Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi!

Chương 2-1




Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Muốn đối phó kẻ địch, trước tiên phải biết tất cả về đối phương, như vậy mới có thể tìm được nhược điểm của đối phương để xuống tay, đây là điểm mấu chốt nhất để Thiệu Duẫn chiến thắng trong mọi phiên tòa.

Nhưng tại trấn nhỏ này, anh không quen biết nhiều người, muốn biết chuyện của Đan Tiểu Phù thì làm khó hơn nói nhiều? Ở trấn nhỏ đợi hai ngày, anh quan sát thấy tình cảm người dân trong trấn vô cùng tốt, hơn nữa rất bao che khuyết điểm cho nhau. Anh chỉ là một người từ ngoài đến, mỗi một hành động tùy tiện đều khiến mọi người chú ý.

Hơn nữa mục đích anh đến trấn nhỏ, mọi người trong trấn đều rõ ràng, có người nào đó nhờ vả anh, giúp người đó theo đuổi ý trung nhân.

Người nào đó …… anh tìm được người có thể thám thính rồi!

“Hả? Cậu muốn biết chuyện của Đan Tiểu Phù?” Đồ Vu Luân chống hông, nhíu mày nhìn Thiệu Duẫn ── anh mời bạn tốt đến giúp anh theo đuổi nữ vương tiểu thư.

“Ừ”Không nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt bạn, vẻ mặt Thiệu Duẫn bình tĩnh: “Tốt nhất có thể nói cá tính của cô ấy, còn nhược điểm nữa, nói hết cho tớ biết.”

“Vì sao?” Đồ Vu Luân đưa ra nghi vấn.

“Cậu chỉ cần nói cho tớ biết là được rồi.” Thiệu Duẫn thản nhiên liếc một cái, ý rất đơn giản ── anh không muốn trả lời vấn đề của Vu Luân.

Đồ Vu Luân mím môi, nhìn bộ dạng Thiệu Duẫn khi hỏi chuyện người khác, anh cũng bày ra bộ dáng đểu như vậy: “Tại sao tớ phải nói cho cậu?”

Thiệu Duẫn thản nhiên nhướng môi, đôi mắt sau cặp kính hiện lên một tia ác liệt: “Tớ không ngại hái một đóa hoa trong trấn nhỏ.” Vẫn là đóa hoa Đồ Vu Luân thật thích kia.

Đồ Vu Luân lập tức biến sắc, bộ dáng đểu nhất thời biến mất, bình thường anh vốn không sợ loại uy hiếp nhỏ này, nhưng mà đóa hoa anh muốn hái kia lại yêu thích bạch mã vương tử nhã nhặn như Thiệu Duẫn, hoàn toàn khinh thường người đàn ông dũng mãnh như anh.

Làm bạn với Thiệu Duẫn nhiều năm, anh thật sự rất rõ ràng sức quyến rũ của Thiệu Duẫn. Nếu Thiệu Duẫn thật sự muốn xuống tay, nữ vương kiêu ngạo kia nhất định trốn không thoát, này không phải anh đấu không lại Thiệu Duẫn, chỉ là anh thuần túy không phải loại đồ ăn nữ vương đại nhân thích!

Cắn môi, Đồ Vu Luân đành phải khó chịu khuất phục: “Tiểu Phù từ nhỏ đã lớn lên trong trấn trên, trước đây ba mẹ cô ấy mới ly hôn, dì Đan thường thường đi ra ngoài, thời gian ở nhà không nhiều lắm, cho nên Tiểu Phù cũng coi như là ở một mình, cô ở phía sau con sông, xem như là người thất nghiệp, viết tiểu thuyết, vẽtranh minh hoạ kiếm tiền……”

“Tiểu thuyết?” Cô gái kia là tiểu thuyết gia? Nhìn con người, khí chất kia của cô, hoàn toàn không giống một tiểu thuyết gia nha!

Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Thiệu Duẫn, Đồ Vu Luân nhún nhún vai, mở lon bia uống một ngụm: “Hình như là viết tiểu thuyết tình yêu gì đó…… Tớ cũng không rõ, ha ha……”

Nhìn anh đột nhiên cười nhạo, Thiệu Duẫn liền nhíu mày.

