Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Chương 27: Yêu thương khó lấp đầy (nhị)




Yêu thương khó lấp đầy (nhị)

Bốn vách xung quanh xe ngựa đều bị vải đen che kín, Liên Tống chỉ có thể dựa vào âm thanh mà đoán xem bọn họ đang đi tới nơi nào

“Bánh bao Hàng Châu, bánh bao nhân thịt đây.”

“Bột củ sen Tây Hồ, mau tới nếm thử nga.”

“Hoa quế cao, hoa quế cao thơm ngon...”

Thì ra bọn họ đến Hàng Châu.

Hiện tại nhất định là đang ở chợ. Liên Tống nghe tiếng rao hàng, bụng lại sôi vang hưởng ứng.

“Thật đói a.” Nàng rên rỉ.

Chạy cả một ngày đường, ngay cả một chút cơm cũng không cho các nàng. Liên Tống đá tấm ván gỗ kêu lên: “Các vị anh hùng hảo hán, có cơm cho nữ tử tay trói gà không chặt như chúng ta ăn không a?”

Tấm màn nhấc lên, sau đó lại hạ xuống.

Bên cạnh có năm đối mắt vô tội u oán nhìn nàng. Nàng cười trái cười phải làm lành. Khi nãy mới lên tiếng nhắc nhở người ở bên ngoài, hiện tại miệng của các nàng đã bị bịt vải. Cũng không biết miếng vải nhét miệng này có sạch sẽ hay không.

Lúc này, cũng chỉ có mình nàng có tâm tình mà lo lắng chuyện đó.

Vốn nghĩ nàng phải mất thời gian mới tìm thấy sư phụ, không ngờ rằng vừa mới ra ngoài đã bị người ta trói lại mang thẳng đến chỗ sư phụ. Bồ Y Tử nói thế sự vô thường, chính là đạo lý này đi.

Chờ đến khi nàng gặp lại sư phụ, sau đó sẽ chứng minh với các nàng ấy, sư phụ là người tốt, không phải đại ma đầu.

Nghĩ đến sư phụ, khóe miệng của nàng càng mở to hơn.

Một cô gái mặc áo hồng ngồi đối diện đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt nhìn nàng như đang nhìn đứa ngốc.

“Ngừng!”

Ngoài xe hét lên một tiếng. Xe ngựa ngừng lại. Sau đó công tử áo xanh cùng vài tôi tớ áo đen mang các nàng xuống xe ngựa áp giải vào sân.

Nàng nhìn xung quanh. Bên trái là bức tường màu trắng rất lớn, bên phải là một cây cầu. Không gian bố trí tinh xảo nhưng phức tạp, hẳn là gia đình giàu có. Nàng chưa có cơ hội thăm quan thì những người kia đã kéo nàng đi tiếp. Nàng quỳ gối trên đá cuội, đầu gối thật là đau. Dây thừng không được cởi bỏ, tay chân không thể động, nàng đành phải tiếp tục quan sát cảnh sắc xung quanh.

Phía trước là hồ nước xanh biếc, vài đóa sen hồng mới mọc nhô đầu lên khỏi mặt nước, trông rất là đáng yêu.

Có vài đại nam nhân bước nhanh đến chắn đường thưởng thức phong cảnh của nàng.

Người ở sau thô lỗ đem các nàng xếp thành hàng.

Mấy người mới đến đều là áo xanh. Liên Tống suy nghĩ, chẳng lẽ là phái Thanh Y? Vậy thì nơi này chính là Ba Tiêu Viên sao? Nàng nhớ rõ khi sư phụ ở Trúc Vong Nhai kể chuyện xưa cho nàng thì có nhắc đến các môn phái giang hồ. Lúc ấy nàng hỏi hắn vì sao phái Thanh Y lại đặt tên cho hang ổ của mình là Ba Tiêu Viên. Sư phụ bác học đa tài đọc một câu thơ: hồng liễu anh đào, lục liễu ba tiêu. (anh đào màu đỏ, chuối tây màu xanh).

Như vậy thì phái Hồng Y phải gọi là Anh Đào Viên rồi. Lúc ấy nàng trêu ghẹo như thế.

Khi trái tim rộn rạo của nàng đang nhớ về sư phụ thì nam nhân cầm mặt gầy cầm đầu nói: “Thu Ý, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy lại chỉ bắt được vài cái này thôi sao?”

Thẩm Thu Ý tái mặt nói: “Sư phụ, chúng ta ở bên ngoài vòng vo mấy tháng, thấy tuổi và dung mạo phù hợp thì đều bắt về.”

“Được rồi, được rồi, đi xuống đi.” Vưu Tư Tùng phất ống tay áo, cũng không thèm nhìn hắn, xoay người nói với nam tử trung niên bên cạnh: “Bàng Trọng huynh, ngươi xem xem, người nào có vẻ giống?”

