Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 năm sau

Chương 37




Thích Mộ Dương làm phản trong vòng một giây mà không hề cảm thấy xấu hổ, nhảy đến trước mặt Thích Vị Thần, ngồi xổm trên đất đỡ đầu gối cậu, nghiêm trang nịnh hót: “Bố, tuy trong nhà có rất nhiều ảnh hồi trẻ của bố mẹ nhưng ảnh không lột tả hết được vẻ đẹp của hai người, trước kia con vẫn cảm thấy bố lúc còn trẻ không đẹp trai bằng con, giờ lại cảm thấy mình sai rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Giờ biết cuống rồi à?” Thích Vị Thần không dao động, cũng không lưu tình vạch trần kịch bản của cậu ta.

Thích Mộ Dương vốn nghĩ nịnh nọt khen ngợi trước thì bố sẽ không tính toán việc lúc trước, không ngờ ông bố này vẫn là ông bố kia, dù mới 18 tuổi thì cũng không dễ lừa chút nào. 

Cậu ta im lặng một lúc, sau đó đột nhiên kéo áo Thích Vị Thần, rầm rì làm nũng: “Bố cũng phải cho con chút thời gian chứ, đột nhiên trở thành bạn sau bàn với bố mình, con phải có năng lực thừa nhận lớn đến mức nào mới tiếp thu được chứ, hơn nữa giờ con cũng nhận bố rồi, bố cũng đừng tức giận nữa mà…”

“…Học ai vậy?” Giọng nói của Thích Vị Thần xuất hiện chút dao động.

Thích Mộ Dương dừng lại, dùng vẻ mặt chân thành nói: “Học mẹ, bình thường nếu mẹ làm vậy thì bố sẽ không mắng mẹ.”

Nếu không phải biết cách này có tác dụng nhất thì một thằng con trai cool ngầu như cậu ta sao có thể vứt bỏ mặt mũi đi làm nũng với bố nhiều lần như vậy chứ. Chỉ là làm nũng xong cậu ta mới phát hiện, tuổi tác của bố hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cậu ta làm nũng, có khi dù bố lại trẻ thêm 10 tuổi nữa cậu ta vẫn có thể lon ton đi làm nũng được.

“Ừ.” Thực ra lúc Thích Vị Thần hỏi thì cũng đã tự mình đoán được, nhưng khi nghe Thích Mộ Dương chính miệng thừa nhận, hai tai cậu vẫn hơi đỏ.

Thích Mộ Dương thấy cậu chỉ trả lời một chữ thì không nhịn được hỏi: “Bố, bố không giận nữa đúng không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ừ.” Thích Vị Thần lên tiếng.

Thích Mộ Dương lập tức thở phào: “Không giận nữa là được rồi, vậy sau này đừng tính sổ với con nữa nhé.”

Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta một cái: “Rửa mặt đi.”

“Vâng.” Thích Mộ Dương nghe vậy lập tức đi tắm rửa, đến lúc cậu ta tắm rửa xong đi ra thì Thích Vị Thần đã nằm trên giường.

Lúc chưa nhận bố cậu ta đã không dám thức đêm chơi game, giờ đã nhận lại càng không dám, vậy nên chỉ đành sấy tóc xong rồi ngoan ngoãn lên giường ngủ. 

Nửa tiếng trước, đột nhiên trời mưa khiến nhiệt độ giảm xuống nên họ không cần bật điều hòa mà chỉ mở cửa thông gió. 

Gió mát sau cơn mưa thổi vào phòng, cảm giác hơi lạnh khiến con người ta thích thú. Thích Mộ Dương thoải mái trở mình, trên người đắp một chiếc chăn điều hòa mỏng, lười biếng nằm trên giường. 

“Mấy năm nay, bố với Chử Tình… quan hệ thế nào?” Trong bóng đêm, giọng nói lạnh nhạt của Thích Vị Thần vang lên.

Thích Mộ Dương “ưm” một tiếng, ngáp một cái rồi thuận miệng nói: “Cực kỳ tốt, như hình với bóng, vậy nên lúc đầu con tưởng bố với mẹ là con riêng thì cực kỳ kinh ngạc.”

“Nhưng con cũng đã tiếp nhận rất nhanh.” Thích Vị Thần đánh giá.

