Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 15: Thiên tài có một không hai




Ánh sáng ở trong đá thử dần dần ngừng lại, hai màu tím và xanh lá trộn lại quấn quít với nhau, rồi bắt đầu nuốt lẫn nhau…

Đến cuối cùng lại bắt đầu thoái hóa các đặc điểm của nhau, màu tím không còn rõ như trước nữa màu xanh cũng không nhỉn ra được là màu xanh nữa.

Xanh lá hoặc tím...tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi.

Bọn họ biết rằng sẽ có một màu ở lại.

Là màu nào thì màu ấy sẽ thể hiện tiềm năng võ nghệ của Như Ý, đó là tiêu chuẩn giúp quyết định vị trí sau này trong giới võ học của cô cao đến đâu.

Bỗng nhiên, màu xanh càng ngày càng suy yếu, màu tím chiếm thế thượng phong.

Trời ơi! Thật sự là màu tím!

Thiên tài Tử Kim!

Lại một thiên tài Tử Kim nữa!

Trác Lỗi hét đầu tiên!

Hắn không thể tin được vị muội muội mới trở về này lại là một thiên tài Tử Kim!

Sau này, muội ấy sẽ vượt qua tất cả mọi người trong Vương phủ Trác, thậm chí còn vượt qua cả chiến thần bất khả chiến bại trong truyền thuyết – Trác Thiên Hành!

Vương phủ Trác sẽ xuất hiện một nhân vật đi vào truyền thuyết!

Người này, là Như Ý!

Trác Lỗi không thể luyện võ, hắn biết rõ trong thế giới này võ thuật quan trọng với con người thế nào.Điều này, hắn biết rõ hơn ai hết.

Trước đây hắn nghĩ ông trời quá bất công, bây giờ lại thấy, thực ra ông trời lại rất công bằng.

Nếu hy sinh cuộc đời của hắn, có thể đổi được một thiên tài Tử Kim nữa cho Vương phủ Trác, người này lại là muội muội bị thất lạc của hắn, hắn thấy đáng.

Màu xanh lá cuối cùng cũng biến mất. Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, ánh sáng màu tím chói lóa còn lại cuối cùng.

“Màu tím!”

“Trời ơi!”

“Màu tím thật đó!”

“Không ngờ Như Ý lại là thiên tài mang đẳng cấp màu tím! Đây...đây chẳng phải là món quà ông trời ban cho Vương phủ Trác chúng ta sao?”

“Ba trăm năm nay, thiên tài Tử Kim duy nhất trong lịch sử thời Thiên Tống xuất hiện từ Vương phủ Trác, nầy này lại xuất hiện một thiên tài nữa!”

“Không ngờ nàng ấy là thiên tài có một không hai nữa của Trác gia!”

“Vương phủ Trác sẽ hưng thịnh mãi mãi!”

“Đứa trẻ này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn!”

“Nàng chắc chắn sẽ đưa Trác gia đến đỉnh điểm của sự phồn vinh!”

“Trời ạ!”

“Tin này đúng là quá chấn động, chúng ta phải...báo cho phụ thân đại nhân biết ngay!”

Cả đại đường như nổ tung.

Mấy huynh đệ và trưởng bối trong Trác gia đều ngạc nhiên đến không kiềm chế được biểu cảm.

“Đúng! Đúng! Tam đệ nói đúng, nếu cha biết được Như Ý là thiên tài có một không hai, nhất định sẽ rất rất vui!”

“Đứa trẻ này từ khi lưu lạc nhân gian đến giờ, đã chịu bao nhiêu khổ sở, khớp xương đã đóng vào hoàn toàn, đã hạn chế khả năng võ nghệ rồi, nhưng là một kỳ tài Tử Kim, cho dù trên người có vài cản trở nhất định, cũng không ảnh hưởng đến việc nó trở thành huyền thoại!”

“Chỉ cần sau này khổ luyện, cộng với sự dạy bảo kỹ lưỡng của mấy huynh đệ chúng ta, nàng nhất định sẽ trở thành một cao thủ chân chính!”

Vừa rồi đại lão gia Trác Công Phú – người sờ xương cốt Như Ý còn thấy hơi thất vọng, một đứa trẻ sắp 20 tuổi muốn luyện gân cốt, xương cốt của nó giống như của đứa trẻ 5 6 tuổi vậy, hoàn toàn chưa trải qua sự rèn luyện mài dũa nào, xương không rắn rỏi như xương của một thiếu niên.