Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 34: 34: Anh Thật Vô Sỉ





Lời này vừa nghe chính là đến gây sự, ghét bỏ Tề Nhiễm Nhiễm là tuyến mười tám không có danh tiếng, không có tài lực.
Từ điều này có thể nhìn ra Ôn Dĩ Huyễn và Hà Mộng xem như là cùng một loại người, đều là kẻ nịnh hót chê nghèo thích giàu.

Chỉ có điều sao cô ta có thể khẳng định Tề Nhiễm Nhiễm diễn không ra được? Ngộ nhỡ Tề Nhiễm Nhiễm diễn ra được, không phải cô ta sẽ bị vả mặt sao?
Ôn Dĩ Huyễn tự nhận mình nói nhỏ, thật ra toàn bộ mọi người trong phòng hội nghị đều có thể nghe thấy.

Hiển nhiên Hạ Chiêu cũng nghe thấy, người trong lòng bị chế giễu, dĩ nhiên là anh khó chịu, trước tiên muốn đứng lên nói chuyện lại bị Tề Nhiễm Nhiễm kéo lấy, cô giương mắt ý bảo anh bình tĩnh đừng nóng nảy.
Bọn họ là người Tạ Thanh tiến cử, còn chưa bắt đầu casting đã gây chuyện, sẽ khiến Tạ Thanh mất mặt, hơn nữa cũng sẽ lộ vẻ rất mất giá.
Hạ Chiêu nhíu mày, tuy rằng đã áp chế lửa giận xuống nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Nếu đổi lại trước kia, có người dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt anh, vậy chỉ có kết cục bị phong sát (1) thôi.
(1) Trường hợp một minh tinh bị một cá nhân, cơ quan, tổ chức dùng quyền lực không cho phép xuất hiện trên các chương trình, phim ảnh, cắt đứt mọi hoạt động của minh tinh đó trong làng giải trí.
Giờ khắc này, quyết tâm kiếm tiền của Hạ Chiêu càng thêm kiên định.
Chỉ cần có tiền, có tài nguyên, bọn họ có thể dễ dàng giẫm những người không hiểu chuyện này dưới chân.
Không thể nổi cáu, vậy âm dương quái khí (2) cũng là thế mạnh của Hạ Chiêu, chỉ thấy anh cong khóe miệng, giọng điệu lạnh lùng nói: “Chân ngắn còn mặc váy dài, quần áo nổi tiếng cao quý nữa cũng không cứu vớt được những người 3m bẻ đôi tứ chi ngắn tũn.”
(2) Những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không tốt, đá xoáy, khiến người khác đoán không ra.
Lúc này phụ nữ mặc váy ở hiện trường chỉ có hai người, Ôn Dĩ Huyễn cùng trợ lý của cô ta, mà một thân hàng hiệu, cũng chỉ có một mình Ôn Dĩ Huyễn.

Cho nên sau khi nghe được câu nói mát của Hạ Chiêu, ánh mắt mấy người trong đoàn đội (3) của bọn họ tất nhiên là rơi trên người Ôn Dĩ Huyễn.
(3) Ekip của minh tinh, nhóm người đứng sau trợ giúp cho minh tinh, phụ trách lên kế hoạch tuyên truyền cho minh tinh và tác phẩm phim ảnh,...!Đoàn đội mạnh thậm chí có thể mang về tài nguyên cho minh tinh.
Nghe Hạ Chiêu nói như vậy, mọi người mới phát hiện, bộ quần áo Ôn Dĩ Huyễn mặc hôm nay đúng là chẳng ra làm sao.

