Cưng Chiều

Chương 18




Đây là một cái phòng xép bình thường, chưa đầy bốn mươi mét vuông, kể cả ——

Một gian phòng, rỗng tuếch, một gian phòng bếp, vừa đủ đứng một người rưỡi, bên trong có một cái lò than, không biết có thể sử dụng hay không, một gian phòng tắm, bên trong chỉ có một buồng xí, một cái lavabo rửa mặt, không có cửa.

Tô Tử Long vặn mở vòi nước, nở nụ cười, khá tốt, có nước.

Mắt nhìn phòng ở che kín tro bụi, kết đầy mạng nhện, có nước cũng không cách nào quét dọn, không có khăn lau, không có giẻ lau nhà, không có bồn, không có giường, không có… Hai bàn tay trắng.

Thật sự là bó tay với bà nội, chỉ dùng nửa giờ có thể tìm ra một phòng ở như vậy.

Theo anh được biết, sản nghiệp Tô gia không có kinh doanh chung cư cũ cần cải tạo.

Tiền mặt, thẻ tín dụng toàn bộ bị tịch thu rồi, Tô Tử Long sờ sờ bên trong âu phục, tốt, còn nó cũng không phải là không có biện pháp nào, đồng hồ cũng bị tịch thu rồi, chỉ có thể ước chừng thời gian, bọn họ bị đưa tới nơi này, còn chưa vượt qua mười lăm phút, hiện tại vẫn chưa tới 8:30.

Vừa rồi lúc đến là ngồi xe, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng vẫn còn nhìn thấy cái dấu hiệu kia, từ nơi ấy chạy đến chỗ này đại khái 4, 5 phút đồng hồ, chạy bộ chắc hơn mười phút vậy là đủ rồi, Tô Tử Long kéo Lâm Ngôn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất thu xếp đồ đạc: “Đi, em yêu, đi mua đồ.”

So với Tô Tử Long, Lâm Ngôn may mắn nhiều hơn, bởi vì Tô lão phu nhân có dặn ‘hễ là quần áo cá nhân của Lâm tiên sinh cứ làm cho cậu ta lấy đi’ ——

Lời này là Tô lão phu nhân hai giờ trước tại biệt thự Tô gia nói.

Lúc ấy, Tô lão phu nhân tận mắt nhìn thấy cháu trai cùng Lâm Ngôn ‘tiếp xúc thân mật “. Vốn, nhìn thấy cháu trai có thể đối với một người đậm đặc tình ý, đúng là mong mỏi trong lòng bà, không biết có bao nhiêu sung sướng, có bao nhiêu vui mừng, nhưng người này lại là con trai, mà lại là Lâm Ngôn!!!

Thật sự là trò cười cho thiên hạ ah, lão phu nhân cực độ tức giận cùng thất vọng thiếu chút nữa mất đi lý trí, quả thực giận điên lên, phong độ cũng không để ý, xông đi lên liền đối với hai người đánh cho một trận, nhưng, một chút cũng không thể đụng tới Lâm Ngôn, vì đều bị Tô Tử Long một mình chắn hết, tuy nói người già khí lực không lớn, nhưng mỗi một roi đều là đánh thẳng tay, cho đến khi vết thương trên người Tô Tử Long vừa mới cầm máu lại bị vỡ ra, lão phu nhân mới dừng tay, ngồi phịch trên ghế sa lon, ngây người gần nửa giờ mới mở miệng hỏi: “Hai đứa là lúc nào bắt đầu?”

Tô Tử Long tượng tượng qua vô số tình cảnh ngả bài, xấu nhất đúng là cái loại này ——

Không hề báo động trước, bị bắt quả tang tại trận! Nhưng anh sớm có ý định, đã làm xấu nhất chuẩn bị, cũng không hoảng loạn, đối với bà nội, đem sai đều đổ hết trên người mình, là mình yêu Lâm Ngôn trước, theo đuổi Lâm Ngôn, bức Lâm Ngôn kết hôn, cũng là mình bảo Lâm Ngôn giấu diếm mọi người, dùng từ rất uyển chuyển, tận lực không kích thích bà nội, chỉ có câu nói sau cùng nói rất kiên quyết: “Chúng con tuyệt đối sẽ không tách ra đâu!”

