Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 51




Nghi phạm bị khóa chặt vào một khung giường bằng sắt, áp giải vào tầng hầm của thánh đường, chờ xe bọc thép đến áp giải tội phạm.

Ban đầu là đặc vụ Luân Đôn nghĩ ra cách này, kế sách “dụ rắn ra khỏi hang” ngu xuẩn không thể chịu được này, lại thật sự dẫn ra hung thủ móc vàng trong quan tài, lại lần mò kéo ra đồng bọn, mang mặt nạ mỏ chim giả thần giả quỷ lại giấu giếm sát khí hung thủ. Động cơ của kẻ báo thù cuối cùng bị lột ra, lộ ra bộ mặt thật.

Ai ngờ một kế sách ngu xuẩn như vậy, cuối cùng lại đạt được kết quả tốt  như một “đường cong cứu quốc”. Hơn nữa, nhân mã cũng không bị tổn thất quá lớn, chỉ có tiếc nuối duy nhất là năm nay Lễ hội hóa trang của thành phố nước đã tan thành nước.

Đội trưởng Bùi ở thánh đường đánh giết một trận rất đẹp, một chọi một chưa bao giờ thất thủ. Nhiều người vẫn chưa hết hứng thú, lưu lại ở hiện trường thì thầm bàn tán.

“Vị đặc vụ của MCIA6 Trung Quốc, tên mã gì? Trước kia chưa từng thấy qua, quá lợi hại…”

“Chính là người hôm trước ở dưới Bridge Of Sighs, cùng một người đàn ông ôm nhau hôn môi, thoạt nhìn là người rất tao nhã, hắn như vậy mà có thể đánh?…”

Bề ngoài là toàn thắng, đại thắng, vốn nên sáng chói trở về, ghi công nhận thưởng, những người ở đây đều không chú ý tới, Đội trưởng Bùi của MCIA6 biến mất khoảng nửa giờ, không ai biết đi đâu.

Thánh đường St. Marco một lần nữa rung chuông trang nghiêm.

Trên quảng trường, đàn chim bồ câu đang bay lượn cao thấp trên mặt đất, kêu gào, bỗng nhiên sà xuống đất đuổi theo thức ăn rồi sải cánh bay lên trời …

Chim bồ câu cũng giống như bao người bình thường trên thế giới, không có chí hướng rộng lớn, cũng cũng không khao khát một người nào đó ở nơi xa, chỉ khát vọng cuộc sống kiếm ăn bình an và yên tĩnh nhất. Đàn bồ câu này thực sự không thể gánh được sức nặng của hai chữ “hòa bình” —— ai nên gánh vác gánh nặng như vậy cho chúng sinh đây?

Có bao nhiêu người vẫn cứ chìm trong bóng tối, trước mắt là lửa địa ngục thiêu đốt, nhưng vẫn nguyện ý gánh vác trọng trách đi về phía trước?…

Ở nhà vệ sinh, trong không gian tối tăm kín đáo của buồng trong cùng, Bùi Dật ngồi xổm trên nắp bồn cầu, từ khoảng không gian trên đầu nhìn lên trần nhà, nhìn qua một góc cửa sổ nơi có ánh sáng chiếu vào.

Dàn nhạc sôi động và giọng hát opera tuyệt đẹp đang quanh quẩn bên tai. Từng hàng văn tự hoa văn nguệch ngoạc hiện lên trần nhà, làm cho đoạn ký ức đứt đoạn một lần nữa liền mạch lại, ùa về trong mắt hắn…

Vòng kim loại rỉ sét siết chặt đến xương quai xanh của hắn, đè lên yết hầu làm hắn hít thở không thông. Mồ hôi lạnh chảy trên gò má rồi tụ lại trên lông mi, hắn vẫn cố chấp mở mắt ra muốn thấy rõ bộ dáng đối phương, nhưng trước mắt mọi thứ đều là một mảng mơ hồ.

Hắn rất mệt mỏi, một chiến sĩ kiên cường đến đâu cũng sẽ có lúc vô tình ngủ gật, hoặc là trong quá trình làm nhiệm vụ xảy ra chút tình huống ngoài ý muốn.

Người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ thêu cũ kỹ, thắt lưng cao ngất tôn lên dáng người cường tráng nam tính, mặc áo choàng màu đen phết đất, từng bước từng bước đi về phía hắn. Khuôn mặt sau khi tháo mặt nạ ra chính là hình dáng này.