Mặc dù toàn là hàng hiệu, nhưng lại thể hiện rõ ràng khuyết điểm trong tỉ lệ vóc dáng của cô ta.
3m bẻ đôi tứ chi ngắn tũn!
Đối với phụ nữ thích ăn diện mà nói, đây tuyệt đối là hình dung từ cực kỳ ác độc.
Bởi vì không phải là thông cáo chính thức, bộ quần áo hôm nay là Ôn Dĩ Huyễn tự mình phối đồ, bên trong áo khoác cao bồi là váy dài đến mắt cá chân, lại phối hợp với trang sức tạo mẫu phức tạp, chân đi đôi giày đế cao, nhìn tổng thể có chút kỳ lạ, tạo hình này của cô ta cũng không phải kiểu tiểu thư được nuông chiều đi, càng giống như thanh niên phản nghịch.
Tuổi Ôn Dĩ Huyễn vẫn không tính là lớn, bị mọi người dùng ánh mắt đánh giá nhìn nhìn, trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa chửi ầm lên với Hạ Chiêu.
Thế nhưng lúc đối phương nói lời này, cũng không điểm mặt gọi tên, bây giờ cô ta đi mắng Hạ Chiêu, khác gì thừa nhận người anh nói là mình.
Tức chết còn không thể mắng chửi người, sắc mặt Ôn Dĩ Huyễn cũng sắp nghẹn đến trắng xanh.
Bên này Tề Nhiễm Nhiễm buồn cười nhìn về phía Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu mắng xong trong lòng thoải mái hơn một chút, khuôn mặt cũng mang theo ý cười nhìn cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Vợ của anh, chỉ anh có thể bắt nạt.”
Tề Nhiễm Nhiễm trợn mắt, “Ai là vợ của anh, ai?!”

Hạ Chiêu đắc ý, “Em.”
Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Em cũng không cam lòng bị anh bắt nạt đâu.”
Hạ Chiêu lập tức thuận theo lời cô nói: “Chỉ cần không bắt nạt em, em có thể làm vợ anh rồi?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Lại bị anh dẫn vào tròng, người này thật sự quá gian trá!
Hai người đang thì thầm nói chuyện, đạo diễn Kha đã dẫn theo mấy người giữ vai trò quan trọng trong đoàn làm phim, Tạ Thanh cũng ở giữa bọn họ.

Sau khi tiến vào rõ ràng phát hiện không khí không đúng lắm, Tạ Thanh bèn nhìn qua phía bên Tề Nhiễm Nhiễm, Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, ý bảo anh không có chuyện gì.
Đạo diễn Kha không phải là người dây dưa lòng vòng, vừa vào trong đã gọi hai người diễn thử đến trước mặt, hỏi hai người trước đó đã xem qua kịch bản phát trước đó chưa, hai người tất nhiên nói đã xem rồi.
Đạo diễn Kha cũng không bảo bọn họ lập tức diễn thử, mà bảo bọn họ nói một chút lý giải của mình với nhân vật, “Trước tiên nói một chút về suy nghĩ của hai người, đối với nhân vật Tề Nhiễm Nhiễm này cảm thấy thế nào.”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng tiếp nhận sự thật cuộc sống bản thân đã từng trải qua cũng là một kịch bản, nhưng nghe người khác nhắc đến tên của mình, Tề Nhiễm Nhiễm vẫn có một cảm giác hư ảo kỳ lạ.
“Hai người ai nói trước?” Đạo diễn Kha nhìn hai người hỏi.

Thật ra nhìn từ vẻ ngoài, bản thân đạo diễn Kha nghiêng về Thẩm Vũ mà Tạ Thanh đề cử.

Bất kể là diện mạo, thân hình, tuổi tác, mọi mặt đều rất sát với thiết lập nhân vật Tề Nhiễm Nhiễm, hơn nữa nghe Tạ Thanh nói, kỹ năng diễn xuất của Thẩm Vũ cực kỳ tốt, ngay cả ảnh đế như Tạ Thanh cũng có thể bị cô ấy dẫn dắt cảm xúc.

Đạo diễn Kha rất tín nhiệm Tạ Thanh, biết anh xưa nay đều không bịa chuyện, anh nói tốt vậy chắc chắn là tốt rồi.
Mà Ôn Dĩ Huyễn này, trước đó cô cũng từng diễn phim của đạo diễn Kha.

Mặc dù chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng đạo diễn Kha cũng coi như là có ấn tượng sâu sắc với cô.
Không phải kỹ năng diễn xuất của cô không tốt, ngược lại, Ôn Dĩ Huyễn là người rất có thiên phú về mặt diễn xuất, rất nhiều khi, chỉ cần hơi hơi chỉ điểm, cô cũng có thể lĩnh ngộ được.

Chỉ là cô gái này có một điểm rất không tốt chính là thích giọng khách át giọng chủ, thích đoạt diễn.
Làm như vậy, không chỉ không lấy lòng được đạo diễn, ngược lại sẽ khiến đạo diễn không vui.