Tô lão phu nhân sau khi nghe xong cười lạnh: “Hai đứa cho dù tại Hà Lan kết hôn, nhưng cũng không được pháp luật Trung Quốc bảo vệ, cho nên tại đây chúng ta không ai thừa nhận.”

Nghe xong những lời này, Tô Tử Long biết rõ, bà nội khôi phục lý trí.

Đối mặt một lão niên mười mấy năm vững vàng trong giới kinh doanh, trận chiến này không dễ đánh.

Tô lão phu nhân biết rõ cùng hai người bọn họ nói thêm nữa cũng vô dụng, lệnh quản gia đi mời cha mẹ Lâm Ngôn, Tô Tử Long ngăn cản:

“Bà nội, bà cùng cha mẹ tiểu Ngôn nói chuyện, không có ý nghĩa gì, em ấy đã trưởng thành, cha mẹ không có quyền can thiệp cuộc sống của em ấy, bà vẫn là nói với cháu thôi.”

“Như thế nào? Hai đứa bây đã dám làm! Còn sợ bị cha mẹ của nó biết sao?!”

Tô Tử Long không nói thêm gì nữa, đem cha mẹ Lâm Ngôn mời đến cũng tốt, sớm muộn gì đều là một đao, không bằng “chém” một lần cho xong, Lâm Ngôn cũng không nói lời nào, vô luận là đối với cha mẹ hay là đối với Tô lão phu nhân, trong lòng cậu chỉ có cảm giác tội lỗi, vô luận trong bọn họ ai muốn mắng cậu cái gì, hoặc đối với cậu làm cái gì, cậu đều chuẩn bị tiếp nhận, chỉ ngoại trừ muốn cậu và Tô Tử Long tách ra.

Ông bà Lâm lúc vào cửa là sắc mặt vui mừng, vừa nghe xong Tô Tử Long nói…, toàn bộ choáng váng, cái gì cũng nói không ra, ngay cả tức giận cũng đã quên.

Ông bà Lâm đều là người trung thực thủ cựu, trong lòng bọn họ hai người đàn ông cùng một chỗ, cùng phạm tội không kém là bao nhiêu, nằm mơ cũng không nghĩ tới con mình có thể làm ra loại chuyện mất mặt này, người ta Tô gia chỉ có một cháu trai ah, đây không phải lấy oán trả ơn, muốn nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn sao?!

Hai người bọn họ cho dù là chết một vạn lần, cũng vô cùng có lỗi với Tô lão phu nhân!

Tô lão phu nhân cũng không trách bọn họ, càng không hề đề cập tới ân tình, ngược lại nói ngàn sai vạn sai đều là cháu mình sai, xin bọn họ đem Lâm Ngôn mang về là tốt rồi, đừng để cho Tô Tử Long tiếp tục làm hại Lâm Ngôn.

Ông bà Lâm nhìn ra lão phu nhân đang nói những lời trái lương tâm, chỉ vì để cho bọn họ nhanh lên đem con trai lôi đi, trong nội tâm càng áy náy không thôi, xấu hổ vô cùng, lôi kéo Lâm Ngôn muốn đi.

Lâm Ngôn không chịu đi, Tô Tử Long càng không thể cho Lâm Ngôn đi, hai người nắm chặt tay nhau, kéo sao cũng không rời.

Bác gái không nhìn Tô Tử Long cũng không nghe Tô Tử Long nói chuyện, chỉ là khóc đối Lâm Ngôn nói:

“Tiểu Ngôn, mẹ van con, cùng mẹ về nhà đi!”

Lâm Ngôn lắc đầu, không ngớt lời nói cha, mẹ con xin lỗi, mắt đỏ lên.

Lâm Đại Chí phát hoả, cắn răng giơ tay lên, một cái tát vung hướng đứa con nuôi hơn mười năm, xem như con ruột mình, một bạt tai của người đàn ông đang nổi giận, Tô Tử Long che ở phía trước Lâm Ngôn nhận lấy, nửa bên mặt nhất thời sưng lên!

