Cước Đạp Lưỡng Thuyền

Quyển 1 - Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay, một ngày trời quang mây tạnh, có thể xem là ngày thích hợp để xuất phát, trong máy bay người người cười nói thầm thì, mọi người đều mang theo tâm trạng hân hoan chờ đón ngôi trường mới cũng như học kỳ mới, nhưng có người tâm trạng tốt không có nghĩa là không có ai tâm trạng không tốt, giống như Hạ Nguyệt Quang lúc này không cho rằng ngày hôm này có gì đáng để cao hứng.

Hạ Nguyệt Quang vẻ mặt nghiêm trọng đem đồ đạc để lên khoang hành lý trên máy bay, miệng thì thầm không rõ đang chửi mắng cái gì.

“Hắc! Nguyệt Quang! Sao thế? Tâm tình không tốt a?” Hạ Ức Vân cười ha ha vỗ vai Hạ Nguyệt Quang hỏi.

Hạ Nguyệt Quang quay đầu, trưng ra khuôn mặt nghiêm trọng nói: “Anh họ thân yêu, anh cho rằng đến một ngôi trường tràn ngập đồng tình luyến ái học em còn có thể cao hứng sao?”

Hạ Ức Vân vỗ nhẹ lên vai Hạ Nguyệt Quang đáp: “Em họ! Đừng nói với anh khi em ghi danh chưa tìm hiểu rõ ràng đã ngơ ngác chạy tới thi, anh thấy nếu không có ông anh họ này đây đứng ra bảo vệ, em ở ngôi trường kia khẳng định sẽ chịu thiệt thòi.” Hạ Ức Vân vạn bất đắc dĩ lắc đầu nói.

“Hừ! Nếu không phải mẹ em nói chỉ cần thi vào được ngôi trường nay, em có thế ra ở một mình, có chết em cũng không thi vào đây!” Hạ Nguyệt Quang thở phì phì nói, biểu tình cũng như động tác khiến cho bất cứ ai cũng thể thấy rõ cậu đang phi thường mất hứng.

Hạ Ức Vân cười trấn an nói: “Ừ ừ ừ! Anh biết em mất hứng, nhưng mấy thứ trang sức trên người em là gì vậy? Mới mấy ngày không gặp mà sao cả người đã nhanh biến thành một cục than đen rồi. Đứng chung một chỗ với em thật là làm nhục danh hiệu mỹ nam tử của anh a!” Nói xong làm bộ mê đắm vuốt khuôn mặt phát sáng như nước của mình.

“Hắc hắc! Anh họ thân yêu, điểm này anh so với em không thông minh bằng rồi, nghĩ thử đi! Chúng ta hiện tại đang đi đến trường học đồng tính luyến ái đó! Nếu không có phòng bị là không được!” Hạ Nguyệt Quang không ngốc nghếch giống như ông anh họ tự kỷ này! Từ khi biết phải thi vào trường học đồng tính luyến ái này, cậu đã phải mất mấy ngày đem khuôn mặt được thừa hưởng từ khuôn mặt trái xoan thanh tao của người mẹ siêu mẫu cũng như từ khuôn mặt anh tuấn ăn tiền của cha đi phơi nắng để nay thành một cục than đen! Không chỉ thế, cậu còn đem mái tóc dài đẹp đến mức có thể đem đi chụp quảng cáo dầu gội đầu của mình cắt thành mái tóc sáng sủa hợp tiêu chuẩn của các quý ông! Cho nên hiện tại cả người cậu thoạt nhìn dùng từ “xấu” để mô tả cũng là quá quá khiêm tốn.

Hạ Ức Vân vẻ mặt chịu thua vỗ trán nói: “Em họ, em chuyện bé xé to quá đi! Một người tốt như thế lại biến thành bộ dạng thế này, chỉ vì một ngôi trường? Huống chi kia cũng đâu phải là một ngôi trường bình thường đâu! Ngôi trường mà biết bao nhiêu người vắt nát óc chỉ để có thể vào được lại bị em phê bình giống như bên trong chứa loài thú dữ nào đó!”

Hạ Nguyệt Quang trừng mắt nhìn Hạ Ức Văn rồi đi về phía chỗ ngồi ngồi xuống: “Em cũng mặc kệ cái trường này là gì đi nữa! Dù sao cũng chỉ cần không ai động đến em là được!” Nói xong, từ trong túi áo trước ngực lôi ra một cặp kính đen, khuôn mặt vốn đã tầm thường đến không chịu nổi nay càng thêm tầm thường, cả người thoạt nhìn như già thêm mười tuổi.