Ở trong mắt đạo diễn, ở vị trí nào thì nên diễn như thế, vậy mới là diễn viên đúng chuẩn.
Lúc này đạo diễn Kha có câu hỏi, hai người tất nhiên muốn trả lời.

Tề Nhiễm Nhiễm có ý muốn thể hiện, nhưng cũng muốn làm ra điệu bộ nhường nhịn, nhìn về phía Ôn Dĩ Huyễn, nói: “Cô nói trước không?”
Ôn Dĩ Huyễn vẻ mặt không vui, nâng cằm lên nói, “Cô trước.” Cô ta muốn xem xem Thẩm Vũ này có thể có năng lực thế nào, lại không biết ngượng ngùng mà đến cướp vai với cô ta.
Tề Nhiễm Nhiễm không để ý đến cô ta, nói với đạo diễn Kha, “Tề Nhiễm Nhiễm ở trong kịch bản tuy chỉ là vai phụ, đối với nam chính là yêu mà không có được, nhưng ở trong cuộc đời của chính bản thân cô ấy, cô ấy tuyệt đối là nữ chính độc nhất vô nhị.


Nói cô ấy là một cô tiểu thư được nuông chiều, không sai, nhưng thiết lập nhân vật của cô ấy cũng không chỉ là một tiểu thư được nuông chiều.

Cô ấy xinh đẹp, thông minh, độc lập, kỹ năng diễn xuất tốt, nhân duyên cũng tốt, sinh ra ở gia đình giàu có, từ nhỏ nhận được cưng chiều, cho nên cô ấy không biết được sự khó khăn của cuộc sống, có chút bánh bèo ngạo mạn cũng rất bình thường.

Nhưng tâm địa cô ấy không xấu, cho dù sau này tâm cơ tính kế nữ chính, nhưng cũng không hề đuổi cùng giết tận, cuối cùng cũng thành toàn cho nam nữ chính, cho nên tôi cảm thấy đơn thuần định nghĩa là một cô tiểu thư được nuông chiều, cũng không hoàn toàn chuẩn xác.”
Đạo diễn Kha gật đầu, lại hỏi: “Nếu như là cô diễn, cô sẽ chú trọng thể hiện những mặt nào?”
Tề Nhiễm Nhiễm cười: “Xinh đẹp, tự tin, thông minh.”
Tạ Thanh ở bên cạnh nghe thấy trực tiếp gật đầu.

Trước kia anh từng trò chuyện về nhân vật với Thẩm Vũ, bây giờ nghe cô lập luận, ngược lại có vẻ lý giải về nhân vật trước đó của anh có chút hạn hẹp.

Tạ Thanh cảm thấy rất vui mừng, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
Không giống sự vui mừng của Tạ Thanh, Hạ Chiêu lại mím môi nhịn cười, còn nhịn đến mức cực kỳ vất vả.

Ở góc nhìn của người khác, lời nói của Tề Nhiễm Nhiễm là phân tích rất chuẩn xác đối với nhân vật, nhưng ở trong mắt Hạ Chiêu, đây là Tề Nhiễm Nhiễm đang không biết xấu hổ mà tâng bốc bản thân, khoe khoang bản thân, cái gì mà xinh đẹp tự tin thông minh, khổ cho cô không biết ngượng mà nói ra.
Tề Nhiễm Nhiễm nói xong, lén liếc mắt nhìn về Hạ Chiêu cách đó không xa, dáng vẻ cái tên kia cúi đầu mím môi, vừa nhìn là biết đang nhịn cười, hừ, tốt nhất là có thể cười chết anh đi!
Đạo diễn Kha hài lòng gật đầu: “Không tệ.”
Sau đó, anh nhìn về phía Ôn Dĩ Huyễn muốn nghe cô trình bày.
Trong lòng Ôn Dĩ Huyễn rất xem thường với cách phân tích của Thẩm Vũ, cảm thấy Thẩm Vũ rất giả dối, có chút rất ra vẻ, thẳng thắn tự nhiên không tốt sao? Nhất định phải ăn nói ra vẻ nho nhã như vậy.
Vai phụ là cái gì, sự tồn tại của vai phụ chính là làm nền đó, làm nền cho sự tốt đẹp của nam nữ chính, thuận tiện thúc đẩy tính tiết câu chuyện, đây là sức mệnh của vai phụ.
Ôn Dĩ Huyễn tuổi không lớn, tham gia diễn xuất lại không ít, tự nhận đã nhìn thấu quy luật thiết lập nhân vật trong kịch bản, vì thế rất có tự tin mà nói: “Cũng không phức tạp như vậy, trên kịch bản đã viết thật sự rất kỹ càng tỉ mỉ.

