Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 44




CHƯƠNG 44

Phong Nhã nghiêng người dựa vào cẩm tháp bày ra bộ dáng kể cả mí mắt cũng lười nâng lên. Hai tiểu nhân vật này thực chẳng đáng cho hắn để vào mắt, cũng may nữ nhân kia thông minh, không mở miệng hỏi xem bọn họ có thể lưu lại? Bằng không hắn chắc chắn sẽ đem bọn chúng đá văng ra. Phủ hắn bất lưu kẻ ngu dốt.

Cầm ngọc tiêu xoay một vòng. Quả là ôn nhuận, vừa nhìn đã cảm thấy vật này hợp với Y Ân, nó nhất định sẽ thích. Không biết tiểu đông tây kia thế nào rồi, càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Phong Nhã đứng dậy sải bước rời đi, đối với nhóm phú thương trong tiền thính làm như không thấy. Đợi đến khi hắn đi xa, chúng gia phó mới dám đứng lên. Tiết quản gia bụng đầy oán khí nhìn đám thương nhân trong sảnh nói: “Chuyện đêm nay mọi người đều nhìn thấy, chủ nhân trách lão Tiết ta làm việc không chu toàn, tự tiện cho ngoại nhân tiến vào, sau sự việc này lão gia nghiêm phạt ta là điều chắc chắn, nhưng chuyện như ngày hôm nay sẽ không diễn ra lần thứ hai! Lão gia vừa nãy cũng đã biểu lộ thái độ, lão Tiết ta thấy cần nhắc lại cho các vị rõ! Sau này Nhã Tự Trang không nhận thức tín vật, các vị lão gia còn đi được cứ việc đến, không đi được thì ở nhà hưởng phúc, tín vật người thừa kế linh tinh gì đó Nhã phủ không thừa nhận. Nếu các vị không đích thân tới, hợp tác giữa chúng ta coi như xong! Chẳng lẽ chủ nhân ta không tìm được nhóm thương nhân khác đến sao?”

“Này. . . . . tiết quản gia, ngài đừng như vậy a!” Chúng lão gia vừa nghe xong liền luống cuống cả lên. Cả đám bọn họ đều là lão nhân năm sáu chục tuổi, dự tính vài năm nữa đưa người thừa kế lại đây tiếp nhận vị trí, sao nháy mắt cả tín vật cũng trở thành phế thải? Phải đích thân đến? Bọn họ toàn là lão xương cốt, con đường tơ lụa đi được mấy lần nữa đây?

Oán hận đối với Y gia càng thêm sâu nặng. Sớm biết như vậy, thà bị mắng bội bạc chứ không dẫn hắn đến. Để trở thành đương kim thủ phủ nhất phương người nào trong bọn họ lại không phải dựa vào Phong lão gia mà giành chỗ tốt? Mỗi người bỏ ra tới bốn thành kim ngân, nhưng lợi nhuận thu về còn nhiều hơn a! Trên cơ bản nghề nghiệp gì cũng không cần làm, một năm chỉ đi con đường tơ lụa một lần cũng đủ trở thành cường phú một phương. Chuyện hảo như vậy lại bị ngoại nhân phá hỏng!

Việc đám thương nhân nịnh bợ lấy lòng Tiết quản gia như thế nào không cần đề cập tới. Lại nói đến Phong Nhã, hắn vừa ra khỏi đại sảnh liền vận khinh công trở về tẩm viện, nháy mắt đã đứng trước Thính Phong Lâu, lên phòng ngủ chính trên lầu hai thì nhìn thấy Tần Sương Kích đang nằm trong giường, chăn bông dày đắp trên người có hơi xô lệch. Phong Nhã tiến đến, nhẹ nhàng giở góc chăn nhìn cái đầu nhỏ nhắn đang chôn trong ngực Tần Sương Kích, khuôn mặt bị mái tóc dài che phủ hơn phân nửa.

Thương tiếc giúp nó vén mấy sợi tóc ra sau, ngón tay bất giác run lên khi chạm vào da thịt non mềm còn hơi nong nóng. Tiểu đông tây đột nhiên hừ một tiếng, dường như cảm giác được gì đó, đáng thương rụt người lại kêu: “Đừng. . . . . dừng lại. . . . .” Thanh âm còn dẫn theo tiếng khóc nức nở.

Phong Nhã vội lui ra, hô hấp giống như ngừng trệ, đồng tử co rút trừng trừng nhìn Tần Sương Kích dỗ dành Y Ân, lúc này nhịp thở mới dần dần vững vàng trở lại. Hắn đành đứng cách gường một khoảng, đưa ngọc tiêu ra: “Cho nó.”

Tần Sương Kích tiếp nhận, ở trước mặt Phong Nhã lôi tay Y Ân từ trong chăn ra nhét ngọc tiêu vào, tiểu đông tây lập tức nắm chặt.