Hạ Ức Văn lắc đầu nhìn cậu em họ bốc đồng bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ một lát sau, tiếp viên bắt đầu thuyết minh các quy định an toàn trên máy bay, vào lúc nguy hiểm phải làm như thế nào. Sau hơn chục phút giảng giải, cuối cùng máy bay cũng bay lên.

———–

Hạ Nguyệt Quang không biết đã ngủ bao lâu thì bị người nắm bả vai lắc lắc đánh thức, cậu mắt nhắm mắt mở nhìn sang khuôn mặt vui mừng của Hạ Ức Vân.

Hạ Ức Vân hưng phấn chỉ vào hòn đảo ngoài cửa sổ kêu lên: “Nguyệt Quang! Em nhìn xem!”

Hạ Nguyệt Quang tức giận nhìn kẻ phá giấc ngủ của cậu – Hạ Ức Vân rồi mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nhìn cảnh tượng phía dưới, một hòn đảo nhỏ như được phủ kín bởi các vì tinh tú xuất hiện trước mắt Hạ Nguyệt Quang, đảo nhỏ dưới ánh tịch dương lại như được thêm vào một phần sắc thái thần bí. Cậu ngạc nhiên nhìn xuống dưới, vậy ra đây là ngôi trường mà cậu chuẩn bị nhập học! Cậu còn tưởng rằng trường học đều đồng dạng một kiểu dài, cùng lắm là khác nhau ở phương pháp dạy học.

“Như thế nào! Đẹp quá đi! Trường học này được xây dựng dựa trên kiến trúc mười hai tinh cung cổ của Hy Lạp(mười hai cung hoàng đạo), để xây dựng lên được một tinh cung cũng đã mất nhẵn hơn triệu USD rồi! Cho nên a! Đồn rằng học sinh trong trường này nếu không phải là có bối cảnh kinh tế khổng lồ thì không thể vào nổi!” Hạ Ức Vân như đang khoe khoang nói.

“Họ không việc gì hay sao mà lại xây nhiều tinh cung như vậy a? Ngại thừa tiền sao?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cậu vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm cảnh đẹp khó gặp ngoài cửa sổ, sợ rằng nháy mắt cảnh đẹp phía trước sẽ biến mất.

Hạ Ức Vân nhún nhún vai: “Ai biết kẻ có tiền trong đầu nghĩ cái gì, chúng ta là những con người bình dân làm sao đoán nổi.” Không thèm quan tâm nằm thoải mái ở ghế trên nói.

Lúc mọi người im lặng ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, máy bay cũng bắt đầu hạ độ cao, sau một lần tiếp đất lay động, máy bay cuối cùng đã an toàn hạ cánh xuống sân bay tư nhân do trường học xây dựng.

Máy bay dừng lại, mọi người vội vàng cởi bỏ thắt an toàn, bận rộn háo hức cầm hành lý của mình vội vã muốn xuống máy bay.

Hạ Nguyệt Quang cũng cầm hành lý của mình lên đuổi theo bước chân của mọi người.

Vừa ra khỏi máy bay, hơi gió lạnh phả vào mặt, không khí trong lành so với Đài Loan tốt hơn nhiều. Hạ Nguyệt Quang bắt đầu cảm thấy, kỳ thật đến nơi đây học cũng không phải là không tốt! Nếu không có cái tin đồn đồng tính luyến ái kia có thể sẽ còn tốt hơn, cậu mỉm cười rồi bắt đầu bước đi không ngừng đuổi theo Hạ Ức Vân.

Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt, mọi người huyên náo trèo lên xe, Hạ Nguyệt Quang tâm tình buồn cười nhìn những người đang leo lên xe buýt. Trên máy bay cậu không phát hiện ra, hóa ra người thi vào được ngôi trường này quả thật ít đến đáng thương, không nhiều không ít vừa vặn mười người, thế này thì cũng hơi quá đi! Chiếc chuyên cơ kia vừa rồi chỉ chở có mười người đến nơi này, bọn họ không nộp thiếu tiền chứ?

Như đọc được nghi vấn của cậu, Hạ Ức Vân mở miệng nói: “Nhóc con, đã nói với em rằng trường này là trường nổi tiếng, nếu không có nhiều tiền mà vào được thì nhất định phải có thực lực, nhất định phải là mười người đứng đầu trong cuộc thi toàn quốc mới có thể vào được, cho dù dì có là người mẫu quốc tế thì sao? Tiền dì ấy kiếm được cũng không đủ nộp tiền đồng phục.”

