Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 102: Là mộng xuân hay là cơn ác mộng?: người nào rơi xuống, vạn kiếp bất phục!




Editor: lovelygirl262

Lạc Tích Tuyết trốn đằng sau một cây cột to, cô cảm giác mình hiện tại giống như một kẻ trộm, rõ ràng mình không có làm chuyện xấu, nhưng lại không có can đảm bước ra đón nhận ánh mắt của hắn, càng không muốn cứ như vậy bắt gặp hắn cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ.

Vốn chỉ là nghe Trần Tiểu Mạt mấy ngày nay một mặt hình dung, cô không có cảm giác gì nhiều, nhưng bây giờ để cô tận mắt hình thấy hai người ở chung một chỗ, lòng cô lập tức chùng xuống.

Đến cùng hắn là người đàn ông đầu tiên của mình, thấy hắn cùng những người phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô có loại cảm giác bị vứt bỏ.

Loại cảm giác này thật khổ sở, giống như là bị người ta phản bội, lòng đau giống như bị người ta xé ra.

Chẳng lẽ hắn chính là đang cố ý trả thù cô sao? Trả thù cô không muốn cùng hắn ở chung một chỗ, cho nên anh thà rằng chọn cùng người phụ nữ khác, cũng không cần cô?

Lạc Tích Tuyết cảm thấy trong lòng mình hoảng sợ, cô cũng biết Lạc Thiên Uy quá nhỏ tuổi, nói thích cô, tám chín phần là hành động theo cảm tính, chỉ là không nghĩ đến hắn có mới nới cũ so với người thường còn nhanh hơn.

Ai!!! Cô khẽ thở dài, gãi đầu, đã biết là thế? Trái lại còn khát vọng em trai yêu say đắm?

Cô lắc đầu chán nản, hắn có thể không dây dưa với cô nữa không phải là chuyện tốt sao? Cô cuối cùng cũng không hy vọng cùng em trai có chút gì đó sao? Sau này cô cứ tiếp tục là chị của hắn, bọn họ trở lại quan hệ chị em, bình thường mới phải.

Nhưng mà nhiều năm sau cô mới biết, thì ra lúc này cô cũng bắt đầu đối với Lạc Thiên Uy có tình cảm, chỉ là chính cô cũng không rõ ràng, hoặc là chính xác mà nói, cô không dám thừa nhận.

Lúc về đến nhà, đã rất khuya. Từ khi nhìn thấy Lạc Thiên Uy cùng Annie Na hẹn hò, Lạc Tích Tuyết vẫn luôn không có tâm trạng về nhà, chỉ một mình đi lang thang.

Nhưng làm cô không nghĩ đến chính là, hắn cư nhiên lúc này vẫn chưa về, lòng cô lại chùng mấy phần, Lạc Thiên Uy nhất định là đang đi hẹn hò với Annie Na.

Không người thật đúng là như keo như sơn, cũng vào thời điểm này, ko theo thì ko chịu thôi.

"Đại tiểu thư, cô đã trở lại!" Dì Ngô nhìn thấy Lạc Tích Tuyết trở lại, lập tức cười chào đón, giúp cô cần túi xách.

"Ừ." Lạc Tích Tuyết uể oải đáp một tiếng, trực tiếp đi lên lầu.

Dì Ngô nghi hoặc gọi cô lại: "Đại tiểu thư, cơm tối đã làm xong, không ăn cơm trước sao?"

"Không, cháu không đói bụng." Lạc Tích Tuyết phờ phạc lắc đầu một cái, trờ về phòng trên lầu, đóng kỹ cửa phòng.

Đầu óc một chút cũng không có đáp án vấn đề: Lạc Thiên Uy tại sao vẫn chưa về? Hắn cùng Annie Na đi đâu? Có phải hay không cũng sẽ cùng Annie Na nói lời tâm tình? Còn hôn người phụ nữ khác giống như hôn cô?

Cô cảm giác mình nhất định điên rồi, cho nên đầu óc đều là hình dáng của Lạc Thiên Uy, hay là cô cũng đi vào phòng tắm nhanh chóng tắm nước lạnh, để ình tỉnh táo một chút,

Khi nước lạnh như băng từ đỉnh đầu trút xuống, thấm vào da thịt cô, lúc này mỗi một tế bào bên trong thân thể cô đều đau đớn, cuối cùng cô cũng hiểu, cô và Lạc Thiên Uy là không thể.

Quan hệ chị em, tình yêu tội lỗi, hoặc giả hắn một lần nữa lựa chọn đúng.

