Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 74




Đội trưởng Bùi chuồn ra ngoài lang thang quanh căn cứ quân cảng cả ngày trời, Chương tổng không thể tìm được bóng dáng con báo nhỏ.

Một số bí mật nhỏ bị tiết lộ làm tổn thương thể diện và lòng tự trọng của đàn ông, ngay cả giữa những người yêu nhau, cũng rất tế nhị và khó chịu. Chương tổng cố ý thả lỏng sợi dây như diều trên tay chỉ nắm từ xa, tin tưởng hắn sẽ lại trở về bên cạnh anh.

Anh lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh Tiểu Bùi đang ngủ, ở trên giường sờ mó một hồi, xếp mớ chăn nêm lộn xộn thành những khối đậu phụ, để lại tờ giấy hỏi thăm.

Đi dạo một vòng bên ngoài, nhưng không tìm thấy dấu vết của con mèo, anh chạy đến căng tin của căn cứ, giữa một đám đông nhân viên đang vùi đầu vào ăn cơm, liếc mắt một cái nhìn trúng một trong những cái bàn nhỏ là không giống nghững cái khác.

Bàn vẫn chưa có người ngồi, trên thực đơn có một bông hoa dại tươi mát?

Chương Thiệu Trì đến gần và nhìn thấy hoa cúc màu xanh nhạt thường thấy ở địa phương, chịu được hạn lại có sức sống ngoan cường.

Anh ngồi xuống chiếm lấy chiếc bàn này và kẹp bông hoa màu xanh trên túi áo sơ mi ở ngực trái của mình, cười nhẹ nhàng: “Hoa cúc này là em đúng không?”

Tiểu Bùi nhất định là đã trở về phòng nhìn thấy được anh kẹp những lời hỏi han ân cần trong khối đậu hũ, sau đó để lại cho anh một bông hoa dại nhỏ như là một món quà thân thiết.

Anh lấy một chiếc khăn ăn sạch sẽ chưa sử dụng …… Anh đang làm gì vậy?

Nếu là một người phụ nữ anh sẽ trực tiếp dùng son môi vẽ một trái tim cho đối phương.

Chương Thiệu Trì vẫn đứng lên, mặt dày hỏi chị gái trong căn tin mượn dùng son môi. Ánh mắt của chị gái kia nhìn anh, giống như phát hiện ra biến thái.

Chương tổng bật cười trong lòng, hai người họ thật là ấu trĩ không chịu nổi. Nhàm chán, ngây thơ quyến luyến lại kiềm nén, ngôn ngữ không thể diễn tả tâm trạng phức tạp của mình. Anh đã vẽ một con mèo bằng son môi trên khăn ăn.

Anh dùng những ngón tay thô ráp và chai sạn để nhấn mũi và miệng của con mèo, để lại trên bàn và bỏ đi.

Một khoảnh khắc đi vào nhà vệ sinh, anh lại nhìn vào căn tin một cái. Quả nhiên, mâm cơm thừa vẫn còn, tín vật khăn ăn đã bị mèo con ngậm đi mà không để lại dấu vết ……

Chương Thiệu Trì lại trở lại phòng bệnh, trong hành lang, y tá từ phòng Đội trưởng Bùi bưng khay đi ra: “Chương Sir đừng đi, hãy tiêm thuốc!”

“Hôm nay Đội trưởng Bùi có tiêm không?”

“Vừa xong! Vừa tiêm xong, đi ra ngoài.”

“……”

Y tá nhỏ vui vẻ che miệng, biểu cảm cố nén cười miêu tả cho Chương tổng một cảnh sinh động: Đội trưởng Bùi lén lút tiến vào phòng bệnh đểm tiêm, kim vừa chọc vào đã kéo quần lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên xoay người bỏ chạy, lòng nóng như lửa đốt đến vì sợ bị bạn trai nhìn thấy……

Chương tổng bị “áp giải” trở về phòng để tiêm thuốc và đo huyết áp dưới ánh mắt của y tá nhỏ.

Anh cướp lấy ống tiêm: “Tôi sẽ tự làm.”

Y tá nhỏ còn muốn tranh luận với ông chủ này, anh làm sao có thể tiêm vào mông của mình, xoay người cũng không thuận tiện.

