn tượng không tệ, cho nên cô cũng đừng dùng những lời nói kiểu này lừa gạt tôi, miễn phá hư ấn tượng tốt của cô với tôi. Tôi rất cần tiền, cần rất nhiều tiền, trừ phi đem một chồng tiền mặt trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ không thả người." Diệp Hoan thản nhiên nói.

Chu Mị bắt đắc dĩ thở dài: "Diệp Hoan, anh đến tột cùng là gặp khó khăn gì có thể nói cho tôi biết không?"

"Không cần, khó khăn của những người cùng khổ, trong mắt kẻ có tiền các cô có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười, tôi chỉ cần tiền, tôi không phải là xin cứu tế từ từ thiện, cho nên không cần giải thích nhiều làm gì."

Chu Mị không có cách nào, tuy ngày bình thường Diệp Hoan luôn vui mừng tí tửng, nhưng cô có thể nhạy cảm phát hiện ra rằng thực chất nội tâm Diệp Hoan có tâm lý thù hận với kẻ có tiền, vô cùng bài xích, hắn dường như đem mình và kẻ có tiền thành hai giai cấp không đội trời chung, hai cái không thể nào cùng tồn tại, chỉ có thể đối lập.

Loại tình huống này, Chị Mị thực sự không thể nào chính thức cùng hắn khai thông, bởi vì tâm của Diệp Hoan đã đóng lại, cô không thể đi vào.

Chu Mị đành phải lui mà cầu: "Được rồi, anh có thể cho tôi gọi điện thoại không? Cần bao nhiêu tiền tôi bảo người đem tiền tới."

Những lời này rốt cuộc đã làm cho Diệp Hoan động tâm, hôm nay hắn làm hết thảy đơn giản chỉ vì muốn nghe những lời này.

"Tôi không cần nhiều, đái khái tầm một trăm vạn, tôi cũng chỉ cần tầm ấy đủ để chuẩn bị cho trường hợp bệnh xấu nhất của Tiểu Ái, phiền toái cô cho người đem cho ta một trăm vạn được không?" Diệp Hoan vui mừng dừng lại một chút, vẻ mặt có chút cẩu khẩn: "...Cái này là cô cho tôi mượn, về sau tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho cô, ta hiện tại cần gấp số tiền kia."

Ánh mắt cầu khẩn của Diệp Hoan không khỏi khiến Chu Mị đau xót.

Hắn bị cuộc sống bức bách đến tình trạng nào mới có thể khiến một người nam nhân lộ ra vẻ mặt như vậy?

Diệp Hoan, lưng anh rốt cuộc phải mang bao nhiêu áp lực?

"Tiểu Ái là ai, nàng bị bệnh gì?" Chu Mị nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

"Tiểu Ái phải..."

Lời còn chưa dứt đã xảy ra biến cố.

(*) Bát tự: ở đây được hiểu là giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh và năm sinh

Một đạo ánh sáng màu trắng từ bên ngoài nhà xưởng chiếu thẳng vào trên người Diệp Hoan, ngay sau đó vô số đèn báo cảnh sát xanh đỏ lập lòe bên ngoài, tiếng còi báo hiệu vang lên dồn dập phá vỡ bầu trời đêm yên lặng.

Diệp Hoan sợ ngây người, Chu Mị cũng vô cùng hoảng sợ.

Cạnh đống lửa, Hầu Tử và Liễu Mi bừng tỉnh, Hầu Tử phản ứng rất nhanh, lập tức quơ lấy dao, dí vào cổ Liễu Mi.

Hai mắt Liễu Mi phát lạnh, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh đang định phản kháng dùng quyền lấy con dao của Hầu Tử nhưng trong lúc vô tình cô thấy Diệp Hoan đang ngây ra như phỗng, không hiểu sao cô lại dừng lại.

Chu Mị nóng lòng, giữ chặt lấy tay Diệp Hoan, nói: "Diệp Hoan, anh hãy làm theo mệnh lệnh của bọn họ, anh sẽ không có chuyện gì đâu, tin tưởng tôi! Không nên chống đối với cảnh sát, bọn họ sẽ nổ súng đó..."

Diệp hoan lấy lại tinh thần, quay đầu lại chăm chú nhìn Chu Mị, lẳng lặng nói: "Tiền, một trăm vạn."

Chu Mị tức giận tím mặt, giậm chân: "Lúc nào rồi mà còn nói đến tiền, nhanh ôm đầu đi ra ngoài, rồi tôi sẽ lập tức cho người đem tiền tới cho anh!"

