Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 52




Những đám mây đen tan biến, thành phố nước được khôi phục lại vẻ yên bình trước đây.

Thuyền độc mộc trôi qua dòng sông, mặt nước xẹt qua bóng người gầy gò. Đội trưởng Bùi thừa dịp đêm một mình đi gặp một người, dựa theo chỉ thị ngắn gọn của cấp trên trên đồng hồ của hắn, đi tới con sông hẹp trong khu phố cổ. Hai bên là những khu dân cư kín cổng cao tường, hàng nghìn năm vẫn lặng lẽ đứng bên bờ sông.

Dưới một lỗ cửa sổ, hắn dừng thuyền bên cạnh. Cửa sổ đen nhánh thò ra một bàn tay, Bùi Dật nắm lấy bàn tay đó leo lên tường, lặng yên không một tiếng động trượt vào cửa sổ…

Áo sơ mi lụa màu tím chói mắt, khiến Bùi Dật nhịn không được cười vui vẻ: “Thay quần áo đi, Lão Trần? Ông luôn như vậy ông sẽ bị ‘lộ’!”

“Tại sao, tôi mặc cái này không đẹp à?” Trần Hoán vừa nghe liền sửa sang lại cổ áo, tay áo, sờ sờ thắt lưng. Trong phòng rõ ràng tối thui, không mở đèn, còn cố mà nhìn vào gương, lấy ngón tay vuốt ve thái dương, rất chú trọng hình tượng của mình.

“Ông đặc biệt đẹp.” Bùi Dật cười đến nhe răng, “Năm đó sư phụ tôi đã nói qua, Lão Trần của MCIA6 chúng ta là một cành hoa, đẹp trai nhất MCIA6.”

“Thôi, quên đi.” Trần Hoán vừa nghe là biết không phải lời tốt lành gì, nhắc tới việc này vẫn là biểu cảm ăn cả giỏ chanh, “Cành hoa trong bộ phận chúng ta không phải là vị sư phụ trâu bò nhất, bảo bối của cậu sao …… Sở Tổng mà cho mình đẹp trai xếp thứ 2, ai dám xếp thứ nhất chứ?”

“Chồng của sư phụ ta xếp thứ nhất.” Bùi Dật cười xấu xa, tỏ vẻ vô tội.

Đứa nhỏ này, coi như cậu lanh lẹ, Trần Hoán gật gật đầu, vấn đề này dễ dàng đạt được ý kiến thống nhất.

Cục phó Trần thuận tay vỗ vỗ bóp bóp bả vai Tiểu Đội trưởng Bùi, tỏ ra coi trọng cùng thương yêu. Đây cũng là đứa nhỏ mà bọn họ nhìn lớn lên thành một chàng trai, ở đâu cũng có thể sống được, đẹp trai xuất sắc lại còn giỏi giang nữa, nuôi rất tốt.

Cho nên, Trần Hoán luôn ghen tị với Sở Tổng, một núi không cho phép hai hổ, cho dù là chấp hành nhiệm vụ hay là luận công ban thưởng đánh giá năng lực, đời này hắn đều không sánh bằng. Thậm chí chuyện hôn nhân đại sự, Sở Tổng người ta luôn có thanh mai trúc mã từ lúc còn trẻ, còn Trần Hoán hắn đến nay tuổi đã lớn vẫn còn độc thân cô đơn chiếc bóng.

Bùi Dật trước kia cũng âm thầm ghen tị, ghen tị Sở Tuần có được bạn đời hoàn mỹ như vậy, cả đời trung thành. Trước kia, hai người chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài đều như hình với bóng, mỗi một lần đi công tác đều có thể không sợ hãi mà coi như hành trình cuối cùng, đặt sống chết sang một bên…

Hành trình của Cục phó Trần vội vàng bí ẩn, chỉ có thể ở trong “khách sạn” tạm thời này trong một giờ.

Ánh trăng chiếu rọi bên cửa sổ, Bùi Dật đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ nương theo một tia ánh sáng này không ngừng xoa bộ bài trong tay.

