Cúc Trắng Trong Mưa

Quyển 3 - Chương 52: Bắt đầu một năm mới




Meyami tỉnh dậy sau giấc ngủ đông.

À không nên nói Meyami rất hay như vậy kể từ khi tuyết bắt rời đầu mùa, và  tới sinh nhật cô cũng là giấc ngủ ít nhất khi Meyami tỉnh dậy nhìn các nhân vật trong truyện rời khỏi truyện của họ mà tụ thành một nhóm lớn. Như trong mơ, thế ra cô cùng không cần tốn quá nhiều sức cho chuyện gặp mặt của tất cả,và cô bất ngờ một chút có nhiều tính cách nhiều người rất hợp nhau, như Akito với Masaomi và Sesbatian còn có cả Masato, rồi đến Fuutan với Shoi và Jto, Hinara với Yuki và cả Cell,….và các nữ chính đương nhiên sẽ rất hợp nhau rồi. Meyami nhìn tiệc sinh nhật của mình thành một bữa tiệc gặp mặt của các nhân vật đi nhầm truyện cô cũng không nói gì nhiều, chí ít Meyami cũng có ngày sinh nhật vui vẻ.

Và mùa đông đó, Meyami bắt đầu chìm vào giấc ngủ đông. Cô có thể ngủ cả buổi nếu không bị các anh trai đánh thức để ngồi dậy ăn chút gì đó vào bụng, sức khỏe Meyami không có nhiều thể lực, cũng không cho phép cô đi lại quá nhiều vào mùa đông, những ngày đó, ngoại trừ Meyami chịu ôm máy tính để làm việc của mình còn lại chẳng có cái gì khác của cô là ngủ. Nhà cửa để các anh dọn dẹp, giặc đồ Meyami chỉ lếch thây giặc đồ mình một chút rồi để các anh lo liệu, xem như những ngày đông Meyami được xem là người được nương chìu nhất, với lại cơ thể cô dần giảm nhiệt vào ngày đông nên luôn có một hoặc hai người trong nhà luôn túc trực bên cạnh cô. 

Anh Kaname mùa đông không đi làm nên ở nhà chăm sóc cô rất kỉ, anh Iori lại đưa những bông hoa cấy gen mới chỉ nở trong mùa hè cho cô, anh Masaomi luôn tìm cách cho cô uống những thứ tốt nhất, và những người khác thay nhau nấu ăn và canh chừng Meyami giữ ấm.

Vào ngày mùa đông, cơ thể Meyami hoàn toàn như rắn lộn da, nên có muốn từ chối cũng không thể được. 

Chính vì vậy mấy ông anh ma quỷ bên trong nhà luôn có cơ hội là tìm cách ăn đậu hủ, bồi đắp tình cảm với Meyami.

Nhưng người khác, biết Meyami hiện tại ở tại nhà Asahina luôn đến chơi với cô một buổi rồi mới đi về, và luôn xuất hiện thường xuyên.

CHỉ là Meyami không có thời gian chơi với họ mà ngược lại Meyami phải chôn mình trong giấc ngủ tối tăm.

Và cứ thế, ngày qua ngày, tuyết rơi rồi ngừng, đến gió lạnh, tuyết dày rồi lại tan. Rồi nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp, Meyami cũng hồi được một chút sức lực mà tiếp tục công việc chính của mình, cô rời khỏi phòng từ sáng sớm, cùng hẹn với anh Kaname sẽ chạy bộ, vì thế mới mang giày ra ngoài trời nhìn khung cảnh, vận động một chút. Vừa lúc Kaname chạy ngang qua dừng lại nhìn cô, anh cười dịu dàng đến vuốt lấy tóc con phía sau cô cổ còn chưa sót.

“Meyami, buổi sáng tốt lành!”

“Vâng, Kaname, hôm nay anh cũng sẽ đến chùa nhỉ!”

“Ừm, em đi với anh chứ Meyami? Nếu em đi thì anh thật sự rất vui đấy!”

“Vâng, em sẽ đi chứ ạ”

Meyami cười nhìn anh, Kanami ánh mắt sâu thẳm nhìn phía cô rồi cười trừ, lắc đầu, nắm lấy tay cô xoa một chút không khí lạnh hà hơi thổi vào bàn tay cô rồi chà sát. Cơ thể Meyami vẫn lạnh như thế, anh tự trách tại sao không dành thời gian gần em nhiều hơn, biết mình động tâm với em từ đầu thì không nên cố tình lãng tránh, đẩy thời gian đến bây giờ, để rồi Meyami dần sẽ không còn cơ hội nhiều ở gần anh nữa. 

ÁNh mắt Kaname xẹt qua một chút ý buồn, nhưng liền nhìn cô đổi thay ánh mắt ôn nhu, nắm lấy tay cô chặt hơn.

