Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 41




Vương trữ muốn cùng giáo chủ Yade Just thảo luận vấn đề thần học, đem tất cả mọi người đuổi ra khỏi đường tuần lễ nhỏ, thế nhưng “thảo luận” còn chưa đến mấy phút, vương trữ cả mặt đầy lạnh lùng đẩy cửa đi ra, không nói gì, trực tiếp dẹp đường hồi phủ, đem mình nhốt ở trong phòng, không cho phép ai vào phòng, ngay cả William y sủng ái nhất cũng không thể mở cửa phòng y.

Mọi người đều không biết trong mấy phút kia bên trong nhà thờ nhỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên dưới lòng người hoang mang, những tưởng tượng không thể suy đoán nổi liền bay ra ngoài, có người đề nghị bắt giáo chủ Yade Just, thế nhưng không có mệnh lệnh vương trữ, cũng không có chính phủ ký lệnh bắt, ai cũng không có tư cách bắt một công dân một cách hợp pháp, đặc biệt người này vẫn là một nhân viên thần chức.

William phi thường lo lắng, mấy lần muốn phá cửa vào đều bị Elie Sapphire và Matthew ngăn cản. Mọi người vẫn tụ tập ngoài cửa tranh cãi nhau, làm cho Edward không thể không mở cửa động viên tâm tình mọi người. Tin tức cha đẻ còn sống sót lúc mới đầu khiến cho tinh thần y có cảm giác rung động thật lớn theo thời gian dần dần bình tĩnh biến mất, tuy rằng nội tâm y vẫn nổi sóng chập trùng, tâm tư đủ loại liên miên, khó có thể yên tĩnh, nhưng y đã có thể khống chế vẻ mặt của mình, ôn hòa bình tĩnh ứng đối mọi người thăm hỏi quan tâm, cuối cùng rốt cuộc chờ mọi người yên tĩnh trở lại, Edward lại một lần nữa biểu đạt mình muốn đi cầu nguyện, lập tức đóng cửa lại.

Vệ binh và tôi tớ ngoại trừ đang làm nhiệm vụ, những người khác dần dần đều tản đi, chỉ còn lại William, hắn vẫn không yên lòng Edward, nhìn Edward ôn nhu mỉm cười vẫn như thường ngày, thế nhưng xuyên thấu qua tấm mặt nạ tiêu chuẩn vương trữ, hắn có thể nhìn ra ẩn giấu vẻ mặt Edward buồn bực mất tập trung chính là thất vọng bi thương. Điều này làm cho hắn có cảm giác mình không thể để Edward một mình được.

“William?” Stephen lôi kéo quơ quơ tay William, “Chúng ta đi thôi, điện hạ không cho chúng ta lưu lại nơi này.”

William vỗ lên vai đệ đệ: “Ngươi đi về trước đi, ta muốn ở lại chờ một lúc, vạn nhất đợi lát nữa điện hạ cần người đi vào đây.”

Stephen mím chặt môi, trên mặt xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ mơ hồ, cuối cùng hắn hạ thấp giọng nói: “Nơi này lại không phải không có người khác! Vương trữ điện hạ nếu như muốn người hầu hạ, ngài chỉ cần gọi một tiếng, sẽ có một đống người vọt vào, không chỉ một mình ngươi!”

William gãi gãi đầu: “Ta biết, ta chỉ là có chút lo lắng.”

Stephen phẫn nộ má phồng lên, đỏ bừng: “Ngươi có phải là… Có phải là cảm thấy… Cảm thấy ta không xứng làm huynh đệ ngươi!”

William kinh ngạc nhìn hắn, lại phát hiện trong hành lang thị vệ và tôi tớ tò mò đưa mắt nhìn đến hai người, liền kéo Stephen rời đi, đi tới hiên cửa ngoài ban công, “Tại sao ngươi lại nói như vậy?” Hắn nắm chặt vai đệ đệ, “Chẳng lẽ có người nói những câu không có ý tốt với ngươi?” Ngữ khí hắn phẫn nộ, “Là ai khích bác mối quán hệ huynh đệ chúng ta, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đi đánh hắn một trận!”

Stephen lắc lắc đầu: “Không có ai nói với ta cái gì hết, đây dù sao cũng rất rõ ràng mà. Chúng ta tuy rằng đều là con riêng, thế nhưng ngươi là con trai của quốc vương bệ hạ, là huynh đệ vương trữ điện hạ, mà ta chỉ là một đứa con riêng bình thường. Chênh lệch lớn như vậy, ai sẽ cho rằng ta xứng đáng làm huynh đệ của ngươi!” Không chờ William biện bạch, hắn liền nói tiếp: “Chính ngươi cũng cho rằng như vậy đi. Trước đó chúng ta đã có 9 năm sinh hoạt cùng nhau, ngươi chỉ mới trở lại vương cung mấy tháng, hiện tại thời gian dài như vậy, ta thật vất vả mới tới đây gặp ngươi, nhưng mà ngươi bồi ta cũng không muốn bồi, trong lòng chỉ nghĩ tới đều là vương trữ ca ca, ngươi đã không còn coi ta là huynh đệ của ngươi!”