Chương Thiệu Trì nói, tôi biết tiêm vào tĩnh mạch tay hoặc là tiêm vào khoang bụng cũng có tác dụng, tôi có thể tự làm và tôi đã quen với việc tự làm mọi thứ.

Đương nhiên Chương tổng khẳng định sẽ không nghĩ tới, cả ngày anh cũng không thể gặp được con mèo trong tòa nhà này, nhưng bản thân lại bị nhìn trộm, bởi vì Đội trưởng Bùi đã mua chuộc tất cả các em gái y tá trong hành lang này, đều là tai mắt của hắn. Lợi ích mà Đội trưởng Bùi hứa hẹn cho mỗi em gái y tá là tặng một bức ảnh bán khỏa thân có chữ ký của tiểu siêu sao võ thuật nổi tiếng, Bùi Nhị Gia.

Chương tổng cũng dành thời gian để liên lạc với Saleh. Bây giờ anh thậm chí có thể thông qua thư ký của đối phương, chuyển tiếp cho chính Vương Tử, có được đối xử VIP “đường dây nóng Vương tử”.

Anh bày tỏ quan tâm về tình trạng bệnh tật của Đại Vương Tử Zayed, chờ mong đối phương sẽ có chuyển biến tốt, hơn nữa còn hứa hẹn với Saleh, khi anh có thời gian sẽ đi Abu Dhabi nghỉ mát.

Vương tử đã đưa ra thiệp mời bằng miệng: Gọi cho người bạn tốt của anh, Bùi tiên sinh, cùng nhau đến đây, tôi sẽ đưa anh đến công viên quốc gia để săn bắn!

Chương tổng khách sáo trả lời, được, tôi nhất định dẫn hắn đi, việc này một lời đã định.

Cả ngày, bọn họ dường như chỉ lãng phí thời gian để ở một mình và suy nghĩ, không quấy rầy đối phương quá mức, nhưng dường như họ luôn ở bên cạnh người kia.

……

Hoàng hôn Quân cảng, những con tàu khổng lồ đang neo đậu trong Vịnh Nước Sâu, bình lặng mà sừng sững, giống như một hàng rào kiên cố vĩnh viễn không thể chìm, xung quanh trời yên biển lặng.

Hoàng hôn rơi xuống mặt biển như châm ngọn lửa đốt pháo hoa tạo ra ánh sáng kỳ diệu cảm động lòng người.

Trong khung cảnh hoàng hôn buông xuống, Chương tổng cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cao gầy từ xa, mạnh mẽ cô đơn, đứng đón gió trên bục cao bên bờ biển.

Bọn họ cứ như vậy trong một thời gian dài. Người đàn ông chậm rãi đi qua, cuối cùng để cho bóng dáng của mình hợp vào cái bóng dưới ánh hoàng hôn kia.

Bùi Dật ngồi xuống bục cao, Chương Thiệu Trì ngồi ngay phía sau, mở hai chân quấn lấy người yêu trước mặt, bắt được.

Lá cờ đỏ xa xa phấp phới, tàu chiến to lớn, lúc đó thực sự mong mỏi người mình đang tựa vào cũng là hàng rào vững chãi kiên cường vĩnh viễn không bị chìm. Chỉ là trước kia bọn họ không đủ hiểu nhau không đủ tin tưởng đối phương.

Khi mặt trời lặn xuống, Chương tổng đứng dậy, kéo cổ tay người yêu, kéo về phòng mình.

Bùi Dật hiếm khi nghe lời, không nói một lời, ngoan ngoãn trở về phòng cùng ‘phụ huynh’. Đi một vòng rất xa lại trở về, cuối cùng cũng biết nhà ở hướng nào.

Trên bàn bày bánh ngô và bánh gạo đen mà Chương tổng lấy từ căn tin về, làm bữa ăn khuya. Anh vừa lấy cho Bùi Dật ăn, vừa lưu luyến vành tai, mặt mũi người yêu, tưởng tượng khi đó anh từng rất vô tri hỏi đối phương, “Trên người em rốt cuộc cất giấu bao nhiêu thứ tôi không biết, em nói đi”……

Nhưng anh không oán trách lãnh đạo của MCIA6, loại chuyện này chỉ có Bùi Dật tự mình làm, không ai có thể ép buộc hắn. Giam cầm bản thân thật sâu bằng xiềng xích kim loại, nhất định là có một nút thắt ở trong lòng.