“Anh họ, chỉ là một bộ đồng phục thôi mà! Có thể đắt như vậy sao! Bớt dọa em đi!” Hạ Nguyệt Quang bỏ qua không tin, đầu tựa vào kính ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Hạ Ức Vân thấy thế cũng không nói gì, nhún nhún vai bắt đầu cùng người bên cạnh chào hỏi hàn huyên.

Hơn một giờ sau, xe buýt rốt cục cũng đến cổng trường, nếu không nói chuyện, mười người học sinh mới trên xe buýt chắc đã ngủ gà ngủ gật rồi.

Mọi người mệt mỏi mở to hai mắt, cầm hành lý của mình, bước chân mỏi mệt khác hẳn lúc bước lên xe mà đi xuống xe buýt.

“Trời ơi! May mắn là đã đến rồi, bằng không cứ ngồi mãi chắc mông tôi sẽ nứt ra mất.” Hạ Ức Vân xuống xe buýt vươn lưng lười biếng nói.

Hạ Nguyệt Quang đến nhìn Hạ Ức Vân một cái cũng lười nhìn, cậu hiện tại thầm nghĩ phải nhanh đến nhận đồng phục rồi sau đó đến phòng ngủ được phân của bọn họ ngủ, ngồi gần một ngày trên máy bay, lại ngồi hơn một tiếng trên xe buýt, đúng là khó chịu vô cùng. Cậu cau mày thầm oán trong lòng.

“Mọi người! Xin làm phiền một chút tập hợp lại đây được không?” Một thanh niên thanh tú mặc đồng phục mở miệng hô to lôi kéo sự chú ý mọi người đang xuống xe.

Mọi người sửng sốt một hồi lâu rồi đi đến trước mặt người thanh niên kia xếp thành một hàng.

“Xin chào mọi người! Hoan nghênh đến với Học viên Cato Division M. Tôi là học trường năm hai Thu Ý, sẽ hướng dẫn mọi người. Đợi một chút rồi chúng ta sẽ đến tòa nhà có nóc hình tròn phía Tây kia nhận đồng phục và huy hiệu trường, được rồi! Mời mọi người đi theo tôi!” Nói xong, Thu Ý dẫn mọi người còn đang không có phản ứng vào trong trường.

Có thể nói rằng từ cổng trường tiến vào liền không ngừng kinh hãi: Liếc mắt một cái, một tòa cung điện to lớn lộ rõ vẻ dung hợp giữa Hy Lạp cổ và phong cách Châu Âu, không chỉ có thế, ngay cả đèn đường cũng được chọn dùng từ phong cách phục cổ, con đường rộng mở nhưng lại có xe ngựa của quý tộc Châu Âu đi đi lại lại, làm người ta có cảm giác lẫn lộn giữa các loại không gian và thời gian.

“Trời ơi! Nơi này thật là trường học sao?” Hạ Nguyệt Quang lôi kéo Hạ Ức Vân cũng đang kinh hãi mà kinh ngạc hỏi.

Hạ Ức Vân kinh hãi khen trả lời: “Anh thấy nơi này giống như hoàng cung quốc gia vậy.”

Lúc mọi người còn đang kinh hãi tấm tắc khen không thôi, họ đã đi vào tòa nhà như lời vị học trưởng kia nói, phía trong đã có bốn người cũng mặc đồng phục chờ bọn họ.

Thu Ý đi đến trước mặt mọi người nói: “Tốt lắm, đợi đến lúc gọi đến tên mình xin hãy bước lên phía trước nhận đồng phục cũng như huy hiệu trường, những người nhận xong xin ngồi lên chiếc ghế ở phía trước.” Nói xong, y đi về phía trước cầm lên một tờ đơn bắt đầu điểm danh.

Bốn nam nhân kia bận rộn giúp đem đồng phục chia cho mọi người, bận rộn một lúc, xác định không nhầm lẫn tên, cũng không lấy nhầm giáo phục, mọi người ngồi lên ghế nghe học trưởng giới thiệu về trường.