Liên Tống xem như đã hiểu. Bọn họ chọn nhiều cô nương như vậy không phải muốn để sư phụ chọn lựa, mà là trước tiên sẽ chọn người giống nhất rồi mới đưa qua.

Bàng Trọng nhìn qua các cô nương vài lần, khi hắn đánh giá các nàng thì Liên Tống cũng đang đánh giá hắn. Nam tử này mũi cao mắt sâu, mặt có râu quai nón, dáng người thấp, là loại mà người ta mới liếc qua đã nhớ. Nhưng nàng hoàn toàn không nhớ nổi mình có gặp qua người này hay chưa.

Chắc Bàng Trọng xem có vẻ qua loa đại khái nên Vưu Tư Tùng nhắc nhở: “Năm đó ở Trúc Vong Nhai, những môn phái tham dự đều khó thoát khỏi ma chưởng. Tuy rằng ta không có trực tiếp tham gia nhưng tiên sư lại là một trong những anh hùng hào kiệt giết ma nữ kia, hắn nhất định không bỏ qua cho chúng ta. Nếu ngươi đã gia nhập Thanh Y phái thì chúng ta tổn hại cùng tổn hại, quang vinh cùng quang vinh. Vì bảo vệ tính mạng của ngươi và ta, ngươi nhất định phải nhìn cho kỹ. Thành bại chỉ trong một chiêu này.”

Bàng Trọng đi đến trước mặt vị cô nương cuối cùng, không kiên nhẫn mà quay đầu nói: “Đã biết, Vưu đại chưởng môn. Ta tận mắt nhìn thấy trang chủ của chúng ta bị hắn chém thành thịt nát, ta có thể không sợ sao?”

Bản thân hắn lại run lên hai cái, cuối cùng đến trước mặt một vị cô nương. Qua lại năm lần, Liên Tống đã không còn kiên nhẫn. Bàng Trọng này thật sự đã gặp qua nàng sao, sao chánh chủ đã đứng ở đây còn nhận không ra, còn muốn xem đến lúc nào.

Bàng Trọng đi đến lần thứ sáu rốt cuộc vươn ngón tay chỉ vào Liên Tống cùng cô nương bên cạnh Liên Tống. Liên Tống nhìn theo ngón tay của hắn, lại nhìn cô nương kia. Cô nương kia mặc áo bào công tử tuyết trắng, quả thật có vài điểm giống nàng. Nhưng mà tuổi nhỏ hơn nàng nhiều, mặt cũng tròn hơn.

“Là...” Ngón tay Bàng Trọng chuyển qua chuyển lại vài lần, hạ quyết tâm nói: “Là nàng! Nàng có vẻ giống, mang da bôi đen một chút, lông mi vẽ đậm một chút thì càng giống, quả thật như một khuôn mẫu đi ra a.”

Liên Tống nhìn theo ngón tay của Bàng Trọng rời khỏi chóp mũi của mình, vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười. Có người so với nàng còn giống nàng hơn? Hay là do vài năm nay nàng thay đổi quá nhiều?

“Đem nàng mang đi vào.” Vưu Tư Tùng ra lệnh.

Thẩm Thu Ý mở dây thừng trên người cô nương kia, bắt lấy đầu vai của nàng mang nàng vào trong nội viện. Cô nương kia miệng không thể nói tay không thể động, mắt đỏ ứa lệ. Liên Tống không biết bọn họ mang nàng ta đi làm cái gì, thay nàng ta sốt ruột.

Vưu Tư Tùng còn nói: “Thu Ý, ngươi tiếp đón vị kia cho tốt, vạn lần không thể kinh động tới hắn.”

Thẩm Thu Ý lĩnh mệnh.

Thấy Vưu Tư Tùng nói trịnh trọng như vậy, Liên Tống đoán vị kia có thể là sư phụ của nàng không. Việc này khiến nàng nóng nảy muốn đi xem nhưng lại bị người ta khiêng lên, cùng với các cô nương khác bị ném vào phòng chứa củi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Trơ mắt nhìn cửa bị khóa, nàng vắt hết óc nghĩ kế thoát thân. Đúng rồi, nàng đã quên chính mình có võ công. Vài năm gần đây tổn thương gân cốt lại một lòng học y, võ công hoàn toàn hoang phế, không biết còn lại bao nhiêu. Nàng âm thầm vận khí, muốn dùng nội lực bứt dây thừng ra, mất thời gian hơn nửa nén hương mới thành công.

Nàng vội vàng tháo vải bịt miệng xuống, chuẩn bị cởi bỏ dây thừng trên chân. Lúc này ngoài cửa lại truyền tới tiếng vang. Nàng cảnh giác thu tay, mang vải bịt lại miệng, giả vờ ngồi như trước.