“Cô gái kia nha, thật sự là không đụng vào được, miệng vừa độc vừa thối, đầu óc lại rất khôn khéo, không ngờ lại đi viết tiểu thuyết gì đó, quả thực là lừa ăn lừa uống.”

“Hả?” Khôn khéo? anh còn tưởng rằng cô gái kia không có não chứ.

“Nói thật, người anh em……” Uống một ngụm bia, Đồ Vu Luân nghiêm túc nhìn Thiệu Duẫn: “Đừng trêu chọc cô ấy, cô gái kia không thể trêu vào, đàn ông đụng tới cô chỉ có bị cô biến cho thành hạng rẻ mạt.” Đây là kinh nghiệm anh đã trải qua.

Trong đôi mắt tà mị của Thiệu Duẫn chợt lóe ánh lửa.

Đúng, anh bị cô “chỉnh” ba lượt, thù này không báo, lửa giận của anh khó mà tiêu.

Gặp sắc mặt Thiệu Duẫn trầm xuống, Đồ Vu Luân nghĩ anh không tin, lại tiếp tục mở miệng: “Tớ nói thật, thân là bạn trai trước của cô ấy, tớ rất rõ khả năng miệng lưỡi của cô ấy.”

“Bạn trai trước?” Thiệu Duẫn nhíu mày: “Các người từng kết giao?”

“Ừ, thời trung học từng ở cạnh nhau.” Đồ Vu Luân quăng vỏ bia vào thùng rác, nhớ lại cuộc sống trung học: “Khi cô ấy còn là bạn gái đối với tớ cũng rất tốt, không quá phận nhưng sau khi chia tay liền không khách khí nữa.”

“Cậu bỏ cô ấy?”

“Không, là tớ bị bỏ.” Đồ Vu Luân châm điếu thuốc, khẽ hạ khóe miệng: “Hơn nữa cô ấy bỏ tớ rồi vẫn nghênh ngang xuất hiện trước mặt tớ, hoàn toàn không biết cái gì là xấu hổ, thậm chí còn sai bảo tớ, một chút cũng không nương tay.”

Những việc này Thiệu Duẫn đều biết, bằng da mặt dầy của cô gái kia, loại chuyện này cũng không phải là loại cô không dám làm: “Vậy nhược điểm của cô ấy là cái gì?”

“Cái này……” Đồ Vu Luân nhíu mày suy tư, một hồi lâu mới chần chờ mở miệng: “Hình như là…… Nam sắc?”

“Nam sắc?” Cái gì?

“Cô ấy thích đàn ông dũng mãnh.” Đồ Vu Luân gợi lên nụ cười đắc ý: “Chính là loại như anh mày đây!”

Loại nhã nhặn giống như Thiệu Duẫn này, Đan Tiểu Phù hoàn toàn thấy chướng mắt.

Thiệu Duẫn nhìn Đồ Vu Luân, tuy rằng chiều cao hai người không khác lắm, nhưng hình thể lại khác biệt rất lớn, anh gầy mà thon dài, còn Đồ Vu Luân lại cơ bắp rõ ràng…… Hai người bọn họ trong mắt phụ nữ đều được hoan nghênh như nhau, nhưng bị hấp dẫn cũng là loại phụ nữ khác nhau, bình thường Đồ Vu Luân đều xem trọng mấy em hào phóng, mà bên cạnh anh dường như đều là phụ nữ có khí chất hoặc rất ưu tú.

Nhược điểm của cô gái kia là nam sắc…… anh có thể tìm một người đàn ông dũng mãnh đến trả thù cô ta, đó chẳng phải là tiện nghi cho cô?

Phải trả thù cô như thế nào……

Thấy sắc mặt Thiệu Duẫn âm trầm, Đồ Vu Luân nghiền ngẫm nghiên cứu, không có việc gì sao anh lại chạy tới hỏi chuyện Đan Tiểu Phù, sắc mặt lại khó coi, còn muốn biết nhược điểm của Đan Tiểu Phù……

“A Duẫn, Tiểu Phù đắc tội cậu sao?” Với miệng lưỡi của cô gái kia, việc này rất có khả năng! Mà theo hiểu biết của anh đối với Thiệu Duẫn, anh hiểu cá tính của người đàn ông này, cũng rất hiểu lòng dạ hẹp hòi của anh ta, tính tình người này một chút cũng không ôn hòa giống bề ngoài.

