Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân?




Lạc Y Cầm vừa định ra tay,thì nhìn thấy hai nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện, đây là anh hùng cứu mỹ nhân đi?

Hai nam nhân xa lạ đều mặc đồ đen, một kẻ nhìn có chút nho nhã, kẻ còn lại là tiêu sái bất kham, tướng mạo đều là thượng thừa.

Ly Yên đã sớm phát giác có người đi về hướng này, nhưng lại không nghĩ bọn người đó lại đến cứu nàng, giúp nàng tiết kiệm không ít sức lực: "Đã có người hỗ trợ, chúng ta qua bên kia ăn cái gì đi."

Mộc Hi Cẩn hung hăng trừng mắt liếc hai nam tử xa lại, không nghĩ “Chuột Bạch” đã đưa lên tới miệng mà còn để vuột mất, sau đó buồn bã theo sát Ly Yên, vô cùng thành thạo rời khỏi "chiến trường", ngồi dưới tàng cây cách đó không xa.

Ly Yên chán nản ngáp một cái: "Khi nào bọn họ mới đánh xong a?"

"Hừ, hai người đáng ghét kia, khiến chúng ta buồn chán đến như vậy, tỷ tỷ, chúng ta chơi trò hai con ong mật đi?" Mộc Hi Cẩn nén giận đề nghị nói.

Lúc ở Tịnh Đảo Ly Yên dạy Mộc Hi Cẩn không ít thứ ở hiện đại, nên bây giờ hắn cũng được xem là một nửa người hiện đại. 

Ly Yên miễn cưỡng gật đầu, vì vậy trong lúc mọi người đang chém chém giết giết, liền nghe thấy một loại âm thanh ”rất đáng đánh đòn“ cách đó không xa. 

"Hai con ong nhỏ a, bay đến trong bụi hoa a, bay nha, bốp bốp."

"Bay nha, bốp bốp."

"Bay nha, ai nha."

Trên đầu mọi người đồng thời hiện ra ba vạch hắc tuyến, chưa từng thấy qua người nào trong lúc bị đuổi giết còn có thể thoải mái chơi đùa như vậy.

Hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện “cứu” mấy người Ly Yên liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng giật giật, bọn hắn rất muốn hỏi, các vị có thể nghĩ đến cảm nhận của chúng ta một chút không, chúng ta chính là vì cứu các người.

Lạc Y Cầm nhún vai, từ lâu đã coi như không thấy gì, hai người này luôn luôn thích làm chuyện đả kích người.

Hai người chơi đùa mệt mỏi liền lấy ra một cái hambuger từ trong bọc quần áo rồi chậm rãi nhai nuốt, thuận tiện ngắm nhìn những bóng dáng đang chém giết hỗn độn ở gần đó. Mặc dù võ công của hai nam tử xa lạ không tệ, nhưng mà những tên hắc y nhân đối địch này không những được huấn luyện nghiêm chỉnh mà còn có nhiều người, không có sức lực tốt thì không thể chống lại bọn chúng được, mấy vòng đi xuống, rõ ràng thấy được hai nam tử xa lạ có chút mệt mỏi.

"Ài, không phải chỉ là vài tên hắc y nhân thôi sao, tại sao giải quyết bọn hắn cũng phải tốn nhiều thời gian như vậy?" Giọng nói thanh thúy phát ra so với đả kích người khác còn hơn.

Nội lực của hai nam tử xa lạ rất tốt, đương nhiên có thể nghe được lời Ly Yên nói, trong lòng bọn họ gào thét, đại tỷ a, đây không phải vài người, đây là mấy chục người a! Bọn hắn bắt đầu có chút hối hận vì đã xen vào việc của người khác rồi.

Trong lòng Lạc Y Cầm lại oán thầm, đương nhiên muội nói dễ dàng rồi, võ công so với hai tên kia cao hơn không biết bao nhiêu lần, đây là chưa nói, một mình muội sáng chế ra Âm sát, lấy âm thanh giết người, liền có thể đưa một đám người vào chỗ chết, quả thực rất biến thái.