Diệp Hoan cười, tính tình bướng bỉnh như con lừa, lắc đầu: "Không, tôi cần tiền, tôi muốn tận mắt thấy tiền."

Chu Mị nhìn thấy Diệp Hoan cười, nước mắt cô không ngăn được lăn xuống.

"Vì sao? Diệp Hoan, tại sao anh phải cố chấp vậy?"

Diệp Hoan vẫn mỉm cười: "Vì trách nhiệm, trong đời rất nhiều chuyện, được làm, cũng có thể không được làm, chuyện này tôi không thể không làm, là do tôi không thể trốn tránh trách nhiệm."

*******************************************

Qua kính viễn vọng, Triệu Đại Phong nhìn thấy bộ dạng tươi cười của Diệp Hoan.

Nội tâm ông trầm xuống.

Suy nghĩ chốc lát, ông ra quyết định.

"Bọn bắt cóc không có dấu hiệu đầu hàng, đội súng bắn tỉa chuẩn bị, tập trung vào mục tiêu, hạ gục bọn chúng: " Triệu Đại Phong trầm giọng ra lệnh.

"Khoan đã!"

Cao Thắng Nam bỗng nhiên từ trong lao ra, vành mắt cô đỏ ửng, giọng run run: "Chú Triệu, không nên vội vàng ra mệnh lệnh như vậy, trước hết chúng ta tranh thủ khuyên Diệp Hoan đầu hàng. Chú Triệu, Diệp Hoan không phải là loại tội phạm cùng hung cực ác, anh ấy làm vậy chắc chắn là do bất đắc dĩ, chú Triệu chúng ta đợi một chút đi, cháu van chú."

Triệu Đại Phong im lặng không nói.

Cao Thằng Nam càng nôn nóng: "Chú Triệu, nếu như cha cháu ở đây chắc chắn sẽ không hạ mệnh lệnh như vậy."

Triệu Đại Phong trừng mắt: "Cháu lấy cha cháu ra dọa ta."

Cao Thằng Nam đã bước đi không vững nhưng cô cũng không chịu thua: "Trước là khuyên tội phạm đầu hàng, nếu không được thì mới hạ gục con tin, đây là cách giải quyết nguy hiểm của con tin!"

"Cháu không thấy biểu hiện của bọn cướp đâu, chúng đâu có biểu hiện đầu hàng? Nha đầu, cháu có biết ai là người bị bắt cóc không? Các cô ấy không thể có chút thương tổn nào a!"

"Không thử một chút làm sao biết được bọn chúng có đầu hàng không?"

"Cháu..." Triệu Đại Phong chán nản, suy nghĩ, cuối cùng quyết định nhượng bộ. Tất nhiên không hẳn là do Cao Thằng Nam thỉnh cầu mà cũng do vụ án này khó giải quyết, nếu như con tin bị giết hại, bên trên sẽ trách tội hắn không làm đúng quy trình giải cứu con tin mà cứu viện, trách nhiệm này, ông không thể gánh vác được.

"Được rồi, gọi chuyên gia đàm phán đến đây..."

Cao Thằng Nam vỗ ngực, nói: "Không cần chuyên gia đàm phán, cháu đến cùng anh ấy đàm phán."

*************************************

Đây là một đêm không hề yên tĩnh, nhất định có rất nhiều người mất ngủ.

Kinh thành.

Trong một thư phòng trang nhã mộc mạc, chuông điện thoại vang lên.

Một người đàn ông năm mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị nhấc điện thoại, giọng nói trầm ổn hùng hồn: "Chuyện gì?"

"Lãnh đạo, tôi là Trương Thành Thái, tôi ... thẹn với nhắc nhở của ngài."

"Sao vậy?"

"Là Diệp Hoan bắt cóc Chu tiểu thư, hiện tại cậu ấy đang ở một nhà xưởng bỏ hoang ngoại ô Ninh Hải cùng với cảnh sát giằng co, tình thế rất nguy cấp, cảnh sát có thể nổ súng bất cứ lúc nào, tôi với thư cách bí thư thị ủy không có cách nào nhúng tay vào sự tình của cảnh sát, dù sao chuyện này cũng liên quan tới lợi ích của quá nhiều người ở Ninh Hải..."

Người đàn ông nghe xong, hai đầu lông mày lập tức tản mát ra uy thế ngưng trọng như núi.

"Ta đã biết, chuyện này ta sẽ lo liệu."

"Lãnh đạo, ta thực sự xin lỗi, tôi không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như vậy."

"Không trách người, tiểu tử kia thực sự làm ta khó lòng phòng bị."