Màu da đậm màu của người mang hai dòng máu, mắt và mũi thon dài, cùng mái tóc dài bồng bềnh, đáy mắt vô tình hiện lên hai phần hào quang ấm áp ……

Đáng tiếc không cùng đường khó mong hợp tác, đôi lúc giữa người với người, mãi mãi cũng không có khả năng đi cùng một cong đường, bởi vì bọn họ đối với cuộc đời có cân nhắc và lựa chọn, ngay từ lúc bắt đầu đã đi ngược hướng. Nói trắng ra, tôi chính nghĩa, còn anh tà ác, và bản thân những người làm điều ác đều đồng ý rằng tội lỗi của chính họ không thể gột rửa.

“Đội trưởng Bùi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhìn tôi, tôi không giết em.” Người nói chuyện giọng nói thâm trầm khàn khàn, chính là Lãnh Hộc.

“Em thật sự vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp như vậy tôi không xuống tay kết thúc em được.

“Tôi sẽ không chạm vào em, tôi sẽ không làm chuyện mà em không muốn, làm như vậy sẽ làm em rất khó chịu, sống không bằng chết, đúng không? Tôi chưa bao giờ muốn xâm phạm em……

“Tôi thật sự, hy vọng, có thể chờ đến một ngày, em cam tâm tình nguyện mà…… nằm trong vòng tay tôi.”

Một giọt mồ hôi, cùng với máu từ trên trán chảy xuống, rơi trên môi Bùi Dật, trong nháy mắt nhuộm viền môi hắn thành sắn hồng nhuận. Người đàn ông nâng mặt hắn, dùng ngón tay giúp hắn lau máu, rốt cục không kiềm chế được tiến đến gần môi.

Đáng tiếc ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, Bùi Dật quay mặt đi, lạnh lùng cự tuyệt những lời theo đuổi như vậy.

“Em đã có bầu bạn? Em có người yêu, bạn đời?” Lãnh Hộc nhìn hắn, háo hức hỏi.

“Ừ, tôi có…… bạn đời. Anh có thể im lặng và quỳ xuống nhặt trứng của mình rồi cút.” Bùi Dật lạnh lùng nói.

“Đừng lừa tôi, em xem bộ dáng của mình đi, em không có bầu bạn, em rõ ràng một mình rất lâu rồi. Tôi trốn trong bóng tối theo dõi em lâu như vậy, em trước nay đều cô đơn lẻ loi một mình……”

Người đàn ông nắm lấy cằm hắn, ép hắn mở môi và mắt ra: “Không có ai bên cạnh em, là bị đá sao? Đói khát thành cái dạng này rồi, em căn bản không chịu nổi cám dỗ, vì sao em không thể cam tâm tình nguyện đi theo tôi?……”

Đội trưởng Bùi nổi điên mắng chửi người khác: “anh cút đi, cút ngay, tên điên như anh, anh dựa vào cái gì mà phán đoán tôi? Anh còn theo dõi tôi?

“Dựa vào dáng vẻ em thích tôi, em thích nhưng em không dám thừa nhận, em thích đàn ông có thân hình cường tráng, em không thể không có đàn ông, không thể chịu được sự cám dỗ ……”

“Rầm ——” bồn cầu vỡ nát, không biết vỡ ra như thế nào.

Bị vỡ thành nhiều mảnh, có thể là bị ngón tay đập vỡ rồi bẻ thành từng mảnh vụn.

Bùi Dật nắm tóc mình làm cho gân xanh trên thái dương nổi lên biến thành màu đỏ như ứ máu, Lúc này Nhiếp Nghiên từ bên ngoài dùng sức kéo cửa: “Sếp, anh mở cửa, cho tôi vào”

Điều tra viên Nhiếp làm việc cũng quá không để ý, điều tra đến nhà vệ sinh nam. Bởi vì, đội trưởng đại nhân của họ đang nhốt mình trong phòng tối, khẳng định là Phạm Tiểu Đệ lần ra vị trí rồi tiết lộ cho cô.

