Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 15




Buổi tiệc đón tiếp vị khách phương xa trở về biến thành buổi tố cáo các điểm xấu của nhau vẫn tiếp tục đến mười giờ đêm.

Về sau dường như mọi hỏa lực đều tập trung nhắm vào trên người Lôi Phong. Doãn Tắc cùng Mạnh Cổ đem chuyện Lôi Phong khi còn nhỏ âm trầm như thế nào, toàn bộ thêm mắm thêm muối ở trước mặt Đinh Hiểu Vân giật tung ra.

Đinh Hiểu Vân vừa nghe vừa thẹn thùng cười, không ngăn chặn không tức giận, tự nhiên hào phóng. Điều này làm cho trong lòng Trần Nhược Vũ cảm khái cô gái này thật đúng là làm người khác ưa thích, vừa đẹp vừa đáng yêu.

Lôi Phong ngược lại thỉnh thoảng cùng hai người này cãi lại mấy câu, nhưng tay vẫn nắm tay Đinh Hiểu Vân thật chặt, rất phách lối bày ra một bộ dáng vợ chồng son sắt, thách thức mặc kệ cho các ngươi nói như thế nào cũng được.

Cuối cùng chấm dứt chuyện vạch mặt kia là Đinh Hiểu Vân, cô ấy nói: "Các cậu đừng náo loạn, kỳ thật Lôi Phong ẩn dấu rất nhiều chuyện không nói cho các cậu."

"Thì đã nói là hắn là người âm trầm chứ sao."

"Các cậu biết những chuyện kia, đều chỉ là chút thức ăn phụ." Đinh Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, cười đến ngọt ngào.

"Chẳng lẽ còn có món ăn chính đang cất giấu? Hiểu Vân, mau nói cho tớ biết với."

"Vậy thì không nên đâu." Đinh Hiểu Vân cười đến ngọt ngào hơn."Muộn rồi, nên giải tán thôi."

"Cái gì?" Doãn Tắc lấy tay che ngực, "Quá độc ác, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Cứ nhử mồi như vậy, còn tuyên bố giải tán. Chúng ta đều nhìn lầm rồi, thì ra là Hiểu Vân cô ấy mới chính làcao thủ ở phía sau màn, tớ cho rằng Phong ca là vô tội."

Đinh Hiểu Vân ha ha cười. Lôi Phong hôn một cái ở trên mặt cô ấy, kéo cô đứng lên lớn tiếng nói: "Được rồi, giải tán, đã trễ thế này, Hiểu Vân nhà tớ mệt mỏi lắm rồi."

Mạnh Cổ châm biếm, "Về nhà với cậu rồi cô ấy mới mệt mỏi hơn thôi."

Lời này thật đen tối. Làm một người ngồi nghe, Trần Nhược Vũ có chút đỏ mặt.

Nhưng khi chuyện này nói ra, Lôi Phong vẫn chẳng có động tĩnh gì, nhàn nhạt đáp trả: "Tất cả mọi người trở về nhà mình, ai có vợ thì ôm vợ, không có vợ thì ôm gối đầu, ngủ ngon nhé."

Độc ác, thật độc ác mà!

Doãn Tắc lập tức quay đầu hỏi Cao Ngữ Lam: "Anh không cần ôm gối đầu chứ?"

Cao Ngữ Lam đỏ mặt, không có phản ứng gì với hắn.

Mạnh Cổ cười hì hì, "Về nhà thì nhớ đặt tên cái gối đầu cho tớ, một cái Phong một cái Vân, tớ muốn nằm ở giữa, trái ôm phải ấp."

Lôi Phong đá cho hắn một cước, sau đó cùng mọi người nói lời từ biệt, lôi kéo Đinh Hiểu Vân đi.

Doãn Tắc thân là ông chủ, muốn ở lại dặn dò dọn dẹp, Doãn Ninh ôm con gái Nựu Nựu của mình đã ngủ thiếp đi. Cao Ngữ Lam đương nhiên là đi theo đám bọn họ don dẹp sắp xếp.

Trần Nhược Vũ lẻ loi rồi.

Với tình trạng này, dĩ nhiên là do Mạnh Cổ đưa cô về. Mạnh Cổ không nói gì, từ đầu đến cuối dường như sau cú điện thoại tối hôm qua đến giờ hắn không có gọi lại, tin nhắn hù chết người gì đó hắn cũng không có nhắn, cùng Trần Nhược Vũ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Nhược Vũ trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng thấy nhiều người nhìn chằm chằm, cô cũng chỉ có thể giả bộ làm như không có chuyện gì xảy theo sau Mạnh Cổ đi xuống lầu.