Lâm Đại Chí miệng run rẩy nói không ra lời, hốc mắt đỏ lên.

Bác gái nhìn khuôn mặt Tô Tử Long, rơi lệ càng nhiều.

Lão phu nhân trong lúc nhất thời cũng là nước mắt tuôn đầy mặt, mặc dù nói mình vừa rồi hận không thể đánh chết hai đứa nghiệp chướng này, nhưng trơ mắt nhìn cháu trai vì bảo vệ Lâm Ngôn bị người khác đánh, đau lòng, lại hận, đây là vận mệnh của bà chăng.

Lâm Ngôn càng đau lòng mà loạn hết tâm trí, mặc kệ các vị phụ huynh thấy thế nào, giống như điên chạy đi tìm thuốc, rơi lệ cơ hồ không thở nổi, cũng mặc kệ, chỉ lo bôi thuốc cho Tô Tử Long.

Gạt đi nước mắt Lâm Ngôn, vỗ nhẹ lưng của cậu: “Em yêu, anh không sao.”

Tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy một cách rõ ràng Tô Tử Long nói năm chữ này.

Tô Tử Long nhìn ba người trưởng bối, thực tế trông thấy bà nội khóc, trong lòng cũng không chịu nổi.

Nhưng, chỉ cần anh còn:

“Bà nội, bác trai, bác gái, hôm nay trừ phi mọi người đánh chết con, bằng không ai cũng đừng mong đụng tới tiểu Ngôn một chút!” Nói xong, quỳ xuống: “Bà nội, bác trai, bác gái, thật xin lỗi, con biết rõ các ngài hiện tại khó có thể tiếp nhận, nhưng con cầu các ngài cho chúng con một cơ hội!” Lâm Ngôn cũng quỳ xuống theo.

Tô lão phu nhân thấy cháu trai bảo vệ Lâm Ngôn nghiêm ngặt, nghe cháu trai gọi Lâm Ngôn “em yêu “, cuối cùng lại nghe được cháu trai nói lời này, biết rõ hiện tại cho dù đem ai mời đến, nói cái gì nữa cũng vô dụng, lệnh quản gia trước tiên đem ông bà Lâm đưa trở về, Lâm Đại Chí cùng bác gái trước khi đi lưu lại lời nói ——

Tiểu Ngôn, nếu bây giờ con theo chúng ta về nhà, vẫn còn là con của chúng ta, nếu chết sống muốn ở lại chỗ này, chúng ta coi như chưa từng có đứa con này, từ nay về sau, con đừng nghĩ bước chân vào cánh cửa Lâm gia!

Lâm Ngôn cúi đầu xuống, lệ rơi trên giày.

Quản gia đem bác gái khóc ruột gan đứt từng khúc cùng Lâm Đại Chí sắc mặt hậm hực đưa về.

Tô lão phu nhân ngồi trên ghế sa lon, dường như già đi thêm mười tuổi, bà trông thấy cháu trai đang an ủi Lâm Ngôn, ánh mắt là ôn nhu thương yêu như vậy… Này sẽ huỷ nó cả đời ah!

10 phút sau.

Tô lão phu nhân đem hai người gọi đến trước mặt, cho hai con đường ——

Hoặc là Tô Tử Long mang theo tất cả tài sản mà mấy năm nay chính mình kiếm được, vĩnh viễn rời xa Tô gia, rời khỏi Long Đằng.

Hoặc là Tô Tử Long ngoại trừ bộ quần áo trên người cùng CMND ra, cái gì đều không cho cầm, mang theo Lâm Ngôn, đến ở nơi mà bà an bài, trong vòng ba năm, hai người kiếm được tiền, tuỳ thời có thể đổi chỗ ở, ba năm sau, chỉ cần kiếm được một phần so với đại gia nghiệp của Long Đằng, bà không chỉ thừa nhận hai người bọn họ, còn đem Long Đằng triệt để giao cho Tô Tử Long, còn có thể thay bọn họ tổ chức một hôn lễ, nhưng nếu bị bà phát hiện thời điểm Tô Tử Long gây dựng sự nghiệp sử dụng một phân tiền mà anh còn giữ lại, hết thảy đều không tính toán gì hết.

