Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 34: Vẻ đẹp khuynh thành, hồng mâu yêu mị




Hơi nước trong gió giống như dao găm bén nhọn xẹt qua trên người bọn họ, Tiêu Triệt cảm thấy thân thể người trong ngực càng ngày càng lạnh, ánh mắt của hắn ngưng trọng, bàn tay siết chặt eo Sở Vân Khinh.

Vách núi thẳng tắp, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy, tay trái cầm nhuyễn kiếm của Tiêu Triệt khẽ run lên, ngay lập tức trở thành một bảo kiếm, hắn dốc sức đinh một cái!

Bảo kiếm trong nháy mắt đã cắm vào vách đá năm phần, đem sức nặng của hai người sớm đã khiến Tiêu Triệt kiệt sức kiềm hãm lại, lúc này nó đã trở thành điểm tựa duy nhất.

Nhuyễn kiếm lqdtheo vách đá mà trượt xuống, tạo thành một đường dữ tợn, Tiêu Triệt vì giữ sức, đang muốn ổn định thân hình không ngờ cả hai đã rơi đến tận cùng vách núi, nhất thời bọn họ mất chỗ mượn lực.

Tiêu Triệt cả kinh, theo bản năng ôm chặt Sở Vân Khinh vào trong ngực, sau đó xoay mình để lưng rơi xuống trước.

Thật là lạnh lẽo!

Phía dưới quả nhiên là sông ngầm chảy xiết, bắt nguồn từ Viễn Sơn chảy về, cho dù hiện tại đã gần cuối tháng tư, mùa hạ cũng sắp đến, nước sông vẫn lạnh thấu xương như mùa đông.

Khi rơi xuống nước, Tiêu Triệt vẫn không quên ôm nhẹ Sở Vân Khinh ở trong ngực mình, nhưng nước sông chảy rất xiết, đá ngầm giăng đầy, hắn lại không thể dùng nội lực, đành phải đem Sở Vân Khinh nhẹ nhàng nhét lớp áo trong người mình, mặc cho những thứ cứng rắn kia lưu lại những dấu vết đỏ tươi trên người hắn.

Không biết ở trong nước hàn băng thấu xương bao lâu, rốt cuộc nước gần như êm dịu lại.

Tiêu Triệt ló đầu ra, đem Sở Vân Khinh nâng nhẹ ở trước ngực mình rồi hướng tảng đá kì lạ bơi đến, lúc này hoàng hôn đã buông xuống, Tiêu Triệt ôm nhẹ Sở Vân Khinh đi lên tăng đá kì lạ gầy trơ xương bên bờ, ở một trăm bước địa phương kia, ngay trước mặt có một huyệt động ở phía trên. Hắn vận nội lực, đạp lên tảng đá cao nhất bên bờ hướng huyệt động lao đến.

Trong huyệt động có vài loài chim, hình như bỏ hoang đã lâu, hắn không suy nghĩ nhiều, cởi ngoại bào của mình xuống trải trên mặt đất, ánh mắt nặng nề nhạ nhàng lật người Sở Vân Khinh đặt xuống.

Chỉ thấy trên sống lưng mảnh khảnh, lúc này có một lỗ hổng lớn, Tiêu Triệt thậm chí có thể nhìn thấy thứ bên trong vết thương, bởi vì ngâm nước lạnh, vết thương vốn đổ máu nay đã trắng bệch, hắn nhướng mày, tê lạp một tiếng xé xiêm y trên lưng Sở Vân Khinh.

Sống lưng trắng noãn như ngọc nhưng vì vết thương mà thật chói mắt, đôi đồn tử của hắn co rút lại, ở giữa miệng vết thương kia, chính là một cái cốt châm.

Trong tay hắn chỉ có bảo kiếm, không lẽ dùng cái này rạch vào da thịt của nàng sao?

Tiêu Triệt lắc đầu, hắn ôm lấy nàng để nàng tựa vào trước ngực mình, đôi tay vuốt vai nàng, đặt môi mình lên sống lưng của nàng.

Có một chút hương vị vào miệng, hai tay Tiêu Triệt cầm lấy tay của Sở Vân Khinh chậm rãi dùng lực, có hơi nước bốc lên từ đỉnh đầu Sở Vân Khinh, miệng vết thương của nàng lần nữa chảy ra máu tươi, đồng thời cốt châm cũng từ từ trượt ra.

