Cún Con, Yêu Cô Mất Rồi

Chương 10-11




_

Dương Tử chở cô đến khu vui chơi ở trung tâm thành phố.Hôm nay là chủ nhật nên ở đây rất đông người nha...

Hắn mua cả đống vé chơi trò chơi làm cô phát sướng.Trước giờ Hàn Nhược Hy thích nhất là được đi chơi công viên...

Sau khi chơi đủ trò chơi cảm giác mạnh: Thảm bay;Đĩa bay;Vũ trụ bay;Cá lắc;Đu quay;...Cô cứ tưởng hạng công tử bột như hắn sẽ ói lên ói xuống vì chóng mặt nhưng thì ra sự thật rất phũ phàng,Dương Tử không nhưng không sợ nà còn cảm thấy thích thú làm cô rất nản,chỉ muốn bỏ về cho xong...

Chặng đường cuối cùng là trò Tàu lượn siêu tốc,thử thách lớn nhất mà từ nhỏ đến giờ cô vẫn chưa vượt qua,là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của Hàn Nhược Hy.Ngồi trên tàu mà tim cô cứ rớt lên rớt xuống,độ cao bây giờ cũng phải cỡ 80m là ít.Cô liếc qua Dương Tử,mặt hắn vẫn thản nhiên như thường trong khi cô đang sợ đến mức đổ cả mồ hôi lạnh

-"CHUẨN BỊ CHƯA?TÔI BÁO TRƯỚC NHÉ,MẤY BẠN BỊ BỆNH TIM THÌ LO MÀ BÁO CHO TÔI BIẾT KẺO VÀO NHẬP VIỆN ĐẤY NHÉ"

_Ông bác điều khiển trò tàu lượn hô to,có vài chị gái xin cho ra ngoài không chơi nữa.Cô cũng sợ lắm,nhưng Dương Tử đang ở đây,nếu cô xin ra ngoài thì thật nhục nhã.Chiếc tàu lượn bắt đầu di chuyển,chốc chốc lại giật lùi...

Khoảnh khắc đáng sợ nhất cuối cùng cũng đã đến.Chiếc tàu trượt xuống từ độ cao gần cả trăm mét.Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng hét trong khi những người xung quanh đang la lối ầm ĩ...

Anh liếc qua nhìn cô,dù thấy cô không hét vang như những người xung quanh nhưng anh biết là cô đang rất sợ.Trong lòng bỗng cảm thấy xót,không tự chủ được,anh kéo cô lại gần,áp sát mặt cô vào ngực mình,tay nắm thật chặt vai cô...

Hàn Hy nhắm tịt mắt lại,cô đủ thông minh để biết rõ sự việc.Lí trí muốn vùng ra khỏi vòng tay anh nhưng trái tim lại không cho phép.Cô nghe rõ từng nhịp tim đang đập gấp của anh và hình như tim cô cũng đang đập rất loạn.Mọi sự sợ hãi bây giờ dường như tan biến,thế giớ nhỏ bây giờ dường như chỉ có Dương Tử và Hàn Nhược Hy

...

Kết thúc trò chơi,nhịp tim cô bây giờ vẫn chưa thể ổn định.Hàn Hy vội chạy thật nhanh đến quán kem,cô muốn ăn thật nhiều kem để giảm bớt độ nóng trên mặt...

Dương Tử bật cười đi theo sau cô,thử nghĩ đi,trên thế giới sẽ không có ai đáng yêu hơn cô gái này nữa đâu...

Anh mua kem vani cho cô,kem socola cho mình.Chỉ trong vòng 3 phút,anh đã giải quyết xong que kem trên tay trong khi Hàn Hy vẫn đang thưởng tức que kem vani mát lạnh..

Miệng cô dính kem,đây là lúc để các chàng trai thể hiện sự galăng của mình dành cho các cô gái.Mắt anh chợt dừng lại ở môi cô,môi cô dày,hồng hào làm anh muốn hôn lên nó.Dương Tử cúi đầu xuống,trong mắt anh bây giờ chỉ có bờ môi hồng quyến rũ làm anh bị mê hoặc.Hàn Hy lè lưỡi ra định liếm một chút kem nhưng lưỡi cô nhanh chóng bị anh mút lấy.Ngay lập tức,cô thụt lưỡi vào,Dương Tử chiếm trọn môi cô,liếm những vệt kem còn sót lại xung quanh khóe miệng.Hàn Hy giật thót,cả người run rẩy.Trước giờ mấy cái cảnh hôn nhau sến súa như vậy cô chỉ được xem trên Tivi,bây giờ thì lại được trải nghiệm ngoài thực tế luôn nhé.Ôi mẹ ơi,tim cô sắp rớt ra ngoài rồi ngượng chết mất...