Như vậy, coi như tất cả là cơn ác mộng đi, qua khứ đi, tất cả đều là quá khứ.

Lạc Tích Tuyết tắm xong, lại uống chút nước, sau nhiều lần kiên định ý chí của mình, cô mới an tâm bò lên giường, hai mắt nhắm lại.

Cả người mệt mỏi một ngày, cô rất nhanh đi vào trạng thái nửa mơ hồ, dần dần rơi vào mộng đẹp.

Ngủ, cô đột nhiên cảm thấy nóng, thân thể từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều có cảm giác nóng rang lạ thường không chịu nổi, da cũng có chút tê dại.

Lạc Tích Tuyết tựa như mơ mà không phải mơ mở mắt ra, cảm giác có người sờ cô, còn đè ở trên người cô! Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn bàn tay đang ở trên người mình.

Cô theo bản năng muốn phản kháng, nhưng mà thân thể không có một chút sức lực.

Chỉ có thể nhìn người đàn ông có khuôn mặt quyến rũ trên người, cảm giác tốt đẹp giống như buổi sáng sớm, con ngươi khí thế lạnh lùng, không kiềm chế được, kiêu ngạo, từ trên người hắn toả ra một sức mạnh kinh người.

Khoảng cách gần như thế, hô hấp xen lẫn quấn cùng một chỗ, trên cơ thể người đàn ông quen thuộc lại có mùi xa lạ làm tim cô đập nhanh.

Chỉ là hắn đè ép cô, cho nên cô không cảm giác được sức nặng, cũng không có cảm giác bị chèn ép.

Mà thân thể cô theo bàn tay dao động của hắn, dần có cảm giác nhấp nhô lên xuống, bắt đầu nóng lên.

#đã che giấu#

"Đừng" cô đinh thấp một tiếng, muốn động, muốn giãy giụa, nhưng mà thân thể không nghe cô sai khiến.

Trên mình người đàn ông chợt chống cơ thể lên, lộ ra con ngươi sâu đen xinh đẹp, yên lặng nhìn cô, che đôi đồng tử thay đổi càng thêm đỏ ngầu, hắn giống như đang thưởng thức vẻ mặt cô lúc này.

Lạc Tích Tuyết tim đập rộn lên, một nửa là sợ hãi, một nửa là khẩn trương.

Cô tận lực cắn môi không phát ra âm thanh, nhưng người đàn ông thật giống như ác ý chọn những nơi nhạy cảm của cô mà ra tay, thân thể cô, hắn so với chính cô còn hiểu rõ hơn, không ngừng nghỉ, hôn không ngừng ở trên người cô, cổ, trước ngực lưu lại dấu vết.

#đã che giấu# "A!" Cô thét lên ngồi dậy, đột nhiên mở mắt, đêm đã trải qua rất sâu.

Là mộng? !

Tim Lạc Tích Tuyết gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bởi vì sợ hãi, tay chân đều phát run.

Cô đứng dậy đi thăm dò nhìn cửa phòng khóa, giống như lúc cô ngủ đóng lại, không có bất kỳ biến hóa nào.

Cửa sổ ban công sát đất cũng vậy, rèm cửa sổ bị ghế đè ép, trên cửa sổ cũng không có một chút dấu hiệu bị mở ra.

Cả phòng cũng không có dấu hiệu bị người lẻn vào.

Như vậy, nhất định là mộng.

Gương mặt Lạc Tích Tuyết đỏ kịch liệt, hô hấp cực kỳ không ổn định, cô có chút mờ mịt trở lại ngồi trên giường, nhịp tim vẫn còn không ngừng đập mạnh.

Tại không lại nằm mơ thấy Lạc Thiên Uy? Hơn nữa còn chân thật như vậy.

Thân thể cô khao khát hắn chạm vào, nó đang mong đợi cùng hắn lần nữa kết hợp, ngay cả nằm mơ cũng muốn hắn? !

Cô không cách nào dễ dàng tha thứ ình, cô tại sao có thể khát vọng thân thể em trai mình đây?

Nơi đó ẩm ướt dinh dính, là phản ứng của động tình, đây là cô hai mươi mốt năm qua, lần đầu tiên làm như vậy, mà trong mơ người đàn ông lại là em trai của cô...Lạc Thiên Uy.

Trong mơ, cảm giác được ngón tay của Lạc Thiên Uy ở trên người cô, là chân thật như vậy, còn có đầu lưỡi hơi lạnh, ánh mắt thoả mãn.

Thân thể Lạc Tích Tuyết theo bản năng run lên, một loại tự trách và xấu hổ trước nay chưa từng có kéo đến.