Bùi Dật tóc tai lộn xộn, mồ hôi lạnh đầm đìa ngồi trong một khe rất hẹp giữa bồn cầu vỡ vụn và vách ngăn bên cạnh, hắn ngồi trên một đống mảnh sứ vỡ màu trắng, các ngón trên hai bàn tay đều có vết máu, biểu cảm giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi vô cùng sợ hãi không dám về nhà, lo sợ bị cha mẹ mắng.

Trong tiềm thức, có lẽ chính là sợ hãi vị “Phụ huynh” nào đó biết được và trách mắng.

Tình cảnh như vậy làm cho Nhiếp Nghiên quá sợ hãi, nhịn xuống không lên tiếng, vì không muốn để cho hai vị đồng bọn khác trong kênh biết, cũng không muốn kinh động bất cứ ai.

Cô đem Bùi Dật ôm vào lòng, ôm lấy đầu.

Trên mặt Bùi Dật có một tầng mồ hôi, hắn tự mình lau sạch, môi dưới cắn ra nửa vòng dấu răng.

“Không, tôi không sợ hãi, không có.” Tôi chưa bao giờ lùi bước, càng chưa từng thất bại.

Tôi không cho phép mình thất bại.

“Tôi tự hỏi, tôi mượn công báo thù riêng sao? Tại sao tôi lại giết tên tội phạm bị truy nã Lãnh Hộc?”

“Lúc ấy, tôi quả thật có thể không giết hắn, tôi có thể bắt hắn, giữ cho hắn một mạng. Chờ đến khi lực lượng đặc biệt trên tàu chiến đến quét sạch toàn bộ cướp, sau đó bắt người này về quy án, chờ tương lai lên tòa thẩm vấn”

“Tôi không có chờ, không có cho hắn cơ hội đi ra ngoài, tôi không chút do dự, bẻ gãy cổ hắn…” môi Bùi Dật run rẩy.

“Hắn là tội phạm bị truy nã!” Nhiếp Nghiên thí thào, “Hắn làm cho hành động của chúng ta chịu tổn thất thảm khốc, đồng nghiệp của chúng ta thậm chí còn hy sinh tính mạng trong tay hắn, anh không làm sai.”

Mỗi một lần ký ức như vậy phát lại, cảnh cũ tái hiện, đối với người từng trải qua mà nói đó là một loại tra tấn tinh thần. Chính vì vậy, rất nhiều đặc vụ không chịu nổi gánh nặng tâm lý nặng nề, sự nghiệp buộc phải dừng lại giữa chừng, tuy tuổi còn rất trẻ nhưng đã lui về tuyến hai, không thể ra tuyến đầu.

Còn có rất nhiều người, ngay cả huấn luyện chống tra khảo, chống tra tấn trong doanh trại thanh niên cũng không kiên trì được, còn làm nhiệm vụ gì được?

Trong bóng tối “răng rắc” một tiếng, tiếng bẻ gãy xương cổ, giống như một viên đạn gào thét bắn xuyên qua vách ngăn mỏng manh. Ký ức nhuốm máu như nước lũ mạnh mẽ tuôn ra, làm Bùi Dật một khắc đó không chịu nổi, cả người không nhịn được co rút.

“Xin lỗi, là bởi vì tôi, do tôi khi đó do dự và ràng buộc, tôi đã không thể mang Văn Vũ trở về, tôi xin lỗi…” Một giọt nước mắt lớn rớt qua mí mắt, Bùi Dật đang phát run, “Hoặc là bởi vì, tôi không có cách nào chịu đựng sỉ nhục cho thất bại của mình ……”

Nhiếp Nghiên ôm lấy đầu hắn, không ngừng vuốt ve, hôn lên mặt hắn: “Đừng như vậy, anh yêu, anh đừng như vậy…… Đều đã qua rồi, cho dù như thế nào người đó cũng đã chết, đã chết rồi.”

Đội trưởng đại nhân của cô lại bị “Hội chứng phản ứng với chấn thương tâm lý do chiến tranh” tái phát.

Bùi Dật sẽ liên tục đau đầu, mất ngủ, thậm chí có một số triệu chứng trầm cảm.

Hoặc là, Đội trưởng Bùi là bị một số chuyện bối rối quá lâu, cần phải từng lần một tiến hành điều chỉnh tâm lý. Tính chuyên nghiệp của hắn quá mạnh mẽ, lại theo đuổi sự hoàn mỹ không thể phạm sai lầm, bức bách hắn mấy năm nay không ngừng kiểm điểm và nghi ngờ mình: có phải tôi đã làm sai một số việc hay không? Tôi đã làm chưa đủ tốt, phải không?