Thích Mộ Dương cười ha ha: “Chủ yếu là vì con có cảm giác an toàn, biết bố với mẹ sẽ không chia tay, biết tình yêu của hai người với con cũng sẽ không thay đổi, cho nên dù có con riêng đi nữa thì cũng không cướp được gia đình, bố mẹ của con.”

“Cảm giác an toàn rất khó có được, con được nuôi dưỡng rất tốt.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng: “Bố đang tự khen mình đấy hả?”

Thích Vị Thần lẳng lặng nhìn trần nhà, nghe vậy ánh mắt cậu hơi động: “Tính cách của con không giống bố, là mẹ con nuôi dạy tốt.”

“Bố cũng rất tốt.” Thích Mộ Dương hơi mệt, giọng nói cũng nhỏ dần.

Thích Vị Thần không nói nữa, một mình lặng im suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, khi bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều của Thích Mộ Dương thì cậu mới nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. 

Mai là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tháng 10, nhà trường quy định học sinh rời trường trong vòng một ngày là được, nên phần lớn học sinh đều ngủ nướng đến lúc tự tỉnh, sau đó chậm rãi thu dọn đồ đạc rời đi. 

Ngày thường Thích Mộ Dương ước gì có thời gian ngủ nướng nhưng vừa đến kỳ nghỉ lại cảm thấy không mệt lắm, sáng sớm đã bò dậy, mở tủ loay hoay tìm đồ, lấy cả quần áo mùa đông lẫn mùa hè ra chuẩn bị cho vào vali mang về nhà. 

“Nhớ mang cả giày về.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nhắc nhở.

Thích Mộ Dương “vâng” một tiếng, lấy mấy đôi giày mùa hè ra, nhanh chóng nhét đầy hành lý vào một cái vali to. Thu dọn xong, cậu ta quay đầu lại thì thấy Thích Vị Thần vẫn không động đây, không khỏi tò mò: “Sao bố còn chưa thu dọn?”

“Đợi một lúc nữa.” Thích Vị Thần đang cầm điện thoại nhắn tin cho Chử Tình, bảo cô cũng thu dọn đồ đạc về nhà với cậu, nghe vậy chỉ trả lời một câu đơn giản.

Thích Mộ Dương không nhịn được hỏi: “Bố có chỗ ở sao?”

“Có, thuê phòng ở.”

“Lúc nào?” Không phải bố vẫn luôn ở ký túc xá sao?

“Thuê đợt trước, lần trước bố xin nghỉ để chuyển đồ vào nhà.” Thích Vị Thần nói xong dừng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, “Ba phòng một sảnh, con cũng dọn đến đi.”

Thích Mộ Dương vừa nhớ ra việc có một buổi sáng cậu không đến trường, giây tiếp theo đã nghe thấy cậu nói vậy, lập tức kinh hoàng: “Vì sao con cũng phải dọn đến?!”

“Bởi vì bố không muốn dọn đến nhà con hiện tại, đó là cuộc sống mà tương lai bố nên có, giờ không muốn trải nghiệm trước.” Lý do của Thích Vị Thần cực kỳ đơn giản.

Thích Mộ Dương lập tức nói: “Vậy cũng không cần ở cùng nhau mà! Bố ở phòng bố thuê, con về nhà con.”

“Không được.” Thích Vị Thần phản đối.

Thích Mộ Dương bất mãn: “Vì sao?”

“Người một nhà nên ở cùng với nhau.”

Thích Mộ Dương: “…” Bố không muốn trải qua cuộc sống tương lai của mình nhưng lại muốn người một nhà ở bên nhau, bố nói câu này không cảm thấy mâu thuẫn sao?

Thích Vị Thần cũng ý thức được, im lặng một lát rồi sử dụng cái quyền của người làm bố: “Bố là bố con, nghe lời bố.”

“…Con không.” Thích Mộ Dương gian nan đấu tranh, “Con thích nhà của chính mình, không muốn ở phòng thuê.”

Đùa sao, giờ cậu ta không có tiền không thể đến quán net đã rất thảm, còn định ở nhà chơi game đêm ngày bù lại một chút, nếu theo bố về nhà thì còn đêm với ngày cái nỗi gì? Hơn nữa khoảng cuối kỳ nghỉ có khi cậu ta sẽ gọi đám Gian Thần đến nhà chơi game, ở nhà bố sao cậu ta dám chứ.

