Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 4: Nơi đó của người ta cũng bị trầy da




Editor: Trần Thu Lệ

Ngày hôm sau đi học, dĩ nhiên là đến trễ.

Lạc Lạc bước xuống xe anh cả Chung Chấn Thanh ở cổng trường học, cũng không kịp chào tạm biệt một tiếng, vội vàng chạy vào lớp.

“Chung Tĩnh Ngôn!” Âm thanh hung hăng hống hách vang lên.

Lạc Lạc nhíu mày, bước chân vẫn không ngừng, dửng dưng đi về phía lớp học.

“Chung Tĩnh Ngôn, vẫn còn chạy, cậu đứng lại cho tôi!” Cánh tay bị người nào đó giữ chặt

Lạc Lạc quay đầu lại, tức giận trừng mắt với Trần Quân Mặc, “Buông tay!”

Trần Quân Mặc đắc ý chỉ chỉ phù hiệu trực nhật trên cánh tay, “Lại bị tôi bắt được? Này, kí tên vào đây rồi chờ bị xử phạt viết kiểm điểm đi!”

Lạc Lạc dứt khoát đứng lại, hai tay chống hông, ngẩng cao cằm, khinh thường nhìn cậu ta, “Trần Quân Mặc, cậu thật là đủ nhàm chán! Cậu thích làm chân chó cho trường học vậy sao? Một ngày không tìm tôi kiếm chuyện cậu sẽ chết sao? Hay là do cậu thích bản cô nương đây?”

“Tôi thích cậu? Tôi sẽ thích cậu?” Trần Quân Mặc xuýt chút nữa nhảy dựng lên, giống như bị người ta sỉ nhục. “Chung Tĩnh Ngôn, cậu không soi gương à? Trong trường học này có biết bao nhiêu người đẹp chờ tôi coi trọng đấy...”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi, cậu hãy mau xem trọng ai đó đi, đừng có suốt cả ngày làm phiền tôi khiến người khác chán ghét...” Lạc Lạc không đợi cậu ta nói hết lời, quay đầu bước đi.

“Cậu...” Trần Quân Mặc lại giữ chặt cánh tay cô, cả khuông mặt tức giận đỏ bừng, “Cậu... Cậu đi muộn, lại vi phạm nội quy nhà trường sửa ngắn váy đồng phục, gương nhà cậu chỉ chiếu được đến lỗ mũi thôi sao? Không thấy phần mông phía dưới đã bị lộ ra ngoài rồi à...”

Lúc này, hai người vừa vặn đi đến chỗ quanh cầu thang ngay lớp học, Lạc Lạc thật sự bị cậu ta quấy rầy rất phiền phức, bỗng chốc đứng lại, cầm lấy mép váy giống như đôi cánh bươm bướm nhanh chóng vén lên rồi phủ xuống, quần lót nhỏ màu trắng mặc bên trong chợt lóe lên, cười lạnh: “Lộ mông thì sao hả? Cũng không có liên quan gì đến cậu!”

Thừa dịp cậu ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhanh chóng chạy mất.

Khá tốt, toàn khối cấp ba đều là tự học, cô bước vào lớp từ cửa sau đến chỗ ngồi của mình.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi?” Bạn cùng bàn Hiểu Tuyên vụng trộm sáp đến, “Sao mắt cậu lại đen thui thế kia? Thành thật khai báo hôm qua đã làm chuyện xấu gì rồi hả?”

Cô lấy sách giáo khoa ra, đánh một cái ngáp thật to, “Anh hai mình mới đi công tác nước ngoài về, mình cùng mấy anh ấy chơi đùa hơi trễ.” Đồng thời lấy một chai nước hoa COCO hiệu Chanel ra đẩy qua, “Anh hai mình mang về tặng cậu.”

“Oa oa..., anh trai mình thật biết quan tâm!” Hiểu Tuyên vội vàng tháo gỡ hộp, vặn mở nắp bình phun trên cổ tay một chút, phút chốc trong lớp học tràn ngập mùi hương tao nhã ngọt ngào.

“Sướng cho cậu!” Lạc Lạc hơi mất hứng, nghiêm túc nói: “Cái gì anh trai cậu? Đó là anh trai mình?”

Trịnh Hiểu Tuyên biết trong chuyện này không sao nói rõ được, bất cứ chuyện gì cũng có thể chia sẻ với cô ấy, chỉ ngoại trừ hai người anh trai của cô, cũng không để ý, thuận miệng hỏi tới, “Ngày hôm qua các người chơi trò gì mà trễ vậy?”

Chơi cái gì? Dường như mặt Lạc Lạc hơi đỏ. Cúi thấp một hồi lâu, chỉ ưm nói: “ Cũng không chơi cái gì cả, chỉ là ở nhà xem phim, vân vân...”

“Vậy vừa rồi lúc cậu bước vào cổng trường có bị Trần Quân Mặc tóm được không? Mình thấy hôm nay đến phiên cậu ta trực nhật, cậu ta cắt tóc ngắn, lại đẹp trai hơn, càng ngày càng giống Miller, sáng sớm nay có rất nhiều học sinh nữ vây quanh nhìn cậu ta...”

“Cậu ta đẹp trai? Không bằng một cộng tóc của hai anh trai mình! Mắt của mấy học sinh nữ này bị mù hết rồi...”

Hai người líu ríu trò chuyện vớ vẩn, thấm thoát đã đến buổi trưa, tiếng chuông điện thoại di động đè ép tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, là anh cả, cô đi ra bên ngoài lớp học, tìm chỗ yên tĩnh nhận điện thoại.