Nói xong, lão phu nhân mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại sợ, bà rất sợ cháu trai chọn điều thứ nhất!

Hai người không chút do dự, chọn điều thứ hai.

Tô Tử Long biết rõ bà nội tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.

Điều kiện thứ hai thoạt nhìn không nói đạo lý, nhưng với anh mà nói lại không một chút sợ, giữ vững sự nghiệp so với gây dựng sự nghiệp càng khó, sau khi giữ vững sự nghiệp rồi phát triển khó càng thêm khó, anh ở Long Đằng đã làm được.

Cho nên, trong vòng ba năm vì tương lai của anh và Lâm Ngôn, sáng tạo ra một Long Đằng khác, anh nhất định, không, tuyệt đối, có thể làm được.

Mặc dù bà nội làm như vậy, tám phần là kế hoãn binh, nhưng có hi vọng so tuyệt lộ vẫn tốt hơn, chỉ cần còn thời gian, trên đời này không có chuyện gì là không thể làm.

Tô lão phu nhân lấy đi tất cả tiền vật trên người Tô Tử Long, lại cùng hai người trở lại nhà bọn họ, phân phó người trông chừng Lâm Ngôn, chỉ cho phép cậu lấy đi quần áo, sách giáo khoa của mình, Lâm Ngôn muốn lấy thêm hai con thú bông, lão phu nhân cho phép, sau đó tịch thu chìa khoá của bọn họ, đối với cháu trai nói câu nói sau cùng: “Nếu như cháu hối hận, tuỳ thời có thể về nhà.”

Tiếp theo, phái người đem bọn họ đưa đến địa điểm mà bà chỉ định.

Cho nên, nghe Tô Tử Long nói muốn đi mua đồ, Lâm Ngôn nói: “À? Ngân hàng đều đóng cửa, chúng ta đi đâu đổi tiền hả?”

“Vợ ngốc, cho dù ngân hàng không có đóng cửa, chúng ta cũng không thể rút được tiền.”

Lâm Ngôn cho Tô Tử Long một cái lườm ý bảo anh mới là đồ ngốc, xoay người từ trong túi xách trên mặt đất lấy ra một sổ con, đưa cho Tô Tử Long.

Mở ra xem xét, bên trong con số không coi là nhỏ, có thể mua thêm nhiều đồ vật, ăn mặc,…, đủ cho bọn họ qua một đoạn thời gian không có vấn đề.

“Đây là mấy tháng trước em đem quần áo trả lại tiết kiệm được, vừa rồi thừa dịp không có người chú ý đặt vào trong túi xách, không phải anh giữ lại, không tính phạm quy.”

Tô Tử Long ôm cổ Lâm Ngôn, hôn một chút:

“Bà xã, tính kế không tới chung quy chịu nghèo, em so với ông xã lợi hại hơn.”

Nhưng muốn lấy cũng phải đợi ngày mai, buổi tối hôm nay bọn họ cũng không thể ngủ ở trên mặt đất che kín tro bụi ah, hơn nữa còn không có ăn cơm chiều, Tô Tử Long không nỡ để honey bị đói, như thế nào cũng phải đi tới nơi đó, lôi kéo Lâm Ngôn liền đi ra cửa.

“—— đi chỗ nào?”

“Đến sẽ biết.”

20 phút sau, Lâm Ngôn đã biết, bọn họ đi tới tiệm cầm đồ.

Tô Tử Long trong lòng thật sự cảm tạ chính phủ cho phép hiệu cầm đồ một lần nữa khai trương, lấy ra trong người một chiếc bút máy đưa vào cửa sổ.

Ai vừa nhìn đều cho rằng đây chỉ là một chiếc bút máy bình thường, không thèm để ý, không biết vật này bề ngoài như thế kỳ thật bên trong có khảm vàng, vốn chỉ dùng để trang trí, nhưng bởi vì sử dụng phi thường tốt, Tô Tử Long đặc biệt ưa thích, ít từng rời khỏi người, hôm nay phải dùng nó đổi cơm ăn cho hai người.

