Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 11: Ông lão kinh khủng




Rời khỏi Châu báu Hoa Liên, hai người Vương Phong và Bối Vân Tuyết lái một chiếc Audi TT trở về công ty châu báo Bối thị, về phần nguyên thạch bọn họ mua thì tự nhiên sẽ có người của Châu báu Hoa Liên đưa tới Bối thị, dù sao đây cũng là trách nhiệm của bọn họ.

Nhưng vẫn chưa trở về thì bọn họ đã bị người ta chặn lại ở giữa đường, đây là một chiếc xe tải tả tơi, mười mấy người áo đen từ bên trong lao ra, thông qua năng lực nhìn xuyên, Vương Phong có thể thấy trong ống tay áo đều có giấu dao.

Đây là cảnh xã hội đen trả thù trên truyền hình sao?

"Chị cứ ở lại trong xe đi, không được ra ngoài, để tôi giải quyết." Vương Phong nói xong thì một mình đẩy cửa xe ra bước xuống, cả Bối Vân Tuyết cũng không tóm lại được.

Lúc còn ở đại học thì Vương Phong đã nổi danh hiếu chiến, tuy rằng mười mấy người này đều có dao nhưng mà Vương Phong có năng lực nhìn xuyên thấu, có thể sớm nhận ra động tác của bọn họ, cũng không sợ không đủ sức một trận.

"Các người là ai?" Nhìn mười mấy tên đó, Vương Phong quát to.

"Là người muốn mạng của mày." Nhìn thấy nơi này ít người qua lại cho nên có thể nói là bọn mặc áo đen này không hề do dự, trực tiếp rút dao đã chuẩn bị sẵn ra.

"A!"

Thấy một màn này, người đi đường gần đó đều hét lên chói tai sau đó liền chạy đi mất.

Bịch!

Tên áo đen đầu tiên xông lên bị đá một cước bay đi, cánh tay Vương Phong cũng nhận lấy một đường rạch thật dài, máu tươi chảy dài.

"Cẩn thận." Ở trong chiếc xe phía sau, thấy Vương Phong bị thương, Bối Vân Tuyết cũng sợ đến sắc mặt trắng bệt, lúc này cô thậm chí quên cả báo cảnh sát.

"Ông cảm thấy tên nhóc này có thể kiên trì tiếp không?" Ở cách nơi này khoảng chừng một trăm mét, một ông lão xem bói hỏi ông lão ngồi bên cạnh mình.

"Khó."

"Thế ông ngồi đây xem náo nhiệt thì xứng với danh hiệu của ông sao?" Nghe người lời nói của người bạn già, ông lão xem bói này đảo mắt khinh bỉ.

"Không phải vội, cứ xem thử trước đã."

Tình huống của Vương Phong bây giờ vô cùng nguy hiểm, một người đánh mười mấy người, cứ coi như là cao thủ đai đen thì cũng chưa chắc có thể thắng, đặc biệt là trong tay đối phương còn có vũ khí.

Không bao lâu sau thì trên người hắn đã xuất hiện nhiều miệng vết thương, vô cùng đau đớn.

"Một đám người ức hiếp một người mà cũng không biết ngượng." Vào lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Vương Phong, đây là ông lão vừa nãy nói không cần vội.

Hai mắt ông cũng không như người bình thường mà mang một màu đỏ như lửa, giống như yêu quái trong phim ảnh.

Hơn nữa ngay lúc ông mở mắt thì cơ thể ông không khác gì ma quỷ, đến trước mặt Vương Phong, tốc độ của ông quá nhanh, đến nỗi giống như là biến hình.

Nhìn thấy màn này, Vương Phong khó khăn nuốt nước bọt một cái, cho rằng mình nhìn thấy quỷ, những việc chỉ xảy ra trên phim ảnh thế mà lại phát sinh một cách chân thực trước mắt của mình.

Bịch bịch bịch!

Liên tiếp mấy tiếng vang lên, mấy tên mặc đồ đen còn đứng ngây ra toàn bộ đều bay đi như bị sét đánh.

Ông lão này xuất hiện một cách quá đáng sợ, chấn động tinh thần tất cả mọi người ở đây, những tên mặc đồ đen đó chỉ là những người bình thường, chưa từng gặp qua việc kỳ dị như thế.

Cho nên bọn họ bây giờ đã triệt để bị dọa đến đần mặt ra, ngay cả tiếng kêu rên cũng không dám phát ra.

"Cút!" Ông lão hét lớn một tiếng, giống như tiếng sấm.

"Đi." Bị ông lão này dọa nên mười mấy tên mặc đồ đen này hoàn toàn không có tâm trí để tiếp tục đánh, liền xoay người chạy.

Nhìn ông lão, ngay cả nói chuyện thì Vương Phong cũng trở nên có chút không lưu loát, ông lão này quá kinh khủng, tốc độ ra tay ngay cả hắn cũng thấy không rõ lắm, hắn không cách nào tưởng tượng ra trên đời này thế mà lại còn có người như vậy.

"Tôi thấy cậu chính là một mầm tốt có thể tu dưỡng, sách này cậu mang về tu luyện, nếu như tu luyện thành công thì có thể tới cao ốc Tân Dương tìm tôi." Ông lão ném cho Vương Phong một quyển sách cổ, sau đó liền cứ như vậy mà rời đi khỏi nơi này, mặc cho Vương Phong có gọi thế nào cũng đều vô ích.

