Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 16: Chương 16:




Buổi tối ngày hôm sau, khi chìm vào giấc ngủ Thu Vãn biến thành mèo như thường lệ, nàng nhẹ nhàng chạy tới chỗ Tiêu Vân Hoàn.
Nàng vừa xuất hiện, Tiêu Vân Hoàn lập tức ôm lấy nàng, lại phân phó Cao Bình Sơn bưng vài món ăn vặt ngày thường nàng thích ăn, động tác nhẹ nhàng dùng ngón tay chải lông cho nàng.
Sửu Cầu ngồi xổm bên chân hắn meo meo không ngừng, Tiêu Vân Hoàn ngay cả một ánh mắt cũng không cho nó, hắn ôm Thu Vãn nói: “Ngọc Cầu, cuối cũng ngươi cũng trở lại, trẫm không tìm thấy ngươi, thật sự vô cùng sốt ruột, ngươi nói cho trẫm biết, hai ngày qua ngươi đã đi đâu? Thậm chí ngay cả một sợi lông của ngươi trẫm cũng không tìm thấy.”
Thu Vãn kêu “Meo meo”  hai tiếng.
Tiêu Vân Hoàn nghe không hiểu, nhưng hắn không ngại tự bổ não cho mình, chờ tiếng mèo kêu dừng lại, hắn lập tức nói: “Ngươi đang xin lỗi trẫm, có phải hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“……”
“Trẫm biết, ngươi đã ước định với trẫm, nhưng lại đi liền một mạch hai ngày không thấy bóng dáng khiến trẫm lo lắng, Ngọc Cầu nhớ thương trẫm, đương nhiên trong lòng cảm thấy hổ thẹn.” Tiêu Vân Hoàn vui mừng nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, trấm chỉ bỏ qua cho duy nhất một lần này, không có lần thứ hai. Trẫm cũng chỉ khoan hồng độ lượng với một mình ngươi, người cuối cùng dám trêu đùa trẫm đã sớm không còn trên nhân thế rồi.”
Thu Vãn yếu ớt kêu một tiếng, thân thể theo bản năng mà run lên.
Nàng không quên những chuyện phát sinh đêm qua, trong bữa tiệc cung yến cuối năm, Sửu Cầu chạy thẳng về phía nàng, trực tiếp biến nàng trở thành bia ngắm, càng đừng nói tới việc tối hôm qua Hoàng Thượng còn chất vấn quan hệ giữa nàng và Sửu Cầu. Nhân thân (hình dáng con người) của nàng không được sủng ái, một chút quan hệ với Ngự Miêu cũng không có, hơn nữa Liễu thường tại lại ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, nếu không phải cuối cùng Thục phi nương nương giúp nàng giải vây, e rằng hiện tại nàng thật sự đã không còn trên nhân thế rồi.
Tiêu Vân Hoàn không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng run rẩy lợi hại như vậy, hắn lập tức dỗ dành: “Trẫm chỉ nói chơi với ngươi thôi, trẫm sao có thể thật sự làm ra loại chuyện này…… Ngày thường ngươi vô pháp vô thiên, quăng ngã không ít đồ vật của trẫm, trẫm đã khi nào trách cứ ngươi chưa?”

Đúng vậy.
Nhưng nàng sợ vẫn sợ nhân thân của mình sẽ bị phạt nha.
Thu Vãn khóc không ra nước mắt, toàn bộ lông mèo đều trở nên héo rũ.
Tiêu Vân Hoàn đau lòng không thôi, còn tưởng rằng vừa rồi mình hù dọa nàng quá mức, lập tức cảm thấy tự trách. Hắn đành phải nói thật nhiều lời dễ nghe với nàng, tuy nhiên đều không có tác dụng.
Ngay cả Sửu Cầu cũng nhận ra sự mất mát của nàng, kêu meo meo vài tiếng trấn an nàng.
Nhưng đầu sỏ gây tội chính là con mèo sữa này, Thu Vãn một chút cũng không muốn nhìn thấy nó, thậm chí còn khác xa với sự thân mật thường ngày, quay lưng không để ý tới nó. Sửu Cầu đáng thương kêu meo meo, mãi tới khi Cao Bình Sơn ôm nó đi uống sữa, cuối cùng tiếng kêu mềm mại mới ngừng lại.
Buổi tối ngày hôm nay, Tiêu Vân Hoàn dỗ dành hồi lâu vẫn không thể khiến nàng lên tinh thần. Sau nửa đêm, nàng cuộn tròn như một trái cầu trên long sàng, nhanh chóng nặng nề đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau vừa mở mắt ra liền thấy mình đang ở trong thiên điện Bích Tú Cung.
Thu Vãn mở to mắt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn nóc nhà.
Tình Hương thật cẩn thận tới gần, nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử?”
Thu Vãn ủy khuất ôm chăn trở mình: “Tình Hương, ta không muốn đi, ngươi nói ta bị bệnh đi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chủ tử, người đừng nói đùa.” Tình Hương bất đắc dĩ nói: “Sắc mặt ngài hồng nhuận như vậy, đâu có chỗ nào giống như sinh bệnh? Hôm qua nô tỳ phí sức lực thật lớn mới ngăn cản được Liễu thường tại. Không nhìn thấy ngài, Liễu thường tại sẽ không dễ dàng bỏ qua, hôm nay nhất định sẽ tới đây, một mình nô tỳ cho dù muốn ngăn cản cũng cản không được.”
Thu Vãn cũng hiểu đạo lý này.
Từ sau bữa tiệc cung yến, nàng biết chắc chắn mình đã trêu chọc lòng đố kỵ của Liễu thường tại, bởi vậy ngày hôm sau nàng liền trực tiếp cáo ốm nằm trên giường. Cũng may Thục phi nương nương thiện tâm, miễn thỉnh an cho nàng, cho nên nàng mới không chạm mặt Liễu thường tại.
Tuy nhiên tránh được nhất thời, không tránh được cả đời, Liễu thường tại và nàng đều ở thiên điện Bích Tú Cung, chỉ cần nàng ta cố ý, nàng muốn trốn cũng không trốn được bao lâu.
Thu Vãn thở dài một hơi, mặc Tình Hương đỡ ngồi dậy.
Sau khi chải chuốt đơn giản, nàng đặc biệt phủ một lớp phấn dày trên mặt, khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt, ngay cả son môi cũng không tô, nhìn qua bộ dáng giống như bệnh nặng mới khỏi. Nàng ngắm vuốt trước gương đồng rất nhiều lần, xác nhận không có sơ hở gì, lúc này Thu Vãn mới đứng dậy đi ra ngoài.
Thời điểm nàng tới chủ điện, mọi người đang nhỏ giọng nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại, những tầm mắt bình thường không quan tâm cũng đồng loạt rơi xuống người nàng.
Thu Vãn cúi thấp đầu, thật cẩn thận tìm được vị trí trong góc khuất ngồi xuống.

