Cưng Chiều Độc Nhất

Chương 5




Cả đêm Thẩm Vi Tửu đều ngủ không ngon giấc, cô liên tục nằm mơ.

Trong mơ, lúc là dáng vẻ đánh quyền của Đoạn Khâm thời niên thiếu, lúc sau lại là Đoạn Khâm ngồi trên xe lăn cười với cô, trước sau như một, nhưng một giây sau anh lại cầm một khẩu súng hướng về phía cô.

“Á…”

Thẩm Vi Tửu đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, chạm lên giọt nước trên khóe mắt.

Ở Valencia, có người có thể dùng súng hợp pháp, nhưng hơn nữa là dùng vũ khí, súng trái phép. Trước tình hình đầu cơ trục lợi vô cùng nghiêm trọng, đối với việc Đoạn Khâm có súng, Thẩm Vi Tửu không hề nghi ngờ.

Từ nhỏ anh đã là người muốn gì thì nhất định phải đoạt được.

Thẩm Vi Tửu nhớ đến ngày xưa Đoạn Khâm nói sau này nhất định sẽ đoạt được đai vàng, bây giờ anh đã làm được.

Thẩm Vi Tửu rời khỏi giường, cô muốn đi xem Đoạn Khâm, không thể để anh làm chuyện điên rồ.

Trời còn chưa sáng, Đoạn Khâm đã bị hộ công gọi: “Tiên sinh, Thẩm tiểu thư nhà bên đến tìm anh.”

Lúc ngủ, Đoạn Khâm rất quy củ, hai tay đặt trước ngực, nghe thấy hộ công nói vậy, anh liền mở mắt.

Đoạn Khâm mới tỉnh ngủ cũng không hề lạnh lùng như vậy, thậm chí còn mang theo một tia mê mang.

Đoạn Khâm nói: “Bảo cô ấy chờ một lát.”

Thẩm Vi Tửu ngồi trong nhà Đoạn Khâm, nhíu mày nhìn cầu thang, vô thức cắn môi dưới.

Lúc Đoạn Khâm xuống dưới liền thấy Thẩm Vi Tửu ngồi bên kia cau mày không biết đang nghĩ gì, môi dưới bị cô cắn đến trắng bệch.

Đoạn Khâm di chuyển xe lăn, lấy một hộp sữa tươi trong tủ lạnh ra, sau đó đun nóng đưa cho Thẩm Vi Tửu.

Thẩm Vi Tửu nhận sữa bò, uống một ngụm nhỏ: “Cảm ơn.”

Bên miệng cô bám một vòng màu trắng, Đoạn Khâm rút một tờ giấy ăn ra đưa cho Thẩm Vi Tửu: “Lau đi.”

Thẩm Vi Tửu mở to hai mắt, cầm giấy ăn: “Đoạn Khâm, em đi làm đây, buổi trưa trở về em muốn gặp anh, vậy buổi trưa gặp nha.”

Đoạn Khâm hơi híp mắt: “A, tôi còn tưởng cô đến uống chực sữa bò đấy.”

Thẩm Vi Tửu cười thành tiếng: “Đoạn Khâm, em đi nha.”

Đoạn Khâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn chưa tới giờ cô đi làm.”

Thẩm Vi Tửu ngẩn người: “Sao anh biết?”

“Mỗi sáng đều có người nhấn chuông xe dưới lầu nhà tôi.”

Mặt Thẩm Vi Tửu đỏ lên, nhất định là cô đã làm phiền Đoạn Khâm rồi.

“Vậy em ăn sáng ở đây nha.”

Đoạn Khâm không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Thẩm Vi Tửu, thấy đối phương không hề có dáng vẻ xấu hổ, nói: “Tùy cô.”

Tựa như hai người quen biết đã lâu, lúc ở cạnh nhau dần trở nên vô cùng hài hòa.

Đám hộ công nhìn Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm ở bên ngoài, bọn họ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như Thẩm Vi Tửu, mang vẻ ngây thơ của thiếu nữ, nhưng nhất cử nhất động đều nhuộm vẻ phong tình.