Ngoài cửa truyền tới tiếng vang, khóa cửa bị người ta mở ra. Vài thiếu hiệp che mặt áo trắng tiến vào. Sao mới một lát đã đổi thành nhóm người khác, Liên Tống sửng sốt.

Giữa các thiếu hiệp áo trắng có một thân hình hơi thấp lao tới, lập tức bổ nhào về phía Liên Tống.

Thiếu hiệp giang hồ đều nhiệt tình như vậy sao! Liên Tống ăn không tiêu nên muốn né tránh.

“Sư muội!” Thiếu hiệp quát to một tiếng, bổ nhào vào cô nương bên cạnh Liên Tống.

Liên Tống phun ra một hơi, là nàng tự mình đa tình.

Mày liễu của cô nương kia dựng thẳng ý bảo thiếu hiệp giúp nàng mở trói.

Thiếu hiệp lúc này mới phản ứng lại, giúp nàng tháo vải bịt miệng xuống, thay nàng cởi dây thừng, cô nương kia liên tục oán giận: “Sao giờ các ngươi mới đến. Nếu đến trễ một khắc, ta liền cùng ma đầu kia ngọc nát thì đá cũng tan!” (cùng chết ý)

Liên Tống nghe thanh âm này, nhận ra nàng là cô nương ở trong xe từng thề thà chết chứ không khuất phục. Không biết họ là người của môn phái nào, bồi dưỡng ra nữ đệ tử có cốt khí như vậy. Nhìn họ một thân áo trắng, chắc không phải là Bạch Y phái chứ --- Liên Tống tự đùa với mình.

“Nếu ngươi tài giỏi thì đã không bị người ta nửa đường chặn bắt.” Khác với những người kia khúm núm với cô nương, một thiếu niên cao nhất trong đó mỉa mai nói: “Biết võ không không tốt thì yên ổn mà sống ở nhà đợi gả đi, đừng có cả ngày muốn làm nữ hiệp bênh vực kẻ yếu, khiến chúng ta mắc công tới cứu.”

“Ngươi cũng dám đến giáo huấn ta!” Sư muội không vui.

Thiếu niên thấp lùn nói với hai người: “Sư huynh sư muội, chúng ta mau chóng rời đây đã, có gì trở về nói sau.”

“Hừ, Thôi Anh, xem ta trở về đến trước mặt cha tố cáo ngươi thế nào.” Cô nương thở phì phì lôi kéo thiếu hiệp thấp lùn đi.

Liên Tống nghe thấy cái tên Thôi Anh thì trong lòng căng thẳng.

Mấy vị thiếu hiệp còn lại đi đến trước mặt mấy cô nương kia giúp các nàng cởi trói. “Thôi Anh” kia vừa vặn đến trước mặt Liên Tống. Hai tay Liên Tống vốn không bị trói, thừa dịp hắn cúi đầu không có đề phòng mà kéo rớt khăn che mặt của hắn.

Thiếu hiệp kinh ngạc ngẩng đầu. Chóp mũi hai người gặp nhau.

Cái khăn che mặt rơi xuống lộ ra khuôn mặt sáng sủa anh tuấn.

Không phải. Liên Tống thất vọng. Anh tuấn thì anh tuấn, nhưng diện mạo của Thôi Anh này hoàn toàn không giống với sư huynh của nàng.

“Ngươi...” Thôi Anh nhíu mày, đối với sự đường đột của Liên Tống có chút hờn giận, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt kia đang nghiêm túc nhìn hắn, lời trách cứ đến bên miệng lại không thể nói ra.

Lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một nữ tử, cực kỳ thê lương.

Mọi người đều dừng lại một chút, các cô nương sợ tới mức cơ hồ là tiến sâu vào lòng các thiếu hiệp.

Một vị thiếu hiệp vừa che chở cô nương vừa nói: “Thanh Y phái này không phải rất tốt sao, nhưng lại vì bảo vệ mình mà hi sinh nữ tử vô tội.”

Một vị khác nói: “Những người này vì mạng sống mà không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, thật sự là làm nhục thể diện danh môn chính phái.”

Vị trước lại nói: “Ai, chúng ta vẫn mau đi đi. Ma đầu kia chúng ta đánh không lại, ít nhất cũng đừng để những cô nương vô tội này chịu liên lụy.”

Chủ ý đã đưa ra, mọi người mang theo các cô nương đào tẩu.

Thôi Anh muốn kéo Liên Tống, bị Liên Tống cự tuyệt.

“Đa tạ thiếu hiệp cứu giúp, sau này còn gặp lại.” Nàng nhanh chóng nói xong một câu, tránh ra ngoài cửa.

Thôi Anh không thể tưởng tượng được vị cô nương này lại chạy trốn mình, do dự một lúc lại đuổi theo.