“Tắm không, ngủ?” Anh nháy mắt.

“Ừm.” Bùi Mèo Nhỏ cúi đầu, tựa vào tường, “Quần áo sạch của tôi để trong phòng. Tôi về giặt giũ”

Đứa trẻ như vậy là chỉ muốn chạy.

Chương Thiệu Trì ôm Bùi Dật, hôn lên trán một cái: “Không cần thay quần áo, tắm rửa xong cứ phơi ra cho tôi xem!”

Bùi Dật cúi đầu đi vào, giống như con mèo đang ngậm cá khô nhỏ phạm phải sai lầm, rất tự giác chui vào lồng đóng cửa khóa lại……

Phòng bệnh ở căn cứ không thể so sánh với phòng hạng sang 6 sao, có được phòng tắm riêng đã là ưu đãi của cán bộ kỳ cựu. Căn phòng chỉ một tấc vuông này, nước trong phòng tắm “ào ào” không ngừng, Đội trưởng Bùi thật lâu cũng không đi ra.

Chương Thiệu Trì rốt cục nhịn không được gõ cửa: “Bảo bối?”

Tiếng nước chảy liên tục, không ai trả lời. Anh gọi: “Tiểu Bùi?”

Chương Thiệu Trì móc túi lấy ra một thẻ tín dụng, thủ đoạn cũng rất ngang ngược và quyết đoán. Cắm tấm card vào khe cửa thọc vài cái, cửa bật ra.

Hơi nước trong phòng tắm nóng như thiêu đốt, một mảnh sương trắng tràn ngập, Bùi Dật vẫn đang mang giày da, ngồi xếp bằng dựa vào tường trên nền nhà ướt sũng.

Bùi Dật ngẩng đầu, lau mặt một chút, giọng mũi thầm lặng: “Ca, tôi không sao, tôi chỉ ngồi một chút, tôi muốn bình tĩnh lại.”

“Được rồi.” Chương Thiệu Trì ngồi xổm xuống, xoa xoa tóc, “Còn chưa hết giận? Vậy thì quay lại, tát tên khốn kia mấy cái.”

“Tát vào mặt cũng không hả giận.” Bùi Dật vẻ mặt nghẹn khuất cùng ngoan cố, “Quay lại tôi sẽ để cho bọn họ trói đội trưởng Lãnh ở trên giường phòng giam, lột quần ra, lột sạch sẽ, con mẹ nó, thả Chu Bân vào thu thập tên khốn kia! ‘Làm’ chết hắn…”

Đóng cửa, thả Tiểu Chu.

Chương Thiệu Trì cười ra tiếng, biểu cảm ác liệt của Bùi Dật lúc này rõ ràng là đang tìm kế để thắng, đem kỹ thuật lên giường của đủ các hạng người cùng với bí thuật trong ba mươi sáu phòng truyền thụ cho Chu Bân. Đối phó tên dầu muối không ăn, khốn kiếp Lãnh Kiêu này, chỉ có thể hy vọng lên tiểu Chu thiếu gia ôn nhu đáng yêu tìm được cơ hội ‘làm’ chết tên kia.

Tính cách quái gở đơn độc, thậm chí khuyết thiếu sự đồng cảm của những người trưởng thành bình thường, thoạt nhìn là thiếu tình yêu thương thời thơ ấu và thiếu sự rèn luyện ở tuổi mới lớn.

Đội trưởng Bùi thì sao?

Em thiếu cái gì?

Bùi Dật cố ý ngửa cổ, lại nâng một cánh tay lên, hạ cánh tay còn lại, bắt đầu diễn trò, trong cổ họng mô phỏng một loạt dòng điện cơ học tuần hoàn: “Ưm-ưm-ưm—“

“Tôi —— là —— một —— người —— máy ——”

“Ông chủ —— tôi là —— người hầu —— của anh ——”

Chương Thiệu Trì bị chọc cười, ai, không nói nên lời. Anh tiến tới hôn lên mí mắt Bùi Dật, chóp mũi và nâng người từ trên mặt đất lên.