Nhẹ nhàng đem tay nó thả lại chăn bông, Tần Sương Kích nhìn Phong Nhã đang cô đơn rời đi an ủi: “Nó ngày mai tỉnh dậy sẽ quên chuyện này.” Tính tình tiểu đông tây hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Phong Nhã dừng một chút nhưng không quay đầu lại, ám ách nói: “Ta biết. Nhưng ta không có cách nào tha thứ chính mình.” Rồi tiếp tục ly khai, tiếng nói vọng qua khe cửa: “Mấy ngày này thay ta chiếu cố nó!”

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Tần Sương Kích thở dài, nằm xuống giúp tiểu đông tây điều chỉnh tốt tư thế. Lần này đúng là quá đáng, nên để cho hắn tự vấn. Dù sao với có tính của tiểu tử này, phỏng chừng không quá hai ngày đã nghĩ thông suốt, đến lúc đó lại muốn cùng mình cướp người. Tốt nhất là làm cho hắn cắn rứt lâu lâu một chút để ta có thể tranh thủ lúc này dành thời gian cưng chiều tiểu bảo bối.

Y Ân qua ngày hôm sau thì hạ sốt, thân thể trừ bỏ đau nhức cũng không có gì bất ổn. Đối với chuyện Phong Nhã thương tổn nó không hề nhắc tới, chỉ ngoan ngoãn dựa vào ngực phụ thân lặng lẽ giấu diếm bất an trong lòng.

Nhã chưa có tới.

Nó cúi đầu nghiền ngẫm thật lâu cũng không phát hiện mình làm sai việc gì khiến cho Nhã tức giận nên chỉ âm thầm đem tiếng ‘thực xin lỗi’ để trong miệng, chờ Nhã tới lập tức nói với hắn. Chính là Nhã vẫn chưa có tới. Y Ân càng lúc càng hoảng sợ, chắc Nhã không cần Y nhi nữa. . . . . Lồng ngực nó lúc này dường như trống rỗng, cảm giác thật khổ sở, so với lúc bị mẫu thân chán ghét càng khó chịu hơn! Cũng không dám cho phụ thân biết mình lại làm sai bị người chán ghét, chỉ có thể chôn người trong chăn trộm khóc.

Đang định ngủ thì nghe được tiếng phụ thân tựa như mắng mỏ: “Thế mà chịu đựng được ba ngày không đến, hỗn tiểu tử kia. . . . .”

Y Ân giơ ngón tay nghĩ muốn đếm. . . . . ba ngày. . . . . ba ngày là bao lâu? So với thời gian không thấy Nhã dài hơn sao? Nghĩ đến Nhã tâm nhịn không được thấy đau đau, ôm chặt phụ thân mà nước mắt cứ tràn ra. Hiện tại Y nhi chỉ còn mỗi phụ thân.

Tỉnh lại không biết giờ là khi nào, phụ thân lại không có ở bên cạnh, Y Ân cắn môi, không dám tùy ý đi lại nên tiếp tục chui vào chăn. Đột nhiên, một bàn tay tiến vào nắm mũi nó cười nói: “Heo con, rời giường.”

Y Ân ló đầu ra, sợ hãi nhưng vẫn cười: “Thanh!”

Ngoãn ngoãn để Thanh giúp mình mặc y phục, kế đó bị hắn bế ra sân. Gió lạnh thổi tới, Y Ân co người lại. Thường ngày được phụ thân ôm nên nó không biết khí trời bên ngoài lại lạnh như vậy.

Thanh đưa Y Ân ngồi lên ghế đá ngoài sân, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Không thích theo ta ra ngoài?”

Y Ân vội lắc đầu, tay nắm chặt ngọc tiêu.

“Vậy vì sao không cười? Chán ghét ta?”

Y Ân vội vàng cười một cái thì nghe tiếng Thanh khúc khích, sau đó hắn vỗ nhẹ mặt nó: “Quên đi, không đùa ngươi nữa.” rồi chỉ ngọc tiêu hỏi: “Biết là cái gì không?”

“Ân, là tiêu.” Y Ân lập tức nắm chặt tay lại ngăn không cho Thanh đụng vào ngọc tiêu. “Phụ thân nói. . . . . phụ thân nói cái này sẽ phát ra âm thanh!” Tiểu đông tây kích động đưa phụ thân ra. Nó rất sợ Thanh đem tiêu đoạt đi. Phụ thân nói đây là lễ vật Nhã tặng Y nhi, nếu để người khác lấy đi Nhã nhất định càng thêm chán ghét Y nhi!

Thanh nhìn Y Ân khiếp đảm cố gắng bảo vệ vật trong tay cũng không đành lòng chọc nó nữa. Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Muốn nghe âm thanh của nó không?”

Y Ân mi mắt run run, có chút động tâm nhưng lại không dám buông tay.

Thanh tới gần nó nói: “Ta biết Nhã ở nơi nào, Y nhi có muốn gặp hắn!”

Y Ân liền gật đầu thật mạnh rồi đưa ngọc tiêu ra. Nó muốn Nhã, muốn vô cùng! Cho dù Nhã chán ghét nó, nhưng ít nhất. . . . . ít nhất nó cũng muốn cùng Nhã giải thích.