"Cậu không sao chứ?" Lúc này Bối Vân Tuyết từ trong xe bước ra, trên mặt tỏ rõ vẻ quan tâm nôn nóng, thậm chí ngay cả hai mắt cũng đã đỏ ửng.

Vương Phong đã lâu không được người khác lo lắng như vậy cho nên giọng hắn cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: "Chỉ cần chị không sao là được rồi."

"Đi, chúng ta rời khỏi đây trước đã." Bối Vân Tuyết nói rồi liền đưa Vương Phong về nhà.

Trở lại tiểu khu của biệt thự mà Bối Vân Tuyết ở thì đã chuyện hơn nửa tiếng sau, Bối Vân Tuyết quả thật không phải người bình thường, chỉ một căn biệt thự này thì đoán sơ qua cũng có giá không dưới mười triệu tệ.

Tại thành phố Trúc Hải tấc đất tấc vàng này, muốn có được một ngôi biệt thự phồn hoa là việc khá nhiều người bình thường nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, dù cho với thân phận như Vương Phong lúc này thì hắn cũng chỉ có thể chùn bước.

Có thể sống ở khu này thì đều là nhà giàu trong số nhà giàu.

Đi vào biệt thự, trước mắt Vương Phong nhất thời sáng ngời, trang trí trong này vô cùng trong lành, không khí tản mát nhàn nhạt khiến Vương Phong cảm thấy vô cùng hưởng thụ, có một cảm giác như được về nhà.

Nhưng mà chính lúc hắn hít sâu một hơi đã động đến vết thương trên lưng mình, nhất thời phát ra một tiếng rít, đau đến phải cắn răng chịu đựng.

Bọn người kia ra tay thâm hiểm, chỉ là do trước kia thỉnh thoảng hắn cũng bị đánh, bằng không hắn cũng không biết mình còn có thể nguyên vẹn để đến nơi này không nữa.

"Cậu đừng cử động, tôi đi lấy hộp thuốc." Thấy Vương Phong đau, Bối Vân Tuyết cũng biết hắn bị thương không nhẹ nên liền chạy bước nhỏ đi lấy hộp thuốc trong nhà tới.

"Cởi áo ra." Bối Vân Tuyết hầu như là dùng khẩu khí như ra lệnh nói với Vương Phong.

"Tự tôi làm là được rồi." Vương Phong có chút ngượng ngùng nói.

"Chẳng lẽ cậu cho rằng tay mình có thể với đến sau lưng sao?" Bối Vân Tuyết trừng Vương Phong một cái, dường như có chút phẫn nộ.

Được, thấy người đẹp lại tức giận rồi, Vương Phong cũng không cố chấp nữa mà tự động chậm rãi cởi áo của mình ra, hắn là một người đàn ông thì sợ cái gì?

Vương Phong nhịn đau, chậm rãi cởi quần áo của mình ra.

Thấy sau lưng hắn có hơn mười vết thương bầm tím, Bối Vân Tuyết chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên một cái, nhẹ nhàng chạm vào một vết thương, nhỏ giọng hỏi: "Đau không?"

"Không đau." Vương Phong lắc đầu, lúc nói cũng nhe răng nhếch miệng cười, chị dùng lực như vậy có thể không đau sao?

"Cậu ráng chịu một chút, tôi bôi thuốc cho cậu."

Trong quá trình bôi thuốc, đương nhiên là vô cùng đau đớn, Vương Phong phát hiện ra Bối Vân Tuyết căn bản không cho cậu bôi thuốc nhưng lại dùng lực như vậy để bôi cho cậu, quả thực Vương Phong đau đến muốn kêu lên.

Nhưng người ta là có lòng tốt, Vương Phong cũng không tiện bảo dừng nên chỉ có thể nhẫn nại chịu đau.

Hơn nữa ngoài mẹ hắn ra thì sợ rằng chỉ có Bối Vân Tuyết là người chăm chút hắn thận trọng như vậy thôi cho nên dù là có đau hơn nữa thì Vương Phong cũng cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào.

"Xong." Bỏ công cẩn thận bôi một hồi, mồ hôi nhễ nhại trên mặt, rốt cuộc Bối Vân Tuyết cũng bôi xong thuốc lên các vết thương cho Vương Phong, cô thở ra một hơi dài thường thược.

Nhưng lúc ánh mắt Bối Vân Tuyết dừng lại ở trên người Vương Phong thì thấy trên mặt hắn cũng đầy mồ hôi lạnh, cô liền sợ đến mặt trắng bệch.

"Cậu sao vậy?" Bối Vân Tuyết bỏ hộp thuốc trong tay xuống, đỡ vai Vương Phong, quan tâm hỏi.

"Tôi không sao, có... cảm ơn chị nhiều." Vương Phong vốn muốn nói là "có chị thật tốt quá", chỉ là lời nói vừa đến cửa miệng thì lại không thể nói tiếp được nữa.

Bởi vì hắn hiểu hai người họ bây giờ không có quan hệ gì mang tính chân thực cả.