“Em không ngủ sao? Vậy tôi tắm rửa xong đi ngủ, tùy em muốn thế nào cũng được.” Chương Thiệu Trì nhàn nhạt mời.

Bùi Dật đung đưa mắt: “Sợ anh không thích tôi.”

Chương tổng hỏi: “Tại sao tôi không thích em?”

Bùi Dật nói: “Anh thích robot sao?”

Chương tổng trịnh trọng nhắc lại lập trường, trọng âm rơi vào chữ cuối cùng của câu: “Anh thích em”

……

Đội trưởng Bùi cuối cùng cũng thành thật thú nhận vấn đề, há miệng, ngón tay chạm đến răng dưới bên trái: “Răng hàm thứ ba ở khu dưới bên trái, bên trong là rỗng ruột, chỉ có xyanua.”

Chương Thiệu Trì hít một hơi khí lạnh.

Anh hận không thể mở miệng đứa nhỏ ra nhìn kỹ: “Bình thường em ăn bằng cái gì, gặm xương gì đó, em sẽ không cắn nát cái răng kia sao?”

Bùi Dật hỏi ngược lại: “Anh ăn cái gì có thể cắn nát răng?”

Chương Thiệu Trì chống nạnh hỏi: “Lúc anh hôn em, đầu lưỡi sẽ không liếm cái răng kia sao? Vậy hai chúng ta sẽ không phải là cùng nhau trúng độc mất mạng sao?”

“Sẽ nha!” Bùi Dật vẻ mặt khẩn trương hoảng sợ dùng sức gật đầu, “Mỗi lần anh đều liếm cái răng này, về sau anh nhất định phải thu đầu lưỡi của mình lại, đừng hôn em nữa!”

Chương Thiệu Trì tức giận túm lấy miệng người trước mặt. Hai người chen chúc trong góc tường, hôn và kéo thô bạo, thiếu chút nữa cắn nát khóe miệng đối phương ……

Trầm mặc một lát, Bùi Dật lại khoa tay múa chân, dọc theo ngực chỉ xuống vị trí bụng dưới, không biết làm thế nào để mô tả bản thân, chỉ có thể ví bản thân như một quả bom bằng cơ thể con người có thể di chuyển.

“Mèo ngốc.” Chương Thiệu Trì hôn khóe môi hắn, “Em điên rồi.”

Bùi Dật ngược lại không ngốc, nhưng hắn có chút điên, thường xuyên bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tự ti mãnh liệt và tâm lý lên án bản thân, tính cách rất dễ có xu hướng cực đoan. May mắn thay, tam quan của đứa trẻ không lệch, lúc trước lựa chọn một con đường đúng đắn, bằng không nhất định so với đội trưởng Lãnh, hắn còn có lực sát thương hơn.

Hắn đã chọn những gì hắn nghĩ là đúng đắn. Liều mạng kiềm chế bản thân, lại uốn nắn quá tay. Hắn không bao giờ làm hại người khác, mà luôn cố ý hay vô tình tự làm hại và làm tổn thương chính mình.

Luôn sống dưới sự ‘tự ghê tởm’ tuần hoàn và những rối rắm khó thoát khỏi như vậy, thân thể hắn đã bị thương thành nghiện.

“Em sợ cái gì? …… Sợ cái gì, nói cho anh biết?” Chương tổng nắm cằm Bùi Dật, hỏi từng tiếng.

“Bảo bối, em không cần sợ hãi, em rất tốt, em rất hoàn mỹ.”

Chương Thiệu Trì bắt đầu cởi một loạt nút áo sơ mi.

Anh lẳng lặng nhìn và cởi ra từng món từng món ở trước mặt Bùi Dật, cởi bỏ hết quần áo.

Bùi Dật khẽ há miệng, ngọn lửa bốc lên và đã nhanh chóng đỏ mặt, biểu cảm mê loạn. Cảm giác choáng ngợp lặng lẽ kéo dài đến các đầu ngón tay, hắn khẽ run rẩy rồi dán chặt vào tường không nhúc nhích.

