Cưng Chiều Em Nhất

Chương 10




Edit: Thanh Hưng

Từ nhà hàng đi ra đã là hơn hai giờ chiều. Mắt Hề Hi còn có chút sưng đỏ, Hạng Việt xem đồng hồ, nói đưa lqd cô trở về: "Em chờ ở đây, anh quay lại bệnh viện lấy xe."

Hề Hi nói: "Cùng đi đi, đứng ở chỗ này giống như kẻ ngốc."

"Đứng ở bên đường giống như ngốc?"

"Đứng một chỗ không có ý nghĩa."

Hạng Việt hài lòng cười, gật đầu nói: "Vậy cùng nhau đi."

Hai người sóng vai đi, lúc băng qua đường thì Hề Hi đưa tay kéo vạt áo khoác của anh, nhìn chung quanh, cho thanh~hưng~llê~quuý~đônn dù là đèn xanh cũng rất thận trọng, giống như chuột chũi đất bị hoảng sợ, làm cho người ta cảm thấy đáng yêu. Hạng Việt cười cô: "Sao lại vẫn giống như khi còn bé thế, băng qua đường cũng sợ hãi như vậy?"

Cô bĩu bĩu môi, chờ bước lên trước bậc cầu thang đối diện đường cái mới hừ hừ nói: "Em đây là vì sinh mạng mình mà phụ trách."

Lời này cũng quá khoác lác rồi, Hạng Việt không nhịn được dội nước lạnh, lạnh nhạt liếc cô một cái: "Oh, vậy sao ngày hôm trước em lại lái xe ra ngoài?" Không có bằng mà lái xe còn nguy hiểm hơn n+ lần so với băng qua đường lúc đèn xanh.

Đây thật là sai một bước hận cả đời a! Hề Hi có chút xấu hổ: "Còn không cho người ta phạm một chút lỗi a! Em còn trẻ ngu ngốc không được sao?" Đoán chừng cũng biết lời này của mình là chân đứng không vững, lại vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ vào quán bán khoai nướng cách đó không xa mà nói: "Em muốn ăn cái đó, anh mua cho em."

Giọng điệu này làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, Hạng Việt không nhịn được nhéo gương mặt trắng noãn của cô, nhạo báng một câu: "Da mặt cũng không mỏng." Cho dù bị cô nhóc xem thường một cái, anh cũng không để ý, cười cười, lấy ví ra dẫn cô đi chọn khoai lang.

Buổi tối Hề Duy quay lại, đầu tiên là đến xem em gái.

Hề Hi đang ở phòng khách xem ti vi, mặc quần ngủ lớn ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon, trong tay cầm quả chuối tiêu ăn. Thấy anh trai quay lại, cô chân không dẫm lên trên mặt thảm thật dầy, ba bước thành hai nghênh đón: "Anh, anh mang thức ăn cho em sao?"

Hề Duy giơ giơ túi trong tay lên để cho cô nhìn: "Nam Viên mới ra điểm tâm mới." Đổi dép, vừa đi vào bên trong vừa hỏi: "Buổi tối ăn cơm chưa?"

Hề Hi nói ăn: "Tự em nấu cháo bột yến mạch, anh uống không, trong nồi vẫn còn."

Hề Duy giao điểm tâm lqd cho em gái: "Ăn điểm tâm đi, tự anh lấy." Anh ta cởi áo khoác ra, tháo cà vạt xuống, xắn ống tay áo sơ mi lên tới cùi chỏ đi vào phòng bếp. Hề Hi giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau anh ta, vừa lấy điểm tâm từ trong hộp nhét vào miệng vừa hỏi: "Anh, buổi tối anh chưa ăn cơm sao?"

"Hôm nay công ty tương đối bận rộn, không có thời gian." Hề Duy ăn điểm tâm em gái đưa tới miệng: "Em uống không?"

"Em không uống, anh giúp em đun nóng sữa." Lại đi mở tủ lạnh: "Có mì, em giúp anh nấu nhé? Cà chua với trứng gà có được hay không? Đúng rồi, bánh nhân thịt vẫn còn dư lại."

Hề Duy lau vụn điểm tâm ở mép em gái, vỗ vỗ đầu của cô: "Đi ra ngoài xem ti vi đi, anh tự mình làm."

