Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 33: Trị liệu mờ ám




"A a a." Miệng cô phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, tất nhiên đã hiểu rõ thứ dán vào miệng mình là cái gì.

Cô vậy mà lại bị tên lưu manh Vương Phong này hôn.

Thật ra trước đó Vương Phong vẫn luôn sử dụng năng lực nhìn xuyên thấu để ý đến tình hình bên ngoài, cô gái điên này lại suýt nữa hại hắn phải vào viện, cho nên hắn đương nhiên là không chút khách sáo mà kéo cô lại hôn.  

Cô đã muốn hại tôi, vậy tôi cưỡng hôn cô xem như lấy lời.

Hôn gần hai phút thì Vương Phong vẫn chưa thỏa mà mãn buông nữ cảnh sát bạo lực này ra, nữ cảnh sát này tuy lòng dạ có chút ác độc nhưng không thể không nói là miệng cô lại cực kì thơm, khiến Vương Phong thích thú vô cùng.

"Tên khốn nạn!" 

Vương Phong buông ra, Đường Ngải Nhu lập tức la lớn, tủi thân nói không nên lời.

Hai ngày nay cô đã bị Vương Phong hôn mấy lần, mất nụ hôn đầu thì thôi không nói nhưng đây cũng không phải là do cô tự nguyện.

"Tôi khốn nạn sao?" Tiếng nói của Vương Phong truyền đến, sau đó tiếp tục: "Nếu cô đã nói tôi khốn nạn vậy tôi sẽ khốn nạn cho cô xem." Đang nói chuyện, Đường Ngải Nhu cảm thấy như có một lực đẩy mạnh đẩy tới, cô bị Vương Phong trực tiếp đẩy sát vào tường. 

Sau đó môi lại bị Vương Phong hôn, hơn nữa tay chân đều bị Vương Phong giữ chặt, không thể động đậy.

Cái hôn này tiếp tục hơn năm phút đồng hồ, Vương Phong lúc này mới buông cô ra.

"Còn tiếp tục nói thì tôi sẽ tiếp tục hôn." Lời nói không kiêng nể của Vương Phong truyền đến, mang theo ý không đàng hoàng. 

"Anh…" Nghe thấy lời Vương Phong nói, Đường Ngải Nhu tức giận đến run rẩy, nói không nên lời.

Đường đường là nữ cảnh sát quyền lực của đội cảnh sát thành phố Trúc Hải vậy mà không có biện pháp nào để tóm Vương Phong.

"Lần sau đừng giở mấy trò này ra hại tôi, nếu không tôi không thể đảm bảo chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa." 

Nói xong thì Vương Phong thả cô đi và cũng không tiếp tục làm khó cô.

Dù sao cũng là người cùng một nhà, Vương Phong cũng không làm quá, sau này tuy cúi đầu không gặp nhưng ngẩng đầu vẫn thấy mà.

"Tôi…" Đường Ngải Nhu há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể tức giận đóng sập cửa đi ra ngoài. 

Vốn là muốn lừa Vương Phong một chút, không nghĩ tới việc cô lại bị Vương Phong cưỡng hôn, nghĩ tới đây tâm tư cô rối bời, mặt mũi đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là thẹn thùng.

Cưỡng hôn được người đẹp hai lần, lửa giận trước đó của Vương Phong cũng đều tiêu tan hết sạch, chỉ còn lại sự sảng khoái, môi của cô gái điên này khi hôn thật đúng là dễ chịu, hắn muốn sau này lại xảy ra chuyện này nữa.

Khóe miệng mang theo ý cười, Vương Phong chậm rãi ngồi xếp bằng trên mặt đất tiếp tục tu luyện thuật tụ khí. 

Mặt tốt của thuật tụ khí hắn đã thấy rất nhiều, không chỉ có thể trợ giúp vết thương nhanh lành lại, còn có thể tăng cao sức tấn công, vẹn cả đôi đường.

Tu luyện không có khái niệm thời gian, lúc Vương Phong mở hai mắt ra, bên ngoài vẫn một màu đen kịt như cũ, hắn tỉnh lại là bởi vì nghe được một số tiếng động.

Tiếng rên rỉ đau đớn trầm thấp như có như không vang lên bên tai hắn, rõ mồn một trong hoàn cảnh yên tĩnh này. 

Sau khi tu luyện, năng lực cảm nhận của hắn tăng cao hơn nhiều nên nghe được tình hình phía bên ngoài cũng không có gì lạ nhưng hắn liên tục nghe thấy thế này nên sắc mặt lại có chút thay đổi, bởi vì âm thanh này sao nghe có chút giống với tiếng của chị Tuyết.

Khu Trúc Thành số một, mỗi một gian phòng trong biệt thự hầu như cách nhau hơn hai mươi ba mươi mét nên rất có thể đúng là Bối Vân Tuyết đang xảy ra chuyện.