Hắn nhìn cốt châm này, chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt của hắn trở nên ngoan độc, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắn dùng động tác nhanh nhẹn thu thập vết thương của Sở Vân Khinh, nhìn thấy nàng toàn thân đều ướt đẫm, lúc này ánh mắt hắn tối sầm lại.

Xiêm y màu hồng cánh sen bao lấy thân thể lung ling của nàng, sau lưng nàng lúc này cảnh xuân đều lộ ra, cổ thon dài còn giữ lại giọt nước, mái tóc ẩm ướt dính tại trên ngực nàng, mang theo chút kiều diễm.

Thấy nàng vẫn mang khăn che mặt đã ướt như cũ, Tiêu Triệt đưa tay lấy xuống.

Trong khoảnh khắc có một chút ánh trăng chiếu xuống kia, mang theo một ít ánh sáng chiếu lên gươnglqd mặt của Sở Vân Khinh, lông mi thon dài cùng đôi môi đỏ hồng mềm mại, mà khuôn mặt kia, lúc này hoàn mĩ không tỳ vết, đúng là khuynh thành tuyệt sắc.

Tiểu Triệt trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, tiếp nữa càng thêm sâu nặng đưa mắt nhìn.

Bất chợt, hắn xoay người lên không trung hướng cửa động đi ra, lúc trở về con mắt hắn đã khôi phục bình thường, đồng thời trên tay cầm một chút rơm củi, không thể nào tưởng tượng được một nam nhân thâm trầm lạnh lung lại thuộc dạng nhân gian khói lửa gì đó.

Vậy mà lúc nàylqd lại tự nhiên như vậy, chỉ chốc lát sau, sơn động nhỏ này liền trở nên ấm áp, Tiêu Triệt thấy Sở Vân Khinh vẫn như cũ chưa tỉnh lại, nhẹ cau mày.

Hắn ôm nàng tới bên cạnh đống lửa, trước cởi ngoại bào của nàng, sau đó là trung y, chỉ chừa lại lý y, lúc này tay của hắn ngừng lại một chút.

Hong khô xiêm y cả canh giờ, hắn vì Sở Vân Khinh vận cong chữa thương, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Sở Vân Khing nửa điểm khởi sắc cũng không có.

Tiêu Triệt hết sức lo lắng, giờ khắc này sắc trời đã tối, hắn lại không biết đây là nơi nào, huống chi còn không biết có nguy hiểm nào đang chờ bọn họ, cho nên, hắn lựa chọn ở tại chỗ này.

Đêm dần khuya, lửa dần dần tắt, Tiêu Triệt hong khô y phục của nàng, sau đó mặc vào cho Sở Vân Khinh, ôm nàng vào trong ngực giúp nàng điều tức nhiệt độ.

Nguyệt thượng Tây Thiên, dạ tẫn Thiên Minh.

(Trăng lặn về phía tây, bình minh hé phía đông)

Người trong ngực Tiêu Triệt dần thức tỉnh, không biết hắn đã ngủ bao lâu, lúc này thấy Sở Vân Khinh nhẹ xoay người thoát khỏi tay hắn, nhìn thấy nàng khỏe mạnh hắn liền nhướng chân mày, sau một khắc rồi lại ôm chặt nàng.

Lúc này Tiêu Triệt đối diện với sống lưng Sở Vân Khinh, tối này hôm qua còn có vết thương ghê rợn, lúc này-- nửa điểm dấu vết cũng không có?!

Tiêu Triệt kinh hãi, đôi đồng tử sáng rực rơi vào sống lưng Sở Vân Khinh, đúng lúc này, Sở Vân Khinh dường như cảm giác được, nàng nhíu mày, nàng theo bản năng lao người tới hướng Tiêu Triệt khẽ dựa vào, trong nháy mắt tay đã đi vào bên trong áo bào của Tiêu Triệt.

Sau đó, nằm phía dưới Tiêu Triệt chăm chú nhìn, nàng chợt hiểu mở mắt, hắn có một đôi hồng mâu yêu mị.

Cùng lúc đó, tại nơi này trong một góc khuất, một người mặc hồng y kiều diễm nhẹ nhàng thở dài: “tìm được rồi!“