Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 85: hận hắn, không thể nào tha thứ




Thân thể Lạc Thiên Uy run lên, nhìn những giọt nước mắt mỹ lệ của cô giống như sợi dây chân châu bị đứt, làm cho tim của hắn co rút một hồi.

Nhưng muốn hắn thả cô ra tuyệt không có khả năng.

“Hận đi. mặc dù em không yêu tôi, nếu như muốn giữ em lại mà làm em hận tôi thì em cứ hận đi, ít nhất trong lòng của em còn có tôi, không phải sao?” mắt của hắn không chớp nhìn cô, trong mắt có cảm xúc khác thường.

Lạc Tích Tuyết cắn rang, từ giữa những kẽ răng cố nặn ra mấy chữ:”Tốt, như anh muốn, tôi sẽ hận anh, vĩnh viễn cũng không bao giờ tha thứ cho anh”.

Người con gái hắn hết lòng yêu thương không những không thương hắn mà còn hận hắn như vậy, hắn nghĩ muốn nói gì nhưng hé miệng nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào. Đến cuối cùng chỉ có thể hít sâu một hơi, sâu kín mở miệng đáp một tiếng:”Tốt”.

Hắn biết bây giờ vô luận hắn có nói gì thì cô cũng không nghe lọt, lo lắng nhìn cô một cái hắn tích tụ đau lòng rời đi.

Đến khi có tiếng đóng cửa truyền đến, cô gỡ bỏ hết tất cả những kiên cường, vô lực ngã xuống, nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má.

Cứ như vậy ngủ thôi, ngày mai tỉnh lại, chỉ mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Hôm sau tỉnh dậy cô mơ hồ không mở mắt ra nổi. Ánh nắng bên ngoài làm chói mắt của cô. Lạc Tích Tuyết lê thân thể mệt mỏi, vết thương trên người chưa lành, thật vất vả mới ngồi dậy được, cúi đầu xem mình, cơ hồ toàn thân đều là những vết máu ứ đọng, sung đỏ khắp người.

Hắn thật không khác gì một ma quỷ, đem cô giày xéo như vậy. Vốn định rời giường nhưng quần áo của cô sớm đã trở thành những mảnh vải vụn, sao có thể mặc lại được. Lạc Tích tuyết lấy ga trải giường bọc lấy thân thể trần truồng của mình lại, vừa định bước xuống giường….

Lúc này, cửa ken két bị đẩy ra, cô nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên, thân thể cao lớn của Lạc Thiên Uy đã di đến trước mặt cô.

“Anh” Lạc tích Tuyết hoảng sợ nhìn hắn trong mắt tràn đầy hận ý cùng hoảng sợ.

Hắn không nói gì chỉ chăm chú nhìn cô, tròng mắt thâm trầm nhìn cô. Nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới tràn đầy những dấu hôn lớn nhỏ, trên người còn lưu lại những vết cắn làm ứ đọng máu do hắn gây ra cho thấy đêm qua hắn hành hạ cô tàn bạo như thế nào.

Nhưng nghĩ lại những lời tuyệt tình của cô thì nhất thời lòng của hắn tràn đầy phẫn hận. Người con gái trước mắt này quả thật làm cho hắn vừa yêu lại vừa hận, hắn muốn vô tận cưng chiều cô nhưng cô lại cố chấp không chịu.

Lạc Tích Tuyết cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, nhất thời trong lòng tràn đầy chán ghét, cô quay lưng đi rời khỏi tầm măt của hắn.

“Đói bụng không?” Lạc Thiên Uy ngắm nhìn cô hồi lâu, cuối cùng từ cổ họng cũng tràn ra mấy chữ.

Cô không nói gì càng không đểý đến hắn, đối với cô lúc này mà nói thì tất cả quan tâm của hắn không có chút ý nghĩa nào với cô càng không làm cho cô động tâm.

“Tại sao không nói lời nào?” hắn nhìn cô một bộ dạng im lặng như thế này trong lòng không khỏi lo lắng, hắn không dằn được hỏi

Tích Tuyết như cũ trầm mặc, cô chỉ hy vọng hắn cảm thấy chán nản sẽ tự động rời đi đừng làm phiền cô nữa.

Nhưng hắn cố tình không chịu đi, chỉ là nhìn cô không chớp mắt, mong mỏi cô có thể nhìn hắn lại một cái.

“Em có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần tôi kêu bác sĩ tới xem chút không?” hắn vẫn cố chấp hỏi, tối hôm qua hắn quá bạo lực đó lại là lần đầu tiên của cô, hắn sợ cô bị thương nên vẫn không yên lòng.

Lạc Tích Tuyết cắn môi, trong mắt xẹt qua tia không kiên nhẫn, mà mọi cử chỉ đó đều rơi vào trong mắt của Lạc Thiên Uy.

“Em tính như vậy trong bao lâu? Vẫn không chịu để ý đến tôi sao?” hắn kéo thân thể của cô qua bức bách cô đối diện với hắn.

“Anh muốn tôi nói gì đây?’ cô cảm thấy bản thân thật vô lực, bên miệng dâng lên một nụ cười châm chọc, lạnh lùng nói:”Chẳng lẽ sau khi tôi bị cường bạo, đối với người đàn ông đó cảm kích sao, tôi rất khỏe không có việc gì, anh yên tâm đi tôi không chết đâu, cảm ơn sự quan tâm của anh”.

“Tích Tuyết?” thân thể của Lạc Thiên Uy hoàn toàn chấn động, trong con ngươi thoáng qua nhất mạt chua xót.

“Gọi tôi là chị!” Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói kiên quyết cường điệu.

Bọn họ thật sự không thể mắc them lỗi lầm nào them nữa, cô nhất định phải dừng lại đúng lúc.

“Em cảm thấy có khả năng sao?” trong mắt hắn xẹt qua tia kinh dị, hắn đột nhiên cười lạnh, cũng là tàn nhẫn nói ra sự thật:”Hiện tại, em đã là người phụ nư của tôi”.

“Không!!” cô che lỗ tai lại, toàn thân run rẩy hoảng sợ.

“tại sao lại không dám thừa nhận? Em đến tột cùng muốn trốn tránh cái gì?” Lạc Thiên Uy kéo tay che lỗ tai của cô ra, khóe miệng co quắp, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt châm chọc:”Tối hôm qua em đã là người phụ nữ của tôi rồi, em nghĩ xem Tiếu Vũ Trạch còn muốn em không?”

“Anh khốn kiếp!” cô tức giận vung tay về hướng hắn.

“Chát.” Một tiếng bạt tai vang dội. Má phải của hắn đỏ bừng lên, hắn tự tay lau đi khóe miệng đang rỉ máu, quay đầu nhìn cô.

“Rất tốt, cả đời này người đánh Lạc Thiên Uy tôi chỉ có mình Lạc Tích Tuyết em”. Ánh mắt sắc bén của hắn khóa chặt dung nhan kiều diêm của cô, trong mắt thoáng qua tia thâm trầm.

Lòng cô run lên nhưng hận ý không giảm.