Hết lần này tới lần khác, hắn không muốn nói chuyện thẳng thắn với người mình thích. Một chút hồi ức cũng thật không thoải mái.

Hắn cũng rất cảm kích Chương tiên sinh không chất vấn, ép hỏi hắn những trải nghiệm tồi tệ trước kia, cho phép hắn để lại một khoảng không gian riêng tư.

Hoặc là, cùng một người đàn ông thành thục nói chuyện yêu đương cũng có chỗ tốt. Loại đàn ông như Chương Thiệu Trì rất để ý đến một số việc, đối với một số chuyện khác lại không có so đo như vậy.

……

Vụ án sắp kết thúc, chỉ cần tên hung thủ khuấy đục nước đục này sa lưới, thành phố Venice ít nhất tạm thời an toàn.

Bùi Dật lúc này nhận được cuộc gọi cấp bách của cấp trên hắn, là Trần Hoán. Cục phó Trần gọi cho hắn: “Tôi đã đến nơi. Cậu chú ý an toàn, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

Bùi Dật lập tức hỏi: “Hai nhân chứng rất trọng yếu kia, thật đáng tiếc tôi đều không thể bắt sống được. Nhưng con chip đã bị tôi phát hiện, tôi không thể giả vờ như mình không biết gì cả …… Tôi cần phải hiểu được thân phận thật sự của Ninh Phi Ngữ và thích khách lông nâu kia, bọn họ là đặc vụ đào tẩu có đúng không?”

Giọng Trần Hoán vội vàng nhưng vẫn đáp lại hắn: “Có thể, vẫn đang trong giai đoạn điều tra nội bộ, trước đó không thể tiết lộ với cậu.”

“Vậy bây giờ người này?” Bùi Dật đột nhiên cân nhắc lại.

“Em trai của Lãnh Hộc, nghi phạm đeo mặt nạ mỏ chim này, bọn họ hiển nhiên là một nhóm, hắn cũng là đặc vụ đào tẩu của MCIA6 sao?” Một số ý tưởng làm cho mọi người rùng mình.

Họ không dễ dàng sử dụng hai từ “đào tẩu”, bởi vì một đặc vụ chuyên nghiệp mất tích, không nhất thiết là phản bội.

Trong hầu hết các tình huống trong lịch sử, các đội viên rất có khả năng đã chết trận, hy sinh, chết trên sa mạc rộng lớn ở Bắc Phi, hoặc trong rừng rậm bởi những kẻ buôn bán ma túy ở Nam Myanmar. Rất nhiều người mấy chục năm không tìm được hài cốt, bừa bãi vô danh mà chôn ở nơi chân trời nào đó. Tự ý suy đoán rằng “đào tẩu” là bất công đối với những người này.

Còn có những người bị bắt, bị giam giữ bí mật, cố gắng xúi giục, hoặc bị giam cầm, tra tấn. Rất nhiều chuyện liên quan đến bí mật ngoại giao, giữa quốc gia và quốc gia đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không hỏi đến tung tích cũng không giao người. Những cái tên này có thể bị mắc kẹt mãi mãi trong danh sách “những đặc vụ mất liên lạc”, không thể lấy lại được tên riêng và danh dự.

Đương nhiên, cũng đã từng có một số người, chính là rời đi. Không thể chịu đựng được áp lực và chấn thương tâm lý sau chiến đấu, theo cách “Mất liên lạc” im lặng rời đi, để không ai có thể tìm thấy bọn họ, đây cũng là một lối thoát để tự bảo vệ bản thân bình an.

“Là bởi vì tôi sao?” Giọng Bùi Dật hơi run, “Hắn phản bội chẳng lẽ bởi vì, trong hành động tôi đánh chết ca hắn?”

Trần Hoán thở dài: “Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện. Em trai Lãnh Hộc, chỉ sợ cũng là loại tình huống này.”

“……”

Trần lão yêu ở trong MCIA6 của bọn họ được phân công quản lý hậu cần, hỗ trợ điện tử cùng với phòng phân tích tình báo rất trọng yếu. Trước kia là thủ hạ làm việc dưới tay Sở Tổng, hiện giờ là thủ hạ làm việc dưới tay Cục trưởng Liên, người này luôn luôn nhậm chức “Phó”, khổ công rất nhiều năm.

