Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 34: Đến Tường Bình cung




Edit: Subo

Toàn Cơ chưa hiểu ý trong lời nói của hắn, chỉ thấy khóe miệng nam tử cười khẽ. Ngay sau đó, chỗ mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, nàng nhịn không được kêu ra tiếng.

Theo bản năng xoa mắt cá chân của mình, nàng nhìn thấy Mạnh Trường Dạ chậm rãi thu hồi tay. Thì ra lúc nãy nàng bị ngã lên hòn đá nhỏ.

Chưa kịp kêu ra tiếng, thân mình đã bị nam tử trước mặt bế lên.

Giật mình bắt được vạt áo trước ngực hắn, triều phục thêu thùa phức tạp, những đường thêu tinh tế, tất cả đường may đều hoàn hảo vô khuyết nhưng Toàn Cơ lại cảm thấy như lòng bàn tay đau đớn.

Đóa lan hồ điệp kia, vẫn còn ở tay nàng như cũ, nàng rõ ràng thấy ánh mắt Tấn Huyền Vương chợt lóe nhìn qua, lại đổi giọng: “Không cẩn thận như vậy, sao có thể hầu hạ Ánh Phi? Quả thật thích hợp đi theo bổn vương hồi vương phủ.”

Thấy hắn ôm Toàn Cơ xoay người đi về phía trước, Sở Linh Tê vội vàng kéo ống tay áo Mạnh Trường Dạ: “Chính là nàng, nàng chính là nữ tử, ban ngày Vương gia gặp được ở Ngự Hoa Viên.”

Lời nàng ta nói, trong lòng Mạnh Trường Dạ chấn động. Hắn nhớ khuôn mặt kia, chỉ nhớ nàng bịa đặt nói dối lại không chú ý các mặt khác. Giờ phút này, cũng bởi vì thân ảnh Tấn Huyền Vương che khuất thân mình nàng, nên hắn không có cách nào đi thăm dò. Đôi tay nắm chặt, cắn răng mở miệng: “Mật thám!”

Hai chữ này, thời điểm từ răng hắn gian nan phun ra, Sở Linh Tê đã ngửi được hương vị cừu hận.

Hắn nhất định là nhớ tới Tuân Vân Tâm hai năm trước.

Mắt cá chân đau đớn, giờ phút này nàng không hiểu lời nói của Tấn Huyền vương, thấy hành động của hắn rất kinh ngạc.

Bắt lấy hắn vạt áo tay không hề buông ra, nàng cắn môi: “Vương gia, nơi này là hậu cung.” Nàng cảnh cáo hắn, hậu cung, là hậu cung của Hoàng đế, không phải của hắn Tấn Huyền Vương.

Nam tử cười nhẹ, mí mắt rũ xuống nhìn nàng khuôn mặt mang chút tái nhợt, nhẹ giọng: “Với bổn vương, Hoàng thượng sẽ không bủn xỉn một cung nữ nho nhỏ.”

Hắn tin tưởng khắp nơi trong cung đều có cơ sở ngầm của Bạc Hề Hành, tại một khắc kia hắn hôn nàng, Hoàng đế liền nhìn chăm chú vào bọn họ. Hắn cũng tin tưởng gặp lại ở Ngự Hoa Viên, căn bản không phải là trùng hợp.

Hiện tại Toàn Cơ cự tuyệt, Tấn Huyền Vương xem như trò vặt lạt mềm buộc chặt.

Nếu Mạnh Trường Dạ đã nói bọn họ đã gặp qua ở ngoài cung. Như vậy hắn cần thiết phải mạo hiểm đến Tường Bình Cung thăm dò xem, nữ nhân này, đã biết hắn dùng Ngưng Hương tề tới làm gì hay không.

Nếu nàng thật sự biết, như vậy, liền không phải bị thương đơn giản như vậy……

Hai tay ôm nàng hơi siết chặt, hắn vẫn cúi đầu nhìn nàng như cũ, tươi cười dừng ở nàng đáy mắt, chính là nàng lại từ hắn trong mắt nhìn ra khoảng trống.

Nam tử của nhiều năm trước lúm đồng tiền như hoa, thật sự không còn nữa.

Không biết vì sao, trong lòng Toàn Cơ nổi lên một tia khổ sở. Tấn Huyền Vương như vậy, ít nhiều nàng vẫn góp chút “Công lao”?

Khi đó, Thất hoàng tử ở trong mắt nàng không được việc. Hiện giờ gặp lại, nàng cũng không thể không đối với hắn lau mắt mà nhìn. Tay nắm vạt áo hắn cuối cùng chậm rãi buông ra, đáy lòng than nhẹ một tiếng, nàng dời ánh mắt về phía khác.

Hạt mưa, trước sau từng giọt từng giọt rơi xuống, mưa không lớn lắm. Nàng nghe thấy, tiếng bước chân một nhẹ một nặng, trước sau đi theo phía sau bọn họ, cùng bọn họ luôn duy trì khoảng cách thích hợp.

Cung nữ Tường Bình Cung thấy Tấn Huyền Vương ôm Toàn Cơ đi vào, sắc mặt đều thay đổi, cuống quít chạy vào bẩm báo Ánh Phi.

Không chờ Tấn Huyền Vương ôm Toàn Cơ đi vào, liền nhìn thấy Mục Chước đỡ tay Ánh Phi ra tới, nàng ta thấy cảnh tượng hai người vậy, rõ ràng cũng là lắp bắp kinh hãi. Ánh Phi buông lỏng tay cung nữ ra, chầm chậm tiến lên, nhỏ giọng: “Vương gia đây là……”

Hắn lần đầu tiên thấy Ánh Phi, thời điểm nàng ta tới gần, trong không khí, thoang thoảng một mùi hoa quen thuộc. Khác biệt với mùi vị son phấn trên người hắn, hắn nhanh chóng đoán được.

Ngực thắt lại, không biết có phải bởi vì có hơi nước hay không, nữ tử trước mặt hắn có chút hư ảo. Chỉ có mùi hương kia, như vương vít quanh thân hắn, càng ngày càng nồng đậm.

Tấn Huyền Vương đột nhiên nhíu mi, nàng ta là ai? Trên người nàng ta sao lại có loại hương này?