Càng khiến bọn họ ngạc nhiên hơn chính là Đoạn Khâm, bọn họ chưa từng thấy anh thả lỏng như vậy, giống như một người bình thường.

Đám hộ công vừa nói chuyện xong, liền cảm nhận được ánh mắt u ám rơi trên người mình, bên trong loang lổ mực đậm.

Bọn họ vội vàng thu hồi ánh mắt đặt trên người Thẩm Vi Tửu, trong lòng thầm mắng, người bình thường cái gì, tên liệt kia thì bình thường bao giờ chứ.

Có Đoạn Khâm bên cạnh, nếu Thẩm Vi Tửu ăn sáng ít, ánh mắt Đoạn Khâm sẽ phóng tới trên người cô, khiến cô không nhịn được lại cắn thêm một miếng bánh mì, cuối cùng người ăn quá no chỉ có thể là cô.

Lúc đến lớp dạy múa, có một bé gái tò mò nhìn bụng Thẩm Vi Tửu, nói khẽ: “Oa, hôm nay cô giáo có bụng nè.”

Thẩm Vi Tửu liền đỏ mặt, bình thường cô rất chú ý đến việc giữ dáng, hơn nữa có đôi khi luyện ba lê rất mệt, nên cô vốn không ăn quá nhiều, hôm nay là lần duy nhất cô ăn no bụng.

“Vậy nên phải chăm chỉ tập múa, không thì sẽ có bụng giống cô đấy.” Thẩm Vi Tửu nói.

Thẩm Vi Tửu nghĩ mấy hôm này phải chăm chỉ luyện múa, cuộc thi ở Valencia lần trước cô báo danh đã sắp bắt đầu, nếu cô có bụng thì thật sự xấu hổ muốn chết.

Lúc Thẩm Vi Tửu đạp xe về nhà, cảm thấy dường như phía sau có người lén lút đi theo mình, nhưng cô vừa quay đầu lại thì không thấy ai.

Hồi bé, Thẩm Vi Tửu vẫn chưa nẩy nở, người để ý cô không nhiều lắm, từ khi cô dần lớn lên, người đến bắt chuyện trở nên nhiều hơn, cũng gặp phải những kẻ lén lút đi theo sau, vậy nên gần đây Thẩm Vi Tửu cảm thấy giác quan thứ sáu của mình vô cùng chuẩn.

Thẩm Vi Tửu đạp xe qua cửa nhà mình, dẫn theo người phía sau vòng quanh bờ biển hai vòng, đến khi không còn cảm giác đó nữa, cô mới thở phì phò đạp xe về nhà.

Mà Herrera đang chuẩn bị dạy dỗ Thẩm Vi Tửu một trận lại mệt mỏi đứng trên đường mắng một câu thô tục.

Đoạn Khâm ngồi bên bàn, nhìn đồ ăn đã nguội, đôi mắt anh cũng dần trở nên lạnh, đã nói buổi trưa gặp cô, mà đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Vậy là… Câu nói kia, chỉ là một câu thuận miệng mà thôi.

Anh dùng chiếc đũa gắp hai miếng, liền đặt xuống: “Đổ đi.”

Hộ công nói: “Đổ đi sao?”

Đoạn Khâm di chuyển xe lăn rời đi, anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì? Hy vọng cô gái xinh đẹp như vậy yêu anh sao?

Đoạn Khâm tự cười giễu, sau đó thu lại thần sắc trên mặt, hơi thở nặng nề: “Đổ đi!”

Sau khi Thẩm Vi Tửu về nhà, cảm giác toàn thân mình đều đổ mồ hôi, tóc dính trên mặt, vội vàng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó định sang tìm Đoạn Khâm, lại bị hộ công ngăn lại: “Thẩm tiểu thư, tiên sinh ngủ trưa rồi. Buổi tối cô lại đến nhé.”

Thẩm Vi Tửu a một tiếng, nâng mắt liếc nhìn gian phòng trên tầng, buổi sáng cô vừa gặp Đoạn Khâm, có lẽ anh không muốn ra.

Nghĩ như vậy, sau khi Thẩm Vi Tửu ăn cơm xong, cũng nằm trên giường ngủ.

