Cực Võ

Quyển 3 - Chương 220: Định mệnh (2)




Định mệnh là một thứ rất thú vị, phi thường thú vị mà cũng phi thường khó đoán.

Định mệnh không phải là thứ ai cũng có thể tính ra, lại càng không phải là thứ người khác có thể sắp xếp.

Có những thứ thuộc về định mệnh mà đã là định mệnh luôn luôn rất bất ngờ.

Khi Trương Y đang không hiểu cái gì cả, khi mà Trương Y không thể tin tưởng được nhìn thân ảnh nữ nhân hư ảo trong làn khói mờ mịt thì ở một nơi khác cách Nam Thiếu Lâm cực kỳ xa xôi cũng có một nữ tử kinh ngạc tới ngây người.

Ở một nơi khác, nữ tử này gọi là Lý Thu Thủy, đương nhiên không phải Lý Thu Thủy của thế giới này, nàng là Lý Thu Thủy từ thế giới khác, Lý Thu Thủy của Vô Song.

Nàng hiện tại cũng không ở trên Thiên Sơn – Linh Thứu Cung mà là đang trên đường tới Trung Nguyên bởi nàng nhận một cuộc giao dịch, giao dịch với Thiên Sơn Đồng Mỗ.

Lý Thu Thủy từ khi đến thế giới này đã vì Vô Song làm rất nhiều việc, trong số các nữ nhân trong Kim Dung rất nhiều người cảm thấy Lý Thu Thủy không được, cảm thấy nàng cũng chẳng phải mạnh nhất, dung mạo tuy xinh đẹp nhưng lại bị huỷ mà cho dù có khôi phục cũng vẫn cứ thua Vương Ngữ Yên, lại thêm tính cách của nàng làm rất nhiều người chán ghét nhưng thực tế Lý Thu Thủy cực lợi hại.

Nàng có võ công, võ công của nàng không dám nói vô địch thiên hạ nhưng hiếm nữ tử nào trong Kim Dung sánh bằng.

Nàng có dung mạo, dung mạo cũng không dám nói vô địch thiên hạ nhưng mà nàng cũng chỉ thua Vương Ngữ Yên một cái nốt ruồi mà thôi, toàn bộ Kim Dung có bao nhiêu nữ nhân dám nói chắc chắn xinh đẹp hơn nàng?.

Ngoại trừ hai cái trên, nàng có trí tuệ, có sự tàn nhẫn không từ thủ đoạn, đây mới là cái đáng sợ nhất.

Lý Thu Thủy không phải nữ chính, sẽ không biết đi yêu nam chính, lại càng không có bao nhiêu cơ hội thể hiện bản lĩnh cùng trí tuệ như cách Hoàng Dung hay Triệu Mẫn được thể hiện nhưng bản lĩnh của Lý Thu Thủy tuyệt không dưới ai.

Nàng có thể một mình xây dựng Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, có thể một thân một mình tới Tây Hạ trở thành vương phi cuối cùng có thể nắm toàn bộ Tây Hạ trong tay, mặc sức thao túng. Nàng thậm chí có thể hiểu toàn bộ võ công trên 365 mặt gương đồng từ đó ngộ ra Thiên Giám Thần Công sánh ngang Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công.

Trong Kim Dung, Lý Thu Thủy có thể coi là một nữ nhân hoàn hảo, tiếc chỉ là nàng xuất hiện trong vị trí phản diện mà thôi.

Lý Thu Thủy của Vô Song đương nhiên không phải là Lý Thu Thủy trong nguyên tác bởi nàng hiện tại toàn tâm toàn ý cho một nam nhân, như vậy nàng liền có vũ đài của nàng.

Lý Thu Thủy lên Thiên Sơn, nàng ở lại Thiên Sơn nửa tháng, trong vòng nửa tháng có thể đạt thành giao dịch với Đồng Mỗ, một giao dịch nhằm giúp đỡ nam nhân của mình.

Giao dịch thật ra rất đơn giản, nàng tới Lôi Cổ Sơn mang Vô Nhai Tử đến cho Đồng Mỗ đổi lại quyền điều khiển 36 Động – 72 Đảo của Linh Thứu Cung.