“Hết giờ học chưa? Buổi trưa muốn ăn cái gì? Thịt kho tàu, cá lư hấp với dầu hào kết hợp với canh đuôi heo, có được không? Anh bảo Tiểu Lưu mười lăm phút nữa đưa qua nhé.”

Lạc Lạc lại không nói tiếng nào.

“Sao vậy Lạc Lạc?” Chung Chấn Thanh phát hiện em gái khác thường, vội vàng căng thẳng hỏi.

“...Đau!” Chỉ có một chữ.

Chung Chấn Thanh ngồi trong văn phòng làm việc của Bí thư, hình ảnh người bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, phía trước cửa sổ có một gốc cây Lục La, lá cây rộng rãi mà dày đặc, tràn trề sức sống, lqd trên màn hình máy tính là một ảnh chụp, anh và Chấn Văn vẫn còn cắt kiểu đầu dưa dấu Thái Lang rất buồn cười, hai tay của hai người lồng vào nhau, làm thành một cái kiệu hoa, khi đó em gái mới tám tuổi bị thiếu hai cái răng cửa, chen chúc ngồi trên kiệu, ánh mắt cười giống như một cô dâu nhỏ xấu hổ. Anh bận bịu từ sáng đến giờ, đầu óc còn có chút đặc dính không linh hoạt, mới chỉ nghe một chữ như vậy thì một góc nào đó trong lòng nới lỏng ngay lập tức, mềm mại, hóa thành một vũng nước, chảy thành hình dạng của bảo bối, không kiềm chế được thả nhẹ tiếng dỗ cô, “Lạc Lạc ngoan, nói cho anh nghe, đau ở đâu nào?”

“... Người xấu, các anh đều là người xấu! Nơi đó của người ta đã bị xướt da rồi...”

“Ha ha...” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ nghe của Chung Chấn Thanh, rung động làm màng nhĩ của Lạc Lạc ngưa ngứa, cô đứng trước một cây trúc đào, những chùm hoa tươi đẹp màu hồng nhạt đang nở rộ, đè những cành lá um tùm rũ xuống dưới, cô liên tục tóm lấy những cành lá đó, vừa nghe Chung Chấn Thanh đang nói ở đầu điện thoại bên kia: “Được rồi, Lạc Lạc ngoan đừng tức giận, sau này các anh sẽ không làm như vậy nữa nhé...”

“Đáng ghét! Anh vẫn còn cười! Lần sau, lần sau em cũng sẽ cắn rách da của các anh!”

Nghĩ đến dáng vẻ những hạt đậu và cây gậy sắt phía dưới của các anh bị cô cắn đến xướt da, cuối cùng Lạc Lạc cũng cười rộ lên.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhỏ nhẹ của em gái, cảm thấy tâm tình cô đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng Chung Chấn Thanh cũng vui vẻ theo, cẩn thận dặn dò cô đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ngồi trong lớp chờ lái xe đưa cơm qua, rồi mới cúp điện thoại.

Còn chưa đi về lớp học, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Chung Chấn Văn.

Cô trở về chỗ yên tĩnh một lần nữa, lại đứng trước cây trúc đào nắm từng mảnh lá, “Anh hai...”

Âm thanh mềm mại yêu kiều, thậm chí còn mang theo một chút trẻ con, đầu bên kia điện thoại tim Chung Chấn Văn giống như được nạp ngay một nguồn điện mạnh vậy.

“Lạc Lạc, anh cả nói em bị trầy da, còn đau không? Anh bảo Tiểu Lưu tiện đường mua thuốc qua, em hãy nhớ tìm chỗ nào đó tự bôi một chút đi nhé.”

“Anh xấu! Em mới không tự mình bôi đâu!”

Trái tim Chung Chấn Văn nhộn nhạo cả lên, cúi đầu cười, “Lạc Lạc ngoan, tự bản thân hãy bôi trước một ít đi, mới có thể không đau như vậy nữa, chờ tan học rồi đến thẳng văn phòng của anh, anh sẽ bôi giúp em...”

Lại nghĩ tới cái gì, “À... Không được rồi Lạc Lạc, hôm nay tan học bảo Tiểu Lưu hãy đưa em về nhà đi, hôm nay bọn anh phải tham gia một bữa tiệc buôn bán rồi.”

“Anh cả cũng đi hả?” Lạc Lạc không khỏi che giấu âm thanh thất vọng

“Ừ. Lạc Lạc nghe lời, bọn anh sẽ nhanh chóng trở về với em.”

“Các anh đều phải mang bạn gái theo đúng không? Lần này các anh mang ai theo? Anh cả vẫn mang theo chị Tiểu Văn à?” Cô dò xét hỏi.

Chung Chấn Văn do dự một lát, vẫn là nói cho cô biết, “Anh cả sẽ dẫn chị Thanh Ngọc đi.”

Bên đầu này điện thoại, Lạc Lạc suy sụp cúi đầu, “Em cũng muốn đi.”

Sợ anh không đồng ý, lập tức nói tiếp, “Em đã trưởng thành rồi, các anh cần phải mang em đến những nơi xã giao để mở mang kiến thức một chút chứ, ba cũng đã từng nói, bảo các anh hãy dẫn em ra ngoài gặp gỡ xã hội mà.”

Bảo bối của bọn anh, bọn anh chỉ hy vọng có thể đặt cô trong túi áo cả đời, che giấu trong lòng, làm sao có thể cam lòng để cho cô đứng ngoài xã hội tạo điều kiện cho người ta thưởng thức khiến bọn họ ham muốn chứ.

Nhưng vẫn không chịu được sự quấn quýt của cô, “Được rồi chỉ lần này thôi, Lạc Lạc, anh đã nói rồi đấy.”

Nếu như, nếu như thời gian còn có thể quay ngược trở lại, thì anh có thể đồng ý hay không đây?