Nghĩ tới đây, hắn không tiếp tục tu luyện mà ra khỏi phòng mình. 

Trên lầu là nơi Bối Vân Tuyết và Đường Ngải Nhu ở, từ sau khi đến biệt thự Vương Phong chưa từng đi lên nhưng bây giờ hắn cũng không để ý tới nhiều như vậy, hắn trực tiếp đi lên lầu hai, đến bên ngoài cửa phòng Bối Vân Tuyết.

Đứng ở đây, tiếng rên rỉ kia càng lúc càng lớn, Vương Phong đã tin chắc thật sự là Bối Vân Tuyết đang phát ra tiếng rên rỉ đau đớn đó.

Chầm chậm sử dụng năng lực nhìn xuyên tường, trong chốc lát Vương Phong nhìn thấy bên trong phòng Bối Vân Tuyết, lúc này sắc mặt cô trắng bệt ôm lấy bụng mình, có vẻ đau đớn đến không chịu nổi. 

Lúc trước lần đầu tiên gặp nhau thì cô cũng ôm lấy bụng mình trông có chút đau đớn, bây giờ xem ra cơ thể cô chắc chắn có vấn đề không nhỏ.

Vốn không suy nghĩ nhiều, Vương Phong trực tiếp đẩy cửa phòng cô ra, tiến vào trong.

Phòng của Bối Vân Tuyết được trang trí hết sức giản dị, trừ đồ dùng cần thiết trong nhà thì không có cái gì cả, không hề giống các cô gái khác để đầy các loại đồ vật. 

Nhưng thật ra khá giống với tính cách già dặn của cô, mùi của con gái thơm ngát bay vào trong mũi Vương Phong, cực kì dễ ngửi.

Tuy nhiên Vương Phong không chú ý tới nhiều như vậy, hắn đi thẳng đến mép giường Bối Vân Tuyết, ôm cô từ trong chăn ra.

"Là ai?" Bỗng nhiên bị người ôm lấy, giữa sự đau đớn Bối Vân Tuyết vẫn phát giác được trong chốc lát, liền mở hai mắt ra. 

"Chị Tuyết, là tôi." Vương Phong nói, sau đó muốn ôm cô ra khỏi phòng.

"Tôi đưa chị đi bệnh viện."

"Không cần, thả tôi xuống đi, không cần." Bối Vân Tuyết nói, tuy còn đau đớn nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, cô cười khổ nói. 

"Chị đau như vậy không đi bệnh viện sao được?" Vương Phong giật mình, không nghĩ ra Bối Vân Tuyết lại nói ra lời như vậy.

"Không cần, bệnh này của tôi ngay cả chuyên gia từ Mỹ cũng không chữa được, cậu không cần phí sức, thả tôi xuống, qua một hồi tôi sẽ khỏe lại thôi." Bối Vân Tuyết nói, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Cô như thế này thì Vương Phong làm sao có thể yên tâm được, nhìn cô chịu đựng đau đớn, việc này hắn không làm được. 

Nhưng ngay cả chuyên gia từ Mỹ cũng không chữa được, vậy đây là bệnh nan y sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương Phong trở nên khó coi, bất đắc dĩ đưa cô trở về giường.

Rất nhanh sau đó dường như hắn nghĩ đến điều gì, sau đó lại ấn vai Bối Vân Tuyết, nói: "Chị Tuyết, chị đừng cử động, tôi xem cho chị thử." 

Năng lực nhìn xuyên thấu có thể nhìn xuyên qua tường, có thể xuyên qua nguyên thạch nhưng dùng năng lực nhìn xuyên thấu quan sát máu thịt bên trong cơ thể người thì hắn lại chưa từng thử.

Cho nên hắn muốn xem thử xem Bối Vân Tuyết rốt cuộc là có vấn đề gì.

"Cậu còn biết chữa bệnh nữa sao?" Nghe được lời Vương Phong nói, cho dù là đang đau đớn nhưng Bối Vân Tuyết cũng trừng to mắt, mặt tỏ vẻ không thể tin. 

"Cứ coi như không biết chữa thì chị cũng nên để cho tôi xem thử, khi còn bé tôi có cùng một vị cao nhân học một số cách chữa bệnh, chị có ngại để tôi xem không?" Vương Phong hỏi rồi tùy tiện tạo ra một lời nói dối.

"Tùy cậu vậy." Bối Vân Tuyết đáp sau đó lông mày nhăn lại, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

"Vậy thì đành mạo phạm rồi." 

Đang nói chuyện, Vương Phong liền cởi áo ngủ trên người Bối Vân Tuyết ra, tất cả hoàn thành trong chớp mắt, ngay cả Bối Vân Tuyết cũng không ngờ Vương Phong sẽ trực tiếp cởi bỏ áo ngủ của cô. 