Lý Thu Thủy mang theo Lý Văn Tú rời khỏi Thiên Sơn, mục tiêu của Lý Thu Thủy là Lôi Cổ Sơn, Lôi Cổ Sơn nằm gần Tuyết Sơn tức là nằm ở gần phía bắc Trung Nguyên, nói trắng ra quãng đường phải đi của nàng cực dài, từ Thiên Sơn đi qua đại hoang mạc, băng qua một vùng Tây Vực rồi xâm nhập Trung Nguyên, đi dọc phương nam hướng lên phương bắc, tới thành Tương Dương rồi từ đó quá giang hướng về Tuyết Sơn.

Cái cuộc hành trình này còn dài gấp mười lần hành trình "xuyên Việt" ở hậu thế tuy nhiên cho dù đường dài, đường khó đi đến mấy Lý Thu Thủy cũng có toan tính của mình, trước hết khi đi qua Tây Vực nàng liền muốn quay lại Tây Hạ một chút, kiểm tra cùng xác thực một vài thông tin.

Trên đường từ Thiên Sơn về Tây Vực hay cụ thể là Tây Hạ, tốc độ của nàng cùng Lý Văn Tú vốn rất nhanh, trên đường trừ khi ngủ ra gần như không dừng lại bất quá sau 3 ngày rốt cuộc cả hai cũng bị cản lại.

Cả hai người bị cản là bởi trước mặt Lý Thu Thủy cùng Lý Văn Tú xuất hiện một đoàn giặc cướp, số lượng còn không ít, phải có gần 300 người, tại hoang mạc mà có đến 300 giặc cướp... thì cũng chỉ có quan binh hung nô giả dạng mà thành.

300 tặc binh này hung hãn vô cùng, thân thủ đám người này cũng phi thường tốt nhưng mà đối thủ của bọn họ không đơn giản, đoàn người kia chỉ có 50 binh mã nhưng cũng tuyệt không tầm thường chưa kể đầu lĩnh võ công cực cao hơn nữa còn là người mà Lý Thu Thủy quen.

Nếu Lý Thu Thủy nhớ không nhầm, nữ tử dẫn đội gọi là Hoắc Thanh Đồng.

Hoắc Thanh Đồng từng trải qua sự kiện Bắc Địa hơn nữa nàng là ái đồ của Hoàn Nhan Tuyết Y, nàng thậm chí có thể coi là tướng tài đương thời, tiến vào Thập Đại Danh Tướng là không thể nhưng chắc chắn đặt trong bất cứ quân đội nước nào thì cũng là vị danh tướng nổi bật.

Hoắc Thanh Đồng thực sự vẫn phong cách ăn mặc như vậy, trên người nàng mặc một bộ giáp dày màu đen, đến cả khuôn mặt cũng che đi chỉ lộ ra đôi mắt, trên bộ hắc giáp điểm xuyết từng đóa mân côi đỏ thắm, đây chính là Hắc Mân Côi của Thiên Ý Thành cũng là Hắc Mân Côi của Hồi Tộc.

Hoắc Thanh Đồng rất mạnh, nàng đạt đến trình độ của đại tông sư, về võ công không sánh bằng Mộ Dung Yến Nhi nhưng mà ở trên chiến trường thì nàng chấp hai Mộ Dung Yến Nhi cũng được, võ công, khả năng khống chế quân đội cùng thương pháp cực bá đạo của nàng là lý do để đám người Hồi còn chưa có thua trận tuy nhiên Lý Thu Thủy biết Hoắc Thanh Đồng càng ngày càng yếu thế.

Không phải vì nàng yếu mà là vì Hoắc Thanh Đồng đang cố gắng bảo vệ một cái xe ngựa ở trung tâm, đội ngũ của nàng không thể rời bỏ chiếc xe ngựa này vì vậy không có cách nào đột phá vòng vây, cứ như thế sớm muộn cũng bị kẻ địch công hãm.

Lý Thu Thủy cùng Lý Văn Tú ẩn thân ở một cồn cát gần đó, lúc này Lý Vă Tú nói.

