Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau

Chương 22: Thần Đồng




Nghe! Nghe hắn nói!

Này mẹ nó chính là tiếng người nói sao?!

Lộ Chỉ dùng tráng đập một cái thật mạnh vào ngực Tần Tư Hoán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú quả thật rất cmn biến thái.”

Tần Tư Hoán nhỏ giọng cười nhẹ, một chút cũng không giận, ngược lại còn rất hưởng thụ Lộ Chỉ phát giận lên người mình.

Hắn từ nhỏ đã được Tần gia bồi dưỡng thành người thừa kế, bạn cùng lứa tuổi với hắn như Mạnh Vĩ khi còn đang chơi trò gia đình với con gái, thì hắn đã đi theo Tần Minh bàn chuyện làm ăn.

Những năm gần đây mọi người đều rất nể phục hắn, thứ nhất là không thể đắc tội Tần gia, thứ hai là bởi vì Tần Tư Hoán rất nghiêm túc cổ hủ, hắn có vẻ bề ngoại rất lạnh lùng xa cách, cự tuyệt người đến gần.

Ngay cả Mạnh Vĩ khi còn nhỏ cũng đã kiên kị hắn 3 phần.

Chưa từng có ai giống Lộ Chỉ, không kiêng nể gì xem hắn như một người bạn, tự nhiên cùng hắn ở chung, không xem hắn là tổng tài của Tuấn Thành, thiếu gia của Tần gia, mà đối đãi.

Lộ Chỉ không hề để ý tới tiền tài, quyền lực phía sau của hắn, thứ mà cậu để ý chỉ là con người thật của Tần Tư Hoán.

-

“Anh, mấy đốm đỏ trên cổ anh là gì vậy?”

Trong tay Lộ Dao cầm một quả táo đã đựpc gọt vỏ, đang đứng trước cửa phòng Lộ Chỉ mà ăn.

“Bị chó cắn.” Lộ Chỉ đang nằm trên giường chơi game bằng máy tính bảng, nghe Lộ Dao hỏi cũng không thèm nâng mí mắt.

Lộ Dao mỉm cười, đi vào ngồi trên mép giường, đôi mắt đào hoa có bảy phần giống Lộ Chỉ cong lên, cười như hồ ly nhỏ: “Anh, chị gái ngày hôm qua là ai?”

“Chị gái?”

Lộ Dao tay che môi, khom lưng dựa sát vào Lộ Chỉ, chớp chớp mắt: “Chính là đêm qua anh không về nhà, em có gọi điện cho anh, nhưng bắt máy là giọng con gái rất êm tay nha.” Dừng một chút, cô dùng hai ngón tay chạm vào nhau, lại hỏi: “Anh không phải cùng chị ta…… Có gì đi?”

“Em còn nhỏ, mà trong đầu chứa toàn thứ gì không vậy?” Lộ Chỉ cười như không, nhìn Lộ Dao nói: “Điện thoại của anh là Tống Du giữ, không chừng là bạn của cậu ấy.”

Lộ Dao “A” một tiếng, có chút thất vọng lắc đầu, cảm khái: “Anh, em thấy thật tiếc.”

Lộ Chỉ ngẩng đầu: “?”

“Anh có một gương mặt đẹp trai như vậy.” Lộ Dao thở dài: “Nhưng đến một cô bạn gái cũng không có.”

Lộ Chỉ: “……”

Lộ Dao đi ra ngoài, Lộ Chỉ nói: "Em gái xinh đẹp, về sau bớt đọc tiểu thuyết lại.”

Tống Du buổi chiều đến nhà Lộ Chỉ để đưa điện thoại lại cho cậu, hai người ở trong phòng Lộ Chỉ chơi game, đánh xong một trận bên ngoài cũng đã tối.

Lộ Mạnh Thịnh kêu Tống Du ở lại ăn cơm tối, trên bàn cơm Tống Du đặc biệt gắp đồ ăn cho Lộ Mạnh Thịnh, đều này làm Lộ Mạnh Thịnh đối với Lộ Chỉ bất mảng cực kì.