Liên Tống dùng khinh công cũng miễn cưỡng phóng qua khỏi mái nhà, đi đến nơi vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết đó. Nàng nấp trong cây cối, quan sát xung quanh. Từ trong phòng đi ra một bóng người, là một cô nương trẻ tuổi, từ chỗ của Liên Tống chỉ có thể quan sát được bóng lưng của nàng. Lưng của nữ nhi bình thường trông rất yếu ớt, nhưng cô nương này không hề nhu nhược, lưng thẳng tắp.

Sau đó có hai tôi tớ vào phòng, không biết làm cái gì trong đó. Cô nương đợi một lát có chút lo lắng xoay người nói: “Mau mang đi.”

Nhìn thấy mặt cô nương, cằm Liên Tống cũng rơi xuống đất. Nàng có tỷ muội song sinh ở trên đời này sao? Sao cô nương kia lại giống nàng như đúc vậy. Không, là giống như đúc khi nàng mười sáu tuổi. Mặc kệ là giống khi nàng mấy tuổi, nàng cũng rất ngạc nhiên.

Nàng như nằm mơ mà nhìn người giống mình như đúc này dang nhíu mày, lắc đầu, rồi xoay người. Từ trong phòng có một người bị mang ra. Nàng bừng tỉnh, đó là cô nương vừa rồi bị Bàng Trọng chỉ sau đó mang đi, cổ nàng máu tươi đầm đìa, nhưng khuôn mặt đã bị người ta lột da.

Thanh Y phái này tự xưng là danh môn chính phái lại có thể tàn nhẫn như vậy! Liên Tống căm giận nắm chặt tay. Nâng mắt lên lại nhìn thấy Vưu Tư Tùng mang Thẩm Thu Ý đi tới. Vưu Tư Tùng nhìn vào phòng hỏi: “Hắn đi rồi sao?”

Cô nương nói: “Nếu không phải vì năm trăm lượng bạc, có ai muốn đến. Đã thu tiền xong thì chạy trối chết thôi.”

“Thôi.” Ánh mắt Vưu Tư Tùng lộ ra sự chán ghét, mắt lạnh nhìn kỹ cô nương nói: “Hắn đảm bảo khuôn mặt này giống chín phần sao?”

“Mười phần.” Cô nương đưa ngón tay ra: “Dùng da mặt người sống làm ra, hắn chắc chắn mười phần.”

Cằm Vưu Tư Tùng vốn căng thẳng giờ mới thả lỏng, nhưng giây phút thoải mái này chỉ lướt qua, hắn lại lo âu nói: “Tinh Tinh, vận mệnh Thanh Y phái liền nằm trong tay ngươi.”

“Sư phụ yên tâm, Uyển nhi nhất định sẽ dốc toàn lực!”

Đôi mắt La Tinh Tinh hiện lên sát ý.

Biểu tình này dùng cái mặt của Liên Tống thể hiện, Liên Tống nhìn thế nào cũng không được tự nhiên. Bỗng nhiên nhánh cây phía sau run rẩy. Nàng cảnh giác lắc mình, nhìn thấy một gương mặt nam tử xa lạ

“Cô nương, nơi này nguy hiểm, mau theo ta đi.” Thôi Anh nói.

Khi hắn đang nói chuyện thì có vài người vọt vào sân, còn té ngã đến trước mặt Vưu Tư Tùng, toàn thân run lẩy bẩy: “Chưởng, chưởng môn, hắn, hắn đến đây!”

Mấy người sắc mặt đại biến.

Vưu Tư Tùng thở gấp mấy hơi nói: “Đi theo ta!”

Liên Tống thấy thế cũng muốn cùng đi qua. Thôi Anh giữ chặt tay áo nàng nói: “Cô nương, ngươi có biết bên ngoài là loại người nào không? Đó là ma đầu giết người không chớp mắt. Ngàn vạn lần đừng vì tò mò mà đánh mất tính mạng.”

Liên Tống không nghĩ giải thích nhiều, cười nói: “Ta cùng ‘ma đầu’ kia có chút ân oán, không gặp không được. Làm phiền công tử quan tâm, ta cảm kích trong lòng.” Nói xong nàng phóng qua ngọn cây, đuổi theo hướng Vưu Tư Tùng.

Thôi Anh thấy nàng không để ý đến sự khuyên bảo của hắn, cố ý đi chịu chết, nghĩ nàng cũng như sư muội của mình, là tiểu thư không biết nặng nhẹ tùy ý làm bậy. Hắn nghĩ buông tay mặc kệ, nhưng cái đùi lại bị kiềm hãm, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh chóp mũi giao nhau cùng nàng, bước chân bị kéo lại. Hắn đem kiếm ngọc bích từ tay trái chuyển sang tay phải, không chút do dự mà theo sau.