“Mọi người khi đã vào trường này, có một điều không thể không biết rõ.” Thu Ý dừng lại nhìn quanh mọi người rồi nói: “Món đồ quan trọng nhất trên tay mọi người chính là huy hiệu trường, nó đại diện cho thân phận của mỗi người, cũng là chìa khóa phòng ở của mọi người, có thể coi là chứng nhận mọi người là học sinh trường này, cho nên không thể dễ dàng làm mất, hiểu chứ?”

“Hiểu!”

Thu Ý mỉm cười gật đầu: “Rất tốt, giờ nên nói một chút cho mọi người biết về các cấp bậc huy hiệu của trường.” Y quay đầu chỉ vào hình ảnh năm chiếc huy hiệu màu sắc khác nhu giải thích: “Trên tay mọi người là huy hiệu thủy tinh – huy hiệu cấp bình thường của trường, chính là dựa vào thực lực thi vào trường này của mọi người mà có được, không cần vừa nghe tôi nói như vậy liền tức giận a! Cho dù là huy hiệu cấp bình thường cũng phải dùng đến một vạn USD để làm ra đấy! Hoa văn Hy Lạp cổ phía trên thể hiện bạn là học sinh thuộc cung nào. Huy hiệu bậc hai là huy hiệu lam thủy tinh, kế tiếp là huy hiệu bậc ba phỉ thúy, lại đến huy hiểu bậc bốn bạch kim và cuối cùng tối cao nhất là huy hiệu kim cương, ai sở hữu những loại huy hiệu phía trên không phải do bọn tôi đề ra. Nếu còn ai chưa hiểu rõ, có thể dùng máy tính trong phòng ngủ tìm kiếm thông tin về trường, hiện tại mời mọi người trở về phòng ngủ, ngày mai sẽ đưa mọi người đi làm quen với hoàn cảnh.” Nói xong, Thu Ý tùy ý dọn dẹp cùng bốn nam sinh kia đi ra ngoài.

Mọi người một tay cầm đồng phục, một tay xách hành lý đi theo sau.

“Thật không hiểu bọn họ thực sự lấy kim cương làm huy hiệu sao? Thật là lãng phí quá đi! Thủy tinh đã tốt rồi, phỉ thúy kim cương thì hơi thái quá đi! Vạn nhất đi trên đường bị cướp mất thì làm sao?” Hạ Nguyệt Quang lắc đầu nói.

Hạ Ức Văn lung tung xoa đầu Hạ Nguyệt Vân: “Dù sao em chỉ cần biết nó biểu thị cho thân phận của em cũng là chìa khóa mở cửa phòng là tốt rồi.”

“Không phải chỉ là một chiếc huy hiệu thôi sao! Việc gì phải thần bí thế.” Hạ Nguyệt Quang vẻ mặt bất đặc dĩ nhìn huy hiệu trên tay, ngôi trường này quả thật là kỳ đến không thể kỳ hơn được, lại lắc đầu một lần nữa rồi theo chân học trưởng đến phòng ngủ.

“Oa!”

Bước chân vào một tòa lâu đài có thể sánh với lâu đài Neuschwanstein ở Đức là một trận tán thưởng. Phía bên trong thật rộng lớn, bày rất nhiều tượng nữ thần Hy Lạp, bốn chùm đèn thủy tinh treo cao trên trần nhà chiếu rọi xuống những tấm thảm cao cấp, có vài người ăn mặc như nhân vật tổng quản trong các phim truyền hình bận bịu làm việc, vượt qua hai bức tường là hành lang dài tràn ngập ánh nến, sau đó đi cầu thang lên tầng hai của tòa lâu đài.

Học trưởng đi trước dẫn đường cho cả nhóm dừng lại nói: “Nơi này là phòng ngủ của mọi người, mỗi người có một gian phòng, cho nên mọi người không cần lo về vấn đề riêng tư. Được rồi! Mọi người đều tự trở về phòng đi!” Sau khi nói xong, Thu Ý cùng bốn người bạn học kia rời đi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Thực đáng tiếc a! Anh nghĩ sẽ được ở cùng em họ.” Hạ Ức Văn chạm vào khuỷu tay của Hạ Nguyệt Quang, có chút không cam lòng nói.

Hạ Nguyệt Quang không kiên nhẫn đẩy Hạ Ức Vân ra đi tìm căn phòng của mình: “Ngu ngốc, không nghe thấy học trưởng nói phân phòng là để không ai xâm phạm vào bí mật đời tư của bất kì ai sao?”

“Nguyệt Quang, giúp anh tìm phòng được không?” Hạ Ức Vân lắc lắc vai Hạ Nguyệt Quang hỏi.

