Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 46: Thế hoà




Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Khâu trưởng lão kêu rên một tiếng, thân mình bay ngược ra ba trượng, Vương Thành, Bảo Đại vội vàng phi thân tiếp được ông ta, chỉ thấy hai tay ông ta đã bị bẻ gãy, mặt không có chút máu ngất xỉu đi.

Trận đầu, thua.

Ngũ Nhạc kiếm phái bên kia phát ra tiếng hoan hô, thanh âm thanh thúy của các ni cô rất rõ ràng. Thập trưởng lão tụ lại phía trước thương nghị, trước khi tỷ thí lại, Ngũ Nhạc kiếm phái lại đưa ra hai điều kiện, nói là không làm bị thương tánh mạng, còn có, một người chỉ có thể đấu một lần. Ta biết bọn họ sợ Đông Phương thắng liên tiếp ba trận, trong lòng không khỏi cười nhạo.

Ngũ Nhạc kiếm phái cũng nói thầm, còn chưa tuyển ra người quyết đấu lần thứ hai. Ta quay đầu liếc Đông Phương một cái, đã thua một hồi, y tuyệt không sốt ruột, du du nhàn nhàn mà bưng lên ly trà nóng trên bàn thổi thổi lá trà, thanh thản nhấp một hơi, sau đó cúi đầu lật một trang sách.

Ta xem xét y, vừa khéo nhìn đến truyện thứ hai mươi tám, truyện tên là Bạch nương tử vĩnh trấn tháp Lôi Phong… câu chuyện này ta từng nghe người thuyết thư quán trà kể, Hứa Tuyên yêu mỹ mạo của Bạch nương tử và kết làm vợ chồng với nàng, cuối cùng lại vì nàng là yêu mà hoảng sợ vạn phần, cùng Pháp Hải thu áp thê tử kết tóc với chính mình, ta thật chán ghét truyện này, nghe đến đoạn hắn cầu Pháp Hải cứu độ hắn thoát ly khổ hải liền không muốn nghe nữa, ném tiền đồng chạy lấy người.

Mà lúc này Đông Phương đã đọc đến cuối truyện, ta không khỏi tò mò áp qua nhìn kết cục. Bạch nương tử bị nhốt trong tháp Lôi Phong, Hứa Tuyên quy y làm tăng, tu hành cả đời dưới tháp Lôi Phong, cả đời thanh đăng cổ phật, ít lời trầm mặc, cuối cùng theo tạo hóa mà đi, trước khi chết lưu lại tám câu thơ, trong thơ có một câu ta nhìn mà tâm nảy lên mãnh liệt: “Hóa hóa luân hồi trọng hóa hóa, sinh sôi chuyển biến tái sinh sinh…”

Hứa Tuyên có giống ta chết rồi sống lại không? Trở lại lúc hắn và Bạch nương tử mới gặp nhau, bên trường đê Tây hồ, trong mưa bụi, nữ tử mặc một thân bạch cầm cây dù đứng trong cơn mưa nhỏ, cách một thế hệ nhìn lại, ý cười chưa giảm.

Cách vô số năm tháng cô tịch, rốt cục gặp lại, không biết hắn có giống ta, hối hận đến đỏ hốc mắt.

Ta bỗng nhiên hiểu, ta rất chán ghét Hứa Tuyên kia chính là chán ghét chính mình từ đáy lòng.

Đầu quả tim đau đớn, nâng mắt nhìn Đông Phương, không khỏi nắm lấy tay y.

Đông Phương quay đầu xem ta, thấy thần sắc của ta khác thường, cho rằng ta lo lắng chuyện tỷ thí nên vỗ nhẹ mu bàn tay của ta: “Không cần sầu lo.”

Trái tim của ta bị hắn kéo lại, còn thật có chút lo lắng.