“Meyami, đi thôi. Sau khi chạy bộ xong anh muốn là người gửi lời chúc của các vị thần đến với em”

Meyami gật đầu, rồi theo bóng anh chạy. Hai người sóng vai nhau chạy ra ngoài phố, chạy một vòng ngồi nhà rồi mới chuyện hướng chạy ra công viên và ga tàu gần đó, bất quá, khi chạy qua ga tàu hai người gặp tới Kyo.

“Meyami, cậu tập thể dục nhỉ?”

“Chào, Kyo, mình chạy cùng Kaname, cậu đi đâu vậy?”

“Đến tìm cậu cùng chạy thôi, nếu hai người chạy bộ thì mình chạy chung chắc chắng là được nhỉ!”

Kaname nhìn thấy bóng Kyo đã xẹt qua chút bất đắc dĩ, và càng không có hào cảm, tên này luôn mọi lúc mọi nơi tìm đúng cơ hội phá dịp tốt của anh.

Và điều Kaname không biết, Kyo luôn phá chuyện tốt tất cả những kẻ đến gần Meyami chứ không ngoại trừ anh.

Kyo nhìn Kaname cười cười, rồi nắm tay Meyami kéo đi trước.

“Còn chờ gì nữa, Meyami, chạy thôi nào. ĐỨng như vậy lạnh lắm đấy”

Kyo mỉm cười dịu dàng đặc tay lên bả vai cô đẩy nhẹ đi trước ngăn trở khoảng cách giữa cô và Kaname. Meyami nhìn sang Kaname, rồi muốn nói lại bị Kyo cắt ngang mà đẩy đi nhanh lên. Và Kaname cũng không chịu bỏ cuộc được, bây giờ Meyami đang bệnh không có chuyện tranh giành, nên sáng nay anh xem như không chấp được.

Sức khỏe của Meyami vẫn là trên hết.

Và Kyo cũng không ý tranh chấp, chỉ là thấy ngứa mắt với khung cảnh Meyami thân mật với một tên nam nhân khác, và anh cũng chẳng thích điều đó. Meyami tuy bệnh nặng, nhưng vẫn có sức hút với nhiều đàn ông, cơ thể cô lại yếu lỡ xảy ra chuyện gì đó không may, Kyo đau lòng nhất. Nên dù là anh trai trong nhà đi chăng nữa, Kyo luôn muốn giữ thật sự tốt khoảng cách an toàn cho riêng Meyami.

Buổi sáng đó kết thúc, khi Meyami chạy đến mệt người.

Thật nực cười lúc trước cô là sát thủ, bây giờ vì căn bệnh kì lạ lại không thể giữ nhiều thể lực cho mình, và Meyami cũng chỉ ngồi ở nhà đợi người chăm sóc, cô không có khả năng di chuyển nhiều, cứ hành động gì đó Meyami cảm giác như choáng váng, rồi chóng mặt như thiếu máu.

“Meyami, em cũng không nên chạy quá nhiều như vậy. Này uống chút nước Việt Quất cho lại sức, này còn cháo nữa, ăn đi!”

Ukyo liếc sang Kyo và Kaname, hai tên này, biết rõ hai tên có tình địch với nhau cuối cùng lại hành Meyami như thế này, chuyện này không thể tha thứ! Với lại sau bữa, tiệc chẳng phải anh đã nói rõ Meyami đang bị bệnh và cơ thể rất yếu sao? Dẫn cô đi chạy bộ cũng phải biết chăm sóc đi chứ? 

“Kyo! Kaname! Các người….”

“Anh Ukyo, anh lấy em thêm một bát nữa được không ạ”

“À..Ừm, em đợi anh một lát”

Ukyo bị Meyami chặn lời, anh không có ý tức giận nhìn cô cười ôn nhu, trước mắt anh là người anh yêu thương hết sức, anh nấu thức ăn cho cô, nhìn cô ăn ngon anh cảm giác vui lắm rồi. Nhưng anh không quên đưa ánh mắt cháy lửa nhìn sang Kyo và Kaname rồi mới rời đi.

Hai người kia cũng hiểu mình có lỗi gì nhìn sang Meyami ý muốn nói, nhưng nhìn cô gái kia chỉ mỉm cười nhìn hai người, cái vẻ không cần biết các anh có sai sót gì, cô vẫn không phàn nàn, như vậy lời nói muốn nói cũng đã nuốt lại. Lát sau Kyo chào rồi rời khỏi nhà để về nhà thay đồ đưa Meyami đi chùa. 

Một ngày đầu năm khá là tốt lành đối với Meyami.