Thích Vị Thần thấy cậu ta không muốn, vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại reo lên, nhìn lại thì thấy là Chử Tình gửi tin nhắn đến, dù chỉ có chữ nhưng vẫn lộ ra cảm xúc hoảng sợ: “Sao tôi lại phải ở với cậu?!”

Ừm, riêng điểm này thì phản ứng của hai mẹ con rất giống nhau. 

Thích Vị Thần trầm mặc một lát rồi trực tiếp gọi điện cho Chử Tình. Đối phương dường như biết cậu nhất định sẽ gọi đến nên điện thoại chỉ kịp ‘tút’ một hồi đã bị tắt. Mặt Thích Vị Thần không đổi sắc tiếp tục gọi, đối phương tiếp tục tắt, sau ba lần lặp đi lặp lại, Thích Vị Thần gửi tin nhắn giọng nói sang: “Còn tắt máy nữa mình sẽ lên tận phòng tìm cậu.”

Tin nhắn gửi đi không bao lâu thì Chử Tình đã chủ động gọi lại. Ánh mắt của Thích Vị Thần khẽ động, chuông điện thoại vừa kêu một hồi đã nhấc máy: “Vì sao không đến ở với mình?”

“...Việc, việc này, cám ơn ý tốt của cậu nhưng chủ yếu là tôi đã có chỗ ở.” Chử Tình máy móc nói.

Thích Vị Thần dừng một lúc: “Ở đâu?”

Chử Tình nuốt nước miếng: “Tôi tìm một quán net ở tạm mấy hôm, hoặc là khách sạn nhỏ…”

“Không được, an ninh quá kém.” Thích Vị Thần phản đối.

Chử Tình ngượng ngùng: “Không sao, với thân thủ của tôi thì đến đâu cũng an toàn.”

“Nếu cậu không muốn ở cùng mình, mình có thể đến khách sạn ở, cậu ở nhà.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

Chử Tình vội nói: “Không cần không cần, tôi không muốn làm phiền cậu…”

“Cậu ở trong quán net mới là làm phiền mình.” Thích Vị Thần chậm rãi cắt ngang lời cô: “Mình không muốn lại phải canh ngoài phòng suốt đêm nữa.”

Chử Tình ngây người. Tuy hôm đó thấy cậu nằm nghỉ trên ghế ở quán net cô cũng đã đoán được là cậu đến tìm mình, nhưng lại không ngờ cậu thật sự ngồi trông trước cửa cả đêm. Trái tim cô lỡ một nhịp, lời từ chối khó có thể nói ra.

Qua điện thoại, cả hai đều im lặng, mà con trai của họ bởi vì không nghe được mẹ nói gì, chỉ có thể thông qua những gì bố nói để phán đoán xem chuyện gì đã xảy ra, vì vậy lúc này áo khoác da tri kỷ(*) xuất hiện đúng lúc: “Mẹ cũng không đến đó sao? Vậy ở cùng con đi.”

(*) Bên Trung Quốc dụng cụm ‘áo bông tri kỷ’ để chỉ đứa con gái ngoan ngoãn, nghe lời và tình cảm trong gia đình, trong đoạn này tác giả dùng ‘áo khoác da’ để phân biệt con trai với con gái nhé

“Đúng đúng đúng, tôi đến chỗ Thích Mộ Dương ở nhờ đi, như vậy khá tốt.” Lúc giọng của Thích Mộ Dương từ đầu bên kia truyền đến tai Chử Tình, Chử Tình lập tức đồng ý. Cái khác không nói, ít nhất ở cùng Thích Mộ Dương thoải mái hơn nhiều.

Thấy cô nói vậy, Thích Vị Thần trầm ngâm một lát: “Nó tốt hơn mình à?”

Thích Mộ Dương: “…” Bố ơi là bố, đừng hỏi câu mất mặt như vậy, giờ bố còn chưa trở thành người yêu của mẹ đâu, nhưng con thì vĩnh viễn là con của mẹ mà.

Dường như Thích Vị Thần cũng nhận ra khả năng Chử Tình về nhà cùng cậu là 0%, vì vậy im lặng một lúc lâu sau cùng vẫn lạnh lùng thỏa hiệp, chỉ là không khí quanh người cậu cũng đông cứng, lạnh như sắp kết băng khiến cho Thích Mộ Dương phải run bần bật.