Hai anh em cùng nhau ngồi ăn, Hề Duy nói đến chuyện đi công tác ở nước Anh: "Ngày mốt lên đường, ít nhất một tuần lễ, em ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, có chuyện tìm Phùng Tranh, anh để cậu ấy lại."

Phùng Tranh là một trong ba phụ tá riêng của Hề Duy, coi như là tương đối quen thuộc với Hề Hi.

Hề Hi mím môi mất hứng: "Tại sao lại đi công tác à? Có phải ý tứ của lão đầu tử hay không? Ông ta không muốn anh thanh nhàn phải không?"

Xưng hô “lão già” đối với ba mình như thế là bộ dạng vô cùng vô lễ, nhưng Hề Duy cũng không cải chính em gái, đút cho cô muỗng cháo, giải thích: "Hôm nay ở nghĩa trang, cha nói với anh chờ hạng mục hiện tại trong tay xong xuôi, sẽ cùng bác Hạng cùng nhau làm bữa tiệc, chính thức tuyên bố để cho anh và Hạng Trác thay thế vị trí tổng giám đốc công ty."

"Oh." Hề Hi phản ứng nhàn nhạt: "Vậy cổ phần thì sao? Có thể chuyển cho anh hay không?"

Hề Duy nhìn em gái: "Em cứ nói đi?"

"Em biết ngay!" Hề Hi cười lạnh: "Ông ta chính là coi anh như kẻ ngu mà dụ dỗ! Trong tay nhiều cổ phần như vậy, tình nguyện cho nhãi con kia, cũng không cho chúng ta một phần, nếu như không phải là mẹ đã có dự tính, nói lập di chúc trước, dặn dò chính xác cổ phần, hiện tại hai ta còn không biết bị bắt nạt thành cái dạng gì! Hừ, bình thường trong miệng nói cũng thật dễ nghe, bị một kỹ nữ mưu tính ba năm không biết điều, giả bộ thanh cao, thật ra thì còn không phải là một người đàn ông thối tha!"

Thấy cô tức giận hận không thể xắn tay áo liều mạng cùng người khác, Hề Duy cảm thấy em gái đau lòng vì mình, còn rất vui mừng, đưa tay ôm vai em gái, dụ dỗ cô: "Vì không đáng giá tức by Thanh Hưng giận người không quan trọng, vì chúng ta, anh sẽ không đưa cho những người khác, những thứ này em chớ xía vào, đã có anh an bài, em chỉ cần thật vui vẻ làm chuyện mình thích là được." Suy nghĩ một chút, lại cho một chút lợi ích: "Đừng quên chuyện chép sách, tiền tiêu vặt cũng không trừ của em, nếu biểu hiện của em tốt, chuyện cửa hàng có thể thương lượng."

"Thật không trừ tiền à?" Tính khí Hề Hi thay đổi nhanh, mới vừa rồi còn đầy lòng căm phẫn, vào lúc này lại vui mừng rồi, lập tức bảo đảm nói: "Anh, anh yên tâm, em nhất định biểu hiện tốt một chút, đúng hạn đi học, không chi loạn tiền, không bao giờ lái xe nữa! Coi như lấy được bằng lái, không phải anh để cho em chạy em cũng vậy không chạy!" Miệng ngọt kinh khủng.

Hề Duy nâng môi mỏng lên, ngũ quan trong trẻo lạnh lùng nhu hòa xuống, sờ sờ gương mặt mềm mại của em gái, cười nói: "Em nói lời cũng đừng nuốt lời, lần sau lại tái phạm cũng không xử nhẹ giống như lần này đâu."

Hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời. Buổi sáng Hề Hi đi theo anh trai cùng nhau ra cửa tới trường, đậu xe trước cửa trường học, Hề Duy rút một xấp tiền từ trong ví ra: "Anh thấy ví em không còn tiền, những thứ này em cầm trước, đừng cố tình chạy đi ngân hàng lấy tiền, buổi chiều anh bảo lão Lý lái xe tới đón em, tan giờ học thì về nhà, đừng có chạy lung tung."