Đoạn Khâm ngồi trên xe lăn, hơi thở từ tốn, cả người ẩn trong bóng tối, tay nhẹ nhàng vuốt ve một cái rương.

Đây chính là cái rương trong đoạn video đang bị lan truyền trên mạng.

Ai cũng đều nói bên trong là tiền.

Đoạn Khâm nở nụ cười trào phúng, nhẹ nhàng mở rương ra.

Trong rương đặt một tấm ảnh, trên tấm ảnh là một người phụ nữ điềm tĩnh nhàn hạ, đang mỉm cười, dịu dàng nhìn anh.

Nhưng trong đầu Đoạn Khâm chỉ có dáng vẻ những năm cuối của người phụ nữ kia, bà gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, trên mặt sớm đã không còn nụ cười dịu dàng, biểu cảm trở nên điên rồi, cuối cùng nhảy lầu tự tử.

Buồn cười biết bao, sau khi ba chết, bà còn nói nhảy lầu tự tử là kiểu chết xấu nhất, kết quả là vài năm sau, bà lại dùng phương thức như vậy để chấm dứt sinh mệnh của mình.

Bên cạnh ảnh chụp còn có một chiếc hộp nhỏ, một giọt nước mắt nhẹ rơi bên trên, trong bóng tối, dường như có người gọi một tiếng mẹ.

Sau đó không còn bất kỳ âm thanh gì phát ra nữa.

Bên ngoài, hộ công đang dựa người trên cửa, không nghe thấy tiếng động gì, cho rằng Đoạn Khâm ngủ rồi, sau khi lặng lẽ xuống lầu liền gọi Herrera đi đến.

Herrera vỗ ngực tên hộ công: “Vẫn là ông đáng tin cậy, tên tàn phế kia ngủ rồi à?”

Người hộ công đẩy tay Herrera ra: “Cậu có chuyện gì thì nói đi, để bọn họ bắt gặp không tốt đâu.”

Nếu không phải bà xã ông quen biết Herrera, ông cũng không thèm để ý đến hắn, tính cách của Herrera quá nóng nảy, không phải người cùng loại với ông.

Herrera nói nhỏ vài câu, tên hộ công kia hoảng sợ: “Cậu điên rồi.”

Trong mắt Herrera mang vẻ khinh thường: “Ông sợ cái gì, cho dù trước đây tên đó lợi hại thì sao chứ, ngoại trừ gọi điện thì hắn còn làm được gì, đến lúc đó ông giấu điện thoại của hắn đi…”

“Không được, như thế là phạm pháp đấy.”

“Tôi cũng đâu giết hắn, ông nói xem, một mình hắn ở căn phòng lớn như vậy, có phải rất lãng phí không, đến lúc đó người nhà của ông có thể chuyển vào đây, sau đó nếu có điện thoại gọi đến thì để cho hắn nhận không được sao, dù sao thì lâu như vậy cũng chưa từng thấy bạn bè đến tìm hắn.”

“Thẩm tiểu thư sẽ đến tìm hắn.” Hộ công nói.

Herrera sững sờ, vội vàng hỏi Thẩm tiểu thư kia là ai.

- ---

Thẩm Vi Tửu lại nằm mơ nữa, sau khi tỉnh, cô đi giày sang tìm Đoạn Khâm.

Nhưng hộ công vẫn không cho cô vào, cô chỉ có thể gặp Đoạn Khâm mới cảm thấy yên tâm.

Đoạn Khâm nghe thấy giọng nói của cô gái bên ngoài dường như mang theo khẩn cầu, cuối cùng cũng mềm lòng: “Vào đi.”

Đôi mắt Thẩm Vi Tửu long lanh nước, ngay khi thấy Đoạn Khâm, sự lo lắng trong mắt liền tan biến.

“Đoạn Khâm, chào buổi trưa.”

Đoạn Khâm liếc nhìn đôi mắt Thẩm Vi Tửu, cô đang lo lắng cho anh sao?

Anh có gì hay ho mà phải lo lắng chứ?

Hơn nữa… đã lo lắng cho anh, sao buổi trưa lại không đến.

“Buổi trưa đã qua rồi.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Vậy chào buổi chiều.”