Tề Nhiễm Nhiễm chính là một tiểu thư được nuông chiều nâng niu từ bé, cô ấy có tâm cơ, tính tính xấu, theo đuổi nam chính không được, chuyển qua đi làm khó nữ chính, thiết lập nhân vật như vậy, lại còn có người cảm thấy cô ấy tâm địa không xấu?”
Ôn Dĩ Huyễn nói xong, quay đầu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Biểu cảm của đạo diễn Kha nghiêm túc thêm một chút, hỏi cô ta: “Vậy nếu cô đến diễn Tề Nhiễm Nhiễm, cô sẽ chú trọng thể hiện những mặt nào của cô ấy?”
Ôn Dĩ Huyễn rất tự tin mỉm cười, nói: “Bánh bèo, nặng tâm cơ, không từ thủ đoạn.”
Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nghe xong rất muốn đá Ôn Dĩ Huyễn một cước, nghĩ thầm cô mới không từ thủ đoạn, cả nhà cô đều không từ thủ đoạn! Ai nói tâm cơ thì là người xấu? Ai quy định nữ phụ chính là người xấu? Logic rách gì không biết!
Đạo diễn nghe xong phân tích của Ôn Dĩ Huyễn, cũng gật đầu, cũng không nói gì thêm, sau đó chọn ra hai đoạn trong đó, muốn hai người bắt đầu diễn.

Phòng hội nghị rất rộng rãi, ngoại trừ bàn hội nghị bên trái, bên phải còn có một bộ sofa rất lớn, giữa sofa và bàn hội nghị có một khoảng trống, đạo diễn bảo bọn họ diễn ở đó.
Ôn Dĩ Huyễn cho rằng, vừa rồi ở phương diện phân tích nhân vật bị Thẩm Vũ chiếm tiên cơ, cho nên lần này phải biểu diễn, cô ta lại đứng ra trước tiên, hi vọng là người đầu ra sân, lấy kỹ năng diễn xuất của cô ta, nhất định có thể nghiền ép Thẩm Vũ tuyến mười tám này, chút tự tin này cô ta vẫn có.

Đương nhiên Tề Nhiễm Nhiễm sẽ không tranh với cô ta, cô ta muốn diễn đầu thì diễn đầu là được.
Trước khi diễn, những người không liên quan ở hiện trường đều được mời ra ngoài, Hạ Chiêu cũng không thể ngoại lệ.

Tề Nhiễm Nhiễm là người biểu diễn thứ hai, cho nên cũng muốn trước tiên ra ngoài đợi, lúc đang đi ra ngoài, Hạ Chiêu theo tới, đưa tay nắm lấy tay cô, sau đó đan tay cùng cô, mặc dù ngoài miệng không nói gì hết nhưng dùng ngôn ngữ thân thể bày tỏ sự ủng hộ của anh.

Thật ra Tề Nhiễm Nhiễm cũng không phải rất căng thẳng, cô rất có lòng tin đối với kỹ năng diễn xuất của mình, càng đừng nói đến nhân vật diễn lại là chính mình, diễn nhân vật có nét tương đồng với bản thân càng đơn giản.

Nhưng vào khoảnh khắc bàn tay Hạ Chiêu nắm chặt lấy tay cô, trái tim có hơi xao động của cô đột nhiên an tĩnh lại, trở nên bình lặng an nhàn.