Tuy biết bố mình sẽ không vui nhưng Thích Mộ Dương vẫn kiên cường không đồng ý để ba người ở cùng nhau. Cả năm ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè ra thì chỉ có đợt này là được nghỉ lâu, cậu ta không muốn bỏ qua cơ hội chơi hết mình với đám bạn. Tuy phải mang mẹ phiên bản tuổi trẻ về nhà, không thể làm càn giống như lúc ở một mình, nhưng ít nhất mẹ sẽ không quản cậu ta nhiều. 

Lúc hai người sóng vai đi xuống sảnh, Chử Tình đã mang theo hai chiếc vali chờ ở bên ngoài, nhìn thấy họ thì hơi xấu hổ vẫy vẫy tay.

Thích Mộ Dương nhanh chóng kéo vali đến bên cạnh cô, học động tác của cô vẫy tay với Thích Vị Thần: “Tạm biệt.”

“Tôi tiễn hai người.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

“Không cần!”

“Bọn tôi tự đi được!”

Nhận ra cả hai quá mức đồng thanh, hiểu ý nhau, Chử Tình và Thích Mộ Dương xấu hổ cười, nói vài câu tạm biệt qua loa rồi chạy mất. Đợi đến hai người chạy khá xa, Thích Mộ Dương mới không nhịn được quay đầu nhìn lại. Kết quả cậu ta thấy Thích Vị Thần vẫn đứng ở cổng lớn, giờ phút này đang nhìn về phía họ, nhìn có vẻ hơi… đáng thương.

“Mẹ, chúng ta đối xử với bố như vậy liệu có quá đáng không?” Lương tâm Thích Mộ Dương hơi cắn rứt hỏi, càng nhìn cậu ta càng cảm thấy bố mình giống người già neo đơn.

Chử Tình mất tự nhiên quay mặt đi: “Vậy bình thường nếu rảnh rỗi cậu có thể đến thăm cậu ấy.”

“Vâng, được.” Thích Mộ Dương lập tức không nghĩ ngợi nữa, đi cùng Chử Tình ra cổng trường gọi taxi rồi trực tiếp về nhà.

Sắp đến nhà của mình 23 năm sau nhưng Chử Tình cũng không quá kích động. Trên thực tế thì cho đến bây giờ cô cũng chưa hoàn toàn đặt hết cảm xúc của mình vào thời không này, ngoại trừ có chút cảm giác thân thiết mơ hồ với Thích Mộ Dương ra thì những chuyện khác với cô mà nói cũng không liên quan gì.

Chỉ là dù trên đường đi luôn bình tĩnh nhưng khi vào nhà cô vẫn kinh ngạc không ít: “23 năm sau tôi giàu đến mức này sao? Ngay cả penthouse cũng mua được!”

“Cũng bình thường, trước kia nhà chúng ta ở biệt thự, nhưng quá xa trường học nên mới dọn đến đây.” Thích Mộ Dương vừa vào cửa thì để vali sang một bên, vươn tay bật công tắc đèn.

Không có động tĩnh gì.

Cậu ta sửng sốt, lại bật vài lần nhưng đèn vẫn không sáng, Chử Tình nghi hoặc: “Mất điện à?”

“… Không phải, thang máy vẫn có điện, con đi xem nước thế nào” Thích Mộ Dương nói xong chạy chậm vào phòng bếp, vặn vòi nước ra thì phát hiện ngay cả nước cũng bị cắt, đau đầu đi ra: “Cắt nước cắt cả điện.”

“Gọi điện cho bên bất động sản xem sao.” Chử Tình lập tức đề nghị.

Thích Mộ Dương ‘vâng’ một tiếng, sau đó gọi điện thoại cho công ty bất động sản nói rõ tình huống, đối phương nhanh chóng trả lời ――

“Chào cậu, cậu là con của chủ hộ Thích Vị Thần ở tầng 40 tòa A đúng không, tôi là Tiểu Trương, nhân viên công ty bất động sản, hai tháng trước bố cậu gọi điện thoại cho công ty yêu cầu ngừng cung cấp nước và điện từ tháng chín, đợi đến khi ông ấy về sẽ liên hệ yêu cầu tiếp tục sử dụng.”

Thích Mộ Dương: “…”

Chử Tình: “…”

“Đúng rồi, ông ấy còn nhờ tôi gửi lời nhắn đến cậu.” Nhân viên bất động sản nói.

Thích Mộ Dương lập tức hỏi: “Nhắn gì?”

“Ông ấy bảo cậu và người bên cạnh từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Thích Mộ Dương: “…”

Chử Tình: “…”