Bởi vì tình cảnh trước mắt cũng không thường xuyên phát sinh, thực tế từ trước cho tới bây giờ chưa từng phát sinh. Người đàn ông của hắn nếu không ấn hắn trên nắp bồn cầu, thì cũng là thô bạo mà lột hắn ra dưới vòi hoa sen, sau đó thỏa mãn thưởng thức bộ dạng ngu xuẩn đang run rẩy như một con mèo bị lột da, phát tiết một cách hoang dã ……

Những người đàn ông lớn tuổi độc đoán có lẽ đều có sở thích này, ngồi nghiêm chỉnh quần áo chỉnh tề, từ trên cao nhìn xuống chiếm hữu, hưởng thụ thân thể trẻ trung tươi mới. Tiểu Bùi càng bướng bỉnh không ngoan, đồng chí phụ huynh càng thích dùng phương thức này để giáo huấn và trừng phạt, giống như cố ý thỏa mãn cảm giác ngạo mạn và dục vọng chiếm hữu của bản thân, xem nhẹ nhu cầu tình cảm yếu ớt trong lòng đối phương.

Nhưng lần này không có tới như vậy.

Chương Thiệu Trì cũng cho rằng, người yêu của anh không nên hèn mọn quỳ trên sàn nhà, giống như một con mèo con bị người khác tùy ý đùa bỡn —— rõ ràng bản thân là một con báo cao quý xinh đẹp.

“Nhìn anh” Chương tổng ở trước mặt Bùi Dật, lồng ngực cường tráng phập phồng dưới ánh đèn.

Ánh mắt Bùi Dật tan rã, mê loạn, yết hầu rung động. Cơ thể nam tính rắn chắc màu hạt dẻ đủ làm khuynh đảo hắn.

“Em có thích không? Thích nhìn không?” Chương Thiệu Trì hỏi.

Bùi Dật giống như bị mê hoặc, không khống chế mà gật đầu, sao có thể không thích?

Chương tổng cười một chút, đối với vóc dáng quanh năm luyện tập thể hình, mười môn thể thao ngoài trời đều luyện qua, rất tự tin. Đàn ông thỉnh thoảng cởi một lần, phơi ra cơ ngực cơ bụng, đủ để làm cho vẻ mặt người yêu nhỏ phải thần hồn điên đảo.

Sau đó, người đàn ông quỳ một gối trước mặt Bùi Dật.

Cảnh tượng quỳ xuống kỳ lạ này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Chương tổng cười xấu xa, thẳng thắn hào hùng quỳ xuống, sảng khoái đưa tay cởi khóa kéo của người yêu.

Bùi Dật cả người đều phát run, trái tim đang ngâm trong nước ấm, nắm lấy lưng quần không cho lột, dùng cánh tay còn lại che mặt và hai mắt: “Ừm ——”

“Ca……”

Trước mắt một ngọn lửa bùng cháy, các mạch máu trong mắt lộ ra nóng rát, không khí ngột ngạt và nóng bỏng xung quanh, dấu vết của thời gian đột nhiên kéo trở lại hai năm trước.

Mùa hè khô cằn, ngôi nhà xi măng oi bức như một cái lồng hấp. Hắn gục xuống mấy lần, môi khô nứt nẻ, lại bị từng thùng từng thùng nước lạnh hắt tỉnh lại… Bóng đèn sợi đốt chiếu lên đỉnh đầu làm hắn ba ngày ba đêm không thể ngủ, mồ hôi dọc theo đường viền gò má tùy ý chảy xui xuống chóp mũi và môi, lại nhỏ xuống ngực hắn.

Một dáng người cao lớn mạnh mẽ trước mắt, hơi thở mang theo cảm giác cát sỏi thô ráp, toát ra khí tức hormone nồng đậm ……

Lãnh Hộc cũng quỳ một gối xuống ở trước mặt hắn, vẻ mặt gần như điên cuồng mê luyến, giống đang thực hiện một nghi lễ hiến tế, đã nói không rõ đến tột cùng ai là tế phẩm.

Lúc Bùi Dật trải qua khảo nghiệm, vượt qua quy trình đặc huấn quen thuộc thời niên thiếu, vượt qua được giới hạn cực đại mà ý thức tư duy và thân thể hắn chịu được. Nhưng cuối cùng hắn cũng hiểu được hắn vẫn chưa mạnh mẽ đến bất khả xâm phạm, cường đại đến mức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hắn vẫn có ‘nhược điểm’ chết người.