Cô đẩy Dương Tử ra,chùi chùi môi thật mạnh.Chắc tối nay cô sẽ đánh răng 10 lần luôn quá.Dương Tử không phản ứng,ánh mắt hơi hụt hẫng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh.Anh đứng dậy,đồng thời kéo cô lên

-"Đi uống trà sữa,anh biết quán này rất ngon"

_Hàn Hy mặt chẳng khác gì quả cà chua chín,anh bảo đi đâu thì cô đi đấy.Ngại quá nên cũng chẳng dám nói gì.Lỡ như anh cũng giống như mấy soái ca trong ngôn tình,cô mà cãi lại có khi ổng đè cô ra cưỡng hôn luôn ấy chứ...

_

Dương Tử chở cô đến quán trà sữa ven đường.Cô thấy lạ,công tử nhà giàu như anh mà cũng biết tới những quán ăn đường phố cơ đấy và đặc biệt nhất,quán này chính là quán trà sữa mà trước kia cô và Dương Khiêm hay đến.Càng ngày càng thấy lạ,cô ngồi xuống ghế,vẫn nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc

-"Xin hỏi anh chị dùng gì ạ..."

_Bé Na con của dì Hà chủ tiệm trà sữa lon ton chạy ra,tay cầm thêm tờ menu đưa cho anh.Con bé mới 8 tuổi thôi nhé,dáng người ú na ú nần nhìn rất cute,bé rất ngoan,rất đáng yêu,đó là lí do mà quán của dì Hà lúc nào cũng đông khách.Anh xoa đầu bé Na rồi bảo:

-"1 ly trà sữa sôcôla cho chị Hy,1 ly trà sữa bạc hà cho anh.Thêm 2 cây kẹo hồ lô nữa nha bé"

_Bé Na ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy vào trong.Bây giờ thì cô dám chắc,linh hồn của Dương Khiêm đã nhập vào Dương Tử rồi,liên kết các chuỗi sự việc trước đây và chỉ có Khiêm ca mới biết cô thích trà sữa socola,và cô biết Khiêm ca cũng rất thích trà sữa bạc hà...

-"Khiêm ca,là Khiêm ca đúng không..."

_Dương Tử giật mình,cô nhận ra anh rồi ư?Sao sớm thế?Anh cứ nghĩ là sẽ mất một thời gian?Cảm xúc dâng trào,anh cười,ôm cô vào lòng:

-"Thật vui vì em còn nhớ..."

_Cô vòng tay ôm lại anh,trong lòng ngập tràn hạnh phúc

-"Làm sao em quên Khiêm ca được,em nhớ Khiêm ca lắm,nhưng mà..."

-"Mà sao?"

_Cô buông anh ra,nhíu mày

-"Tại sao Khiêm ca lại không nhập vào một ai khác mà lại nhập vào tên Dương Tử biến thái này?Hắn rất xấu xa và luôn làm khó em..."

_Dương Tử suýt sặc trà sữa,nhỏ này lớn rồi mà còn mê tín,anh chính là Dương Khiêm đây chứ làm gì có chuyện bị linh hồn người khác nhập vào.Lại còn nói anh xấu xa,biến thái,nhỏ chết chắc...

Anh cầm cốc trà sữa lên hút chùn chụt xong đứng phắt dậy kéo tay cô đi,không quên để lại tiền trên bàn.Hàn Hy tiếc cốc trà sữa đang uống dở,cứ đòi quay lại để uống cho hết nhưng bị anh một mực kéo đi

........

Anh dắt cô đến rừng hoa hướng dương,nơi mà ba năm trước anh và cô vẫn hay đến...

Dương Tử ôm Hàn Hy vào lòng,đặt lên má cô một nụ hôn thật sâu,sâu tới mức cô tưởng chừng như má mình sắp có một lỗ thủng...

Hàn Hy sờ tay vào má mình,nhìn anh không chớp mắt

-"Khiêm ca..."