Trương Thành Thái cả kinh, "tiểu tử kia" xưng hô thế này thì quá thân mật rồi, Diệp Hoan cùng với lão lãnh đạo có quan hệ như thế nào?

Cúp điện thoại, nam tử do dự một lúc, rốt cục thầm than một tiếng.

Cái gì tới cũng phải tới, dấu đầu hở đuôi, cuối cùng cũng bại lộ a, nhưng vẫn hơn là để nó chết dưới súng của cảnh sát đêm nay.

Mặc khác ông bấm một dãy số, trầm giọng nói: "Lão Phương, đã ngủ chưa? Thật xin lỗi muộn thế này rồi còn đánh thức ông, có chuyện tình nhờ ông xử lý một chút..."

*****************************************************

Trong khi đó tại nhà xưởng bỏ hoang ngoại ô.

Cao Thằng Nam giơ hay tay lên, chậm rãi đi vào.

Diệp Hoan kề dao trên cổ Chu Mị, Hầu Tử kề dao trên cổ Liễu Mi.

Hai cô không hề có một chút hoảng sợ, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Cao Thằng Nam từng bước một tiến về phía Diệp Hoan, cách năm bước thì đứng lại.

Diệp Hoan cười: "Cao cảnh quan, người quen cũ, vì sao mỗi lần tôi phạm pháp đều đúng thời điểm cô đến bắt tôi? Chúng ta không phải là trời sinh bát tự(*) không hợp nhau đấy chứ?"

Nội tâm Cao Thằng Nam mơ hồ nhói đau, cô không cách nào quên được bộ dạng lúc trước Diệp Hoan liều ôm khư khư lấy túi tiền của mình lại dũng cảm đấu với tên cướp, một màn kia hồi tưởng lại làm cho cô đau lòng không thôi, đau lòng vì nghị lực sống từ trong cuộc sống vật lộn, cũng đau lòng vì sự hèn mọn nhưng lại vĩ đại, vì trách nhiệm mà phấn đấu quên mình, dũng khí dám từ bỏ mạng sống mà đánh cược một lần.

Vừa mới qua vài ngày, tại sao hắn từ anh hùng lại biến thành đạo tặc?

Cao Thắng Nam nhìn chăm chú hắn thật lâu, trong mắt cô không có cách nào làm tiêu tan đau đớn.

"Diệp Hoan, tại sao phải làm như vậy? Vì cái gì?"

"Bởi vì tôi cần tiền."

Cao Thằng Nam nghẹn ngào: "Anh có biết anh đã gây ra biết bao nhiêu họa không? Anh cần tiền sao không nói với tôi, tại sao lại làm ra sự tình tày đình này?"

Diệp Hoan cười nhạo: "Cao cảnh quan, chúng ta dường như không phải rất thân thuộc a, tìm cô mượn một trăm vạn, cô chịu cho tôi vay sao?"

Cao Thằng Nam dùng sức di mũi, trầm giọng nói: "Diệp Hoan, thả con tin ra, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh."

"Không, hiện tại không được, không trả tiền tôi không thả người."

"Anh sẽ bị cảnh sát nổ súng bắn chết đó!"

"Tôi không quan tâm!"

Cao Thắng Nam rốt cuộc cũng không ngăn được nước mắt trào xuống dưới mặt.

"Diệp Hoan, anh hỗn đản, tính tình thế nào không có chút sửa đổi? Anh kiên trì vì cái gì? Vì tiền, chết anh cũng không sợ sao?"

Diệp Hoan hoảng hốt một hồi, từ trong đôi mắt hiện lên sự ủ rũ.

"Cao cảnh quan, kỳ thật giờ đây tôi hy vọng các người một phát bắn chết tôi, như vậy tôi có thể buông bỏ hết thảy, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, hảo hảo ngủ một giấc, thật sự tôi đã quá mệt mỏi..."

Ánh sáng rừng rực từ đèn pha đem nhà xưởng chiếu sáng rõ hết thảy, từ chỗ có ánh sáng đến nơi tối tăm tất cả đều rõ ràng dưới ánh đèn không cách nào tránh đi.

Diệp Hoan nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Cao Thắng Nam, bỗng nhiên môi hắn nhếch lên nở một nụ cười, một nụ cười rất vui vẻ, như là tận hưởng ánh sáng của mặt trời, sáng ngời mà tuyệt vọng.

"Cao cảnh quan, nếu có kiếp sau, tôi nguyện đầu thai làm súc vật, ít nhất không cần khổ cực như vậy."

Hầu Tử đứng ở sau lưng Diệp Hoan, hắn hán tử năm thước nhưng khóc thương tâm đến gần chết.