Ba, ba, ba. Hắn đã mở ba lá bài trên bàn, mỗi lá được đánh dấu một tên.

Lá bài đầu tiên, Ninh Phi Ngữ. Tình huống của sinh viên này là gì?

Ninh Phi Ngữ vốn là một đặc vụ trẻ tuổi được bồi dưỡng ở MCIA6, xuất thân là trẻ mồ côi không cha không mẹ ở trong cô nhi viện, lai lịch và quan hệ họ hàng vô cùng đơn giản, không có gì khác thường. Là một sinh viên giỏi, không chỉ học tập chăm chỉ, làm việc cũng thông minh nhạy bén, có cấu tạo xương rất tốt, thân nhẹ như yến, tay dài chân dài.

“Tiểu Ninh nhìn dáng người, mặt mũi đúng là có chút giống cậu” Trần Hoán đánh giá một câu, “Nhưng không có hành động theo cách hoang dã như cậu!”

“Tôi hành động theo cách hoang dã sao?” Bùi Dật nhất thời không phục, “Cho nên, hắn cũng là trẻ mồ côi giống như tôi?.”

Có lẽ bởi vì thân cô thế cô, xuất thân là sinh viên nghèo khắc khổ, suy nghĩ có chút bướng bỉnh và ham tìm tòi không như người bình thường, Ninh Phi Ngữ lựa chọn gia nhập trại huấn luyện thanh niên của MCIA6, bước vào ngành bảo mật.

Không thể xác nhận được bạn học Tiểu Ninh bị người đứng sau màn mua chuộc lúc nào, có thể vì tiền, vì danh lợi, hoặc là lý tưởng đam mê ban đầu bị sự tra tấn của thực tế sinh ra sự sai lệch nghiêm trọng, hoặc là nhân tố tình cảm, không còn đồng ý với lý do tuyên thệ trung thành với nghề ghiệp lúc ban đầu. Tất cả đều có khả năng.

Lá bài thứ hai, sát thủ lông nâu. Bùi Dật nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hoán: “Hắn là ai.”

“Đặc vụ cuối cùng 【004】trong đội A – Nam Âu, năm đó, thường xuyên đóng vai sát thủ ở trong đội.” Trần Hoán không tiện sử dụng thiết bị điện tử khi ở nước ngoài và cũng sẽ không vào hệ thống bảo mật vì lý do an toàn, dựa vào trí nhớ truyền miệng như vậy là đủ rồi, “Mã số là SE-A-004, Nhưng hắn chắc là sử dụng mã của đội viên trước đây.”

“Trước đây? Tại sao lại như vậy? Đã chết sao?” Bùi Dật cảm thấy run lên.

“Tôi và Liên Nam Ngọc đã nhận được thông tin vào thời điểm đó, nghe nói đặc điểm ngoại hình của sát thủ quan tài, đã đoán được có thể là ai, sợ cậu xảy ra chuyện nên mới vội vã yêu cầu cậu trở về trước.” Trần Hoán giải thích.

“Vậy tên này từ đâu xuất hiện?”

“SE-A-004 tên là Hoàng Vĩnh Phong, thuộc danh sách đặc vụ mất liên lạc, không có tin tức gì trong ít nhất một năm rưỡi. Chúng tôi nhầm tưởng rằng hắn có thể đã chết, không nghĩ tới hắn đột nhiên xuất hiện.”

Bùi Dật dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm lá bài thứ hai trên bàn, thở dài.

Hoàng Vĩnh Phong, một đặc vụ mất liên lạc ở đội A – Nam Âu, thì ra không có chết trận, trong một nhiệm vụ nào đó mất liên lạc, tự làm cho mình “mất tích” sao?

Loại chuyện này không hiếm thấy trong cuộc sống, giống như hướng dẫn viên của một công ty du lịch dẫn đoàn đi ra nước ngoài, trong đoàn có mấy chục người, cũng thường xuyên gặp phải việc du khách bị mất liên lạc bỏ chạy, mất tích thần kỳ. Đơn giản là không muốn lăn lộn ở bên này, muốn đi đến đại bản doanh phía đối diện, đến đó có thể ăn một bữa cao cấp hơn.

