Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 37: cùng nhau ăn cơm




"Cái gì?"

Lạc Tích Tuyết mở to mắt, quản gia chuẩn bị những món điểm tâm kia để trong tủ lạnh chẳng lã đã bị hắn ăn hết.

"Ai biểu cô không rời giường sớm" Khóe mắt lạc Thiee Uy khe hếch lên tựa như tức giận nói. Hắn đã ở ngoài cửa đợi cô một ngày rồi.

Lạc Tích Tuyết chớp chớp hàng lông mi thật dài, có chút kinh ngạc hỏi:"Chẳng lẽ em chờ chị nãy giờ sao?"

Trên khuôn mặt Lạc Thiên Uy nổi lên một mảng đỏ ửng, bị đoán trúng tâm tư nên có chút quẫn bách nói:"Hôm nay tôi không phải đi làm"

"vậy sao?" Lạc Tích Tuyết cố y che miệng lại cười, lại gần mặt của hắn, nhéo nhéo hai má đang đỏ lên của hắn:"Em thật dáng yêu"

Lạc Thiên Uy dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi mặc dù thường ngày hắn thường biểu hiện không giống những đứa bạn cùng trang lứa nhưng số tuổi của hắn còn rất nhỏ.

"Đừng nói tôi đáng yêu, tôi là một người đàn ông thành thục" Lạc Thiên Uy bày ra một bộ mặt nghiêm túc thô lỗ, có bộ mặt phớt lờ cùng Lạc Tích Tuyết giải thích. hắn ghét chị đem hắn thành một đứa bé.

"Được thôi, em là một người đàn ông thực thụ được chưa." Lạc Tích Tuyết cưng chìu sờ sờ đầu hắn:" Chị muốn ra ngoài ăn cơm, em có muốn đi cùng chị không?"

"Muốn". Lạc Thiên Uy không chút do dự gật đầu, Hiện tại cô muốn đi đâu hắn sẽ đi theo đến đó, hắn không muốn bỏ lỡ cô lần nữa.

"vậy em ở chỗ này chờ chị, chị lên trên lầu thay bộ đồ khác đã"lạc Tích Tuyết nhẹ giọng nói rồi đi lên lầu.

lạc Thiên Uy cũng vội vàng đuổi theo:"Tôi đi với cô". Hắn một giây đồng hồ cũng không muốn tách cô ra.

Trong gương, lạc Tích Tuyết đổi một thân váy màu vàng nhạt, cổ áo đường viền hoa văn lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc đen quăn lọn thật to buông xuống hai vai, gương mặt tinh xảo, nhẵn nhụi trơn bóng chỉ là một bộ quần áo đơn giản nhưng cũng làm cho người ta không rời mắt khỏi cô được.

"Chị mặc bộ này xem được không, Thiên Uy?" Lạc Tich Tuyết quay đầu lại thấy em trai đang không chớp mắt nhìn cô, làm cô không khỏi mỉm cười.

Lạc Thiên Uy vôi vàng gật đầu, tâm không tự chủ được nhảy lên:"Rất đẹp!"

Lạc Tích Tuyết giơ khóe môi lên, đi tới dắt tay em trai mói:"Đi thôi, hôm nay chị mời, dẫn em đi ăn một bữa thật ngon"

Lạc Thiên Uy rất tự nhiên cầm tay cô, cảm thấy đôi tay lạnh lẽo ở trong tay cô đột nhiên ấm áp hẳn lên, trong lòng rung lên cảm giác khác thường.

hai chị em lái xe đến một nhà hàng sang trọng kiểu phương tây. lạc Tích Tuyết chọn một vị trí gần cửa sổ kéo em trai ngồi xuống. Bàn ăn tinh xảo, ánh đèn thủy tinh rọi cả gian phòng, bên tai vang lên tiếng nhạc, đem lại không khí vô cùng tốt cho bữa ăn.

"Em thích ăn cái gì?" Lạc Tích Tuyết cong dôi môi đỏ mọng lên nói, đưa tờ thực đơn cho Lạc Thiên Uy:"Muốn ăn cái gì thì tự mình kêu đi"

"Chị ăn cái gì thì em ăn cái đó"Con ngươi nóng rực của Lạc Thiên Uy khóa chặt cô, khóe môi hiện lênooytj nụ cười tà mị.

"hả?" lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ngay sau đó nhìn thực đơn hướng phía người phục vụ nói:"trước tiên cho hai ly cam vắt, hai phần bít tết bảy phẩn chín, hai chén canh cá hồi"

Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhớ kỹ những món cô gọi, nói tiếng "Quý khách dùng cơm vui vẻ" rồi đi xuống.

Hai người ngồi đối diện nhau, Lạc Tích Tuyết một tay chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Mà Lạc Thiên Uy thì đem toàn bộ sự chú ý dồn vào trên người Lạc Tích Tuyết, nhìn cánh môi như hai cánh hoa của cô khẽ run run căng mọng như có nước bắn ra làm cho tâm trí hắn bay đâu mất, hắn mong một ngày nào đó hắn có thể đường hoàng hôn lên cánh môi kia

"Thiên Uy, em có bạn gái chưa?" Lạc Tích Tuýết quay đầu lại chợt hỏi ra một câu nghi vấn.