Bởi vì cô đột nhiên hiểu rõ, bản thân không phải đang đơn độc chiến đấu, cô có đồng bọn, mặc dù đồng bọn của cô rất ngứa miệng, nhưng sẽ ủng hộ cô vô điều kiện, sẽ còn luôn thích cô.
Nghĩ như vậy, Tề Nhiễm Nhiễm càng thêm tràn ngập tự tin.
Đi ra khỏi phòng hội nghị, Hạ Chiêu cũng không buông tay Tề Nhiễm Nhiễm ra, mà cô cũng không vùng vẫy rút tay ra, hai người dựa vào tường, cứ như vậy nắm chặt lấy tay của nhau.
Nhịp tim có chút nhanh.
Ước chừng khoảng 15 phút sau, Ôn Dĩ Huyễn đẩy cửa phòng hội nghị ra, trên mặt treo nụ cười đắc ý, tựa như lần diễn thử này đã mười phần chắc chín.
Người đại diện vội vàng tiến lên hỏi cô ta: “Thế nào rồi? Qua không?”
Vẻ mặt Ôn Dĩ Huyễn thoải mái, cười nói: “Chẳng qua chỉ là một vai phụ, nhìn chị căng thẳng chưa kìa, chẳng lẽ chị còn chưa tin tưởng kỹ năng diễn xuất của em? Đạo diễn nói chờ một lát sẽ công bố kết quả, nhưng em nhìn dáng vẻ của anh ấy, hẳn là rất hài lòng.”
Người đại diện thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay vỗ vỗ vai cô ta, vui mừng nói: “Không tồi không tồi, em đừng xem đây chỉ là vai phụ, nhưng bộ phim này có Tạ ảnh đế cùng tham gia đóng, sau khi lên sóng chắc chắn sẽ bạo (4).”
(4) Trở nên nổi tiếng, gặt hái được nhiều thành công.
“Biết rồi biết rồi, không phải em đã rất nỗ lực sao!” Ôn Dĩ Huyễn nói xong, bỗng nhiên nhìn Tề Nhiễm Nhiễm bên kia, cười nhạo nói: “Đáng tiếc, có người cho dù lấy được cơ hội casting, vậy thì thế nào? Không phải vẫn là lót đường cho người ta thôi sao, buồn cười.”
Hạ Chiêu nhíu mày, đứng dậy lạnh lùng nhìn về phía Ôn Dĩ Huyễn, nếu như không phải trường hợp không bình thường, có lẽ anh sẽ tặng một cái tát qua.
Vừa vặn lúc này, Tạ Thanh đẩy cửa phòng hội nghị ra, nói về hướng bọn họ: “Thẩm Vũ, cô vào đây, Mộc Phong nữa cậu cũng vào đi.”
Hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đều ngẩn người một lúc, tay trong tay đi qua.
Tạ Thanh đứng ở cửa, nhìn hai tay bọn họ nắm chặt nhau, trong mắt hiện lên ý cười trêu chọc, lúc này hai người mới ý thức được vẫn đang nắm tay nhau.