“Thằng trời đánh mày nhìn xem Tống Du kìa, người ta hiếu kính với người lớn như thế nào, còn mày, y như một đứa lười biếng.”

Lộ Chỉ hung hăng mà đập mạnh lên tay Tống Du, cũng giơ đũa gắp đồ ăn cho Lộ Mạnh Thịnh, lười biếng nói: “Nếu như bố muốn có thể nhận Tống Du làm con a.”

Lộ Mạnh Thịnh tức đến nỗi thiếu chút nữa lật luôn bàn cơm.

Tống Du cười ngây ngô, nói sang chuyện khác: "Chú, hôm qua con có gặp Sầm Tề Viễn.”

Lộ Mạnh Thịnh nhíu mày, không nhớ ra: “Sầm Tề Viễn? Ai?”

“Là người lúc trước rất thân với anh.” Lộ Dao tay trái giơ lên, tích cực bổ sung: “Là anh đẹp trai mấy năm trước làm anh con khóc, nghe nói hình như đi du học nước ngoài.”

Lộ Mạnh Thịnh rất hứng thú: “Làm anh trai con khóc luôn?”

Lộ Chỉ mệt mỏi, nghe thấy tên Sầm Tề Viễn liền cảm thấy phiền.

Cậu lúc nhỏ còn chưa hiểu chuyện, cho rằng Sầm Tề Viễn đối với mình như vậy là tốt, nhưng khi ở cùng Tần Tư Hoán mới phát hiện, Sầm Tề Viễn tốt với cậu, nhiều lúc chỉ là giáo dục cậu, cifn có vài phần chân thành chưa nói rõ.

Lộ Dao liếc Lộ Chỉ, gật gật đầu với Lộ Mạnh Thịnh: “Đúng vậy, anh con còn trốn trong ổ chăn để khóc.”

“Bao nhiêu tuổi rồi còn trốn trong ổ chăn.” Lộ Mạnh Thịnh khịt mũi xem thường.

Tống Du không lên tiếng.

Hắn biết Lộ Chỉ với Sầm Tề Viễn lúc trước thân nhau như thế nào, khi đó còn nhận định hai người sau này sẽ là anh em tốt cả đời, như thế nào nghĩ tới, năm đó Sầm Tề Viễn liền trở mặt với Lộ Chỉ.

Tối hôm qua khi gặp được Sầm Tề Viễn, Sầm Tề Viễn còn cùng hắn nói rất nhiều chuyện của Lộ Chỉ.

“Ai khóc.” Lộ Chỉ có chút khó chịu, kéo bím tóc của Lộ Dao, khinh thường: “Sầm Tề Viễn mà cũng đáng để anh trai em khóc?”

Tống Du cười cười giảng hòa, nói: “Chú, ba com nói khi nào có kết quả thi, mời chú, Lộ Dao, Lộ Chỉ đến nhà con ăn bữa cơm.”

“Chắc chắn.” Lộ Mạnh Thịnh “Ừ” một tiếng, cười tủm tỉm: “Tiểu Du lần này thi rất tốt đi?”

-

Ngày có kết quả thi, Lộ Mạnh Thịnh liền đến đập cửa phòng Lộ Chỉ, làm Lộ Dao cách vách cũng ngủ không ngon giấc.

Bầu trời đầy mây trắng xóa.

Lộ Chỉ ngáp dài, đăng nhập vào trang wed tra cứu điểm, giao diện xoay tròn mấy vòng cuối cùng hiển thị 404, mạng sập.

Điện thoại đang cầm trong tay run lên.

- Chú: Hôm nay nhớ xem kết quả thi.

Lộ Chỉ bớt chút thời gian, liếc mắt nhìn cười chế nhạo.

Lão già cổ hủ.

Bây giờ ai còn nhắn tin như thế này.

Lộ Mạnh Thịnh đánh vào gáy cậu, lạnh giọng: “Tra điểm mà cũng phân tâm!”