Thiệu Duẫn hừ nhẹ, không muốn trả lời.

Anh không trả lời, Đồ Vu Luân biết mình đoán đúng rồi, không khỏi tò mò: “Khó có lúc nhìn thấy cậu phát hỏa, cô ấy đã làm gì?”

Nghĩ đến việc Đan Tiểu Phù làm, sắc mặt Thiệu Duẫn càng khó nhìn.

Mà nhìn sắc mặt của anh, Đồ Vu Luân nhíu mày, cô gái họ Đan kia rốt cuộc đã làm gì? Lại làm cho Thiệu Duẫn giận thành như vậy.

Toàn bộ tò mò của Đồ Vu Luân bị khơi lên, nhưng miệng vẫn nói: “Người anh em, so đo với một cô gái làm gì? Hơn nữa cậu không có cách nào với cô ấy cả! Cá tính cô gái kia tớ rất hiểu, nhìn thì dễ dàng mềm dẻo, hơn nữa cậu cũng không phải loại cô ấy thích, muốn dùng sắc dụ cô ấy cũng khó……”

“Sắc dụ?” Thiệu Duẫn nhìn thẳng Đồ Vu Luân, đôi mắt hiện lên một tia sáng.

Nhìn biểu cảm trên mặt anh, Đồ Vu Luân sửng sốt: “Không thể nào…… Này! Cậu sẽ không thành công, loại như cậu cô ấy nhìn là chướng mắt……”

Nhìn ánh mắt âm trầm Thiệu Duẫn bắn tới, anh ho nhẹ một tiếng: “Không phải, tớ nói là cô ấy thích đàn ông thân hình to lớn, thân hình giống cậu ở trong mắt cô ấy không khác gì tiểu bạch kiểm……”

“Đồ Vu Luân, cậu nói lại lần nữa xem.” Giọng điệu Thiệu Duẫn rất bình thản, chỉ là, ánh mắt sau cặp kính lại rất lạnh.

“À……” Biết mình nói sai, Đồ Vu Luân lập tức câm miệng.

Thiệu Duẫn hừ lạnh, “Tiểu bạch kiểm”, Ba chữ này càng khơi lên lửa giận trong lòng anh, anh biết phải trả thù cô gái kia như thế nào rồi, anh muốn cô thu lại toàn bộ lời cô nói về anh, hơn nữa còn muốn cô thần phục, thất bại dưới sức quyến rũ của anh!

Đồ ăn thừa đúng không? Vậy anh sẽ làm cô mê luyến loại đồ ăn thừa này, anh muốn cô yêu thương anh, sau đó hung hăng vứt bỏ cô.

Thiệu Duẫn biết chính mình rất trẻ con, mà anh trước kia đều khinh thường làm loại chuyện trẻ con này, nhưng giờ này khắc này, anh không quản được nhiều như vậy.

Anh muốn cô gái kia biết, chọc tới Thiệu Duẫn sẽ có hậu quả gì!

Đan Tiểu Phù tự nhận rất biết nhìn người, tuy rằng miệng cô độc, nhưng ánh mắt rất “rõ”, cũng rất biết nhìn sắc mặt người khác. Mà nhìn sắc mặt rất nhiều người, cô đại khái cũng có thể đoán được cá tính đối phương.

Ba lần chạm mặt với Thiệu Duẫn, thật ra cũng không phải thoải mái ── tuy rằng cô không có cảm giác gì, nhưng cô nghĩ đối với Thiệu tiên sinh mà nói hẳn là xem như một kinh nghiệm không thoải mái.

Mà cô cũng nhìn ra được, bộ dạng tiểu bạch kiểm ẻo lả này, nhìn qua thì ở chung rất tốt, nhưng kinh nghiệm giao thủ ba lần cho cô biết tính tình người đàn ông này rất không tốt.

Chẳng qua nói vài câu không dễ nghe, anh liền ghi hận thành vậy, một chút cũng không có y chí rộng lớn của người đàn ông, xem ra ngoài tính tình không tốt, còn có cái mũi và đôi mắt rất nhỏ (ý là ích kỷ á!!!).