“Sư phụ, Thanh Đồng tỷ tỷ hình như gặp khó khăn, người cứu Thanh Đồng tỷ tỷ được không? “.

Nhìn đồ đệ của mình, Lý Thu Thủy khẽ cười, nếu là nàng trước đây nghe vậy sẽ trực tiếp tát vào mặt Lý Văn Tú, đồ đệ của nàng căn bản sẽ không dám nói mấy câu này, Lý Thu Thủy căn bản cũng không quan tâm Hoắc Thanh Đồng bị vây tuy nhiên hiện tại thì khác.

Thứ nhất Lý Thu Thủy không còn là chính nàng, chí ít trái tim nàng đã ấm áp hơn nhiều.

Vấn đề thứ hai là nàng tò mò, nàng không biết trong xe ngựa có ai.

Lý Thu Thủy dành nửa tháng ở Linh Thứu Cung ngoài việc thuyết phục Đồng Mỗ ra thì còn mượn một ít thư tịch để hiểu thế giới này, cũng may là quân kỳ của Hoắc Thanh Đồng cũng có ghi lại trong sách, Lý Thu Thủy nhận ra đây là thứ biểu tượng của người Hồi.

Người Hồi là một dân tộc không lớn không nhỏ mà lại thiện chiến vô cùng, uy danh nổi tiếng đại mạc nhưng mà bọn họ cũng rất khó sống, người Hồi không thích người Mông Cổ mà cũng chẳng thích người Hán, tại thế giới này vừa đối nghịch với Mông Cổ vừa đối nghịch với người Hán... cơ hồ rất thảm.

May mắn là người Hồi rất thiện chiến, về mặt nào đó còn mạnh hơn cả người Mông Cổ chí ít tại địa hình sa mạc người Hồi sẽ mạnh hơn.

Lý Thu Thủy cảm thấy bên trong chiếc xe kia chỉ sợ là đại nhân vật của người Hồi, nếu có thể cứu người này liền có thể thu được thiện cảm, biết đâu sau này lại hữu dụng?, thế là nàng quyết định ra tay.

Lý Thu Thủy hiện tại cũng từ bỏ phục trang của mình, nàng đang mặc đồ Linh Thứu Cung.

Bộ đồ này cũng là Đồng Mỗ nhục nhã nàng, nàng từ bỏ bộ quần áo đỏ diễm lệ đầy mị hoặc để mặc vào trang phục Linh Thứu Cung thì khác gì cúi đầu với Đồng Mỗ, chịu thua Đồng Mỗ?, ít nhất cái suy nghĩ này làm Thiên Sơn Đồng Mỗ hả dạ.

Lý Thu Thủy vì Vô Song quả thật phải hy sinh rất lớn, chịu ủy khuất rất lớn.

Lý Thu Thủy đương nhiên không thích bộ quần áo nhưng mà hiện tại nó lại có diệu dụng, mặc đồ Linh Thứu Cung sau đó bịt mặt lại, ai biết nàng là ai?, sẽ không sợ bị nhận ra là "Lý Thu Thủy" lại càng không sợ bị trả thù.

Lý Thu Thủy chậm rãi lấy ra khăn che mặt mà che kín dung mạo của chính mình sau đó nhẹ giọng nói với đệ tử.

“Ở đây đợi ta, ta đi một chút rồi về “.

Lý Văn Tú nhoẻn miệng cười, cô đương nhiên nghe lời, lại núp trong cồn cát, chỉ có ánh mắt hơi lộ ra ngoài.

Sự việc tiếp theo thì chẳng có gì đê tả, Lý Thu Thủy như thần minh giáng thế tiến vào loạn quân, bằng võ công của nàng lại thêm tài năng của Hoác Thanh Đồng, đánh đuổi đám "giặc cướp" kia không khó.

Giặc cướp bị đánh đuổi là việc nhỏ, việc quan trọng ở đây là người trong xe ngựa xuất hiện để cảm ơn Lý Thu Thủy, đây là điều nàng muốn.