-"Tiểu Hy,tại sao em không chịu hiểu,anh và Dương Khiêm là một,Khiêm ca của en chính là Dương Tử,tại sao em lại không nhận ra.Trong ba năm qua anh rất nhớ em,ngày anh bị tai nạn mọi chuyện là do anh sắp xếp,anh định sẽ tạo cho em một bất ngờ lớn,ạnh định sẽ đến trước lớp em và tổ chức một màn tỏ tình thật hoành tránh mà,nhưng em chuyển đi đâu thế,anh nhớ em lắm có biết không,tại sao em lại không biết..."

_Dương Tử nói to,nói nhiều đến mức thanh giọng trở nên khàn khàn.Trong suốt ba năm qua đây là lần đầu tiên anh nói nhiều đến thế.Anh chịu hết nổi rồi,cô coi anh là Dương Tử,coi anh là kẻ lạ mặt,cô có biết rằng tim anh tan nát vì cô...

Hàn Hy không tin vào tai,cứ nghĩ rằng mình nghe nhầm.Chợt nhận ra cái gì đó,cô rút điện thoại trong túi quần ra,bấm số rồi nhấn phím gọi...

Điện thoại trong túi Dương Tử reo lên.Hiểu ý,anh lấy điện thoại ra đưa cho cô xem.Đúng,chính xác là điện thoại của Dương Khiêm,chiếc điện thoại 24 phím màu đen của anh có chết cô cũng không quên được.Nhìn vào màn hình,cô chết sốc,trên màn hình hiển thị 2 chữ"MY LOVE"rõ to,đúng là số điện thoại của cô.Khoảnh khắc cô suýt rơi nước mắt là lúc anh cho cô xem những tin nhắn mà cô gửi cho anh hàng ngày.Cô nhìn thẳng mặt anh,rất khác xưa nhưng chỉ có đôi mắt là không thay đổi.Đối với cô,đôi mắt đó trên đời chỉ có một,không có hai.Cô khóc nấc,nhìn anh một hồi rồi chạy tới ôm chầm lấy anh nghẹn ngào:

-"Có thật là Khiêm ca?"

-"Anh thề có trời cao chứng giám"

-"Khiêm ca,Tử ca,em cứ tưởng anh chết rồi,em buồn lắm biết không..."

_Anh vuốt tóc cô,nói dịu dàng:

-"Ừ,anh biết lỗi rồi,nhưng...tại sao em lại đi?"

-"Tại...tại...tại bố mẹ thấy em khóc nhiều quá nên mới chuyển nhà đến ngoại ô sống để em bớt buồn,bố mẹ rất quý anh..."

-"Ừ,thảo nào anh lục tung cả nước mà vẫn không tìm ra Tiểu Hy"

_Anh cười,cô cũng cười nhẹ,đưa tay lau nước mắt

-"Nhưng tại sao Khiêm...à không,Tử ca lại khác thế.Khi xưa anh.. sao bây giờ anh đẹp thế?"

-"Khi xưa tôi xấu xí vậy mà có đứa yêu tôi say đắm luôn ấy chứ..."

_Anh liếc nhìn cô cười gian.Hiểu ý,cô đánh nhẹ vào tay anh,vội biện minh

-"Làm gì có,em đâu có yêu Tử ca,rõ là tự nhận..."

-"Ờ không yêu,không yêu mà ngày tôi bị tai nạn cô cứ hét to là Em Yêu Khiêm Ca,Em Yêu Khiêm Ca,hét to thế mà cứ bảo là không yêu..."

_Hàn Hy hận không thể tự đào hố mà chui xuống,cô quên béng mất cái đó.Thẹn quá hóa giân,gục mặt vào tay anh,mặt hầm hầm.Anh xoa đầu cô

-"Mà Tiểu Hy cũng rất khác nhé..."

-"Lúc trước em ở ngoại ô,không khí trong lành,cũng ít đi chơi buổi trưa nên da không bị đen.Dạo đó cũng bớt ăn đồ ngọt lại,chăm chỉ luyện thể dục.Lên lớp 10 mẹ cho đi làm tóc nên bây giờ mới xinh ra nhé.. "

_Hàn Hy cười híp mắt.Quả thật bây giờ cô rất vui,và hạnh phúc nữa.Người cô yêu tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại đang đứng trước mặt cô đây này

Anh chỉ cười.Hôm đó anh đèo cô về,cô củng không ngại nữa,vòng tay qua ôm eo anh

Lúc đó chỉ mong cho thời gian trôi chậm lại