Trần Hoán quanh năm trấn giữ lầu sáu góc trong khe núi, rất ít công tác bên ngoài. Lần này tự mình đi ra tìm Đội trưởng Bùi nói chuyện, tất nhiên là bởi vì việc này trọng đại, không nói rõ ngọn ngành không được.

……

Nhiếp Nghiên trấn an đội trưởng đại nhân nhà cô xong, xóa sạch cảm xúc trên mặt, ngâm nga một giai điệu nhỏ và chuồn ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Vừa ngẩng đầu gần như chạy vào vòng tay của người đàn ông cao lớn và vạm vỡ này!

“A……” Mặt cô đỏ lên, bị bắt giữ lại, thật không được tự nhiên.

Chương Thiệu Trì một chống tay lên tường, giương mắt trêu chọc: “Cô gái, đi ‘giải bằng tay’ sao?”

Nhiếp Nghiên khẽ cắn môi anh đào: “À, nhà vệ sinh nữ xếp hàng dài quá…… Tôi chỉ, dùng một chút vị trí nam, anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”

Nhiếp Nghiên cơ trí quay đầu bỏ chạy, trước khi Chương tổng nắm lấy vai cô, lắc mình nhào vào nhà vệ sinh nữ đối diện cửa, rốt cục an toàn ông chủ Chương khẳng định sẽ không xông vào tìm cô gây phiền toái.

Cô thì thầm với kênh: “Anh yêu, chồng anh đang chờ bắt anh ở cửa. Anh đừng khóc nữa.”

Nửa phút sau, Đội trưởng Bùi quả nhiên hai tay đút túi cúi đầu, cũng đi ra ngoài, lần nữa đụng vào lòng Chương tổng.

Liếc nhau một cái, rồi ngoảnh mặt đi. Sau trận ác chiến, nguy cơ tạm thời được tháo bỏ nhưng trong bụng ẩn chứa rất nhiều lời muốn nói.

“Anh có muốn hỏi cái gì không?” Đội trưởng Bùi chột dạ, có điều giấu giếm hắn rất áy náy.

“Không có, tôi không muốn hỏi gì hết.” Chương Thiệu Trì nhún vai, “Em muốn thú nhận với tôi chuyện gì sao?”

“Không có, tôi cũng không muốn thú nhận cái gì.” Bùi Dật bĩu môi, thấy người nhà của mình cũng muốn ủy khuất. Nếu đối mặt với người đàn ông này mà hắn cũng không thể tỏ vẻ yếu đuối làm nũng, không thể mượn vòng tay để ôm mình vào lòng mà xoa xoa, thì cuộc sống của hắn trên đời này quá khắc nghiệt, quá gian khổ.

Chương Thiệu Trì đột nhiên chú ý tới, đưa tay phủi mảnh vụn trên vai âu phục của hắn.

Sau đó là trên thắt lưng, trên quần cũng có?

Chương tổng nhíu mày, khom lưng, thay Tiểu Bùi tiên sinh phủi quần, đứa nhỏ ngốc này làm sao đây?

“Em bóp nát chén trà bôi trên trên người sao?” Chương Thiệu Trì hỏi.

“Không phải, là bồn cầu vỡ rồi.” Bùi mèo nhỏ cúi đầu, rất xấu hổ, giống như phạm sai lầm lớn.

“Em làm vỡ bồn cầu để làm gì?”

“Sao anh lại biết nhất định là tôi đã làm vỡ?” Bùi Dật đột nhiên nở nụ cười, dựa vào tường nhìn lão già này vây quanh người hắn phủi bụi.

“Không phải em làm vỡ, bồn cầu trong nhà vệ sinh có thể tự vỡ sao?” Chương Thiệu Trì cười lạnh, ghé tai nói thì thầm, “Vừa rồi em trốn bên trong, ‘làm’ với bồn cầu sao?”

