Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 30: Nó mắc bẫy rồi




Nó quá cảnh giác, giống như biết hoàn cảnh thay đổi có nghĩa là nguy hiểm đang đến vậy, lá cây và cỏ khô đột nhiên nhiều lên làm nó nghi ngờ, không ăn quả hạch nữa.

Ngày đầu tiên, quả hạch trên lưới không vơi đi chút nào.

Ngày thứ hai, quả hạch vẫn còn nguyên như cũ.

Ngày thứ ba, quả hạch vẫn còn...

Ngày thứ tư...

Hơn mười ngày trôi qua, nó chỉ đi loanh quanh tìm hiểu xung quanh, chứ vẫn chưa nhảy vào lưới bẫy để ăn quả hạch. Như Ý nhìn những dấu chân đầy xung quanh bẫy, biết được nó sắp đói không chịu được nữa rồi.

Thế là, ngày hôm đó Như Ý đổ vào lưới số quả hạch nhiều gấp mấy lần thường ngày.

Quả nhiên...

Nó mắc bẫy rồi!

Như Ý nhìn con thú đang vùng vẫy trong lưới, lông trắng mượt và mềm mại như lông thỏ. Cơ thể béo tròn như quả bóng, giống như một chú mèo Garfield cỡ lớn vậy. Xương mặt hơi dẹt, đôi mắt rất linh hoạt, giống y như Thất Tử trong phim Trường Giang số 7 vậy.

“Con này đáng yêu quá!” Như Ý không nhịn được tán thưởng.

Nó là loài vật gì vậy?

Như Ý học rộng hiểu nhiều, nhưng chưa từng gặp loài vật nào kỳ lạ như vậy. Nhìn thì giống một con hồ ly nhỏ màu trắng, hoặc giống một chú chó Phốc con, nhưng cơ thể tròn hơn, mặt hơi giống đứa trẻ con.

Nó vùng vẫy điên cuồng trong lưới, trông rất khổ.

Như Ý rút kiếm, phá rách lưới.

Nó linh hoạt nhảy ra ngoài, rơi xuống cỏ.

“Bé con, mau đi đi. Sau này đừng đi khắp nơi ăn vụng nữa, bị người khác bắt phải sẽ không may mắn như vậy đâu.

Như Ý đầu tiên chỉ tò mò không biết con gì ăn vụng quả hạch của cô, lúc này thấy con thú đáng yêu như vậy, cô không muốn làm hại nó.

“Quả quả!”

Nó bỗng kêu lên hai tiếng, hình như đang cảm tạ Như Ý.

Như Ý cười nói: “Là ta đặt bẫy bắt ngươi đó, bây giờ thả ngươi ra. Cho dù đã hòa nhau, nhưng ngươi cũng không cần cảm ơn ta, mau chạy đi.”

“Quả quả! Quả quả!” Nó vẫn kêu, không chịu đi.

“Ngươi nói gì?” Như Ý hiếu kỳ.

“Quả quả!”

Nó đảo mắt, rồi nhìn thấy quả hạch rơi ra từ trong lưới.

“Ha ha. Vẫn còn muốn ăn ư? Được rồi, chúng ta tốt xấu gì cũng được coi là hàng xóm, ngươi ăn đi.” Như Ý xách túi quả hạch vẫn còn một nửa từ trong nhà bếp ra, rải hết lên đất cho nó ăn bao nhiêu thì ăn.

“Quả quả! Quả quả quả!!!”

Như Ý bỗng nghĩ ra một ý, nói: “Hình như ngươi có thể nghe hiểu ta nói đúng không? Vậy sau này ngươi đi theo ta đi, ta sẽ cho ngươi thật nhiều quả hạch để ăn.” Cô cảm giác như mình đang dụ dỗ trẻ con.

Nó nghiêng đầu, nghĩ một chút, rồi vứt quả hạch đang nắm bằng móng trước đi, vọt một cái, nhảy lên vai Như Ý.

Như Ý thật sự rất thích con thú nghịch ngợm đáng yêu này, nói: “Ngươi không nói gì coi như đồng ý rồi đó. Sau này ngươi đi theo ta, cả người ngươi trắng muốt như này, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé.”

Tiểu Bạch vui vẻ mà nhảy nhót, miệng không ngừng kêu: “Quả quả! Quả quả!”

*

Thư phòng tại phủ Trác Vương.

Trác lão gia, ba huynh đệ Trác gia, cùng con cháu nhà họ Trác, và một số đệ tử ngoại tộc, tổng cộng hơn 20 người đứng chật cả một căn phòng. Trong đó có một thiếu niên trẻ tuổi, hắn chính là thiên tài nổi bật nhất trong ba đời đệ tử Trác gia, Trác Vân Phong, đại công tử Trác gia!

Mỗi một người ở đây đều là cao thủ hàng đầu, càng thể hiện được sức mạnh vững chắc đáng tin cậy của Trác gia.

Trác lão gia gương mặt nghiêm túc nặng nề, lên tiếng nói: “Chắc mọi người cũng đã biết chuyện gì xảy ra, gần đây kinh thành lòng người hoang mang, nhân dân lo sợ.”

Trác Vân Phong nói: “Ông nội, đội vệ binh của hoàng thượng bắt thích khách, chắc chắn sẽ có động tĩnh. Ông cấp tốc triệu tập bọn con đến đây hội họp, chỉ vì chuyện này?”

Trác Công Phú nói: “Phong Nhi, ông nội của con không phải đang nói về chuyện này.”