Lộ Chỉ nhíu mày, ngón tay ở trên bàn phím gõ vài cái, lại quay về tra cứu điểm.

Lộ Mạnh Thịnh nhìn giao diện hiển thị, xoay đầu hướng về phía Lộ Chỉ rống: “Nhóc con! Thi được bao nhiêu điểm?”

Lộ Chỉ ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, mấy dấu vết xanh tím trên cánh cũng biến mất gần hết. Lộ Mạnh Thịnh không có cẩn thận như Lộ Dao, thấy dấu vết trên người cậu, còn cho rằng cậu đánh nhau, chửi cjo một trận.

Thấy cậu nữa ngày không lên tiếng, Lộ Mạnh Thịnh nóng nảy, từ kẽ hở giữa ngón tay nhìn lên màng hình.

Đầu số 6.

Trợn to mắt, tập trung hết sức lực, hung hăng mà đánh trên lưng Lộ Chỉ: “Không tồi a! Lộ lộ, con còn có thể thi hơn 600 điểm!”

Lộ Chỉ bị đánh ngã về phía trước, ho khan vài tiếng, xoa xoa mắt bị họ tới chảy nước, cong môi cười, kiêu ngạo lên giọng: “Con trai bố chính là thiên tài a.”

“Anh, anh quá giỏi.” Lộ Dao giơ ngón tay cái, nghiêm túc phân tích: “Anh mỗi ngày chỉ lo chơi, cà lơ phất phơ mà cũng có thể thi được 600 điểm, xem ra các thí sinh năm nay thi rất khỏe.”

Lát sau, Tống Du liển gọi điện thoại cho Lộ Chỉ.

Lộ Chỉ còn chưa bắt máy, điện thoại đã bị Lộ Mạnh Thịnh lấy đi.

Ông cười lớn nói: “Tiểu Du, con thi được bao nhiêu điểm?” Không chờ đối diện nói chuyện, Lộ Mạnh Thịnh liền nói: “Nhóc con nhà chú thi được 600 điểm a.”

Đối diện Tống Du:……

Ông rất khiêm tốn cười nói: “Ngày thường Lộ Lộ nhà chúng ta có thể thi tới 700 điểm, ai nha, nó lần này đi thi, tâm trạng không được tốt mới thi được điểm như vậy, lộ lộ cũng đang đau khổ muốn chết, sao lại thi được điểm như vậy!”

Lộ · chưa từng thi được 700 điểm · Chỉ: “Bố, có nói khoác cũng có chừng mực đi……”

Lộ Dao trợn mắt há hốc mồm: “Anh, snh thật sự có thể thi được 700 điểm?”

Lộ Chỉ đỡ trán: “…… Không.”

Ngày kế tiếp, Lộ Mạnh Thịnh liền gọi điện thoại cho mấy người ông quen biết, cũng nói lại y chan hôm qua.

Cuối cùng là điện thoại cho Tần Tư Hoán.

Lộ Chỉ dựng lỗ tai nghe, càng nghe càng cảm thấy sợ.

Bố cậu nói khoác không cần bản thảo luôn a!

Nói như cậu là một đứa học bá, cũng không cần quan tâm cậu có giống như vậy không.

“Đúng vậy đúng vậy, Tần tổng, đứa nhỏ nhà chúng tôi, từ nhỏ đã thông minh, 7 tuổi đã biết làm toán cộng trừ, 10 đã biết làm toán nhân chia! Tôi cũng ngóng trông ngày này, không nghĩ tới nhóc con nhà tôi lại thi tốt đến vậy.”

Không biết bên kia nói cái gì, Lộ Mạnh Thịnh cười như được mùa: “Đúng đúng đúng! Cũng là do Lộ Chỉ lúc thi không phát huy tốt, hình như là đau bụng, nói chung là tâm trạng không được tốt! Nếu tâm trạng được tốt, lộ lộ còn có thể thi được điểm tuyệt đối!”