Bùi Dật cười dữ dội: “Loại chuyện ‘làm’ với bồn cầu này thật ngu xuẩn, có khi ngày nào đó anh lại nói ‘làm’ với con ngựa, ‘làm’ với con trâu gì đó, cũng chỉ có anh có thể ‘làm’ được thôi”

“Đúng vậy, cho nên có thể đừng để tôi ‘phòng không gối chiếc’ mỗi ngày, buổi tối đi tìm bồn cầu ‘làm’ …” Chương Thiệu Trì khom lưng giúp bảo bối phủi sạch sẽ quần áo, giày da đầu giày đều lấy tay lau sạch sẽ, không chút để ý, lại vô cùng yêu quý và chăm sóc.

Quả thực là đang lấy lòng.

Sự chu đáo này khiến Bùi Dật cảm thấy ấm áp. Hắn thật sự rất dễ dàng bị lấy lòng, trước kia ai nói tính tình hắn khó hầu hạ?

Chương Thiệu Trì dọn dẹp xong thì bất ngờ đứng lên, kề sát mặt.

Một thân bụi bặm do bồn cầu vỡ làm anh đau lòng muốn chết, muốn ôm bảo bối vào lòng mà xoa một chút. Anh cố gắng đè nén những nghi ngờ cùng lo lắng âm thầm ở trong lòng mình, sẽ không chủ động gây chuyện nói ra. Anh sẵn sàng chờ con Mèo Hoang Nhỏ, một ngày nào đó trong tương lai có tâm tình tốt, ngoan ngoãn mà mặc bộ quần áo anh yêu thích, đeo vào vòng cổ và đưa dây thừng vào tay anh, chủ động thú nhận, việc quá khứ có thể bỏ qua.

Giọng nói hấp dẫn, ánh mắt lộ ra mười hai phần chân thành cùng thâm ý, Chương Thiệu Trì thấp giọng nói: “Được không? Cùng tôi…ra ngoài đi dạo một chút? là ngày mốt, em muốn đi La Mã cũng được, đi Milan dạo cũng được.”

Chương Thiệu Trì nắm lấy hai tay Bùi Dật, mười ngón tay đan chặt vào nhau, thuận thế liền kéo hai tay hắn lên cao, cố định ở hai bên đầu, lấy tư thế “ép tường” thân mật ái muội nhất, như là khẩn cầu: “Đi theo tôi được không?”

Bên hành lang một hai nhân viên văn phòng đi ngang qua, lại huýt sáo với hai người bọn họ, quả thực thiếu chút nữa muốn ném tới một lá cờ cầu vồng, ép buộc bọn họ khoác lên người! Hơn nữa hai người đàn ông rất đẹp trai và dễ nhìn dính vào nhau, chụp một tấm ảnh chung ngay tại chỗ, không cần PS cũng có một bức tranh quảng cáo tuyên truyền đường phố tốt nhất.

Bùi Dật biết loại lời mời này có ý nghĩa như thế nào.

Ôn lại tình cảm cũ.

Nối lại tình xưa.

Hoặc là nói, tìm một nơi không có người ngoài, phóng túng tình dục chân thật, châm lửa đốt củi khô?…

“Tôi, tôi còn có chuyện phải làm, đi gặp một người.” Bùi Dật trên mặt xẹt qua nụ cười nhàn nhạt, “Chờ làm xong việc tôi đi tìm anh, được không?”

Mèo Hoang Nhỏ hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì hắn cảm nhận được sự tôn trọng và ôn tồn của người đàn ông bên cạnh. Hắn không phải là người không biết tốt xấu, trong lòng hắn vô cùng nhớ nhung.

“Khi nào có thể xong việc?”

“Tối mai? Tối mai tôi tìm em, đi La Mã hay Milan đều được, em chọn một nơi.”

Chương Thiệu Trì từ trong đáy mắt tuôn ra vui vẻ cùng hưng phấn của thiếu niên, ánh mắt trong giây lát giảm còn 18 tuổi, hoa văn trong tròng mắt là màu vàng hạt dẻ.

Quen biết nhau lâu như vậy, vẫn sẽ vì động tâm động lòng mà gò má nóng lên, rất giống như theo đuổi thành công mối tình đầu thời thanh xuân. Chương tổng đem hai bàn tay nóng bỏng không biết đặt ở đâu, lại đút vào túi quần, hai người nhìn nhau, mỉm cười.

Hóa thân thành thanh niên hoạt bát 20 tuổi, Chương tiên sinh, đối mặt với Bùi Mèo vĩnh viễn bốn tuổi trong mắt anh cười: “Được…Tôi đang chờ em. “