Cô thậm chí ngay cả nằm mơ cũng muốn em trai, còn khát vọng hắn dịu dàng và hôn sâu, cô là thế nào đây?

Vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm xối nước lạnh lần nữa, lúc đi ra Lạc Tích Tuyết đột nhiên cảm thấy đói bụng, từ lúc trở lại đến giở vẫn chưa ăn gì, nhìn thấy dì Ngô đang ngủ, cô tự mình xuống bếp tìm đồ ăn.

Trong tủ lạnh ở nhà bếp có một bình nước đá lớn, Lạc Tích Tuyết không chút nghĩ ngợi liền cầmlên, nhanh chống rót hết.

Cô muốn tỉnh táo, nhất định duy trì tỉnh táo hoàn toàn, việc mình cùng em trai triền miên, đây là chuyện xấu hổ cở nào, không thể, tuyệt đối không thể xảy ra nữa.

"Em rất khát hả?" Lạc Thiên Uy không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau cô, giọng trầm thấp ở bên tai, cảm giác ấm áp quen thuộc kéo đến.

Lạc Tích Tuyết phải vất vả lắm mới kiên định được ý chí, nghe giọng em trai Lạc Thiên Uy ở phía sau, thiếu chút nữa làm rớt bình nước.

Cô ngừng thở, dùng sức lắc đầu một cái, không dám ngẩn đầu lên nhìn ánh mắt hắn: "Không có, tôi không có, chỉ là muốn tìm ít đồ ăn."

"Em đói bụng?" Trong mắt Lạc Thiên Uy xẹt qua một chút lo lắng, lập tức kéo tay cô, nói: "Tôi làm món Tây cho em ăn."

"Không cần, tôi đột nhiên lại không đói nữa." Lạc Tích Tuyết cổ họng nghẹn lại, vội vàng muốn né ra.

Lạc Thiên Uy bước lên trước ngăn cô lại, màu mắt âm u: "Em tránh né tôi?"

"Không có, tôi không có." Lạc Tích Tuyết lập tức phản bác, nhưng mà dưới chân vẫn không tự chủ được lui về sau mấy bước.

Nhớ tới việc xấu hổ khi nảy, mặt cô đỏ lên, bây giờ không còn mặt mũi để đối hiện với em trai, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng giam mình lại.

"Không cho phép tránh tôi !" Lạc Thiên Uy không giải thích kéo lấy tay cô, mang cô chặn ngang bế lên, thả vào trên bàn ở nhà bếp.

"A? Không muốn, thả tôi xuống!" Lạc Tích Tuyết sợ hãi thét chói tai, hắn sao có thể to gan như vậy, mà mang cô ôm đặt lên mặt bàn ở nhà bếp, nếu bị người gúp việc và người nhà nhìn thấy, thì phải làm sao?

Lạc Thiên Uy khẽ hôn lên vành tai cô, tay xấu xa đưa vào trong quần áo cô, "Yên tâm đi, bọn họ đã ngủ hết rồi, không có ai phát hiện chúng ta đâu !"

Hơi thở nóng bỏng quen thuộc phun ra phía sau lỗ tai cô, Lạc Tích Tuyết cảm thấy thân thể mềm nhũn, Lạc Thiên Uy tinh tế hôn lên cổ và lỗ tai cô, hơi thở càng ngày càng nóng, trên cổ cô tỉ mỉ mút để lại dấu vết màu hồng, tay thăm dò vào trong váy cô vuốt ve một đường đi lên.

"Ừ Thiên Uy" Lạc Tích Tuyết kêu lên, thân thể bên trong mềm mại trống rỗng, làm cho cô nói chuyện yếu ớt, ngược lại giống như yêu kiều van xin.

"Tôi biết bảo bối, ngoan, tôi sẽ làm em thoải mái !" Giọng khàn khàn dụ dỗ cô, dịu dàng ngậm môi cô, mút, trằn trọc.

Tay của hắn đi đến trước ngực cô, phủ lên nơi tươi tốt của cô, bóp nhẹ một lần, không hề thoả mãn, ngón tay thành tạo mở ra khoá áo ngực phía sau cô, vén áo lót cô lên, vừa muốn trực tiếp chạm đến nơi mềm mại của cô.

Chợt, Lạc Tích Tuyết mở hai mắt ra, trong mắt xuất hiện một tia chán ghét, muốn đẩy hắn ra, vừa vội vừa tức thét: "Đừng dùng đôi tay dơ bẩn đã chạm vào người phụ nữ khác chạm vào tôi!"