Nhưng mà, cuộc đào tẩu đã không mang lại cho chàng thanh niên này một tia may mắn nào.

Ở một đất nước xa lạ, số phận lại nhiều thăng trầm, cuối cùng vẫn ngã xuống đường bị bánh xe nặng nề cán qua nghiền thành một khối máu thịt, biến mất không dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện trên đời này, thật quá bi thảm. Cho dù là đối thủ, kẻ thù, kết cục như vậy cũng làm cho Bùi Dật trong lòng khó chịu.

Tại sao Hoàng Vĩnh Phong lại chọn cách mất tích và phản bội?

Hơn nữa, theo kết quả khám nghiệm pháp y, trong đầu Hoàng Vĩnh Phong được trang bị cùng một kiểu bom mini. Thứ đồ này thật đáng sợ, đáng sợ chính là loại bom này là bom điện tử được điều khiển từ xa. Độc thủ phía sau màn, nếu tồn tại, không cần đích thân ra mặt, thản nhiên đắc ý thưởng thức hương thơm của cà phê ở sân nhà mình, ấn điều khiển từ xa, cứ như vậy vô tình mà xóa đi một mạng sống.

Quá máu lạnh, cách làm khiến người ta tức giận.

Theo lời kể của Trần Hoán, Hoàng Vĩnh Phong là người gốc Hoa sinh ra ở Bắc Myanmar, lúc trước do chiến tranh loạn lạc, trùm ma túy tranh đoạt địa bàn đấu đá lẫn nhau, nên đã trôi giạt khắp nơi. Người thân trong gia đình đều không may qua đời, trở thành trẻ mồ côi được dân làng tốt bụng ở biên giới nước mình nhận nuôi.

Vận mệnh hết lần này tới lần khác như cho than vào tuyết, luôn khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Thượng đế chỉ chăm sóc cho những đứa con kiêu hãnh chứ không thương xót những linh hồn mong manh không nơi nương tựa.

Bùi Dật lại rùng mình, luôn cảm thấy khổ sở khó hiểu

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, giống như đang an ủi vuốt ve trán hắn, sau đó rơi vào trong mắt, cuối cùng in rõ bóng dáng của hắn lên mặt bàn.

Hình như dùng từ “môi hở răng lạnh” để hình dung cũng không thích hợp lắm. Bùi Dật nghĩ rằng hắn đủ thông minh, sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn ngốc nghếch như vậy; ý chí của hắn đủ kiên định, sẽ không phản bội lời thề ban đầu.

Nhưng mà, đây có thể xem là “đồng mệnh tương liên” không?  Hắn cũng thường xuyên cảm thấy cô độc, trong lòn lạc lõng, thân thể lang thang trên bến bờ xa xôi, luôn muốn bắt lấy những sợi dây thừng…

“Trại huấn luyện thanh niên của MCIA6, không phải là trại trẻ mồ côi không có bảng tên chứ?” Bùi Dật đột nhiên bạo phát, “Vì sao đều là những người như chúng tôi, tôi, Ninh Phi Ngữ, Hoàng Vĩnh Phong?”

Trần Hoán sửng sốt.

“Chẳng lẽ các người cố tình thu thập trẻ mồ côi không nhà không cửa sao?”

“Đương nhiên không phải như vậy.” Trần Hoán trừng hắn một cái, cảm thấy rất buồn cười, “Cậu hiểu sai rồi? Tôi có đủ cha mẹ. Còn có Liên trưởng phòng, còn có Sở tổng và Hoắc tướng quân của cậu, không phải là trên có người già dưới có trẻ con, cả nhà nhân khẩu rất đầy đủ sao.”

“……” Bùi Dật không lên tiếng, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Có lẽ, người đứng sau màn nhìn trúng những đứa trẻ mồ côi, có cảnh đời lưu lạc, số mạng hèn mọn này, bên cạnh không có người thân hay bạn bè chăm sóc, dễ dàng bị dụ dỗ. Loại tính cách thiếu niên này luôn luôn tràn đầy cô độc và nhạy cảm, gàn dỡ cố chấp, rất dễ bị mê hoặc bởi những lời tà ác, thậm chí khống chế tẩy não, điều này rất có khả năng.