“Ta không có!” William vội vàng giải thích, “Mấy ngày nay, thời gian rảnh chẳng lẽ ta không phải đều bên cạnh ngươi sao? Hiện tại vì trạng thái điện hạ không ổn, ta có lý do phải lo lắng cho ngài. Hơn nữa điện hạ đã đáp ứng ta muốn giữ ngươi lại rồi, sau này huynh đệ chúng ta hai người vẫn có thể ở cùng nhau. Đến cuối cùng là ngươi muốn tính toán cái gì?”

Stephen cắn chặt môi, hơi thở dồn dập, ngực nhỏ phập phồng kịch liệt, cuối cùng hắn gạt tay William, xoay người nhanh chân chạy đi. William nhanh chóng đuổi theo kéo hắn lại: “Đến cùng ngày hôm nay ngươi bị làm sao vậy?”

“William Lancaster cao quý không muốn cùng đệ đệ thân phận thấp hèn sống chung một chỗ, ta còn biết làm sao, đương nhiên chỉ có thể mau chóng rời đi, đỡ phải chướng mắt hắn!” Âm thanh Stephen nghẹn ngào, nước mắt doanh tròng, vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

William rất là đau đầu, có điều hắn cũng biết, kết quả bởi vì mẫu thân trong lúc mê man nhất thời ý loạn tình mê, từ nhỏ Stephen đã không được mẫu thân thương, cho nên tính cách so với thú nhân bình thường mẫn cảm đa nghi hơn một chút. Hoặc có thể do bởi vì trước đó không biết đến thân thế của William, bởi vậy vào nửa năm trước trong nhà gặp biến đổi lớn, William còn có chút chuẩn bị tâm lý, Stephen gặp những biến hóa to lớn thế này liền dọa sợ, tiếp đó hai huynh đệ liền bị tách nhau ra, một theo vương trữ đi tới Samosat, một bị ở lại vương đô, kiếm sống trong tay cậu mợ chưa từng gặp mặt. Hiện tại huynh đệ gặp lại, Stephen sợ ca ca vứt bỏ mình, liền dính người hơn một chút cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa hắn làm ca ca, xác thực phải cố gắng bảo vệ đệ đệ mình.

Hắn quay đầu lại nhìn cửa phòng gian phòng vương trữ, lại nhìn một chút dáng vẻ đệ đệ rấm rức muốn khóc, cuối cùng thở dài, xoa lên tóc Stephen rối tung như trước đây, nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến gian phòng ngươi chơi một chút.” Trong lòng thì nghĩ đến đợt lát nữa tìm cớ lén lút đến xem Edward.

Trong phòng, Edward ngồi co quắp trên ghế sa lông, nhìn chăm chú bình hoa dạ lan hương đặt trên bàn, toàn thân tản ra cụt hứng uể oải.

Ông lại vẫn còn sống. Phụ thân ruột thịt của mình, ông vẫn còn sống.

Đối với tin tức này, Edward không biết mình nên cao hứng hay khổ sở. Khi biết thân thế chân thực của mình, Edward cũng từng ảo tưởng qua, không biết cha mẹ mình còn sống hay không, hoặc là nếu y có thể tìm được cơ hội từ trong thế cục hỗn loạn bứt ra, rời xa vòng xoáy trung tâm tìm một tiểu trấn nào đó xa xôi, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên ở đường cái đối diện nhìn thấy cha mẹ mình, bọn họ có lẽ sẽ ôm đầu khóc rống lên, sau đó người một nhà sẽ ở cùng nhau, đem tất cả quá khứ đều quẳng ra sau đầu, y đã từng khát vọng gia đình của mình sẽ như bao gia đình bình thường khác, cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ.

Nhưng mà sự thật là, cha mẹ của y, một đã chết, còn một thì lại tái giá, chuẩn bị lần thứ hai lên chức ba ba.

Edward cảm thấy mình nên vui lên mới phải, dù sao ít ra vẫn còn một người sống sót, đối phương còn tìm được hạnh phúc của chính mình, một lần nữa thành gia lập thất, chính mình còn có thân sinh đệ đệ huyết mạch liên kết. Edward nghĩ, nếu như y xác nhận tin tức cha mẹ đều đã từ trần, hoặc là Bryant trải qua cuộc sống không tốt, chán nản khốn cùng, ăn bữa này mai lo bữa kia, nhất định ông sẽ cảm thấy phi thường đau khổ. Vì thế kết quả hiện tại ngày hôm nay, y nên cảm thấy vui mừng, nên cảm thấy hài lòng.