Tả Lãnh Thiện quả thực chính là tâm Tư Mã chiêu, gã muốn chơi trò ‘Điền kỵ đua ngựa’ với chúng ta —— gã biết trừ Đông Phương, trong thần giáo không ai là địch thủ của gã, mà một khi gã lên tỷ thí, thần giáo chúng ta tất nhiên không chịu thua một hồi nữa, Đông Phương đương nhiên không thể sống chết mặc bây, dẫn Đông Phương đi ra, mặc dù là gã thua thì vẫn còn một trận, bọn họ còn có cao thủ để lựa chọn, mà trong giáo chúng ta trừ Đông Phương, võ công cao nhất là Quang Minh hữu sử Hướng Vấn Thiên, Đường chủ Thanh Long đường Cổ Bố, Bạch Hổ đường đường chủ Thượng Quan Vân, Phong Lôi đường Đường chủ Đồng Bách Hùng, tất cả đều đã mất rồi.

Thập trưởng lão tuy rằng tư lịch nhiều nhưng không phải ai cũng võ nghệ cao cường, rất nhiều người trong bọn họ là hậu nhân hoặc đệ tử thân truyền của mười vị trưởng lão công thượng Hoa Sơn tám mươi năm trước lưu lại, lão ni cô phái Hằng Sơn bọn họ còn đánh không lại, không nói đến Thiên Môn đạo nhân phái Thái Sơn, Phương Chứng đại sư Thiếu Lâm tự, Đại tiên sinh phái Hành Sơn, mà giáo chúng ta lại dường như tìm không ra ai có thể đấu với mấy người bọn họ.

Nghĩ vậy, ta liếc lên trên nóc thuyền, Diệp Khai là một nhân vật, nhưng hắn nguyện ý bán mạng vì thần giáo sao?

Mới vừa hỏi Mộc Thống lĩnh, sau đại hội võ lâm ở Hành Sơn, Diệp Khai liền đi theo bọn họ về Hắc Mộc Nhai, Mộc Thống lĩnh nhớ kỹ hắn đã từng cứu Đông Phương, lại rất hợp duyên với tiểu thí hài nên không đuổi hắn. Mộc Thống lĩnh còn nói, Mạnh Tinh Hồn nói với hắn Diệp Khai này có lẽ đến từ một chỗ với nó, nhưng không nói rõ chỗ nào, tóm lại rất bừa bãi không ai có thể nghe hiểu được, chỉ biết là, bọn họ có lẽ không có cách nào trở về.

Hoặc có lẽ không có chỗ đi, lại tìm được “Đồng hương”, Diệp Khai mới ở lại.

Ta nhìn hắn kê cánh tay ngóng nhìn bầu trời đêm thật lâu, vẻ mặt kia quả thật có chút giống tiểu hài tử, đến tột cùng bọn họ từ đâu đến? Chẳng lẽ bọn họ không phải người Trung Nguyên? Nhưng bọn họ lại giống người Trung Nguyên a.

Đột nhiên trống trận lại vang lên, ta lấy lại tinh thần thấy đối diện có một người bước ra khỏi hàng, người này có khuôn mặt gầy, mày ưng, râu cá trê, đi uy vũ sinh phong. Đỉnh đầu đội cái mũ bụi, áo khoác dài màu xám, ngọc bội đeo bên thắt lưng, một thân ăn diện xa hoa đúng là chưởng môn phái Tung Sơn Tả Lãnh Thiện.

Thập trưởng lão vội vàng tiến lên bẩm báo: “Giáo chủ…”

Đông Phương đặt sách xuống.

Ta đứng dậy chỉnh lý quần áo cho y, bẻ bẻ cổ áo, ta nhìn ánh mắt của y: “Phải cẩn thận.”

Trên mặt y không có biểu cảm dư thừa, chỉ hơi hơi gật đầu.

Ta biết thật ra y không để Tả Lãnh Thiện vào mắt, nhưng trong thần giáo không có người nào khác có thể thay y lên sân khấu, ta áp qua hôn hôn khóe miệng của y: “Đừng bị thương, giặc cùng đường đừng truy.”

Thập trưởng lão thấy không nhiều bằng Mộc Thống lĩnh, tuổi lại lớn, chợt vừa thấy mỗi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Rốt cuộc nhiều người nhìn như vậy, lỗ tai Đông Phương ửng đỏ, vẻ mặt lại kiêu căng dương cằm, lạnh lùng vung tay áo: “Dương Liên Đình, ngươi đây là buồn lo vô cớ, bổn tọa cần ngươi quan tâm sao?”