Thật ra thì cô rất muốn có khí phách nói chính cô tự về, nhưng đã trễ thế này lại không có xe buýt, gọi xe tôixi tốn đến mấy chục tệ, ví tiền đáng thương của cô không đủ, cô quyết định sẽ mạo hiểm ngồi xe Mạnh Cổ.

Nguyên cả đoạn đường bình an vô sự. Trần Nhược Vũ vừa bắt đầu còn muốn nói cám ơn, nhưng cám ơn xong rồi phải nói gì tiếp theo nữa đây? Cô chưa nghĩ ra, cho nên do dự rồi lại do dự, thời gian kéo dài hơn.

Trong xe rất yên lặng, yên lặng đến độ càng làm cho cô khẩn trương.

Xe đi tới một nửa đường, Mạnh Cổ đột nhiên hỏi: "Cô đã gọi điện thoại cho người nhà rồi sao?"

Trần Nhược Vũ cứng đờ, ấp úng nói không ra lời. Cũng không muốn nói xạo, lại không dám nói "Mắc mớ gì tới anh".

Cô len lén liếc nhìn, thấy Mạnh Cổ quay đầu nhìn cô một cái, cô vội vàng cúi đầu. May mắn Mạnh Cổ không lên tiếng, chỉ im lặng tiếp tục lái xe.

Trần Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm người đầy năng lượng tàn bạo này đoán chừng mới vừa rồi dùng hết rồi, hiện tại nghỉ ngơi khôi phục lại đây mà. Như vậy cũng tốt, cô chỉ một hồi nữa thì đến nhà rồi, nói không chừng có thể tránh thoát được một kiếp.

Nhưng cô vừa nghĩ vậy xong, lại thấy Mạnh Cổ cho xe dừng ở ven đường. Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc, bỗng nhiên nói: "Tôi đi mua bao thuốc, cô ở trên xe chờ."

Trần Nhược Vũ "À" một tiếng, vừa định gật đầu, Mạnh Cổ lại nói: "Chờ tôi mua thuốc xong trở lại, hi vọng cô cũng gọi điện thoại xong cho người nhà mình."

"À?"

"Cô như vậy, tôi thấy hoài. Không có người bức ép, Cô liền trốn tránh chui xuống tận lòng đất. Bây giờ còn không gọi là quá muộn, cha mẹ cô đã ngủ chưa? Chỉ là gọi một cuộc điện thoại báo bình an, sẽ không quá khó khăn đâu."

Trần Nhược Vũ sững sờ, chằm chằm nhìn hắn.

"Cô cùng trong nhà cãi nhau?"

Cô lắc đầu.

"Cùng cha mẹ đoạn tuyệt?"

Cô lắc đầu lần nữa.

"Vậy thì gọi điện thoại, đừng để cho bọn họ cho là cô chết ở ngoài đường rồi." Hắn nói xong lời này, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Ánh mắt của Trần Nhược Vũ chuyển động theo hắn, nhìn hắn đi vào một cửa hàng tiện lợi ven đường, chỉ chốc lát hắn đi ra, cầm trên tay bình nước, dường như còn có bao thuốc lá, sau đó hắn đi tới vườn hoa ven đường, dựa vào cây đại thụ hút thuốc, cô nhìn thấy tàn thuốc lập lòe lập lòe, bóng hắn ở dưới đèn đường lộ ra mấy phần cảm giác chán chường thần bí.

Xem ra hắn có vẻ như một nửa cũng sẽ không muốn quay trở lại xe, Trần Nhược Vũ nghĩ và nghĩ , cuối cùng lấy điện thoại di động ra.

Thật ra thì ở một điểm này, hắn cũng không xấu, cô thậm chí còn cảm thấy hắn nói đúng.

Nếu hắn không ép cô, cú điện thoại này cô thật không biết sẽ trì hoãn đến bao lâu.

Cô đem điện thoại bấm, nghe"Đô đô" chờ tiếng chuông reo ba cái, bên kia có người bắt máy.

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, cho chính mình một khuyến khích."Mẹ, là con."

Bên kia vừa bắt đầu "Alo" giọng nói thật lớn, nghe được giọng cô, mẹ cũng là trầm mặc chốc lát. Sau đó mẹ Trần trả lời con gái mình: "Còn biết gọi điện thoại về à."

"Con, con một thời gian trước bị viêm dạ dày cấp tính, nhập viện, sau đó, đổi số điện thoại di động . . . . . ."Cô không biết phải nên nói gì rồi, trước đây cô một mực nói láo, hiện tại lại đang kiếm cớ.

"Là như thế à?" Ngữ điệu của mẹ Trần có chút chua ngoa.

"Mẹ, con rất xin lỗi, con không muốn các người lo lắng, cho nên mới nói là làm ở công ty thương mại."

"Còn có chuyện gì nữa không? Không có gì khác mẹ cúp máy đây, đang đánh mạt chược." Mẹ Trần nói giọng lạnh lùng, không đợi Trần Nhược Vũ nói cái gì nữa, bà"cạch" một cái đem điện thoại cúp.