Đương nhiên có thể trong xe không phải là người mà là vật quan trọng , nếu thế thì nàng sẽ thu được hữu hảo của Hoắc Thanh Đồng, Lý Thu Thủy cảm thấy Hoắc Thanh Đồng có giá trị lợi dụng không cao nhưng mà nàng cũng nhìn ra Hoắc Thanh Đồng còn trẻ, tương lai chắc chắn không thể chỉ dừng ở đây, tương lai còn có thể tiến xa, cái giao tình này Lý Thu Thủy "miễn cưỡng" nhận.

“Sẽ là người hay là vật đây? “.

Lý Thu Thủy thầm tự hỏi nhưng rất nhanh nàng thu được giải đáp bởi Hoắc Thanh Đồng đã đi tới, hai tay chắp lại.

“Thanh Đồng đa tạ đại hiệp trượng nghĩa tương trợ, nếu không có ngươi ngày hôm nay chúng ta khó thoát được”.

Lý Thu Thủy khẽ cười, bộ dạng hoàn toàn giống với cao nhân đương thế.

“Cũng không có gì, thấy việc bất bình liền tiện tay mà thôi tuy nhiên ta không thể không nói trước, đám người kia không phải tặc cướp bình thường, ngươi nhanh chóng kiểm kê đội hình rồi rời khỏi khuc vực này đi thôi “.

Hoắc Thanh Đồng đương nhiên nhìn ra vì vậy lập tức nói.

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở, Thanh Đồng lập tức rời đi, không biết tiền bối đại danh là gì, sau này nếu gặp mặt Thanh Đồng nhất định báo đáp”.

Lý Thu Thủy cười cười, Hoắc Thanh Đồng không báo đáp thì Lý Thu Thủy nhất định có cách ép nàng báo đáp, vấn đề tên đã không quan trọng.

“Chút việc mà thôi cần gì danh tính, ta họ Lý ngươi cứ gọi ta là Lý tiền bối là được”.

Thấy Lý Thu Thủy không nguyện nói thêm bản thân Hoắc Thanh Đồng càng cảm kích, dù sao trong lúc khó khăn gặp người cứu giúp hơn nữa Lý Thu Thủy đến cả tên còn không lưu lại, hoàn toàn phù hợp với bốn chữ "thế ngoại cao nhân".

Hoắc Thanh Đồng cảm kích trong lòng, cũng không nói ra lập tức chắp tay lại mà đáp.

“Vậy Thanh Đồng xin đi trước, sau này nếu có dịp gặp mặt, Thanh Đồng tất lấy rượu ngon nhất, sữa tươi nhất, thịt cực phẩm nhất của Hồi tộc ta mời tiền bối”.

Thanh Đồng dứt lời thì cửa xe ngựa cũng bị người mở ra, sau đó một thân ảnh bước xuống.

Thanh Đồng thấy nữ tử này bước xuống trong ánh mắt liền lộ ra vẻ nhu hòa, liền giới thiệu nàng với Lý Thu Thủy.

“Lý tiền bối, đây là muội muội của ta, nàng gọi Kha Tư Lệ “.

Kha Tư Lệ ăn mặc thực sự không hề thích hợp với phong cảnh ở đây, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, một bộ quền áo phi thường đẹp đẽ khác xa với khung cảnh hoang mạc này, quần áo của nàng cũng không giống với quần áo người Hồi.

Kha Tư Lệ bước xuống liền làm Lý Thu Thủy động dung, nữ tử này vừa xuất hiện thì Lý Thu Thủy đã biết chắc đây là một tuyệt thế đại mỹ nhân bởi trên người nàng có một mùi hương đặc biệt nhẹ dịu.

Người khác có lẽ chỉ coi đây là mùi hương cơ thể, mùi hương đặc trưng nhưng Lý Thu Thủy từng là mị thuật đại cao thủ thì sao không biết đây là gì?, nữ tử này vậy mà sở hữu Tiên Thiên Thiên Phú – Thương Thiên Thủ Hộ.

Người nắm giữ Thương Thiên Thủ Hộ cần một cái yêu cầu tiên quyết, nàng đương nhiên phải đẹp, đẹp đến mức kinh hãi thế tục, đẹp đến mức có thể so sánh với Tô Đắc Kỷ, Điêu Thuyền, Dương Quý Phi, Chiêu Quân....