Ta cười nhìn y đi xa, trong lòng nói, rõ ràng trong lòng thực hưởng thụ, còn giả vờ!

Đông Phương vừa đi, Mộc Thống lĩnh liền lập tức hộ vệ ở bên cạnh ta, tiểu hài tử đi xuống khỏi người hắn, cũng chui vào giường. Ta cầm một khối điểm tâm cho nó, nó dùng hai tay ôm lấy cắn một ngụm, sau đó lại đứng lên, nhón chân, duỗi dài cánh tay đưa đến bên miệng Mộc Thống lĩnh: “Mộc thúc, ăn.”

Mộc Thống lĩnh nghiêm mặt, hơi hơi liếc xuống nhìn nó.

Tiểu hài tử lại đưa đưa về phía trước, mắt to vụt sáng vụt sáng: “Mộc thúc, ngươi cũng ăn.”

Mộc Thống lĩnh nhìn ánh mắt của tiểu hài tử do dự một chút, sau đó nghiêm túc cúi đầu ngậm điểm tâm, nhanh chóng nuốt xuống, lập tức lại thẳng thắt lưng, mắt xem tám phương, tay đặt lên chuôi đao bên hông, cảnh giác chú ý bốn phía.

Tiểu hài tử cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, nhỏ giọng uất ức: “Ta chỉ tính cho Mộc thúc một miếng nhỏ…”

Mộc Thống lĩnh cứng đờ.

Ta cười ha ha ra tiếng, nhét đĩa điểm tâm vào trong lòng nó, xoa xoa đầu nó.

Mà bên kia, Đông Phương đã dừng cách Tả Lãnh Thiện một trượng.

Tả Lãnh Thiện xa xa liền thấy Đông Phương bay vút trên mặt nước mà đến, trường kiếm rũ xuống sau đó lại giơ hai tay cầm kiếm lên đỉnh đầu, hơi hơi cong cong thắt lưng. Đây là kiếm pháp chính tông phái Tung Sơn, gọi “Vạn nhạc hướng tông”, đây là động tác chào tôn kính lúc phái Tung Sơn đối đầu với cao thủ, ý là thỉnh quân chỉ giáo. Gã trịnh trọng thật là chuyện lạ.

Tỷ thí bắt đầu, Tả Lãnh Thiện tiên phát chế nhân, lúc này trường kiếm vung lên, đâm thẳng về phía Đông Phương, lúc cách Đông Phương còn nửa mét, gã hạ thấp thân hình, một thanh trường kiếm bị gã đánh trái đánh phải uốn lượn như rắn, Đông Phương thản nhiên đứng ở chỗ cũ không động, hai tay đều rủ bên người bị ống tay áo che lấp, hai bên tay áo rộng không gió tự động bay.

Tả Lãnh Thiện dùng chiêu này tên là “Thái sơn mười tám bàn”, năm bước chuyển một, mười bước một hồi, kiếm pháp quỷ dị hay thay đổi, ngay sau đó, lúc tới gần Đông Phương gã lại đột nhiên xuất ra một chiêu “Thiên ngoại ngọc long”, trường kiếm từ trái sang phải vội vàng lột bỏ, cả người giống như liệp ưng vồ mồi, khí thế bức nhân đánh về mệnh môn của Đông Phương.

Đông Phương động.

Ta chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh y rung lên từng hồi, nháy mắt liền biến mất ở trước mặt, thị lực của Tả Lãnh Thiện đương nhiên không chỉ có thế, dường như là trong khoảnh khắc gã liền rút kiếm chuyển thân mình, Đông Phương chính là muốn gã xoay người!

Chỉ thấy hồng ảnh bỗng nhiên thoáng hiện phía sau Tả Lãnh Thiện, Đông Phương đột nhiên đưa tay, liên tiếp chém ra năm kim châm, mỗi một châm đều đánh vào một huyệt đạo trên người Tả Lãnh Thiện, Tả Lãnh Thiện quát một tiếng, trong giây lát mau lui bảy bước, nhanh chóng vận khí, cả người lộ ra chân khí hàn băng, nháy mắt đông năm ngân châm thành băng, lạch cạnh rơi xuống mặt đất.