Hề Hi mắt sáng trong suốt, trước tiên ôm cổ anh ta hôn một cái lên gương mặt, sau đó nhận tiền nhét vào trong ví của mình, cười híp mắt nói: "Cám ơn anh, em khẳng định sẽ ngoan ngoãn về nhà."

"Buổi trưa nếu như không muốn ăn cơm ở nhà ăn thì gọi điện thoại cho Quý Lâu để bọn họ đưa đồ ăn tới, ghi tên anh là được, đừng uất ức mình. Dạ dày em không tốt, mấy ngày nay đừng ăn loạn cái gì, cũng đừng ăn cay." Lại sờ sờ áo khoác ngoài bằng vải ka-ki của cô, rất dầy, yên tâm, nhắc nhở nói: "Chỗ Hạ Y em đừng tự đi, muốn đi thăm cậu ta thì gọi điện thoại cho Hạng Việt. Thân thích nhà họ Hạ không phải là đèn cạn dầu, ngày hôm qua coi như vận khí tốt, không có đụng phải người lộn xộn lung tung. Mấy người bạn kia cũng không được, không kiểm soát được cục diện. Nếu như Hạng Việt không có thời gian, em chờ cậu ta có thời gian hãy đi." Hơi trầm ngâm: "Trong khoảng thời gian anh đi công tác này, em có chuyện gì cũng có thể tìm cậu ta, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại nói với cậu ta một chút."

Hề Duy như người già dặn dò từng việc một lần, Hề Hi nghe cũng không phiền, híp mắt yên lặng nghe, trong lòng không phải nói rất uất ức rồi. Cho dù anh trai tìm bạn gái hư hư thực thực, nhưng đối với cô vẫn trước sau như một rất tốt!

Vào phòng học, trong lớp đã tới không ít người, nhìn thấy cô cũng rối rít chủ động chào hỏi. Hề Hi người này trời sinh chính là một vật sáng, làm người khác ưa thích, ở nơi nào cũng không lo không có bạn bè. Huống chi cô ở trong ban nhỏ tuổi nhất, dáng dấp lại đẹp mắt, gương mặt con nít đánh lừa tình cảm, bình thường chính là một em gái mềm mềm mại mại!

Tần Lạc Lạc nhào tới, ôm cô nói: "Thân ái, mau để cho tôi nhìn xem." Vừa cầm mặt của cô nhìn xung quanh, lại quay đầu lại hỏi Từ Trạch ở một bên: "Gầy đúng không? Anh xem gầy đi không ít?"

Từ Trạch liếc mắt: "Gầy cái rắm a, mới có hai ngày không thấy," ngón tay chọc chọc gò má của Hề Hi, "tôi cảm giác giống như mập. Nhìn mặt cô nhóc này, trong trắng lộ hồng, nào có bệnh gì, còn khỏe hơn tôi!"

Hề Hi cũng trả lại một cái liếc mắt: "Là người đều khỏe mạnh hơn anh!" Eo Từ Trạch này, tuyệt đối là eo thon nhỏ thứ thiệt, còn mảnh hơn đa số nữ sinh, tương đối chọc người khó chịu.

Đào Bân lại gần đẩy Từ Trạch ra: "Cậu câm miệng đi, dọa cô ấy khóc, Du Khả Dương sẽ không bỏ qua cho cậu."

"Tôi cũng không phải là mít ướt." Hề Hi bĩu môi, hỏi Tần Lạc Lạc: "Dương Dương và Dao Dao đâu? Sao còn chưa tới?"

"Hai người bọn họ đi nhà ăn rồi, nói là muốn ăn bánh trứng." Tần Lạc Lạc nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua có giao bài tập, ngày mai phải nộp, cũng giúp cô chép bài rồi, lát nữa sẽ đưa cho cô."

Hề Hi nói cám ơn, buổi trưa tan lớp, mấy người Du Khả Dương kết bạn đi căn tin ăn cơm. Đây là nơi lãnh đạo trường học mời người ăn cơm, hoàn cảnh tương tự khách sạn bình thường, thu lệ phí duuy*nhhất*tạii*llê*qquý*đônn cao hơn nhà ăn của trường học một chút, Thẩm Gia đặt một phòng lớn, tám người ngồi xuống gọi thức ăn, Hề Hi nói đến chuyện ngày hôm qua đi bệnh viện thăm Hạ Y: "Là mẹ anh ta ở đó, không có người khác, Hạng Việt giúp tôi đánh mở đường, anh tôi đi cùng tôi."