Tên tội phạm bị truy nã Lãnh Hộc cũng rất cố chấp, hoang tưởng, dễ dàng rơi vào cực đoan và chấp niệm trong tình cảm, một mình hắn tập trung toàn bộ sở thích rình mò, theo dõi, bắt cóc, ham muốn khống chế, v v…. những đặc điểm không tốt này. Người như vậy hẳn là tế phẩm hiến cho Ma Vương Satan.

Nhưng mà, Nhóm hành động Đội A đã gặp phải những thất bại chưa từng có, đội viên của hắn lâm vào tình thế nguy hiểm, chỉ vì một chút sai lầm trong gang tấc của mình. Xác thực mà nói, “sự chậm trễ”.

Hậu quả của “sự chậm trễ” không thể cứu vãn, tất nhiên sẽ được chôn cất bởi máu và cuộc sống của người khác.

Chiến xa trên đồng hoang vu bị tấn công lật úp, nổ tung, ngọn lửa bốc cao ngút trời.

Tiếng kêu kinh hoảng thê lương của cô gái vang vọng bên tai hắn, mọi người lại cách hắn như vậy, xa như vậy, ngón tay liều mạng duỗi về phía trước cũng không với tới được.

Hắn liều mạng nắm được tay Nhiếp Nghiên, kéo bạn đồng hành đang bị thương lên vách núi. Từng viên đạn bắn tới đỉnh đầu bọn họ, giống như mưa rơi, hỏa lực đan xen nhau chặn đường trốn thoát duy nhất, khiến hắn rơi vào tình thế tuyệt vọng.

Tay súng bắn tỉa của hắn từ phía sau nơi trú ẩn lái xe lao ra vào phút chót, dẫn dắt hỏa lực rời đi, một tay cầm súng bắn chết một tay súng đối phương, sau đó ném vô lăng và nâng nòng súng để bắn phá một pháo đài khác ……

“A —— Văn Vũ!!”

Bùi Dật vẫn nhớ rõ tiếng kêu thương tâm muốn chết của Nhiếp Nghiên, bởi vì cái kết là xác định. Tay súng bắn tỉa của hai phe chính là dùng súng đổi mạng, đồng thời ngửa mặt ngã xuống.

Viên đạn xuyên qua khói thuốc súng, vết máu từ sau gáy Văn Vũ văng ra bắn lên trời luôn khắc vào trong ánh mắt Bùi Dật.

Hắn nhìn nhìn chiếc xe mất lái lao thẳng xuống vách núi cao hàng chục mét, các bộ phận sau vụ nổ nằm rải rác trong thung lũng. Đồng đội thân yêu của hắn không thể trở về nữa và cũng không còn nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc trên kênh, “Đội trưởng, tôi ở đây.”

Hắn rất đau đớn.

Sau khi trở về nhà, đã có một khoảng thời gian Đội trưởng Bùi hoàn toàn sa sút, rơi vào vòng luẩn quẩn, luôn nghi ngờ và chán ghét bản thân, liều mạng sửa chữa “nhược điểm” của mình.

Hắn nghĩ rằng đó là một khiếm khuyết. Hắn bắt đầu ghét một số nhu cầu sinh lý, cố gắng ức chế bằng thuốc, và sau đó bị bác sĩ buộc phải ngừng dùng thuốc vì chấn thương cơ thể quá lớn, trước khi từ bỏ.

Các lão già trong phòng hậu cần và y tế cũng tận tình khuyên nhủ: “Đội trưởng Bùi, cậu mới hơn hai mươi tuổi, một thanh niên trẻ trung sôi nổi, chúng tôi không thể làm trái quy luật tự nhiên, cậu uống thuốc này liên tục sẽ hỏng người, sẽ bị lãnh cảm!”

Bùi Dật nói: “Tôi là muốn biến thành lãnh cảm.”

Tâm trạng áy náy, cảm xúc cực đoan luôn quấy rối, hắn cần một lối thoát, cần phải trút ra, cho nên ngay cả hai lão già Liên Trưởng Phòng cùng Trần Phó Phòng kia kẻ đấm người xoa, vẻ mặt nghiêm khắc ngăn cản, cũng không thể ngăn được hắn kiên quyết thực hiện hành vi tự hại mình. Hắn chính là muốn khảm một thiết bị kích nổ mini vào trong thân thể.