Cuối cùng, Bùi Dật đưa lên lá bài thứ ba quan trọng nhất, người dưới mặt nạ mỏ chim, là ai đây?

“Lão Trần, ông không thể giấu diếm tôi nữa. Vết máu lưu lại đã chứng minh mối quan hệ ruột thịt của hắn và Lãnh Hộc. Hắn và Hoàng Vĩnh Phong cũng nhất định có liên hệ nào đó, ông nói đi?”

Sắc mặt Trần Hoán lập tức ảm đạm khó xử: “Hắn là đặc vụ của đội A – Viễn Đông Trung Á. Là em ruột của tên tội phạm truy nã Lãnh Hộc, tên là Lãnh Kiêu, thường xuyên đóng quân ở Moscow đến Caspi, cách phạm vi hoạt động của cậu rất xa cho nên cậu không biết hắn.”

Bùi Dật cố nén kinh ngạc, đáy mắt hiện ra một đạo màu đỏ sậm: “Người của chúng ta?…Hắn chỉ vì, muốn tìm tôi báo thù sao?”

“Báo thù là động cơ duy nhất chúng ta có thể xác nhận.” Trần Hoán chống hai tay đan lại trên bàn, chai nước khoáng mang theo đã uống sạch, trên đường còn đi vệ sinh một chuyến, có thể cho thấy trạng thái lo âu phức tạp, “Sau khi chuyện cậu đánh chết Lãnh Hộc xảy ra, chúng tôi biết rằng vấn đề rất nhạy cảm, lập tức lấy một lý do để yêu cầu đội trưởng Đội A – Viễn Đông Trung Á rút khỏi tuyến đầu, giao súng và lui về hậu cần. Việc này quả thật đối với hắn rất không công bằng, hắn vốn không có liên quan đến vụ án, không có vi phạm kỷ luật hay mắc sai lầm, nhưng mà, lúc đó……”

Về mặt nhân sự cấp trên có sự cân nhắc và đã lựa chọn bảo vệ người mà bọn họ cho là quan trọng hơn là Đội trưởng Bùi ở Đội A – Bắc Phi, nên Lãnh Kiêu bị đình chức và buộc phải quay về.

Vì vậy, người này đã nổi cơn giận dữ và “mất tích”, không bao giờ quay trở lại nữa.

Có lẽ sớm nhất là hai năm trước, Lãnh Kiêu đã bị người có tâm thu nhận vào tổ chức đen tối và trở thành một tên nằm vùng, một tên “dị giáo”.

……

Bùi Dật dùng hai tay che mặt, rất thống khổ, chậm rãi nằm sấp trên bàn.

“Vấn đề này, vốn là, có thể có một giải pháp tốt hơn. Đáng lẽ ông nên nói sự thật với tôi từ sớm.

“Các người nên nói cho tôi biết sớm, tôi sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng với em trai Lãnh Hộc, tôi có thể thẳng thắn nói một chút thông tin bên trong cho hắn, để hắn hiểu được sự thật lúc đó và tha thứ cho tôi…

“Cho dù Đội trưởng Lãnh không thể tha thứ, cũng là ân oán cá nhân giữa tôi và hắn, tôi và hắn sẽ im lặng giải quyết với nhau, mọi chuyện không nên như thế này, tôi……”

Khuôn mặt Bùi Dật trắng bệch như tượng điêu khắc dưới ánh trăng, lông mi ngấn nước, hắn đang rất xúc động.

Nhưng bây giờ, ngay cả khi hắn thành thật nói ra, cũng đã quá muộn. Một loạt các cuộc tấn công đã xảy ra, gây thiệt hại nghiêm trọng đến tính mạng con người, vụ án mà Lãnh Kiêu gây ra phạm phải tội hình sự, nó không thể xóa khỏi hồ sơ của MCIA. Việc đã đến nước này không thể cứu vãn, tất cả đều quá muộn.