-

Sắp tới 8 giờ sáng, Tsubaki cùng Azusa đưa Meyami đến công ty làm việc, hôm nay cô phải dự lễ quyết định thông báo cho cuộc sơ tuyển của cuộc thi ứng tuyển cho lễ hội SSS sắp tới của năm ngoái khi giám khảo đình chỉ kết quả và để xem xét lại cuộc thi cho cả ba nhóm Starish, Quarter Night, Heaven. Và Meyami sẽ trông chờ kì tích sẽ nổ ra, cô không biết được cuộc sống này bao nhiêu màu, nhưng cô lại thích tài năng đủ màu sắc của cả ba nhóm. 

Và từ đó một ý nghĩ kì cục trong trí óc của cô hiện ra.

Ừ, có thể đó là ý nghĩ cuối cùng của cô trong kiếp người này.

“Meya-chan, lâu rồi không gặp!”

Bên vòm hoa kia, Nanami đang vẫy tay chào mừng cô với bộ váy hình cánh bướm xếp gọn, còn có vẻ như rất đáng yêu với chiếc nơ trên cô. Hôm nay Nanami thật sự là quý cô hoàn hảo.

Meyami rời bước đi lại chỗ cô bạn, lúc này Shibuya cũng đi lại chỗ Nanami quang tay lên cô bạn trêu đùa, quay đầu nhìn Meyami liền quẫy quẫy tay vui vẻ gọi lớn.

“Ồ nữ hoàng của tôi. Tới đây nhanh lên”

“Shibuya, hôm nay cậu không đi với bọn mình sao?”

Meyami dừng bước lại nhìn trang phục diễn viên của Shibuya có hơi bất ngờ, cô đoán hôm nay xem như cô bạn lại chạy xô nữa rồi. Cô gái này thật chăm chỉ trong công việc, chả bù cho Meyami.

“Xin lỗi nhé, Meyami, Nanami. Mình không thể bỏ được, các bạn đi chơi vui vẻ nhé!”

“Ờ mà này, Shibuya…công ty mình có xe đua không?”

“Huh? Bà hỏi xe đùa làm gì?”

Shibuya sau câu hỏi kì quặc của Meyami, không phải đi dự kết quả sao? Còn muốn đi xe đua làm cái gì? Còn có sức khỏe như thế còn muốn đi xe đua, Meyami có bị làm sao không đấy?

Meyami ngược lại cái nhìn kì lạ chỉ cười trừ, thực chất là cô muốn đi xe đua, lâu rồi không được thử cảm giác đó lại, công việc lâu nay cũng quá lu bu. Meyami còn có ý muốn lái xe từ đấy trở về nhà ông bà nội, nghỉ đó một thời gian. Dù sao sau cuộc thi này của ba nhóm nhạc, Meyami cũng muốn xin nghỉ một thời gian nhìn ngắm thế giới yên bình mãi mãi không thay đổi ở quê nội, rồi ngồi thần người ra đó nhớ về vị bánh mật ong rồi đến vị bắp non hấp, mùi mưa rơi trên đất, đến mùa hoa nở. Tất cả đều là kí ức đẹp nhất của Meyami sống những ngày tháng yên bình đó. Và kể từ khi công việc kéo cô đi, thì thời gian yên bình đó chỉ còn ở trong những giấc mơ chập chùng, chưa bao giờ thành hiện thực.

“Meyami, Nanami, tới giờ mình đi rồi…Ồ xe đến rồi, các cậu đi vui vẻ nhé”

Shibuya vẫy vẫy tay lên xe rời đi, Nanami nhìn Meyami vẫn đứng sững người nhìn bóng xe đó liền phì cười.

“Meya-chan, cậu không cần buồn, Shibuya sẽ vẫn có thể xem được trên truyền hình. Kìa, xe đến rồi chúng ta đi thôi”

“À…Ừm…Mình nghĩ xe đó là cho cậu, còn mình là xe khác thì phải”

“Ừ vậy mình đi trước đây.”

Nanami bước lên một bước, Meyami lại lui về phía sau hai bước, rồi chui tọt vào bóng đêm, xoay người đến xe của thầy Ringo và thầy Hyuga. Cô thà đi với xe với hai ông thầy chôi chôi này hơn đi với những soái ca tính tình chưa bao giờ được gọi là hoàn toàn bình thường.

Nhưng mà trước mặt cô liền xuất hiện chiếc xe đời mới, kiểu dáng bắt mắt, sang trọng lại quý phái. Người trong xe dần bước ra, cúi đầu mỉm cười dịu dàng với cô, ánh dương hắc vào người anh, rồi nhẹ nhàng đẩy anh về phía cô. Anh như một thiên thần dần dang đôi cánh rộng ôm trọn cô vào lòng, hít hơi thở nhẹ nhàng trên người cô, với âm thanh trầm trầm dù hoặc.

“Tiểu thư, anh đến đoán em đấy”