Cô nghĩ, nếu không ngoài ý muốn, Thiệu tiên sinh nhìn thấy cô nhất định sắc mặt sẽ không hoà nhã, hoặc là, không động thủ bóp chết cô cũng rất tốt rồi!

Nhưng bây giờ……

Cô nhìn người đàn ông đứng ở cửa nhà cô, tầm mắt từ cơm hộp trên tay anh dời lên trên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia đang mỉm cười yếu ớt.

Rất…… Hiền lành!

Theo kinh nghiệm lúc trước, người đàn ông này vừa nhìn thấy cô sẽ không hoà nhã, hé ra khuôn mặt lạnh như băng, nhưng bây giờ thế mà lại cười với cô?

Cô nhìn chằm chằm đôi mắt người đàn ông sau mắt kính, lại nhìn nụ cười yếu ớt bên miệng anh, cáo chúc tết gà chính là bộ dáng này?

“Allen tạm thời có việc, nhờ tôi mang cơm hộp đến đây.” Thấy cô chậm chạp không nói lời nào, Thiệu Duẫn mở miệng trước, giọng nói trầm thấp mà thản nhiên.

Đan Tiểu Phù giật mình, thế này mới chú ý giọng nói người đàn ông này thật dễ nghe, có chút giống tiếng đàn cello, là cái loại thanh âm trêu chọc lòng người. Loại tiếng nói này là loại cô thích.

Nhưng bây giờ cô không rảnh thưởng thức, thái độ người đàn ông quỷ dị làm cho cô nghi ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn theo quán tính gợi lên nụ cười ngọt ngào, làm người ta thấy ngọt đến mức có thể thấm ra mật.

“Phải không? Cảm ơn anh.” Theo quan sát của cô, tiểu bạch kiểm chán ghét cô như vậy, làm sao có thể nhận lời nhờ vả của Allen đưa cơm hộp đến? Nhất định có vấn đề! Cơm hộp này không phải cũng có vấn đề chứ?

“Không có gì.” Thiệu Duẫn cũng mỉm cười lại, trên thực tế anh còn đang nghĩ làm sao để tiếp cận Đan Tiểu Phù, vừa hay cô gái này kêu Đồ Vu Luân giúp cô mua cơm hộp, anh mượn cơ hội, tiếp nhận cơm hộp của Allen đi lấy lòng, tự mình đưa tới cửa, đương nhiên phải áp chế chán ghét đối với cô xuống, bày ra phong độ bình thường.

Hừ hừ, anh chắc chắn phải làm cô gái này quỳ gối dưới sức quyến rũ đàn ông của anh.

Thái độ của anh càng ôn hòa, Đan Tiểu Phù càng nghi ngờ, cô liếc nhìn hộp cơm một cái: “Cơm hộp này có thể ăn sao?” Cô ăn vào có phải lập tức đi cấp cứu hay không?

“Hả?”

“Anh không bỏ thuốc xổ hay thuốc nôn trong cơm hộp chứ?” Ánh mắt của cô đầy vẻ nghi ngờ.

“A! Làm sao có thể?” Thiệu Duẫn cố gắng cười khẽ một chút.

“Ai biết được? Biết người biết mặt không biết long nha!” Cô nói thầm.

Cô gái này……

Thiệu Duẫn cố nhịn cục tức lên tới miệng xuống, ổn định tươi cười bên miệng: “A, Đan tiểu thư thật thích nói đùa.” Cô nghĩ bỏ thuốc xổ hay thuốc nôn có thể tiêu lửa giận của anh sao?

Thật đúng là nói đùa! Nhìn nét cười trên mặt Thiệu Duẫn, Đan Tiểu Phù nhíu mày, nụ cười ngọt ngào trên mặt không thay đổi: “Không phải sao, không nghĩ Thiệu tiên sinh cũng thật hài hước.”

Gân xanh khẽ di động trên huyệt thái dương của Thiệu Duẫn, ngu ngốc cũng nghe ra lời châm chọc của cô, nhịn, anh phải nhịn! Cố gắng giữ nụ cười trên mặt, anh duy trì giọng nói vững vàng: “Lúc trước không lễ phép với cô, xin cô đừng để ý.”

“Nào có, con người tôi luôn hào phóng, sẽ không ghi hận.” Cô thâm ý nói với anh.

Cô gái chết tiệt……