Tả Lãnh Thiện nhân cơ hội này, một tay rút kiếm vẽ ra một nửa vòng tròn, kiếm khí đến chỗ nào cũng gợi lên cát bay đá chạy, một tay chưởng, hung hăng đánh về phía Đông Phương, đương nhiên đây cũng là võ công “Đại tung dương chưởng” phái Tung Sơn lấy làm kiêu ngạo.

Đáng tiếc chưởng pháp có tinh diệu đi nữa cũng không bằng bộ pháp của Đông Phương, dường như là nhìn hoa mắt, Đông Phương lại xoát xoát bắn ra hai châm, Tả Lãnh Thiện đành phải thu chưởng đón đỡ, Đông Phương làm sao có thể để cho gã có cơ hội thở dốc, châm thêu hoa trên đầu ngón tay dường như dệt thành cơn mưa, trán Tả Lãnh Thiện toát mồ hôi, đã mệt mỏi ứng đối.

Ta nhìn ngân châm đông thành băng rơi đầy đất, một căn cắm trên mặt đất còn đang tỏa hơi lánh nhè nhẹ. Ta nghĩ gã đã từng lấy nội công lợi hại này khắc chế hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành thắng hiểm, từ nay về sau, trong lòng Nhậm Ngã Hành vẫn luôn vướng mắc, bắt đầu cả ngày cả đêm luyện công, chuyển tất cả mọi chuyện trong giáo cho Đông Phương xử lý, cũng bởi vậy mà tẩu hỏa nhập ma, cho Đông Phương một cơ hội xoay người. Ngày nay tận mắt nhìn thấy, rốt cục ta có thể hiểu được cơn tức giận nuốt không trôi trong lòng Nhậm Ngã Hành.

Nội công này xác thực lợi hại.

Nhưng nội công có lợi hại cũng không phải là vạn năng, có thể khắc chế Nhậm Ngã Hành, lại không có hiệu quả gì với Đông Phương. Không nói đến Đông Phương luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 chính là công phu cực âm hàn, dù về nội công Tả Lãnh Thiện cao một bậc thì như thế nào? võ công trong thiên hạ đa dạng nhiều kiểu, từ khi Đông Phương uống thuốc do Dược tiên sinh kê tới nay, phản phệ thường xuyên không phát tác, võ công cũng bổ ích phi phàm, kiếp trước cuối năm nay y mới luyện thành một tầng cuối cùng của《 Quỳ Hoa bảo điển 》, hiện giờ nhìn công phu làm người ta hoa cả mắt của y, nói vậy trên đường chạy về Hắc Mộc Nhai y đã đại thành thần công.

Ngày nay Đông Phương cùng Tả Lãnh Thiện đối đầu làm ta nghĩ tới trận chiến cuối cùng của y kiếp trước, khi đó đám người Nhậm Ngã Hành vây công cũng không ai có thể chạm tới góc áo của y, võ công của Tả Lãnh Thiện cùng Nhậm Ngã Hành tương xứng, kết cục cũng giống nhau.

Hai người đánh đến kịch liệt, song phương văng ra nội lực hùng hồn, mặt đất đều vỡ ra từng cái hố, người chung quanh không khỏi sôi nổi tản ra, không biết qua bao lâu, Tả Lãnh Thiện kiệt lực, chân bỗng nhiên lảo đảo một chút, Đông Phương đương nhiên sẽ không bỏ qua sơ hở này, tay vừa nhấc lên, nháy mắt chém ra mười châm, Tả Lãnh Thiện ngăn lại nhưng đã kinh chậm, Đông Phương thành thạo lắc mình xuất hiện sau lưng gã, châm thêu hoa hung hăng đâm vào xương sống của gã.

“A ——” Tả Lãnh Thiện kêu thảm một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất.

Kết quả này bên trong dự kiến, bởi vậy trên mặt Tả Lãnh Thiện không có bao nhiêu không cam, bị hai tên đệ đỡ lấy, bình tĩnh chắp tay. Ngay cả cái liếc mắt Đông Phương cũng khinh thường cho gã, ngẩng đầu, xoay người bước đi.