Đoạn Khâm không để ý đến Thẩm Vi Tửu.

Thẩm Vi Tửu nói: “Sáng nay em ăn nhiều, đến lúc múa đều có bụng rồi.”

“Hôm nay, bên ngoài hơi vắng du khách, kỳ nghỉ của mọi người đều đã kết thúc.”

Thẩm Vi Tửu đang cố gắng hòa nhập cuộc sống của mình vào trong cuộc sống của Đoạn Khâm, tuy trắc trở, nhưng vẫn không chịu từ bỏ.

Đoạn Khâm không nói lời nào, im lặng nghe cô nói.

“Cô nói buổi trưa có người đi theo cô?” Đoạn Khâm nhíu mày.

Thẩm Vi Tửu cười cười: “Có thể là em cảm giác sai, nhưng em đã đạp xe vòng quanh phố hai vòng, mệt chết đi được.”

Tay Đoạn Khâm khẽ ma sát vào tay vịn xe lăn: “Vậy nên, buổi trưa cô mới không về nhà đúng giờ?”

Thẩm Vi Tửu nói: “Vâng, lúc em tới, bọn họ nói anh ngủ trưa rồi, nên em cũng về ngủ.”

Thẩm Vi Tửu ngồi trên ghế sa lon, chân khẽ đung đưa, nhưng bởi vì cô luyện múa ba lê, ngón chân cũng không đẹp, đung đưa một hồi, Thẩm Vi Tửu mới ảo não đi giày vào.

Đoạn Khâm thấy Thẩm Vi Tửu đi giày, nâng cốc nước lên uống một ngụm, yết hầu dịch chuyển lên xuống, nghĩ đến lời nói của cô.

Cho nên không phải là cô đùa giỡn anh, cũng không phải chỉ là thuận miệng nói.

Cô trở về là muốn gặp anh, mà anh lại nhốt cô ngoài cửa.

Thẩm Vi Tửu ngồi ở nhà Đoạn Khâm thẳng đến tối mới về, trước khi đi còn vịn khung cửa nói: “Ngày mai gặp.”

Đoạn Khâm nhẹ nhàng gật đầu, đối phương mới cười chuẩn bị rời đi, Đoạn Khâm thấy Thẩm Vi Tửu đi đến cửa nhà, mới chậm rãi nói: “Buổi tối đóng cửa cẩn thẩn, cả cửa sổ nữa.”

Thẩm Vi Tửu thoáng sửng sốt, thấy ánh mắt Đoạn Khâm không giống lúc trước, nhưng cô lại thấy được sự quan tâm trong đó: “Vâng.”

Lúc khóa cửa, Thẩm Vi Tửu vô thức nghĩ đến lời Đoạn Khâm nói, vốn cửa phòng chỉ khóa một tầng, lại bị cô khóa thêm hai tầng nữa.

Thẩm Vi Tửu ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên chợt bừng tỉnh, cô chơi điện thoại một lúc, sau khi thấy mệt mới dần thiếp đi.

Nhưng một hồi tiếng súng khiến Thẩm Vi Tửu rùng mình, cô ngồi trong phòng, cảm giác như mình đang nằm mơ, xung quanh tối đen ép cô không thở nổi, thậm chí cô còn không dám đi tìm Đoạn Khâm, cô sợ phải gặp chuyện mà mình không muốn gặp nhất.

Ngồi một lúc, bên ngoài bắt đầu ồn ào, tiếng còi xe cảnh sát khiến Thẩm Vi Tửu tỉnh táo lại, cô mới phát hiện ra toàn thân mình đều đổ mồ hôi lạnh.

Cô hoảng hốt mặc quần áo đi mở cửa, nhưng cửa bị cô khóa ba tầng, cả lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, mở nhiều lần vẫn không được.

Tiếng còi xe cảnh sát xa dần, đến khi Thẩm Vi Tửu ra khỏi cửa, mới phát hiện trong phòng Đoạn Khâm đã không còn ai.

Môi dưới đã bị Thẩm Vi Tửu cắn nát, mang theo cả mùi máu tươi, cô muốn đi tìm Đoạn Khâm.