Cô muốn kêu lên nhưng cơn đau lại truyền đến tiếp khiến cho miệng cô lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn trầm thấp.

Tay của Vương Phong đã đặt ở trên bụng cô nơi có vết thương bên trong, cùng lúc đó sử dụng năng lực nhìn xuyên thấu. 

Hắn không có ý cợt nhả Bối Vân Tuyết, chỉ là cởi quần áo thì hắn có thể quan sát được rõ Bối Vân Tuyết bị cái gì.

Ánh mắt dừng lại trên da thịt Bối Vân Tuyết, đầu tiên vẻn vẹn cũng chỉ là da thịt nhưng sau đó thì một màu máu đỏ xuất hiện trong tầm nhìn của Vương Phong.

Đương nhiên cảnh tượng này chỉ một mình hắn với năng lực này mới có thể nhìn thấy, người khác căn bản không thể nào thấy. 

Màu đỏ của máu, không phải da thịt mà là máu của Bối Vân Tuyết.

Năng lực nhìn xuyên thấu quả thật không phụ kỳ vọng của Vương Phong, có thể xuyên thấu cả máu thịt con người.

Không bao lâu sau khi hoàn toàn nhìn xuyên qua máu, Vương Phong nhìn thấy tình trạng đang ẩn phía dưới, nhìn đến đây hắn dù không phải thầy thuốc nhưng cũng hiểu rõ vì sao Bối Vân Tuyết lại đau như vậy. 

Ở vết thương này, hai dây thần kinh cực nhỏ đang dính chặt vào nhau, thứ này đã khiến cô đau đớn như vậy.

Thần kinh, đối với một người mà nói thì chúng thật sự là rất quan trọng, hỏng mất một dây cũng có thể dẫn đến tàn tật, hoặc là tê liệt.

Nên khó trách những chuyên gia kia bảo vấn đề này không có cách nào chữa được, vấn đề khó khăn về mặt thần kinh, đối với bất kỳ học giả nào cũng đều là một vấn đề khó giải quyết được. 

Một vấn đề nhỏ tùy tiện xuất hiện cũng có thể tạo thành vấn đề lớn.

Có lẽ không phải bọn họ không có cách nào, chỉ là bọn họ không dám động đến vấn đề này, về mặt giải phẫu thần kinh thì có sự mạo hiểm quá lớn mà chỉ có ở dưới kính hiển vi mới có thể nhìn thấy.

Bây giờ con mắt của Vương Phong cũng như kính hiển vi, ngay cả kết cấu phân tử hắn cũng có thể nhìn thấy, tất nhiên sẽ biết Bối Vân Tuyết là gặp vấn đề gì. 

"Hai dây thần kinh đè vào cùng một chỗ sẽ tạo thành áp lực cho thần kinh." Vương Phong nói, sắc mặt lại rất khó coi.

Hắn không phải bác sĩ, biết được vấn đề lại không có biện pháp nào để giải quyết.

Nhưng nghe những lời hắn nói ra thì Bối Vân Tuyết nhất thời trừng to mắt, ngay cả việc trách móc Vương Phong cởi áo ngủ của cô ra mà cô cũng quên mất. 

Vương Phong nói không sai, đây cũng là điều những chuyên gia kia từng nói với cô, vết thương này không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ để lại di chứng là hai dây thần kinh đè vào cùng một chỗ, thỉnh thoảng sẽ khiến cho cô đau đớn vô cùng.

Vương Phong trước đó nói mình biết chữa bệnh, cô còn chưa tin nhưng bây giờ cô lại không thể không có cái nhìn khác về Vương Phong.

Không sử dụng dụng cụ y học nào, sao hắn làm được? 

"Chị Tuyết, vấn đề này của chị tôi không chữa được nhưng tôi có thể làm giảm bớt đau đớn cho chị." Đang lúc nói chuyện, tay của Vương Phong bắt đầu nhẹ nhàng ấn vào xung quanh vết thương của cô.

Mỗi một lần ấn, Vương Phong đều rất có chừng mực, hắn chỉ có thể dựa vào sức mạnh của ngón tay mình để kiểm soát máu thịt của cô, cố gắng hết sức để tạo ra không gian trống, không để cho cô đau đến nỗi như vậy.

Tay của Vương Phong dường như là có ma lực, theo từng lần ấn của hắn, Bối Vân Tuyết cũng cảm giác thấy bụng của mình trở nên ấm áp. 

Tựa như có một dòng năng lượng đang không ngừng xuyên qua tay Vương Phong chạy vào trong cơ thể cô, khiến cho thần kinh của cô chậm rãi thư giãn.

Mỗi một lần cơn đau nhức phát tác đối với cô mà nói đều là một lần tra tấn to lớn, bây giờ cơn đau đang từ từ tan biến đi, cô cũng dần thư giãn.