Ta sớm đứng ở đầu thuyền nghênh đón y, y vừa bay qua ta liền ôm lấy người, in lên trán y một nụ hôn, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không?”

Tuy rằng tầm mắt ta chưa từng rời khỏi y, nhưng khoảng cách quá xa, thân pháp y lại quá nhanh, trong lòng vẫn có chút không yên.

Đông Phương lại tuyệt không vui vì ta quan tâm, hừ một tiếng: “Chỉ bằng gã, luyện nữa mười năm cũng không động được ta.”

Trong lòng ta nhịn không được cười, trên mặt lại cố ý thở dài, cười khổ nói: “Giáo chủ có khả năng như vậy, tiểu nhân làm thế nào mới tốt đây? Tiểu nhân ở bên cạnh giáo chủ chỉ cảm thấy xấu hổ, không xứng với giáo chủ, trong lòng xác thực khó chịu.”

Lời này mặc dù là vui đùa, nhưng nửa thật nửa giả, có khi trong lòng cũng sẽ toát ra suy nghĩ như vậy. Nếu không phải ta, có lẽ y có thể tìm được người càng tốt làm bạn đi? Người kia võ nghệ cao cường, có thể nâng cốc luận kiếm với y, cùng y ngăn địch, sẽ không gây thêm phiền toái cho y.

Nếu gặp phải trường hợp như giờ này ngày này, còn có thể cùng y sóng vai đứng chung một chỗ chứ không phải như ta tránh ở trên thuyền, bị người bảo hộ, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn.

Thứ ta có thể cho y quá ít, trong lòng không phải không uể oải.

Võ công cũng đang luyện, dĩ vãng làm tạp dịch, ban ngày phải làm việc không thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể sờ soạng trong đêm khuya, hoặc là một người trộm luyện đao trong rừng trúc. Sau này đi theo Đông Phương ra ngoài, mỗi ngày đều không nhàn hạ, ngẫu nhiên Đông Phương thấy sẽ chỉ điểm ta vài câu, kiếp trước Đông Phương dạy ta ta vẫn còn nhớ rõ, nhưng luyện võ có vẻ không phải thiên phú của ta, luyện như thế nào cũng uổng phí công phu. Đến cuối cùng ngay cả Đông Phương cũng nhìn không được, nhẫn thật lâu vẫn nói: “Dương Liên Đình, ngươi không thích hợp học võ.”

Trên mặt ta bối rối đến nóng cháy, một câu cũng nói không nên lời.

Đông Phương còn nói: “Không sao, ta đáp ứng sẽ bảo vệ ngươi, không võ công cũng không sao.”

Tuy nói như thế, nhưng ăn cơm mềm vẫn làm tâm ta hoảng.

Lúc này, Đông Phương nghe thấy được lời của ta, ở trong ngực ta nhíu nhíu mày, ta ôm y đi trở về trong thuyền, ghé vào lỗ tai y hôn hôn, nói: “Đông Phương, cái gì ta cũng sẽ không, rất là vô dụng, ngươi đừng chê ta.”

Nói ra lời này bản thân mình cũng sửng sốt một chút, thì ra không chỉ có Đông Phương bất an, trong lòng ta cũng vậy.

Tất cả đều bất đồng, ta cũng sợ.

Đông Phương nhăn mày càng chặt, ta nhẹ nhàng đặt y lên giường. Đông Phương vừa vào, tiểu hài tử đã bị Mộc Thống lĩnh rất tự giác ôm đi ra ngoài, còn đặc biệt thông minh buông vải mành trên cửa khoang thuyền xuống.

Chỉ còn lại có hai người chúng ta, ta nhìn ánh mắt Đông Phương, chỉ cảm thấy tất cả huyên náo bên ngoài đều cách xa, trong lòng trong mắt chỉ còn lại người trước mắt này, ánh mắt này ta thường thường mơ thấy, dịu dàng trong suốt, đuôi mắt hơi xếch cùng viên lệ chí.

“Dương Liên Đình, vì sao ngươi lại nói như vậy?” Đông Phương nhìn ta nói.