Người này sẽ bị áp giải đến nhà giam trọng phạm củĐội Ang Bộ MCIA, sau đó là thẩm vấn, điều tra, rồi lại tìm cách điều tra rõ ràng mạng lưới khổng lồ hơn sau lưng người này, nếu như ở trong bóng tối nơi bọn họ không thể nhìn thấy, thật sự tiềm tàng một cái tổ chức luôn luôn đối đầu với công lý như vậy.

Cuối cùng, Bùi Dật đem lá bài thứ tư đặt trên bàn, ở dưới lòng bàn tay mình.

“Lão Trần, lá bài thứ tư, Giang Hãn. Ông ta là ai?” Bùi Dật nhìn chằm chằm vào mắt cấp trên của hắn.

Ba lá bài phía trước đều không quan trọng, ba người kia đều là lính lác, tay đấm, chẳng qua dựa theo giá trị vũ lực để phân hạng A hay B, phân ra màu đỏ hay màu xanh, theo logic phán đoán của Bùi Dật không khác nhau. Giang Hãn mới là một lá bài lớn sau lưng, thâm tàng bất lộ.

Mỗi lần nhắc tới Giang Hãn, Cục phó Trần đều im lặng không nói nên lời, giống một ‘con trai’ già không cạy được vỏ thì không nói ra, làm cho hắn không thể hiểu được vì sao?

……

Chương tổng đêm nay không ra ngoài, ở trong phòng khách sạn thu dọn hành lý, biến thân hành một người đàn ông thành thật ở trong nhà.

Anh luôn thói quen tự mình đóng gói hành lý, không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo cùng giày dép, còn có đồ lưu niệm trên đường đi du lịch.

Anh rất kén chọn, nhìn ai cũng nhìn không vừa mắt, không thích người khác động vào đồ đạc của mình.

Đương nhiên, ngoại trừ Mèo Hoang Nhỏ. Ngay lập tức, Chương tổng phát hiện Tiểu Bùi đã lén lấy đi “món quà” anh giấu trong giày da.

Vì thế, mỗi đêm không chịu nổi cô đơn hắn sẽ tự giải quyết. Anh nhắm mắt lại ảo tưởng thân hình tuyệt vời của người yêu rồi lại nghĩ đến một loạt các cảnh khác, tưởng tượng hình ảnh quyến rũ mê người của Tiểu Bùi khi ở trên giường sử dụng ‘món quà nhỏ’.

Chương Thiệu Trì không ngờ rằng Đội trưởng Bùi chẳng những không thất hẹn, mà còn đến thăm trước.

Ngoài cửa sổ lại đổ một cơn mưa lạnh. Giọt mưa tí tách rơi xuống ban công và rơi vào những chậu cây. Nhưng lòng người đang rực lửa và đầy mong đợi.

Có tiếng gõ cửa, động tác ngón tay lộn xộn, hơn nữa không có ứng với ám hiệu.

Gọi trong kênh cũng không ai trả lời. Người nào đó đã bí mật đi ra ngoài gặp mặt cấp trên và tuyệt đối không thể tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện ra ngoài, nên đã tắt micro, trong kênh một mảnh yên tĩnh.

Chương Thiệu Trì nhìn qua gương cửa rất cẩn thận, kinh ngạc.

Anh giật mạnh cánh cửa, một người đầu tóc bù xù đẫm nước đang đứng ngoài cửa. Cả người ướt mưa làm Bùi Dật hơi phát run. Có thể làm ướt cả bộ âu phục, áo sơ mi và giày da cũng rất có bản lĩnh.

Chương Thiệu Trì cho rằng có chuyện xảy ra, hai tay kéo người vào phòng: “Bảo bối…Làm sao vậy?”

Dưới ánh đèn nhỏ mờ nhạt trước hiên nhà, hắn giống như là đang trôi nổi trên dòng sông lạnh lẽo cuối cùng cũng ôm được một khúc gỗ ấm áp để chống đỡ. Bùi Dật ôm lấy Chương tổng, tự mình vùi đầu vào trong ngực người yêu: “Tôi lạnh… Ca, anh ôm tôi. “

Không cần phải nói lần thứ hai, Chương Thiệu Trì đã vội vàng ôm lấy người.