Kha Tư Lê ban đầu là mang mạng che mặt nhưng nàng bước xuống, theo một động tác này nàng cũng nhẹ cúi đầu, hai tay đưa lên chậm rãi tháo khăn che mặt ra.

Kha Tư Lê rất lễ phép, Lý Thu Thủy đã cứu đoàn người của nàng, cứu nàng cùng tỷ tỷ thì nàng không thể không tới cảm ơn, đã tới cảm ơn thì sao có thể mang mạng che mặt dù sao Lý Thu Thủy cũng là nữ, dung mạo của nàng có thể gây ảnh hưởng không tốt tới nam nhân nhưng mà với nữ nhân cũng không có vấn đề gì, nàng không cần che dung mạo lại.

Cứ như thế, sau khi tháo mạng che mặt, Kha Tư Lệ ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng mà ngọt ngào.

“Tư Lệ gặp qua Lý tiền bối, đa ta Lý tiền bối ra tay cứu giúp Tư Lệ cùng tỷ tỷ, cứu giúp các tráng sĩ tộc ta”.

Lý Thu Thủy hiện tại căn bản không nghe thấy nàng nói cái gì cả, đầu óc Lý Thu Thủy hướng thẳng lên chín tầng mây, đừng nói Lý Thu Thủy mà bất cứ ai trong ba người Hoàng Dung – Mai Nhược Hoa – Mục Niệm Từ ở đây thì đều sẽ có cảm giác giống với Lý Thu Thủy.

Kha Tư Lệ thấy "Lý tiền bối" không đáp liền cảm thấy khó hiểu, sau đó ngửa mặt lên, nghi hoặc hỏi.

“Tiền bối?, người làm sao vậy? “.

Nàng cảm thấy kỳ lạ vô cùng đương nhiên không có sợ hãi, trong mắt Lý Thu Thủy chỉ có sự bàng hoàng chứ không có "dục" ý, Lý Thu Thủy cũng không phải là mê luyến dung mạo của nàng.

Lý Thu Thủy nghe nàng hỏi liền định thần, rốt cuộc đáp.

“Ngươi sau này vẫn nên dùng mạng che mặt thì hơn”.

Nói xong lại hướng về Hoắc Thanh Đồng mà nói.

“Thời gian gấp gáp, ngươi mau mau dẫn đội rời đi, đừng để lâu dài sinh biến”.

Lần này Lý Thu Thủy mặc kệ đám người sau lưng, trực tiếp vận dụng Lăng Ba Vi Bộ mà rời đi, trong lòng nàng hiện tại tuyệt không yên bình.

Thứ gì làm Lý Thu Thủy cảm thấy không yên bình?, là vì Kha Tư Lệ đẹp sao?.

Kha Tư Lệ đúng là rất đẹp nhưng dung mạo của nàng chưa đến mức làm Lý Thu Thủy thất thố, dung mạo của Kha Tư Lê đã có thể dùng từ tuyệt thế mỹ nhân để hình dung, có thể sánh với Chiêu Quân, Dương Quý Phi, Điêu Thuyền, Đắc Kỷ nhưng mà trong đời Lý Thu Thủy không phải là chưa bao giờ gặp, chí ít dung mạo Kha Tư Lệ so với Vương Ngữ Yên cũng chỉ coi là ngang sức ngang tài.

Lý Thu Thủy cũng không bất ngờ với việc nàng nắm giữ thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ, từ mùi hương cơ thể của nàng Lý Thu Thủy đã biết, nàng từng ngủ với nam nhân nắm giữ Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể thì Thương Thiên Thủ Hộ chưa phải là cái gì quá khó tiếp nhận.

Cái làm Lý Thu Thủy giật mình là ... dung mạo Kha Tư Lệ cùng Cơ Vô Song giống nhau như hai giọt nước, không khác chút nào có chăng nhiều hơn một cái thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ mà thôi.

Lý Thu Thủy đương nhiên cũng không biết thật ra nếu Kha Tư Lệ so với Cơ Vô Song hiện tại thì nàng thậm chí còn kém một cái thiên phú Ý Loạn Tình Mê.