Lâm Ngôn liền ngăn lại, hốc mắt đều đỏ lên, như thế nào cũng không chịu, cậu biết rõ Tô Tử Long yêu thích cây bút kia nhiều như thế nào.

“Vợ ngốc, anh hiện tại không việc làm, thứ đồ vật không thể dùng còn có giá trị gì?! Nhưng nó cho chúng ta cơm ăn, áo mặc, giá trị liền gấp bội rồi, hơn nữa anh cam đoan, một tháng sau nhất định đến chuộc về.”

Không cần một tháng, ngày mai, ngày mai em sẽ đến chuộc cho anh.

Lâm Ngôn thầm nói trong lòng.

Bút mua thời điểm giá trị thiên kim.

Đem cầm, lập tức bị giảm giá trị, không đổi trở về bao nhiêu tiền.

Nhưng đầy đủ cho họ tại quán bên cạnh mà ăn một bữa no nê, đầy đủ cho họ tại hiệu thuốc mua cho Tô Tử Long chút thuốc, lại trong siêu thị dưới lầu mua đồ dùng rửa mặt giảm giá cộng thêm một thanh giẻ lau nhà, một cái bồn, những thứ khác, Lâm Ngôn nói cái gì cũng không chịu mua, nói đợi ngày mai đến chợ trời mua những đồ vật cần dùng khác, chỗ đó so với tiểu siêu thị này còn muốn tiện nghi.

Tô Tử Long cười khổ, những sự tình này từ trước đến nay anh luôn không lay chuyển được honey, chỉ có thể nghe theo cậu.

Trở về phòng, trước cầm giẻ lau nhà quét, lại lấy nó lau, đều là Lâm Ngôn làm.

Không phải Tô Tử Long không làm, lúc mới bắt đầu như thế nào cũng không cho Lâm Ngôn làm, kết quả càng quét càng bẩn, Lâm Ngôn nói chúng ta nếu muốn sớm một chút nghỉ ngơi thì để em làm thôi, một lần lại một lần, thẳng đến đem sàn nhà lau sáng loáng, đợi nó khô ráo, đem quần áo thu, đông trải ra, chất lên mấy tầng, làm giường, đem quần áo xuân, hạ gấp lại, làm gối đầu, hai người tắm rửa, Lâm Ngôn lại thoa thuốc cho Tô Tử Long, nằm xuống ngủ.

Vừa là thương tâm vừa là mỏi mệt vừa là an tâm ——

Sự tình đều mở ra rồi, không cần lại lo lắng đề phòng, chỉ e bị phát hiện, cũng sẽ không bị tách ra, nghe Tô Tử Long tiếng tim đập, Lâm Ngôn lập tức ngủ thiếp đi.

Một hồi sốt nóng, Lâm Ngôn tỉnh lại.

Bên gối không người.

Nghe được một trận tiếng nước chảy, nước mở rất nhỏ, thanh âm chỉ tí tách, sau đó biến mất, mượn ánh trăng, trông thấy Tô Tử Long bưng bồn đi ra.

Không muốn làm cho anh lo lắng, cho là mình ngủ không ngon, Lâm Ngôn lại giả bộ làm như đang ngủ say.

Tiếp theo, nghe được tiếng nước xao động, nhẹ nhàng mà giội đến trên mặt đất…

Cảm giác có chiếc khăn ướt nhẹ nhàng chậm chạp mà lau mồ hôi trên trán, khăn rất mềm, chắc là áo sơ mi làm bằng bông vải…

Mỗi một lúc, những động tác này sẽ lặp lại một lần.

Cho đến sau nửa đêm, có gió nhẹ thổi vào, đêm lạnh xuống, hết thảy mới ngừng lại.

Sau đó, người bên gối nằm xuống, tay nhẹ nhàng mà đặt tại trên lưng Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn xoay người, lưng hướng về phía anh, lệ theo khoé mắt chảy ra… Đại ngốc!