Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 35: Ôm cây đợi thỏ




"Tiểu Lục tử..."

Vân Vụ đi vào Hoàng Đăng cung, vừa nhìn thấy tiểu Lục tử, vội vàng chạy tới bắt một phát làm hắn liền đổ ập xuống rồi mắng cho một trận, "Tiểu Lục tử, ngươi thật quá đáng, cầm tiền của lão tử mà không làm việc cho lão tử, trả tiền lại đây, gấp đôi!"

Một bàn tay vừa chìa ra đã bị tiểu Lục tử đánh bật trở về, hắn cợt nhả nói, "Chúng ta đều là bằng hữu, ngươi vẫn nói chuyện tiền bạc với tiểu gia sao? Thật là sát phong cảnh mà" Vừa dứt lời liền lấy trong ngực áo ra một quyển trục.

Vân Vụ nghi ngờ hỏi, "Đây là cái gì?"

Tiểu Lục tử nhỏ giọng bên tai nàng, "Bản đồ hoàng cung, nếu có nó ngươi cũng sẽ không đi lầm đường nữa"

Ánh mắt Vân Vụ sáng ngời, đưa tay tới giật lấy, kết quả là bị tiểu Lục tử nhẹ nhàng đưa qua chỗ khác, rồi lại thấy hắn vươn tay kia lên trước mắt nàng mà lắc lắc, mập mờ trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi xem hiểu à?"

Vân Vụ trợn ngược hai mắt, rõ ràng rồi... nàng đụng phải một người yêu tiền còn hơn nàng nữa, thở dài, bất đắc dĩ đưa tay vào hà bao móc ngân lượng thả lên trên tay hắn, nhanh chóng từ tay bên kia đoạt lấy bản đồ, mở ra vừa nhìn, mẹ nó, quả thật quá cặn kẽ.

Tiểu Lục tử hứng trí bừng bừng đem bạc cất kỹ, mèo khen mèo dài đuôi, "Uy, tiểu gia ta cho rằng, ta là nam tử đẹp nhất trong hoàng cung này, ngươi có đồng ý không?"

Vân Vụ lười phản ứng lại với tiểu Lục tử, chỉ có thể nói qua loa, "Ừ, tiểu Lục tử đúng là... thái giám đẹp nhất mà ta từng gặp qua!!!"

Tiểu Lục tử nhíu mày, vì sao lại là thái giám đẹp nhất đây? Bỉu môi nói, "Hôm nay tiểu gia ta nghe nói, tối nay người thích điều khiển chương trình còn có thể sẽ đến chỗ cũ, như thế nào? Chúng ta cũng đi chứ?"

Vân Vụ gật đầu quyết định, "Đi chứ! Hiện tại chúng ta liền đi điều nghiên địa hình đi!"

Tiểu Lục tử cười ha hả một tiếng, "Điều nghiên địa hình hả, cái từ này lạ nhỉ? Thật đúng là mới mẻ. Ngươi học được ở đâu vậy?"

"Trong ổ sơn tặc!"

"...."

Trong một góc hoàng cung hẻo lánh, Âu Dương Hách Thanh dương dương tự đắc ngồi hóng mát dưới gốc đại thụ, hưởng thụ chút ánh nắng mặt trời, đột nhiên ánh sáng lại bị che mất, hắn nhăn mày, mở mắt ra liền nhìn thấy một tiểu thái giám mặt mày thanh tú nhìn mình chằm chằm, bỉu môi nói, "Âu Dương Hách Thanh, gia không phải là đang đánh cờ cùng với ngươi sao, hiện giờ đi đâu rồi?"

Âu Dương Hách Thanh lười phản ứng với hắn, tiếp tục nhắm mắt lại, tìm được chỗ có ánh sáng chiếu vào tiếp tục ngủ, đột nhiên ánh sáng bị che kín lần nữa, Âu Dương Hách Thanh bực mình mở mắt mắng, "Hòa Phong, cút đi cho ta!"

Ách... Hai nam tử giống nhau như đúc, mặc trang phục thái giám giống nhau, lại còn vẻ mặt hoàn toàn giống nhau làm cho Âu Dương Hách Thanh nghẹn lại, nam tử bên trái ha ha cười, "Âu Dương Hách Thanh, ta là Hòa Khí!"

"Âu Dương, ta mới là Hòa Phong!"