Trần Nhược Vũ cầm điện thoại di động cứng lại, nghe thanh âm "Tút tút tút" trong điện thoại trong đầu chốc lát trống không. Sau đó cô chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, tựa hồ có cái gì muốn bừng lên.

Cô cắn thật chặt môi, nhắm lại hai mắt, lại dùng sức chớp chớp. Cô đột nhiên cảm thấy không thở nổi, đẩy cửa xe đi ra ngoài đứng, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí.

Mạnh Cổ vẫn tựa vào thân cây nhả khói. Mắt hắn nhìn theo cử động của Trần Nhược Vũ, không lên tiếng, cũng không hề đi tới.

Trần Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy người này không tồi, không có đến nỗi chán ghét như vậy. Cô cảm kích hắn vào lúc này để yên cho cô, cô thật cần một mình yên tĩnh, thẫn thờ.

Hai người một dựa vào xe, một dựa vào cây đứng. Khoảng cách không xa không gần, thấy được bóng dáng, lại nhìn không rõ vẻ mặt. Đèn đường vàng vọt tỏa ra chói lọi, chung quanh thỉnh thoảng vang lên bước chân người đi đường cùng tiếng xe xung quanh bọn họ, giống như một cái thế giới nho nhỏ.

Trần Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Cổ một chút, Mạnh Cổ không hề nhìn cô, hắn nhìn chằm chằm trên đường, giống như đang đếm xe đến mê hoặc. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ có chút yên lòng, cô theo dõi hắn ngẩn người, trong óc có chút trống rỗng.

Cô lấy hết dũng khí gọi điện thoại về nhà, hình dung qua các loại cảnh tượng bị chửi, cô lại không ngờ tới chính là lạnh lùng hơn băng đá như vậy.

Mẹ tức giận, rất tức giận. Trần Nhược Vũ biết, hốc mắt cô lại có chút cay cay, lại dùng sức chớp chớp.

Mạnh Cổ tựa hồ nhìn xe đủ rồi, đi tới, hỏi: "Đẹp trai không?"

Trần Nhược Vũ có chút sững sờ.

"Nhìn tôi được bao lâu rồi, chẳng lẽ là không phải bởi vì tôi đẹp trai sao?"

Trần Nhược Vũ rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn, cô hắng giọng một cái, gật đầu một cái."Đẹp trai."

"Có đẹp trai nhiều không?" Mạnh Cổ lại còn hỏi.

Trần Nhược Vũ lại có chút sững sờ, sau đó rất muốn nói thực là da mặt dầy bao nhiêu, tướng mạo có đẹp bấy nhiêu. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, phía sau chợt có một chiếc xe hơi màu trắng nghiêng vọt tới, tông mạnh vào xe Mạnh Cổ, làm gãy cái kính chiếu hậu bên trái, sau đó trượt đi một đoạn mới ngừng lại.

Mắt Mạnh Cổ nhíu lại, đen mặt rồi sải mấy bước vọt tới.

Chiếc xe kia cửa sổ xe mở ra, trong xe âm nhạc rất lớn tiếng, ngồi trước thấy có hai tên bộ dáng côn đồ. Bọn họ sau khi đụng xe phải dừng lại, vừa định nổ máy xe chuẩn bị tiếp tục lái đi. Trần Nhược Vũ sợ Mạnh Cổ thua thiệt, vội vàng cũng đi theo.

Người trên xe kia thấy Mạnh Cổ tới gần cười ha ha, một người trong đó vẫn còn đưa lên ngón giữa. Trần Nhược Vũ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhìn thấy Mạnh Cổ giận dữ, xông tới ra lệnh này hai người đàn ông đó xuống xe. Hai người kia dĩ nhiên sẽ không nghe hắn, chiếc xe kia cùng trong tiếng cười lớn của một gã phóng lên

Sau đó, giống như trong mấy phim điện ảnh, ở Trần Nhược Vũ trước mắt, chiếc xe hơi màu trắng vượt qua đèn đỏ ở ngã tư phía trước, ngay khúc quanh giao nhau đụng với một chiếc xe khác đang chạy bình thường. Xe kia chợt đảo quanh, sau một hồi xoay, ngay sau đó"Ầm" một tiếng vang thật lớn, đụng phải dải ngăn cách giữa làn đường.

Mạnh Cổ nhanh chân liền hướng bên kia xông đến, Trần Nhược Vũ không chút nghĩ ngợi, chạy theo phía sau hắn.

Đầu chiếc xe hơi màu trắng đụng lõm như một cái hố, chỗ ngồi tài xế và người phía trước gương mặt đầymáu, người ngồi ghế trước gào khóc gọi, bên chỗ tài xế ngồi lại tựa như bất tĩnh, không còn động đậy.