"Anh Hoan, buông bỏ đi! Được rồi, thật sự chúng ta đã tận lực!"

Diệp Hoan cũng không có quay đầu lại: "Hầu Tử, chúng ta đã sống khổn khổ đến dường này, nếu như ngay cả điểm kiên trì ấy cũng buông bỏ, chúng ta còn sống để làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì còn sống mà sống sao?"

Hắn híp mắt nhìn theo phương hướng của đèn pha, bỗng nhiên hét lớn: "Đưa tiền đây, hoặc là hạ gục ta!"


*****************************************************

Bên ngoài hai trăm thước, Triệu Đại Phong chứng kiến Diệp Hoan, dứt khoát hạ lệnh: "Đội bắn tỉa ngắm mục tiêu, chuẩn bị hạ gục bọn chúng!"

Thâm âm vang lên từ bộ đàm: "Tổ A đã sẵn sàng!"

"Tổ B đã sẵn sàng!"

"Tổ C đã sẵn sàng!"

Một gã cảnh sát vội vàng chạy đến bên cạnh Triệu Đại Phong, nói: "Triệu cục, là Trương cục gọi đến."

Triệu Đại Phong nhíu mày, nghe điện thoại.

"Cái gì không được phép nổ súng? Là do ai ra lệnh? Thị ủy hay là thị chính?"

Đầu bên kia, Trương Quốc Minh trầm giọng: "Là do Phương bộ trưởng, bộ trưởng bộ công an ra lệnh."

Mí mắt Triệu Đại Phong đập mạnh, một vụ bắt cóc đơn giản, sao lại kinh động tới bộ công an? Là tổng tài của tập đoàn Đằng Long Chu tổng gây áp lực hay là có huyền cơ khác?

"Đây không phải là mệnh lệnh bừa sao? Không nổ súng thì làm sao cứu được con tin? Con tin có chuyện gì người nào chịu trách nhiệm?"

"Mệnh lệnh bừa cũng là mệnh lệnh phải chấp hành!"

Cúp điện thoại, Triệu Đại Phong xanh mặt hạ lệnh: "Đội đột kích tiến công, không được phép nổ súng, chỉ được dùng tay không bắt bọn cướp!"


***************************************************************

Cánh sát hành động.

Xùy một tiếng trầm đục, cánh sát ném một quả lựu đạn hơi cay về phía Diệp Hoan.

Diệp Hoan luống cuống chuẩn bị không kịp, lập tức ho khan sặc liên tục.

Ngay sau một hồi bước chân lộn xộn, cảnh sát như bão táp ùa vào nhà xưởng, chế trụ Diệp Hoan và Hầu Tử không một chút phòng bị, sau đó kẹp hai tay hai người ra sau lưng, ép mặt hai người xuống đất gắt gao giữ lại.

Diệp Hoan khẩn trương, dùng sức giãy giụa, nhưng không thể thoát được khỏi đặc công đã được huấn luyện đầy đủ.

Hơi cay tản đi, Diệp Hoan nhìn Chu Mị và Liễu Mi được bảo hộ trong vòng vây trùng trùng điệp điệp các nữ cảnh sát bỗng nhiên hắn hét lớn: "Tiền, tiền."

Chu Mị lệ rơi đầy mặt, nhìn bộ dáng Diệp Hoan vừa giãy giụa vừa khàn giọng la hét, như một con thú bị thương đang bị vây hãm. Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn cô gắt gao, gào rú như dã thú: "Tiền! Cô đáp ứng tôi rồi, tiền!"

Chu Mị không quan tâm nữ cảnh sát đang ngăn cản, quỳ trước mặt Diệp Hoan, nức nở: "Anh yên tâm, tôi lập tức cho người mang tiền tới, anh cũng không có chuyện gì đâu, tôi đảm bảo!"

Diệp Hoan lúc này mới thở phào, dùng sức hướng tới Chu Mị nặn ra một bộ dáng tươi cười: "Thực xin lỗi... Còn nữa, cảm ơn cô."

Chu Mị khóc không thành tiếng, không ngừng lắc đầu. Bên kia, Liễu Mi hai mắt cũng tràn đầy nước mắt, cắn chặt răng, cô đem ánh mắt nhìn nơi khác. Hầu Tử bị cảnh sát chế trụ hai tay, mặt úp xuống đất, bả vai nhún liên tục, thút thít nỉ non.

Dường như được giải thoát, Diệp Hoan bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng, sau đó bỗng nhiên hắn úp mặt xuống đất, há miệng cắn một miếng đất, bùn đất ngai ngái chua xót giống như cuộc đời vậy.