Edward cũng cảm thấy, chính mình tựa hồ nên lý giải tất cả những thứ này. Bryant bị người gia tộc Aboulous truy sát, ông không thể tới gần vương đô, cũng không thể tới gần Samosat, không thể tiến vào giới quý tộc xã hội thượng lưu, chỉ có thể trốn ở dân gian, nếu như ông lỗ mãng vọt tới pháo đài Hull để tìm mình, cuối cùng kết quả rất có khả năng chỉ là con đường tìm chết. Huống hồ vương hậu không thể sinh con, cũng chỉ có thể đành tỉ mỉ nuôi nấng mình, hơn nữa vương trữ cũng không cùng quốc vương và vương hậu sinh hoạt một chỗ với nhau, nắm giữ đất phong cùng người giám hộ, tôi tớ như mây, không ai dám chậm chạp, trên thực tế, nếu như không có William, quỹ tích sinh hoạt tự nhiên chính là kế thừa vương vị, thống trị quốc gia, cái này đứa trẻ bình thường sao có thể so sánh?

Nhưng trên thực tế, Edward cũng không cảm thấy cao hứng, cũng không muốn lý giải. Hơn nữa vừa vặn ngược lại, y cảm thấy khổ sở, phi thường khổ sở, khổ sở đến oan ức, khổ sở đến oán hận, khổ sở đến phẫn nộ.

Vừa nãy trong đại giáo đường ở Aixia, nhìn mặt phụ thân đầy nước mắt, phản ứng đầu tiên của y không phải vồ tới ôm lấy đối phương, cha con thăm hỏi nhau, mà là muốn chất vấn. Edward muốn hỏi Bryant, một đời trước, chính mình không biết gì cả bị quốc vương và vương hậu nuôi 22 năm, trong 22 năm này, ông đang ở nơi nào? Mình bị vương hậu mang đi rời khỏi vương đô, trằn trọc bị đám phản quân lạnh lùng nhục nhã, ông ở nơi đâu? Mình bị quân đội quốc vương bắt làm tù binh, nhốt vào hắc tháp, thời điểm bị phán tử hình, ông ở đâu? Có phải lúc đó ông cùng trượng phu tân hôn của mình, cái người thương nhân gọi là Ralph kia, hạnh phúc ở Aixia sống cuộc sống của chính mình, sinh một đống con cái, mỗi ngày chỉ phiền lòng làm sao nuôi nấng bọn nhỏ, ngày làm hai ba món đồ ăn làm sao chiêu đãi hàng xóm xung quanh mình, sau đó tình cờ lúc nửa đêm đột nhiên thức tỉnh, nghĩ đến mình còn có đứa bé ngoài kia, không khỏi cảm thấy khổ sở bi thương, nhịn cơn đau xót không được khóc, sau đó nghe được âm thanh hơi ấm từ trượng phu nhẹ nhàng an ủi bên tai, dần dần bình tĩnh lại, tiếp tục ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, liền quên đi cơn đau xót từ tối qua.

Thật nực cười. Nếu như mình không đến Aixia, có phải sẽ giống như một đời trước, đến chết còn không được thấy mặt ông ta? Đã xem ta như là quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới của mình, vậy bây giờ lại lấy thân phận gì, lập trường gì, tâm tình gì đi tới trước mặt, giả bộ giả mù sa mưa biểu diễn phụ tử tình thâm gì chứ?

Edward nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy ngực đau đến khó chịu. Y nghĩ chính mình sẽ bật khóc, nhưng mà hiện tại một chút kích động rơi nước mắt còn không có. Y chẳng qua chỉ cảm thấy mệt mỏi muốn tìm một góc tối nằm một chút, không muốn gặp bất cứ người nào, cũng không muốn cùng người nào nói chuyện, chạy xe không đội mũ, cái gì cũng không muốn nghĩ, liền yên lặng nằm như vậy, mãi đến tận khi chính mình có sức lực ngồi dậy, một lần nữa đeo lên mặt nạ, phủ thêm chiến bào, tiếp tục vì mình, phấn khởi chiến đấu vì William.

Y cứ như vậy ngồi phịch trên ghế sô pha, không nhúc nhích, dường như muốn hòa tan. Trong căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại tiếng hít thở nông cạn, gió thổi qua kéo lên chiếc rèm cửa sổ, cùng bên ngoài phòng lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền vào trong phòng.

Đột nhiên, một trận âm thanh tất tất tác tác đột ngột vang lên. Edward bất đắc dĩ ngồi dậy, hướng về khởi nguồn âm thanh nhìn tới, liền thấy một cánh tay nhỏ bé luồn vào khung cửa sổ, tiếp đó là cái đầu nhỏ đen sì, cuối cùng nhẹ vươn mình, William vượt qua khung cửa sổ, lặng yên không một tiếng động đặt chân xuống tấm thảm dày trên mặt đất, vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt Edward, không nhịn được nhếch môi, lộ ra nụ cười khúc khích: “Cái kia… Điện hạ, ta rất lo lắng, vì vậy mới tiến vào xem ngài một chút…”