"Cô thật không có tiền đồ! Cái gì Hạ Nhiễm kia, cô sợ chị ta cái gì a!" Du Khả Dương tức giận tranh luận: "Hôm nay mấy người chúng tôi đi với cô, đụng phải chị ra thì đụng phải, còn có thể ăn cô sao?!"

Hề Hi thanh minh cho bản thân: "Cũng không phải là sợ, chính là không muốn gặp lại chị ta." Còn nói: "Hôm nay tôi không đi bệnh viện, anh tôi bảo tôi tan giờ học thì về nhà."

"Thật là bé ngoan ~" Tần Lạc Lạc ngồi một bên kia, sờ sờ đầu của cô khen ngợi. Trình Hạo hỏi: "Anh cô bảo cô chép cái gì?"

Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Hề Hi trừng mắt nhìn cậu ta, không còn hơi sức nói: ““Luận ngữ” và “Trung dung”, phải chép một trăm lần."

"Anh trai mặc niệm thay cô." Thẩm Gia hả hê nói, lại bị bốn nữ sinh bắt nạt tập thể, Đồng Dao bình thường tính khí tốt nhất nói với Hề Hi: "Nếu không chúng tôi giúp cô chép một chút nhé? Tám người chúng tôi gánh vác giúp, mỗi người chép mười lần."

"Này này, cô ấy là hai quyển, mỗi quyển một trăm lần, chẳng khác gì là 200 lần, chia ra mà nói, tám người chúng ta, mỗi người phải chép chừng hai mươi lần! Chuyện Chép sách như này tôi không làm được!" Đào Bân trực tiếp đánh trống lui quân.

Từ Trạch cũng nói: "Chữ tôi rất xấu, không lừa gạt được hỏa nhãn kim tinh của anh Hề Duy, tôi vẫn là đừng uổng phí thời gian!"

"Nhìn cậu như vậy cũng biết là không có tiền đồ!" Tần Lạc Lạc trừng mắt: "Anh Hề Duy nhìn ra được cũng không sao, nói rõ chúng ta đoàn kết hữu ái, cứ quyết định như vậy, mỗi người 20 lần, Hề Hi là chủ lực, còn dư lại mười mấy lần sẽ để cho chính cô ấy chép, như vậy cũng coi là một thái độ! Anh Hề Duy cưng chiều cô ấy như vậy, sẽ không truy cứu đâu. Cùng lắm thì thời điểm nộp lên sẽ trực tiếp nói thật là được, dù sao chúng ta cũng là có ý tốt!"

Đồng Dao và Du Khả Dương phụ họa: "Cứ làm như thế!"

Mấy nam sinh Trình Hạo hai mặt nhìn nhau, Thẩm Gia nói: "Các người như vậy cũng quá chuyên chế rồi!"

"Phản đối không có hiệu quả!" Du Khả Dương hừ hừ: "Không chép thì không phải là bạn bè!"

Hề Hi ở một bên cảm động tựa như cái gì, một lát trấn an Du Khả Dương, một lát vỗ về Tần Lạc Lạc, còn đứng lên cùng Đồng Dao thâm tình ôm nhau, cảm thấy có bạn thân thế này thật sự có thể gia tăng sức lực!

Buổi tối Hề Duy quay lại, Hề Hi lại thẳng thắn được khoan hồng nói trước với anh trai, sau đó Hề Duy buồn lqd cười ngắt lỗ mũi em gái: "Tiểu hoạt đầu, còn biết chơi lòng dạ với anh!" Anh ta bỏ quần áo ngày mai muốn mang đi công tác vào trong va li hành lí, quay lại thấy em gái đang mong đợi mở mắt to nhìn mình, buồn cười, dung túng mà nói: "Được, em để cho bọn họ giúp em chép, cũng coi như nhiệm vụ của em hoàn thành." Mấy cái người này biết rõ em gái không có bằng lái còn không ngăn cản, chép sách cũng không thua thiệt.

Ở trong mắt trưởng bối nhà mình, đứa bé nhà mình coi như học xấu, cũng là đứa bé nhà khác làm ảnh hưởng.