Lộ Mạnh Thịnh trong nhà nghèo, chưa từng vào đại học, thấy con trai thi được thành tích tốt, liền muốn khoe cho tất cả mọi người đều biết.

Con ông, chính là giỏi như vậy! Chính là thông minh như vậy!

Con trai của ông chính là có năng lực như vậy!

Lộ Chỉ nằm ở trên sôfa, Lộ Dao bị khiếp sơn, giọng cứng ngắc nói: “Anh, người mà bố nói thật sự là anh?”

Lộ Chỉ cả ngày lười nhác không làm chuyện nghiêm túc, lười biếng như một tên rác rưởi, thậm chí trên người còn tỏa ra khí chất lười biến từ trong xương.

Lộ Dao không thể nào đem Lộ Chỉ từ trong miệng Lộ Mạnh Thịnh “Con trai ưu tú” gộp lại thành một người được.

Lộ Chỉ liếc mắt nhìn, đem chân gác lên bàm trà, đổi tư thế thoải mái để chơi game, nghiêng đầu, nói: “Như thế nào không phải anh em? Anh trai em chẳng phải rất giỏi sao?”

Lộ Dao:……

Anh trai của cô là người suốt ngày chỉ biết chơi game!

-

Kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, là kì nghĩ nhà nhã nhất của Lộ Chỉ trong mấy năm gần đây.

Mặc dù cậu có chút lười biếng, nhưng trước kì thi cậu cũng rất cực khổ chứ bộ.

Cậu điền nguyện vọng là Điện Ảnh Bắc Kinh, khi có giấy báo, giữa tháng 8 là phải đi đến trường để báo danh.

Tống Du thi không tốt, chỉ hơn được 400 điểm, chỉ đậu nguyện vọng hai. Tống Du vốn ngốc, không thích hợp với con đường học vấn, nên tìm đại một trường cao đẳng hạng hai ở Bắc Kinh để lấy bằng đại học, sau này tìm một công việc ổn định.

Trong lúc nghỉ hè, Tần Tư Hoán thường hay tới Lộ gia, ngồi nói chuyện với Lộ Mạnh Thịnh cả một buổi chiều. Buổi tối ở lại nhà Lộ Chỉ ăn cơm, Lộ Chỉ tiễn hắn tới xe.

“Tiểu thần đồng?”*

Hôm nay Tần Tư Hoán không vội lên xe, mà đứng bên cạnh xe, trên tay cầm áo khoát, giọng nói mang ý cười: “Thi tốt như vậy, muốn chú thưởng cho cái gì?”

Lộ gia trước khi phá sản, cũng quen biết rất nhiều người, nhưng thời điểm phá sản đã không còn liên hệ với rất nhiêu "bạn bè", cho nên Lộ Mạnh Thịnh không có mở tiệc để mời họ hàng đến.

Lộ Chỉ mấy ngày nay được Lộ Mạnh Thịnh đi khắp nơi khoe khoan, nghe đến lổ tai muốn mọc kén.

Cậu ngước mắt, có điểm ngượng ngùng, khách khí nghiêm túc nói: “Chú, không cần.”

Đôi mắt đen láy của Tần Tư Hoán bị ánh đèn phản chiếu, người dựa vào thân xe, người rất cao. Hắn từ trong túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ, đưa tay phải ra, nói với Lộ Chỉ: “Đưa tay cho anh.”

Lộ Chỉ “A” một tiếng, mờ mịt nhìn hắn: “Làm gì?”

Tần Tư Hoán cúi người về phía trước, giơ tay phải cầm lấy bàn tay trái của Lộ Chỉ cầm lấy ngón tay cậu.

Hắn một tay mở ra cái hộp nhỏ, đem đồ vật bên trong lấy ra.

Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem lão nam nhân đưa thứ gì?

Tình cảm của chú Tần đối với nai con là không còn gì bàn cải.

Lúc trước là một ông chú tình cảm ngọt ngào.

Sau này là một lão Cẩu……

- ----------------*------------------