Tề Nhiễm Nhiễm có chút ngượng ngùng muốn buông ra, nhưng lại bị Hạ Chiêu nắm chặt lấy, có điều chờ vào trong phòng hội nghị, anh vẫn thuận tay buông ra.
Thấy hai người tiến vào, lúc này đạo diễn Kha mới mỉm cười nói với những người giữ vai trò quan trọng khác: “Thẩm Vũ thì ban nãy mọi người đã biết rồi, cũng không cần giới thiệu lại nữa, tôi giới thiệu một chút về Hạ Mộc Phong, lần trước nhìn thấy cậu ấy, tôi đã cảm thấy cậu ấy cực kỳ thích hợp diễn nhân vật Hạ Chiêu.”
Mấy người thảo luận một chút, cảm thấy bề ngoài Hạ Chiêu quả thực rất thích hợp diễn vai tổng tài bá đạo, phó đạo diễn có chút khó khăn nói: “Nhưng nhân vật tổng tài bá đạo này đã chọn được người phù hợp rồi.”
Đạo diễn Kha gật đầu, “Đúng là chọn được người rồi, nhưng cuối cùng có thể dùng hay không, còn chưa chắc chắn được, dẫu sao chúng ta cũng phải có một người dự bị.”
Lại có người hỏi Hạ Chiêu, “Anh Hạ có sẵn lòng chờ không? Có xung đột với công việc nào không?”
Hạ Chiêu mỉm cười: “Tôi không thành vấn đề, gần đây cũng không sắp xếp công việc.” Anh chuẩn bị chuyển hình, mới bảo Lê Hà không nhận công việc cho anh, có điều nếu như kịch bản là chính mình, anh vẫn rất vui vẻ diễn một lần.
Biên kịch nghĩ một lát, nói: “Nếu không thì hai người diễn trực tiếp ở đây một đoạn đi, vừa vặn cùng nhau thể hiện.”
Đạo diễn Kha cười nói: “Không tồi không tồi, bây giờ hai người diễn một đoạn đi, một người diễn Tề Nhiễm Nhiễm, một người diễn Hạ Chiêu, đến diễn một đoạn tương đối có xích mích.”
Tề Nhiễm Nhiễm: “...”
Hạ Chiêu: “...”
Còn cần diễn sao? Đó chính là bản thân bọn họ.
Ngẫm nghĩ, Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Vậy diễn đoạn dạ tiệc từ thiện đi, lúc đó hẳn là thời điểm hiểu lầm sâu nhất của hai người.”
Biên kịch hài lòng mỉm cười, nói: “Xem ra hai người thật sự hiểu rõ kịch bản.”
Lúc đó, Hạ Chiêu vừa mới sai người truyền lời đến Tề Nhiễm Nhiễm, ý định ban đầu là muốn mời cô ăn cơm, muốn làm quen với cô, nhưng có thể là thái độ thể hiện của anh có vấn đề, người truyền lời hiểu nhầm ý Hạ Chiêu, sau khi tìm đến Tề Nhiễm Nhiễm lại ám chỉ với Tề Nhiễm Nhiễm, Hạ Chiêu muốn quy tắc ngầm với cô, Tề Nhiễm Nhiễm là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được chuyện này, nổi cáu tại chỗ, cảm thấy Hạ Chiêu đang vũ nhục cô.

Không lâu sau đó, hai người gặp nhau ở dạ tiệc từ thiện.

Dĩ nhiên Tề Nhiễm Nhiễm không cho Hạ Chiêu sắc mặt tốt, thậm chí còn coi anh trở thành kẻ thù.
Vốn là mấy người bạn bè ngồi trên ghế sofa nói chuyện, Tề Nhiễm Nhiễm có nhân khí mạnh nhất, giá trị bản thân cao nhất, cho dù ngồi một chỗ nói chuyện, cô cũng vững vàng ở vị trí trung tâm, dáng vẻ cao quý xinh đẹp lạnh lùng, tự nhiên phóng khoáng.
Vốn dĩ mọi người đang cười cười nói nói rất vui vẻ, kết quả tổng tài bá đạo Hạ Chiêu không biết điều lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Chẳng qua là ngoại trừ Tề Nhiễm Nhiễm, người người khác vẫn nhao nhao chào hỏi anh.
Thật ra Hạ Chiêu cố ý, cố ý xuất hiện trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm.

Anh biết hiểu lầm lúc trước, có lòng muốn tìm cô giải thích, nhưng khổ nỗi không tìm được cơ hội thích hợp, có điều anh nghe nói gần đây Tề Nhiễm Nhiễm vẫn luôn dốc hết toàn lực bôi đen anh, Hạ Chiêu ít nhiều cũng sẽ cảm thấy tức giận.
“Hóa ra Tề ảnh hậu cũng ở đây, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Hạ Chiêu nghiêm chỉnh cầm ly rượu, cười nâng ly về phía cô.
Tề Nhiễm Nhiễm hừ lạnh, cô cũng sắp bị tên đàn ông này làm cho buồn bôn đến hỏng rồi, tất nhiên không giả bộ cười nổi, mở miệng cũng là lời châm chọc mỉa mai, “Thật hiếm có, Hạ tổng vậy mà có thể đến tham dự tiệc từ thiện, tôi còn tưởng rằng Hạ tổng chỉ biết tham gia mấy cái party du thuyền.”
Mọi người: …
Chủ đề gần đây chính là party du thuyền đồi trụy, giới giải trí rất nhiều người cũng tham dự, bây giờ tất cả đều nghe nói về du thuyền đã biến sắc rồi, không ngờ Tề Nhiễm Nhiễm lại dám nói công khai như vậy.
Quả nhiên sắc mặt Hạ Chiêu thay đổi, ngay sau đó lại cười nói: “Sao Tề ảnh hậu biết tôi có tham gia những party du thuyền đó, chẳng lẽ cô vẫn rất luôn quan tâm tôi?”
Tề Nhiễm Nhiễm hừ lạnh: “Ai quan tâm anh, ít dán vàng lên mặt đi!”
Mắt thấy sắp ầm ĩ lên rồi, mọi người bên cạnh nhao nhao giảng hòa.
Hạ Chiêu không để ý đến lời khuyên giải của những người khác, khóe môi nhếch lên cười lạnh, đi đến sau lưng Tề Nhiễm Nhiễm, hai tay chống trên lưng ghế sofa, cúi đầu ở khoảng cách gần nhìn cô, sau đó hạ giọng nói với cô: “Cô đắc tội tôi như thế, không sợ tôi phong sát cô sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm giương mắt nhìn anh, rất khinh thường nói: “Anh có bản lĩnh này à?”
Hạ Chiêu nhướng mày, nói: “Gần đây cô đang thảo luận một kịch bản phải không, xem ra là thích rồi, cô biết kịch bản này là ai đầu tư không?”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Hạ Chiêu cười nói: “Không sai, là tôi đầu tư, chỉ cần một câu nói của tôi, cô đừng nghĩ đến chuyện có được nhân vật này.”
Tề Nhiễm Nhiễm sững sờ hai giây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật vô sỉ!”