Buộc thân thể chịu đựng đau đớn mới có thể bù đắp một chút cho sự oán giận và bất mãn của hắn đối với bản thân. Hắn cần cách thức điên rồ này để hỗ trợ tâm trạng trong những ngày đặc biệt và khó khăn đó. So với nỗi đau mất đi người thân và đồng đội, chút đau khổ này không đáng kể gì.

Nếu như không thể dập tắt lửa địa ngục, thì sẽ tự biến mình thành địa ngục và thiêu rụi tất cả.

……

Chương Thiệu Trì túm lấy cánh tay Bùi Dật, không cho phép hắn che mặt, ép buộc hắn mở mắt ra: “Nhìn anh, bảo bối…… Em có thích không? Em thích thế này không?”

Bùi Dật gật đầu, thích, thích.

Em thích anh nuông chiều không, thoải mái không, có sướng không?

Bùi Dật run rẩy gật đầu. Người đàn ông hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt hắn, lột ra máu thịt tươi sống, tình cảm chân thật từ trong xương cốt đã bị hắn giam cầm và cuo616i cùng ôm hắn vào lòng một lần nữa.

Lúc khoái cảm sảng khoái đột phá giới hạn tâm lý, nước mắt hắn chảy xuống, thoải mái đến mức sắp chết.

Trong lòng hắn quả thật có vài phần hèn mọn không xóa được, hắn yêu thích đàn ông nam tính cường tráng, không nhịn được. Nhưng nghề nghiệp của hắn quá đặc thù, hoàn cảnh xung quanh lại khắc nghiệt, loại nghiện này này đôi khi đưa hắn vào một số tình huống rất nguy hiểm ……

Hắn rất khó bộc lộ những cảm xúc tình cảm sâu sắc hơn, trong lòng chịu đựng nỗi đau ẩn sâu khi phải chia xa người yêu, cuối cùng đã khiến hắn giận chó đánh mèo với dục vọng bình thường nhất của một người đàn ông khỏe mạnh.

Chương Thiệu Trì cũng nhíu mày bắn ra, sau đó áp môi hôn lên miệng Bùi Dật, buộc hắn phải nếm và trao đổi nước bọt.

“Bảo bối, thoải mái không?”

“Ừm.”

“Anh có thể làm cho em vui vẻ, thoải mái cả đời.” Đây là lời thật lòng, không phải là phần thưởng cho cho tâm trạng tốt đêm nay.

Ánh mắt Bùi Dật lại nóng lên: “Ca, em biết sai rồi.”

“Em sai chỗ nào?”

“Em rất hối hận, thật sự, khi đó, càng ngày càng hối hận chia tay với anh, mỗi đêm đều đặc biệt nhớ anh, có đôi khi thật sự nhớ đến chịu không nổi, chỉ muốn tự đâm vào mình …… Cho nên mới uống thuốc bừa bãi, em cho rằng uống thuốc vào sẽ không nhớ anh nữa. Ca, em xin lỗi, có thể đầu óc em không rõ ràng lắm, bây giờ em sẽ từ từ suy nghĩ cẩn thận.”

Bùi Dật thành khẩn xin lỗi, ánh mắt trong suốt động lòng người.

Trưởng thành trong một đêm, thật hiểu chuyện? Chương tổng đưa tay xoa xoa tóc người yêu, thở dài, để bóng dáng hôn nhau dưới ánh đèn thành đôi trên tường.

Chuyện này còn chưa hoàn toàn giải quyết, Chương tổng chúng ta xuất ngũ nhiều năm, thật sự không thể làm loại công việc tay không tháo bom như vậy mãi được, anh cũng không phải bộ phận cùng binh chủng kia! Bảo bối mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, sợ là…, anh thật sợ ngày nào đó t*ng trùng thượng não, nhất thời xúc động kích nổ hắn.

Ánh trăng lấp ló trên giường, cuộn tròn chui vào vòng tay của người bảo vệ.

Hàng dừa che phủ ngoài cửa sổ, bãi cát trắng đuổi theo con sóng. Tiếng pháo ầm ầm xuyên qua những đứt gãy của ký ức, băng qua đất liền và đại dương, gầm rú trong khu rừng nhiệt đới tối tăm và dày đặc ở phương xa.