"Có thể nói chuyện nữa không?" Mạnh Cổ nhanh chóng liếc nhìn hai người kia, hỏi trước chính là cái người ngồi bên cạnh ghế tài xế.

Người nọ phí sức lắc đầu, tựa hồ thở không ra hơi, mặt tái đến xanh mét. Trần Nhược Vũ chạy tới, không biết chuyện gì xảy ra. Lúc này Mạnh Cổ chợt nói với cô kêu to: "Đi đến cốp sau của xe, cầm túi cấp cứu lại đây."

Trần Nhược Vũ không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng nghe lời chỉ thị của hắn rồi quay đầu chạy. Cô vô cùng lo lắng chạy đến xe, nắm chặt lấy lại mở không ra cốp sau, Cô gấp đến độ lúng túng, một người đi đường chỉ cho cô đến chỗ ghế lái bấm chốt mở, cốp sau mở ra, cô liếc nhìn một túi cấp cứu thật to, ôm lấy bỏ chạy. Người đi đường kia lại kêu: "Cô gái, không khóa xe nè."

Trần Nhược Vũ đầu óc nóng lên, lại chạy trở về rút chìa khóa xe, ôm túi cấp cứu tiếp tục chạy.

Đợi đến chạy đến nơi, thấy Mạnh Cổ đã đem người ngồi ở ghế tài xế mang xuống. Trần Nhược Vũ đem túi cấp cứu đưa cho hắn, hắn không nói hai lời, mở túi ra cầm thực là không biết cái gì nhìn đủ loại đồ vật, xé ra y phục của người chỗ tài xế kia, nhấn một cái trên người hắn, người nọ mặt thống khổ vặn vẹo, nhưng rất nhanh biểu tình xanh mét giãn ra, gật đầu một cái, có thể thở gấp .

"Đừng nói chuyện, đừng nhúc nhích, ngu ngốc. Thật may cho cậu, tôi là bác sĩ." Mạnh Cổ tàn khốc không chịu được, Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn.

"Gọi điện thoại, gọi xe cứu thương." Mạnh Cổ đại nhân lại xuống chỉ thị, lúc này Trần Nhược Vũ mới nhớ tới chuyện này. Người đi đường đi theo cô cũng chạy tới kêu: "Tôi gọi, tôi gọi rồi."

Lúc này Mạnh Cổ cầm túi cấp cứu chạy tới cái người bị thương nằm dưới đất bên cạnh, nhìn đến bắp chân hắn cũng bị thương, trên người cũng có thương tích, đang chảy ra nhiều máu. Trần Nhược Vũ thấy nhiều máu như vậy choáng váng một trận, cô sợ máu.

Mạnh Cổ lúc này đã bắt đầu cấp cứu, hắn kêu Trần Nhược Vũ: "Cô lại đây, ấn chỗ này."

Hai chân Trần Nhược Vũ như nhũn ra, cắn răng đi tới. Ấn chặt ngay chỗ như lời hắn nói, mơ hồ hiểu đây là đang ngăn cản tốc độ mất máu. Cô dùng sức thở, nhắm mắt, chịu đựng cảm giác khó chịu mãnh liệt này.

Người bị thương này có vẻ còn có tinh thần hơn so với Trần Nhược Vũ, hắn đang lớn tiếng chửi mắng: "Chân của ông đây bị gãy, con mẹ nó mày đừng đụng vào ông, a. . . . . ." Hắn kêu hết sức thảm thiết, Trần Nhược Vũ nhắm chặt hai mắt, cảm thấy muốn ngất xỉu.

"Chân của tôi, mày đừng có động vào tao, tao bảo mày đừng động tao. . . . . ." người này dùng sức giãy giụa đổi lấy một cái tát của Mạnh Cổ, nhất thời an tĩnh.

Trần Nhược Vũ buồn cười, nhưng lại cười không nổi, mặc dù cô nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn là ngửi thấy mùi máu, cộng thêm cảm giác dính dính trên tay, cô cảm thấy cô sắp ngất xỉu rồi.

Lúc này này người bị thương lại đang gọi: "Con mẹ tụi mày, mày chờ đó, chờ ông đây cắt đứt gân chân của mày."

"Cậu hãy thử xem?" Thanh âm của Mạnh Cổ vừa lạnh lẽo vừa khốc liệt."Ông đây cũng không phải là chưa từng cắt đứt gân chân người khác, ông đây từ trước đến giờ là chuyên cắt, kỹ thuật tốt lắm."

Trần Nhược Vũ thật muốn bật cười, nhưng cô đúng là cười không nổi, cô dùng sức hít thở, cũng không biết mình nói ra lời nói không liên quan."Bác sĩ Mạnh, tôi muốn té xỉu."