Lại nghe thấy hai người trăm miệng một lời, "Ngươi thật là con lừa đần, lại lẫn lộn giữa hai chúng ta!"

Âu Dương Hách Thanh lau mồ hôi, từ sau khi hắn gặp Hòa Phong và Hòa Khí đến nay hắn cũng không tin tưởng trên đời này còn có loại người thuần khiết vô hại nữa. Hai người này không hổ là cặp song sinh, mỗi lần gặp đều làm cho người ta lẫn lộn, cả chục năm rồi, không người nào nhận thức rõ ai là ai, quái lạ là cả hai người này thường ngày đều thích trêu chọc người khác, làm gì cũng cùng tiến cùng lùi.

Âu Dương Hách Thanh lắc đầu, nội tâm liên tục cảm thán, Nạp Lan, ngươi mau đưa toàn bộ "người bạn nhỏ" của ngươi đi hết đi!

"Tốt lắm tốt lắm!" Âu Dương Hách Thanh bực mình khoát khoát tay, nói "Hôm nay gia các ngươi cùng ta chơi cờ khi nào?"

Hòa Phong và Hòa Khí cùng chu mỏ, Âu Dương Hách Thanh lập tức không nói gì, lại là giống nhau như đúc, thật không chịu nổi.

"Âu Dương, chẳng lẽ ngươi không muốn biết hôm nay gia đi nơi nào sao?" Hòa Phong nói.

Hòa Khí cũng nói hùa theo, "Đúng rồi đúng rồi, ngươi suy nghĩ một chút đi, trong ngày thường gia lúc nào cũng đứng phơi nắng ở Dương Quang điện, hiện thời lại đột nhiên biến mất, ngươi không nghi ngờ gì à?"

Khóe miệng Âu Dương Hách Thanh rụt rụt, chứng kiến hai người bọn họ đột nhiên ôm nhau, cùng nhau khóc ròng nói, "Xong rồi... xong rồi, gia đã gả đi ra ngoài, nước đã tát ra ngoài mất rồi a"

Âu Dương Hách Thanh không kịp chửi ầm lên thì liền nhìn thấy một hồi phong cảnh xinh đẹp ở xa xa.

Tiếu Thiên mặc trên người trang phục lão thái giám, cũng có cả xấp tuổi rồi mà lại bắt lấy một tiểu cung nữ, rồi lại mò trên sờ dưới, "Cô nương, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, môi nứt lưỡi khô, chắc hắn trong mấy ngày sắp tới sẽ có tai ương đổ máu a"

"A? Vậy ta phải làm gì cho phải đây?"

Tiếu Thiên nở nụ cười hơ hớ trên gương mặt già nua "Không sao không sao, đi Thái y viện xin một ít đồ bổ máu là xong!"

Cung nữ đột nhiên rút tay, ngượng ngùng đỏ mặt mắng, "Không biết xấu hổ, hừ!"

Tiếu Thiên nâng trán, hướng về bóng dáng cung nữ đi xa la lên, "Chẳng lẽ không đúng sao? Quỳ thủy không phải là tai ương đổ máu sao?" Hòa Phong cùng Hòa Khí sau khi nghe xong liền cười lên ha hả.

*********

Trời rốt cục đã tối, Vân Vụ cùng tiểu Lục tử núp sau chỗ tối hòn non bộ vụng trộm nhìn tình huống bốn phía, Vân Vụ đột nhiên ho khan một tiếng, tiểu Lục tử hỏi, "Sao vậy?"

Vân Vụ bĩu môi, "Tiểu Lục tử, ngươi không biết là ngươi ngồi quá gần ta rồi hả?"

Chỉ thấy hai người dựa vào nhau qua gần, tiểu Lục tử lúng túng cười cười, "Tình hình bố trí, ngươi không cần để ý, hơn nữa, không phải ngươi nói ngươi và tiểu gia là hảo tỷ muội sao?"

"Kia.... kia... tốt xấu gì thì nam nữ cũng phải có khác biệt chứ!"

"Uy, tiểu gia ta là thái giám, ngươi cảm thấy tiểu gia ta có thể làm chuyện gì với ngươi đây?" Tiểu Lục tử cười hì hì nói, "Tối đa thì ta cũng chỉ có thể thân thiết với ngươi một chút thôi, còn có thể làm chuyện gì hơn nữa đâu?"