"Tỷ tỷ, nếu hai người kia không xuất thủ đệ đã sớm dùng độc dược độc chết bọn hắn rồi." Giọng nói ngây thơ nhưng lại tàn nhẫn vô cùng.

Lạc Y Cầm khẽ rùng mình một cái, thiếu chút nữa đã quên tên tiểu ác ma này.

Tại sao nói hắn là tiểu ác ma ư?

Ngươi có gặp qua kẻ nào mới ba tuổi đã lấy độc thay cơm ăn chưa? Ngươi có gặp qua hài tử nào mới bốn tuổi nhìn thấy thi thể bị Ngũ Mã Phân Thây còn có thể thờ ơ chưa? Mà thi thể bị Ngũ Mã Phân Thây kia chính là do một tay hắn tạo thành.

Hiện giờ Mộc Hi Cẩn năm tuổi, e rằng chỗ đáng sợ so với trước kia còn nhiều hơn.

Hai nam tử xa lạ mơ hồ có chút xu hướng bại trận, Ly Yên âm thầm bắn ra ngân châm về phía hắc y nhân. Hắc y nhân chỉ cảm thấy trên người bắt đầu có chút vô lực, hai nam tử xa lạ phát hiện ra hắc y nhân có điểm kỳ lạ, nhưng mà không nghĩ nhiều, càng thêm dùng sức giải quyết đối thủ.

Rất nhanh, trên mặt đất thi thể người chết nằm rải rác khắp nơi, sau khi hai nam  tử xa lạ xử lý xong, liền cất bước đi về hướng ba người Ly Yên.

Thấy một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác đang tức giận nhìn bọn họ, không có nửa phần sợ hãi khi thấy cảnh chém giết, càng không có cảm kích hai người, bọn họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc, bọn họ còn không biết Mộc Hi Cẩn tức giận vì họ đã cướp đi “Chuột bạch" của hắn.

Ly Yên duỗi thắt lưng, đứng lên, nói ra một câu khiến cho hai người  muốn hộc máu: "Đi thôi, không nhìn diễn trò nữa, thực không mạnh mẽ."

Nam tử tiêu sái bất kham nhất thời nổi lửa trong lòng, trên mặt mang theo vài phần hờn giận: "Cô nương, nàng sao lại như vậy, hai người chúng ta liều mạng cứu nàng, không nói cảm tạ cũng thôi đi, đằng này nàng lại nói là ngồi xem diễn trò."

Nam tử nho nhã nhẹ nhàng lôi kéo bằng hữu của mình, ý bảo hắn không nên kích động.

"Cô nương, xấu hổ, tính tình bằng hữu ta không tốt, xin hãy tha lỗi, đúng rồi, vừa rồi nàng không có bị thương chứ?" Nam tử nho nhã ngược lại lễ phép chắp tay nói với Ly Yên, vẻ mặt xin lỗi chân thành tha thiết.

"Không có việc gì, chỉ là ngồi có chút mệt."

Trả lời thành thật như vậy khiến mọi người không nói nên lời.

"Nàng ••••••." Nam tử bất kham không nén được lửa giận trong lòng, chưa từng gặp qua nữ nhân nào như vậy.

"Sắc trời không còn sớm, chúng ta cần phải đi." Ly Yên nói, cũng không chờ hai người đáp lại liền dắt  Mộc Hi Cẩn đi, sau đó Lạc Y Cầm cũng đi theo.

Sau khi bóng dáng mấy người vừa khuất, nam tử bất kham liền chất vấn: "Vì sao lúc nãy huynh lại lôi kéo ta, bọn họ quả thực là không biết tốt xấu."

Nam tử nho nhã đang trầm tư, sau khi nghe được câu hỏi của bằng hữu, khó khăn nói: "Mấy người này tuyệt đối không đơn giản, bọn sát thủ đuổi giết bọn họ chính là sát thủ của hoàng thất Cung Dương quốc."