Thanh cầm ngọc tiêu đặt lên môi, thanh âm du dương bắt đầu ngân lên khiến Y Ân ngẩn ngơ. Đột nhiên tiểu đông tây nhướn người ngăn Thanh lại: “Dừng lại.”

Thanh buông tiêu, nghi hoặc nhìn nó hỏi: “Sao vậy? Nghe không hay?”

Y Ân nhanh lắc đầu. Sao lại không hay? Đây là âm điệu hay nhất trong vô số thanh âm nó từng được nghe! Chính là. . . . . chính là. . . . .

Tiểu đông tây có chút bất an, giơ tay làm dấu chớ có lên tiếng: “Sẽ làm phiền người khác.”

“Nơi này không có người khác.” Thanh trấn an nó.

“Có!” Y Ân thực khẳng định. “Ngay bên cạnh.”

Thanh mở to hai mắt, ngây người ra. Ảnh vệ ẩn thân xung quanh với năng lực của hắn đều có thể nhận biết được. Nhưng bản thân hắn bình thường cũng khó phát hiện họ ở nơi nào. Giác quan của đứa nhỏ này thực sự cường đại quá mức.

Nhẹ nhàng phất tay, ảnh vệ chung quanh đều bị triệt hồi. Thanh cười nói: “Không ai na, ta cái gì cũng không nghe thấy!”

Y Ân mê hoặc chớp mắt. Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng cảm nhận được rất nhiều a? Sao đột nhiên biến mất hết rồi?

Thanh đứng lên, vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn, kéo mũ áo choàng lên cho nó. Trời trở gió, tốt nhất không nên làm nó bệnh lại, bằng không người lãnh hậu quả chắc chắn là hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Ân khi được lông tơ mềm mại quanh vành nón bao phủ trông thật giống tiểu động vật vô hại. Thanh kiềm xuống ý nghĩ muốn khi dễ nó, đặt ngọc tiêu vào tay Y Ân, đưa cả hai tay nhét vào áo choàng, quấn kín lại rồi nói: “Ta đi lấy chút đồ ăn sáng cho ngươi, chờ ở đây.” Vốn có thể kêu hạ nhân mang đến nhưng hắn lại lo có chuyện ngoài ý muốn. Tiểu đông tây này thể chất yếu ớt, cũng không có võ công, chỉ cần một trận phong hàn nho nhỏ cũng đủ lấy mạng nó, huống chi là độc dược. . . . .

Nghe cước bộ Thanh đi xa Y Ân liền xuất ngọc tiêu ra, sờ soạng một lát rồi đặt vào bên môi, thổi lung tung vô mấy khe hở  trên thân tiêu. Phụ thân nói phải thổi đúng chỗ mới phát ra tiếng, Y nhi thử vài lần đều không được, phụ thân lại không chịu dạy. Y Ân bĩu môi buông tiêu xuống. Không biết Thanh có muốn chỉ Y nhi không a? Y nhi thích loại âm thanh này.

Bỗng nhiên cảm giác có tiếng chạy đát đát bên tai, Y Ân ngẩng đầu thì nghe người đang chạy tới hét lớn một tiếng: “Tên mù thối, trộm đồ nhà ta!”

Ngay sau đó một cái tát thật mạnh giáng lên mặt Y Ân khiến nó té xuống đất. Chưa kịp phản ứng thì người đó đã nhảy lên người nó ra sức bóp cổ. “Đồ mù thối, tên ăn cắp, dám trộm đồ nhà ta.”

Y Ân nghe thanh âm ồn ào kia mà sợ hãi mở to hai mắt, khi hiểu ra liền kinh hoảng nói: “Không có. . . . . ta không có. . . . .”

“Còn dám nói không có!” Người nọ rống lên, thanh âm khàn khàn dị thường dọa người. “Đây là cái gì? Ngươi cầm chính là cái gì? Đây là đồ của nhà ta!”

Người phía trên nói xong thì giằng lấy vật trong tay nó, Y Ân nắm chặt không chịu buông, vội vàng lên tiếng: Không đúng, đây là Nhã cấp Y nhi, là của Y nhi!”

“Nói láo, đó là của nhà ta! Đồ đui, tên ăn trộm, lấy cắp đồ nhà ta!” Người nọ ngồi trên người Y Ân, ra sức đánh đấm khiến Y Ân co người lại vì đau, ngón tay bị nó hung hăng cạy ra. Thấy ngọc tiêu sắp bị lấy mất Y Ân liền ngẩng đầu cắn một cái.

Người đó hét lên, dùng sức đẩy mạnh khiến đầu Y Ân đập xuống đất, miệng thoang thoảng huyết vị. . . . . rồi nhảy dựng lên kêu khóc: A, ngươi cắn ta, ngươi dám cắn ta! Tên mù thối, đợi đó, ta đi gọi mẫu thân đến, xem nàng đánh chết ngươi!”

Tiếng bước chân đát đát chạy xa. Y Ân nằm trên mặt đất mở to hai mắt sợ hãi, chống tay ngồi dậy. Làm sao đây. . . . . mẫu thân. . . . . mẫu thân đến đây. . . . .