Những bóng dài bên hiên nhà chầm chậm ôm lấy nhau và đang hòa làm một, kết thành hình “người” dưới ánh đèn rồi cuối cùng quấn chặt dán vào tường.

Bùi Dật liều mạng nhét mình vào trong vòng tay rộng lớn ấm áp trước mắt. Làn da lạnh lẽo chợt thấy ấm áp có chút không quen, khẽ run rồi mở mắt, nhiệt tình đuổi theo đôi môi mà hắn yêu thích.

“Lúc trước tại sao anh lại thích tôi?” Hắn đuổi theo đôi môi mà hôn, giọng nói ngữ khí hiển nhiên không bình tĩnh như thường ngày, “Tôi có gì tốt đâu, vì sao anh lại thích tôi?”

Chương Thiệu Trì hôn người, đại não đã tự động tiến vào chế độ phát tình nóng bỏng, vùi mặt vào cổ Bùi Dật rất cưng chiều: “Ừm …… Bởi vì em tốt, em ngoan.”

“Tôi không ngoan chút nào, tôi xấu xa, hư hỏng…” Bùi Dật dán lên tường phát run, “Tôi không có ba mẹ, tôi chỉ có một mình, vì sao anh lại thích tôi như vậy, bởi vì tôi dễ bị lừa, đúng không?”

“Em mà lại dễ bị lừa?” Chương Thiệu Trì nhíu mày nở nụ cười, “Em là đồ khốn rất tinh ý! Là tôi làm cho em cảm thấy dễ bị lừa sao?”

Chương tổng cho rằng mấy năm nay, người vẫn bị xoay vòng vòng còn luôn dễ bị lừa rõ ràng là anh. Anh lại muốn đùa, trêu ghẹo nói “Là bởi vì em tự đưa tới cửa, lúc trước là em tự cưỡi lên, nhất định phải cường bạo tôi”, nhưng tối nay không thích hợp với trò đùa như vậy.

Bùi Dật bĩu môi: “Ca, tôi lừa anh sao?”

“Đúng vậy.” Chương Thiệu Trì nghiêm trang gật đầu, “Lừa hai mươi năm, cả vốn lẫn lời em trả nợ đi.”

Bùi Dật há miệng còn muốn nũng nịu, đã bị anh bao lấy cánh môi mút đi hơi thở của hắn. Hắn cũng mút lấy môi đối phương và nhắm mắt lại, đắm chìm trong nóng bỏng triền miên. Hắn ôm chặt lấy người bạn đời của mình, đau đớn bị nghiền nát mới có thể bù đắp được một hai phần thống khổ tinh thần và mờ mịt…

“Tiểu Bùi, chuyện đó cậu không có trách nhiệm. Cậu giết tội phạm là chấp hành nhiệm vụ, tất cả chúng ta đều hiểu rằng cậu không làm gì sai.”

“Thằng nhỏ đó cũng để tâm vào chuyện vụn vặt, cậu có đi giải thích thẳng thắn thành khẩn cũng vô dụng. Từ nhỏ Lãnh Kiêu và ca hắn đã sống nương tựa lẫn nhau, nghe nói hai anh em bọn họ là bị cha bỏ rơi, mẹ bị đạn lạc bắn chết, trốn thoát từ chiến loạn Trung Phi …Thằng nhỏ đó tính cách có chút nóng nảy cố chấp, không cách nào tiếp nhận sự thật ca hắn phạm tội, lai bị chết oan, mới có thể lựa chọn một con đường không thể quay lại.”

“Những người khác nhau sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau khi đối mặt với những gì đang xảy ra, điều này không thể đổ lỗi cho cậu, Tiểu Bùi? Nếu như cậu là Lãnh Kiêu, người thân của cậu chết bởi vì một lý do nào đó, nếu như người thân của cậu như là Lãnh Hộc, là kẻ thập phần độc ác, một tội phạm bị truy nã, chẳng lẽ cậu cũng lựa chọn phản bội toàn thế giới, từ bỏ thiện ác sao?… Cậu có thể làm không? Tiểu Bùi, cậu có lựa chọn như vậy không?”