Ta rủ mắt cười khổ.

Y bỗng nhiên ôm lấy ta, sau đó y cũng cúi đầu, mặt đối mặt nhìn vào mắt của ta, nói rất chậm rất chậm: “Ta không nghĩ vậy, ta tuyệt không cảm thấy vậy.”

Ta không biết nên dùng biểu cảm gì nhìn y, chậm rãi quay đầu.

Y trầm mặc một chút, vươn tay cầm tay ta, chậm rãi kéo tay ta dán lên mặt mình. Ta nâng mắt nhìn y, y cũng nhìn ta, nắm chặt lấy tay ta, từng câu từng chữ nói: “Dương Liên Đình, ngươi thực tốt.”

“Ta cũng sẽ vẫn luôn cùng ngươi.” Y nhẹ giọng nói.

Trong lòng ta chấn động, nhớ tới đây là những lời ta nói với y vào lần đầu tiên hoan ái của chúng ta nơi rừng cây rậm rạp lúc mới rời Hắc Mộc Nhai. Hiện giờ y nguyên khuông nguyên dạng trả lại cho ta. Ta còn nhớ rõ khi đó nắm chặt tay y, đụng đến vết chai trên tay y còn nghĩ, đây chính là bàn tay quan trọng hơn cả nhân sinh của ta.

Có lẽ là ta trầm mặc lâu lắm, Đông Phương hít một hơi, thay đổi ôm lấy cổ ta, thân thể hương tùng của y từng chút dán sát vào ta, còn có đôi môi hơi hơi lạnh.

Ta mở to mắt, đây là lần đầu tiên Đông Phương chủ động hôn ta.

“Dương Liên Đình, ở trong lòng bổn tọa, ai cũng kém ngươi.” Y nhỏ giọng nói bên tai ta, “Sẽ không có ai đối đãi với ta giống như ngươi, cũng không có người nào sẽ vì ta mà nhảy xuống huyền nhai, ai cũng không bằng ngươi, trong lòng ta luôn có một ý tưởng khó hiểu, ta dường như đã đợi thật lâu mới chờ được ngươi…” Nói đến đây trên mặt y lộ ra cảm xúc mê mang cô đơn giống kiếp trước, dừng một chút, y lại thay đổi cường ngạnh, kiêu ngạo nói: “Cho nên ngươi vĩnh viễn đừng mơ có thể rời khỏi ta, cho dù chết, kiếp sau ta cũng sẽ tìm được ngươi!”

Yết hầu như bị ngăn chặn, câu này kiếp trước y cũng đã nói với ta.

Một câu thành tiên tri.

Ta nhịn không được ôm chặt lấy y, hôn y một lần lại một lần.



Một khắc đồng hồ sau, trận tỷ thí thứ ba bắt đầu. �

Ngũ Nhạc kiếm phái tuyển ra người, là Thiên Môn đạo nhân phái Thái Sơn.

Ta nhíu nhíu mày, thập trưởng lão nhất định địch không lại ông ta, phóng nhãn nhìn lại, còn có Mộc Thống lĩnh, Tang Tam Nương, Lam Phượng Hoàng, nhưng ba người này không hoàn toàn nắm chắc. Đông Phương cũng trầm ngâm thật lâu sau, có lẽ y cũng không chọn được người thích hợp.

“Không bằng…” Ta không nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Diệp Khai.

Đông Phương lắc lắc đầu: “Người này không biết chi tiết, không thể cược tương lai của toàn bộ thần giáo lên một người không rõ lai lịch.”

Ngay lúc hết sức phiền não, trong gió bỗng nhiên bay tới tiếng đàn.

Tiếng đàn du du, vừa mở mang vừa ai uyển, làn điệu như từ quan ải đao quang kiếm ảnh mênh mang truyền đến, gió Bắc rít gào giận dữ, già cổ rên rĩ, giữa gió tuyết ai thê hoang vắng, lại như giữa trời đêm sa mạc, thật lâu không tiêu tan.

Đáy mắt Đông Phương có một chút ngoài ý muốn, lập tức mỉm cười.

“Quang minh hữu sử của chúng ta trở lại.” (?)