Tiểu Lục tử đang cười hăng hái, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, aiz... thật khó lòng phòng bị a. Hạ thân vừa bị Vân Vụ đá, chỉ nghe thấy nàng buồn bực nói, "Thái giám cũng biết đau đấy thôi!"

Khóe miệng tiểu Lục tử co giật, nhịn đau, không muốn nói thêm với nàng lời nào.

Thích thượng nghi giơ đèn lồng đi đến trước hòn núi giả, bắt chước âm thanh "meo meo" vài tiếng, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy một người nam tử bắt chước âm thanh chó sủa.

Vân Vụ cùng tiểu Lục tử không khỏi tặc lưỡi, ám hiệu qua loa quá!!!

Lại liếc trộm Thích Thượng nghi cùng nam tử kia ôm nhau sít sao cùng một chỗ, nam tử truyền ra âm thanh bỉ ổi, "Tiểu mỹ nhân, làm gia muốn chết rồi, đến đến, hôn một cái!" Dứt lời lại bẹp bẹp vài cái trên mặt Thích thượng nghi

Thích thượng nghi hờn dỗi nói, "Chán ghét, đúng là khỉ hình người mà!"

Toàn thân Vân Vụ và tiểu Lục tử đều toát mồ hôi lạnh, thật sự không cách nào nhìn hai người này nhiều hơn một cái. Xiêm y Thích thượng nghi mất trật tự, vai trần lỏa lồ, miệng còn phát ra nhiều tiếng than nhẹ.

Vân Vụ đang nhìn nhưng đột nhiên bị tiểu Lục tử mạnh mẽ bịt kín hai mắt, nghe âm thanh bất âm bất dương truyền xuống từ trên đỉnh đầu, "Có gì đẹp mắt sao?"

Thích thượng nghi cùng nam tử kia đang lúc hưng phấn, đột nhiên bị một âm thanh hù dọa, "Ai ui, Thích thượng nghi đại nhân thật đúng là tình thú dạt dào a"

Thích thượng nghi cùng nam tử kia vội vàng hoảng loạn mặc xiêm y vào, trông thấy tiểu Lục tử che mắt Vân Vụ cùng đi ra ngoài, Vân Vụ mặc dù chưa trông thấy, nhưng khóe miệng tươi cười rất tà ác.

"Thượng nghi đại nhân, mấy ngày trước đây nghe nói phía sau Tử Trúc Lâm có cảnh sắc quá mức tuyệt vời, nên hôm nay ta liền nổi hứng thú đến đây, không nghĩ tới..." Vân Vụ cố ý bật cười, nội tâm tiểu Lục tử bên cạnh run lên, học động tác như thế của ai vậy?

Thích Thượng nghi thấp thỏm bất an trong lòng, "Vân Vụ, ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Vân Vụ cũng không thèm phản ứng với nàng, mà hỏi Tiểu Lục tử, "Có thể để tay ngươi xuống rồi"

Tiểu Lục tử bĩu môi, buông ta ra dõng dạc nói, "Tiểu gia ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi"

"Lục hoàng tử điện hạ?" Thích Thượng nghi hoàn toàn bị kinh hãi, vội vàng nhìn kỹ, chẳng qua là cảm thấy có chút giống, nhưng so với Lục hoàng tử vẫn kém một chút, "Vân Vụ, đến cùng ngươi muốn làm gì?"

Vân Vụ không hề cợt nhả mà lạnh giọng nói: "Thượng nghi đại nhân, cái gì ta cũng đều không muốn làm, chỉ là ta muốn hỏi ngươi, người phương nào muốn ngươi hại ta?"

Thích Thượng nghi lập tức cảm thấy Vân Vụ dường như đã thay đổi thành một người khác, không giống bộ dạng quái đản thường ngày, mà làm cho người ta không khỏi thần phục, "Nếu như ta nói ra thì chuyện hôm nay..."

"Hôm nay?" Vân Vụ đánh cái bẹp vào đùi, cười hơ hớ nói, "Hôm nay có chuyện gì sao? Ta cái gì cũng không biết, Thích Thượng nghi hài lòng không?"

Lúc này Thích Thượng nghi mới gật đầu, nghiêm túc nói, "Là Nguyệt Tu Dung hoàng thượng mới sắc phong"

Trong nháy mắt ánh mắt Vân Vụ trở nên lạnh lẽo, quả nhiên là nàng.