Bùi Dật khi đó nằm trên bàn, tay Trần Hoán bao trùm lấy tay hắn, giọng nói run rẩy khàn khàn mà hỏi hắn.

Cấp trên của hắn cố gắng xác nhận những nghi ngờ trong lòng: Đội trưởng Bùi, cậu có thể làm không? Nếu cậu gặp phải chuyện như vậy, cậu sẽ phản bội niềm tin vững chắc ban đầu sao? Giữa thiện và ác, cậu sẽ chọn như thế nào?

“Tôi sẽ không, tôi sẽ không giống như bọn họ.” Vành mắt Bùi Dật phiếm hồng, đối với cấp trên của hắn cam đoan.

Tôi chắc chắn sẽ không.

……

Chương Thiệu Trì đột nhiên dừng lại, nhìn người trong lòng.

Bùi Dật dùng một cánh tay che mắt, cả người đều đang phát run, quả thực giống như một con chim cút ngớ ngẩn rơi xuống nước, hắn rất ít khi thất hồn lạc phách như vậy.

Chính là vì một mình mạnh mẽ chống đỡ quá lâu. Trong năm năm qua, đây cũng là lần đầu tiên, lúc hắn khó chịu lại có một cái ôm kiên cố đáng tin cậy trước mắt để cho hắn có thể làm nũng, cảm xúc lập tức vỡ ra.

“Được rồi, không sợ, tắm rửa trước? Vẫn là trực tiếp ôm em lên giường.”

Đêm nay, Chương tổng trực tiếp bế ngang Đội trưởng Bùi lên giường, lột bỏ quần áo ướt rất khó lột, nhét vào chăn ấm áp.

“Xin lỗi, Ca, tôi. Tôi thực sự, khó chịu, tôi đau đầu.” Bùi Dật vùi nửa mặt vào gối, mũi hít hít, có thể bị cảm. Cả người đau nhức mệt mỏi, không có khí lực cũng không có tâm tư để nghĩ đến điều tốt ‘hoa tiền nguyệt hạ’ khi ngủ chung giường.

“Ngủ đi.” Chương Thiệu Trì vuốt ve mặt hắn.

Nằm chung một cái gối, tầm mắt gần trong gang tấc mang theo nhiệt độ.

Chương Thiệu Trì cách chăn ôm lấy người, trong bóng tối ngẫu nhiên lẩm bẩm một câu, Bùi Dật nhận ra người đàn ông này hình như đang lén lút cọ vào chăn, rất đang mất hứng……

Lên giường mà còn ôm cách chăn, quả thật quá không chú ý. Bùi Dật dùng ánh mắt tỏ vẻ áy náy nhìn Nhị Cữu Cữu hắn, nắm lấy tay người đàn ông nhét vào trong, chính là ngầm đồng ý.

Trong lòng Chương Thiệu Trì không có nghi ngờ sao?

Cũng có.

Suốt một ngày anh bị nghi ngờ mãnh liệt cùng ghen tị tra tấn cũng sắp phát điên, tự mình miên man suy nghĩ lung tung, sắp xếp vô số loại tình huống, không muốn biểu hiện giống như một cái bình dấm già.

Giống như câu hỏi nhàm chán “Em và tên tội phạm truy nã tên là Lãnh Hộc rốt cuộc có quan hệ gì? giữa hai người đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”, anh có đủ phong độ quý ông, nguyện ý chờ đợi mèo con chủ động mở miệng.

Chương Thiệu Trì kề miệng lại gần, ở ngực trái Bùi Dật, vị trí trái tim, lặng lẽ yêu thương đặt một nụ hôn.

Anh là thật sự dùng chân tình yêu thương một người, rất quý trọng.

Anh bọc bảo bối của mình lại một lần nữa, cách chăn ôm trong lòng, dùng cảm giác an toàn cực lớn của mình làm cho con chim cút ngốc nghếch không còn lạnh đến phát run nữa, một giấc này ngủ đến bình minh.