Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 2: Xấu hổ mất mặt




Thanh âm vui sướng kia tiếng sau dường như cao hơn tiếng đầu.

Giờ phút này Tĩnh Nhi bất chấp người nọ đến tột cùng là ai, bản thân chỉ lo tránh né phi tiêu bay lại.

May là lúc ở Biên Tái nàng cố gắng khổ luyện, điểm này còn không phải chuyện khó đối với nàng. Đứng trên một cành cây, Tĩnh Nhi cắn răng: "Có bản lĩnh thì ra đây một đấu một với ta!" Nàng thật không ngờ tên kia lại ngàn dặm xa xôi từ Biên Tái đuổi tới kinh thành, chẳng qua nàng chỉ chỉnh hắn một lần thôi, sao nam nhân kia lại nhỏ mọn như vậy chứ?

Thanh âm kia vẫn nhẹ nhàng truyền tới: "Vậy xin tha, nhận sai với ta đi, bổn thiếu gia sẽ tạm tha cho ngươi!"

Tĩnh Nhi cau mày, xung quanh có quá nhiều tiếng bước chân, nàng thật sự không nghe ra tên Nhan Vũ kia đang trốn ở nơi nào. Chỉ cần nàng không rút kiếm, hắn có thể để nàng ngừng nghỉ như vậy, một khi chuôi kiếm đã lấy ra, vô số phi tiêu nhất định sẽ vọt tới. Thái dương Tĩnh Nhi đã chảy mồ hôi, nàng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được trên đường sẽ xuất hiện một vị khách không mời mà đến như vậy. Chỉ là hiện tại nàng không có thời gian ở đây chơi đùa với hắn, trong lòng nàng chỉ nghĩ tới đóa hoa tuyết liên ở Thiên Sơn kia.

Thò tay chạm vào chuôi kiếm trên người, trong không khí âm thanh phi tiêu càng thêm chói ta.

"A" một tiếng, người vốn đang đứng trên cây chợt té xuống.

"Thiếu gia, người rơi xuống rồi." Một người nhìn về thiếu niên bạch y đang đứng bên cạnh."

Thiếu niên kia vẫn không chớp mắt, yên lặng nhìn Tĩnh Nhi không nhúc nhích nằm trên mặt đất, hắn cười cười: "Tiểu tử thúi, đứng dậy đi. Ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi gạt sao?"

Phía trước vẫn không chút động tĩnh.

Hắn lại nói: "Nếu không đứng dậy, bổn thiếu gia sẽ gọi người cắm ngươi thành con nhím!"

Lời đe dọa tựa hồ không có tác dụng, người phía trước vẫn nằm yên bất động.

Sắc mặt thiếu niên rốt cuộc đã không còn bình tĩnh, người bên cạnh hắn đột nhiên đè thấp thanh âm: "Thiếu gia, hình như hắn bị thương rồi, ngài xem!" Thiếu niên theo ngón tay hắn nhìn qua, trên đùi Tĩnh Nhi, máu tươi đỏ thẳm theo đó chảy xuống.

"Uy!" Thiếu niên hoảng loạn đẩy cây cối trước mặt ra, nâng bước đi vào phía trước. Phi tiêu cắm vào tựa hồ không cạn, vết thương trên đùi, thoạt nhìn cho dù Tĩnh Nhi muốn trốn cũng trốn không được. Hắn bất giác ngồi xổm xuống, duỗi tay đẩy người nàng, "Tiểu tử thúi, không phải chết rồi chứ?"

Ai ngờ âm hắn vừa dứt, cánh tay đang bị chế trụ, một trận đau nhức ập tới, hắn còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã thấy người trước mặt xoay người nhảy lên, trường kiếm theo đó ra khỏi vỏ, thẳng tắp dừng trên cổ hắn. Thanh âm thanh thúy quen tai truyền tới: "Thủ hạ bại tướng Nhan Vũ này, ngươi còn dám chơi trò xiếc này với ta sao?"

"Ngươi, ngươi... Ngươi diễn kịch?" Đôi mắt Nhan Vũ căng lớn.

Tĩnh Nhi cười nhạo, ánh mắt đảo qua bốn phía, trầm giọng: "Người xung quanh đều nghe rõ cho ta, ngoan ngoãn đứng đây mà đợi, nếu các ngươi dám động thủ, ta sẽ khiến thiếu gia các ngươi đầu rơi xuống đất!"

"Thiếu gia!" Có người từ lùm cây xông ra, khẩn trương nhìn Tĩnh Nhi, "Ngươi đừng hòng làm bậy, nếu thiếu gia bị thương ngươi đảm đương không nổi đâu."

"Hả, nơi này còn có chuyện ta không đảm đương nổi sao? Toàn bộ tránh ra cho ta!" Cánh tay chế trụ Nhan Vũ khẽ dùng sức, hắn đã thảm khốc kêu lên, "Uy uy, tiểu tử thúi, ngươi nhẹ tay một chút!"

"Nhẹ tay thì ta không biết làm, nhưng nặng tay thì ta biết đó!"

"Đau, đau..."

Khóe môi Tĩnh Nhi cong lên một đường cung thật đẹp, con ngựa chỉ bị thương nhẹ, với tốc độ cực nhanh, Tĩnh Nhi đem người trong tay ném lên ngựa, sau đó thả người nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng rời đi.

"Thiếu gia, thiếu gia..."

Thanh âm phía sau cũng không thê thảm bằng tiếng kêu của Nhan Vũ lúc này. Tĩnh Nhi lạnh lùng cười, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nghẹn khuất của Nhan Vũ, mở miệng: "Không có bản lĩnh thì đừng ra đường làm xấu hổ, mất mặt!"