“Nha, đây không phải là Thu thường tại sao.” Liễu thường tại khinh miệt nhìn nàng, nói : “Không phải hôm qua Thu thường tại bệnh nặng tới mức ngay cả giường cũng không dậy nổi, hôm nay đã khỏi rồi?”
Thu Vãn nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng đáp: “Khá hơn nhiều.”
“Tết nhất mà Thu thường tại còn nhiễm bệnh, vận khí đúng là không tốt.” Một quý nhân che miệng cười nói: “Thu thường tại cần phải chú ý thân mình, đỡ cho ngày nào đó Hoàng Thượng nhớ tới muội, muội lại đang bị bệnh, như vậy thì không tốt rồi.”
Giọng nói Thu Vãn càng hạ thấp: “Tỷ tỷ nói đùa, Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, làm sao có thể nhớ tới tần thiếp.”
“Thu thường tại vừa mới lộ mặt trước mặt Hoàng Thượng, lại móc nối được quan hệ với Ngự Miêu, nói không chừng Hoàng Thượng đã nhớ kỹ muội rồi.” Một vị quý nhân cũng chua ngoa nói: “Chúng ta không có vận khí tốt như Thu thường tại, ngồi cách xa Hoàng Thượng như vậy còn có thể khiến Ngự Miêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy. Nghĩ tới cung yến hôm đó, ta ngồi phía trước Thu thường tại, chính mắt ta nhìn thấy Ngự Miêu lướt ngang qua ta đi thẳng về phía Thu thường tại.”
“Ngày thường Thu thường tại không hiện sơn không lộ thủy, không biết từ khi nào lại lọt vào mắt xanh của Ngự Miêu, thế nhưng có thể khiến Ngự Miêu nhớ kỹ như thế.”
Thu Vãn cúi thấp đầu, khẩn trương nắm chặt khăn tay, không nói một lời.
Cũng may, các phi tần đó mới châm chọc được vài câu thì Thục phi nương nương liền từ sau điện đi ra, ngồi xuống ghế chủ tọa. Thu Vãn vội vàng đứng dậy cùng mọi người thỉnh an Thục phi nương nương.
Thục phi nương nương nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chóng di dời ánh mắt, cho mọi người miễn lễ.
Lại nói tới việc sớm tối thưa hầu, đại khái có thể là do lúc trước Thục phi nương nương từng giúp nàng giải vây nên những phi tần đó không hề lấy chuyện Ngự Miêu ra đâm chọc nàng nữa, ngược lại vây quanh Thục phi nói lời cát lợi lấy lòng.
Thu Vãn thở phào một hơi, lén lút thả lỏng bàn tay đang nắm chặt xuống dưới.
Đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác trở thành bia ngắm cho mọi người như vậy, Thu Vãn thực sự không quen. Trong nháy mắt nàng lại quay về thời điểm nơm nớp lo sợ khi mới tiếng cung, một câu cũng không dám nhiều lời, bất cứ lòng hiếu kỳ nào cũng phải tém lại, sợ sẽ đi nhầm một bước.

Nghĩ đến mình còn phải làm bia ngắm không ít ngày nữa, trong lòng Thu Vãn bắt đầu cảm thấy bực bội.
Bên kia đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tiểu thái giám thông bẩm: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Thu Vãn sửng sốt, khóe mắt lướt qua bóng dáng màu vàng đang bước vào, nàng còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng đứng lên, hành lễ với Hoàng Thượng.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt quét mắt qua đám người, phất tay miễn lễ, sau đó ngồi xuống ghế chủ tọa, cẩn thận điều chỉnh tư thế của mèo nhỏ trong ngực.
Tiếng kêu quen thuộc vang lên, trong lòng Thu Vãn cả kinh, nàng lập tức cảm thấy việc lớn không tốt.
“Meo……”
Sửu Cầu trốn trong ngực Tiêu Vân Hoàn, sợ hãi nhìn về phía các vị phi tử, thời điểm nó đang định rụt đầu trở về thì bỗng dưng nó chú ý tới một thân ảnh nào đó đang cật lực giấu mình sau lưng mọi người.
“Meo ~”