Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 511






Chương 511: Cuối cùng vẫn không có ai nhìn thấy
Ánh mắt Lâm Quân dần dần trở nên âm u, “Mẹ, tại sao mẹ lại đưa thẳng nhóc này tới đây chứ?”
“Đợi hôm nay trời vừa sáng, cô ta sẽ liền rời đi, mẹ đem thẳng bé tới thăm em trai em gái thì có gì sai sao? Buổi chiều hôm nay, mẹ tận mắt nhìn thấy thẳng bé đối xử vô cùng dịu dàng với em trai mình, thắng bé tuyệt đối không phải là đứa trẻ độc ác!” Hoàng Ánh trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, Niệm Sơ cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được cơ chứ!”
Hà Vy không nhịn được nói: “Trẻ con cần sự chỉ dẫn của người lớn, nếu người lớn cho chúng nó sự chỉ dẫn là sai trái, thì e rằng tâm hồn của đứa nhỏ cũng đã bị bóp méo không ra hình dạng từ lâu rồi”
Từ rất lâu, ngay từ khi Lê Nhật Linh còn đang dưỡng thai, cô đã gặp qua đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này.


Đôi mắt của thẳng bé không giống của một đứa trẻ lên năm nên có, ánh mắt thằng bé nhìn Lê Nhật Linh mang đầy ám khí âm u, luôn khiến người ta phải rợn cả người “Tối hôm nay chỉ có một mình cậu chủ Niệm Sơ từng đi qua chỗ này, cho dù có đúng hay không, sau khi điều tra chắc chản sẽ có kết quả.

Bà chủ, bà bênh vực cậu chủ Niệm Sơ như vậy, thật không công bằng với cậu chủ nhỏ, người vừa mới qua đời không bao lâu”
Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có người dám cãi lời bà như thế, cho dù là Lâm Quân cũng phải khách sáo với bà vài phần.

Hôm nay đột nhiên bị một con nhóc giảng đạo như vậy, Hoàng Ánh nhịn không được phản bác lại: “Chính mắt cô nhìn thấy Niệm Sơ đi vào sao?”
Hà Vy nói: “Vâng!”
“Vậy cô cũng tận mắt nhìn thấy Niệm Sơ bóp cố giết chết em trai mình à?”
Hà Vy khựng lại, cô ấy thực sự không nhìn thấy.

“Tôi chỉ nhìn thấy cậu chủ Niệm Sơ đi về hướng phòng giữ nhiệt thôi, tôi không nhìn thấy những thứ khác”“

Hoàng Ánh cười mỉa mai: “nói như vậy, cô ngay cả việc Niệm Sơ của chúng tôi đi vào phòng giữ nhiệt cũng chưa từng thấy đúng không?”
Hà Vy cần chặt răng gật đầu.

“Còn ai khác nhìn thấy không hả?
Không một âm thanh, không một tiếng động “Chính là như vậy, không có chứng cứ gì mà cô cũng dám nghỉ ngờ Niệm Sơ của chúng tôi, tôi ngược lại còn nghỉ ngờ các người cơ đấy.

Niệm Sơ mới chỉ là đứa trẻ lên năm, cho dù có không vừa lòng cũng sẽ không chạy đến phòng trẻ sơ sinh giết chết chính em trai ruột của mình như vậy, ngược lại chính là các người, ai biết được sau lưng chúng tôi có lén lút nhận tiền của ai đó đi làm những việc mờ ám hay không chứ?!” Hoàng Ánh lạnh giọng đáp: “Tất cả những ai từng tiếp.

xúc qua với đứa bé đó đều phải được kiểm tra kỹ càng, chứ không phải đem những việc làm đó đẩy lên đầu một đứa trẻ vô tội.

Tất cả mọi người ở đây đều đáng nghỉ hết”
Hoàng Ánh không cho rằng Lâm Niệm Sơ có vấn đề.


Đứa trẻ này trước đó vần luôn được trị bệnh, thẳng bé và những đứa trẻ khác không giống nhau, nó ngủ không được ngon, thường không ngủ được vào nửa đêm.

Sau khi bà ngủ Lâm Niệm Sơ chạy ra ngoài chơi một mình cũng không phải là chuyện một hai lần gì đó, thậm chí có lần nó còn chạy xuống lâu đi hóng gió, suýt nữa thì đã bị cảm lạnh rồi.

Vì vây, ngay cả khi Hoàng Ánh biết Lâm Niêm Sơ tự mình chạy ra ngoài, hoặc thậm chí là chạy đi xem em trai mình, bà cũng không cho răng Lâm Niệm Sơ có gì đáng nghĩ.