Diễn xong cảnh này, người ở hiện trường đều im lặng, hai người này, bất kể là biểu cảm hay giọng điệu nói chuyện, còn có ngôn ngữ cơ thể, đều cực kỳ tự nhiên đúng chỗ, giống như bọn họ thật sự ở trong tình cảnh đó, thanh lâm kỳ cảnh (5) vậy.
(5) Ý chỉ tự mình đối mặt với hoàn cảnh nào đó, cũng tự mình trải nghiệm tình cảnh đó.
Sau khi yên tĩnh, đạo diễn Kha dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, anh hắng giọng, hỏi những người khác: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
Biên tập nói: “Giống y đúc trong tưởng tượng của tôi, nếu như thêm bối cảnh và phục trang, chắc chắn sẽ cực kỳ hoàn mỹ.”
Phó đạo diễn cũng gật đầu, “Thật sự không tồi, rất không tồi.”
Tạ Thanh có chút đắc ý nói với đạo diễn Kha: “Em nói không sai chứ, Thẩm Vũ diễn cực kỳ có sức cuốn hút, còn kỹ năng diễn xuất của Mộc Phong cũng khiến em rất kinh ngạc, vừa nhìn đã thấy rất có phong phạm của tổng tài bá đạo.”
Đạo diễn Kha rất tán thành, vỗ tay đứng lên, đưa ra quyết định: “Được rồi, như vậy đã xác định, nhân vật Tề Nhiễm Nhiễm này sẽ do Thẩm Vũ diễn, mà nhân vật Hạ Chiêu này, chờ xem tình hình trước khi quay phim thế nào, diễn viên bên kia thật sự không được sẽ để cho Hạ Mộc Phong diễn.”
Mọi người tất nhiên không có ý kiến gì.
Sau khi quyết định nhân vật xong, sẽ do phó đạo diễn ra ngoài nói kết quả, lúc phó đạo diễn đi ra ngoài, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cũng đi theo ra ngoài.
Họ nghe được phó đạo diễn nói với Ôn Dĩ Huyễn: “Cô Ôn, rất xin lỗi, mọi người nhất trí quyết định giao cho Thẩm Vũ đảm nhiệm vai Tề Nhiễm Nhiễm.”
Lời này vừa nói ra, Ôn Dĩ Huyễn vẫn còn đang nắm chắc thắng lợi trong lòng nháy mắt ngây ngốc, kết quả này sao lại hoàn toàn không giống như tưởng tượng của cô ta??
Không chờ Ôn Dĩ Huyễn nói gì đó, đã nghe thấy Hạ Chiêu dùng âm thanh tự mình cho là rất nhỏ, thật ra toàn bộ mọi người đều có thể nghe thấy, nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Đáng tiếc, có người cho dù lấy được cơ hội casting, vậy thì thế nào? Không phải vẫn là lót đường cho người ta thôi sao, buồn cười.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Ôn Dĩ Huyễn: …