“Không được!” Tức giận trừng mắt với ông anh họ không đứng đắn một cái rồi cầm huy hiệu của mình lại máy quét tiên tiến nhất quét.

Thấy cậu em họ thân yêu của mình không chịu giúp đỡ, Hạ Ức Vân cũng chỉ gãi gãi mũi lộ vẻ ngoan ngoãn tự đi kiếm phòng mình.

Hạ Nguyệt Quang mở cửa đi vào nhìn nơi mình sẽ ở trong vòng năm năm tới, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán. Gian phòng này quả thật so với phòng tổng thống trong khách sạn năm sao còn đẹp hơn. Cậu tò mò sờ Đông sờ Tây, chạm qua một thứ trông giống như bàn học, một chiếc máy tính để bàn tiên tiến tự động xuất hiện. Đóng máy tính lại, bắt đầu đánh giá những thứ khác, nếu chỉ có một người ở thì chiếc giường kia cũng có chút hơi rộng, rồi lại ở trong phòng nhìn qua mấy phút, phát hiện nơi đây thật sự khác với nơi để học tập, có thiết bị cách âm cao cấp cùng phòng tắm, thật sự là muốn gì có nấy.

Lười biếng vươn lưng, xoay người đóng cửa rồi bắt đầu sửa sang lại hành lý của mình.

Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng sắp xếp xong đồ đạc, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo ngủ rồi đi tới phòng tắm tắm rửa.

Bởi vì được tắm thoải mái sạch sẽ, Hạ Nguyệt Quang cảm giác toàn thân lười biếng, ‘ba’ một tiếng rồi ngủ ngay trên giường. Cũng không thể trách cậu, ngồi gần cả ngày trên máy bay rồi tinh thần lại bị oanh tạc mấy giờ liền, dù là ai cũng không chịu nổi, hơn nữa cậu lâu rồi cũng không xuất ngoại, vấn đề lệch múi giờ khiến cả thân người cậu mệt mỏi.

Một ngày tràn ngập kinh hỉ vội vã trôi qua, ngày kế tiếp là vui hay buồn, ai biết được?

———-

Hạ Nguyệt Quang đeo chiếc kính đen tầm thường đến không chịu nổi, mở to đôi mắt sưng đỏ bị che kín đi theo những người khác làm quen với trường học. Vì cậu hôm qua quên đắp chăn lúc ngủ, buổi sáng rời giường gió lại thổi đến, kết cục đương nhiên là cảm mạo. Tinh thần không tỉnh táo khiến cậu căn bản không quan tâm ngôi trường này đẹp như thế nào, đồ sộ như thế nào, học trưởng nói gì cậu cũng không nghe được, cả người lắc lắc lư lư đi theo đoàn người thăm quan trường, nếu dọc đường không có Hạ Ức Vân chăm sóc, cậu sớm đã té ngã vài lần.

Trường nổi tiếng không hổ là trường nổi tiếng, thật sự là quá đủ cho cậu. Đi dạo gần cả buổi sáng ngay cả nửa trường học còn chưa đi hết, có lẽ đã đến giờ nghỉ ngơi, học sinh đi từ các tinh cung khác nhau dần dần nhiều hơn, đặc biệt là lúc tiến gần đến nơi theo lời học trưởng là nhà ăn Châu Âu, người càng đông, phía dưới người người chen chúc. Thân thể tuy rằng không thoải mái, nhưng cũng chưa đến mức không thể tự mình trốn ra khỏi hàng ngũ, ở cái trường học vừa rộng vừa không quen thuộc này, đối với Hạ Nguyệt Quang mà nói không nghi ngờ là hoàn cảnh vô cùng bất lợi.

Đứng tại chỗ tính chờ anh họ cậu, Hạ Nguyệt Quang chờ đến không còn kiên nhẫn, hơn nữa thân thể thực không thoải mái, đợi một lát nữa chắc cậu té xỉu mất. Nghĩ một lát, quyết định tự mình đi tìm người có vẻ nhanh hơn, thế là cậu liền nhấc chân tính đi tìm người.

“Cậu kia, đừng vội đi.” Một ông lão lớn tuổi giữ chặt Hạ Nguyệt Quang nói.

Hạ Nguyệt Quang tuy rằng muốn không để ý đến ông lão kia, nhưng nếu cứ như vậy mà hất tay ông ra thì thật không lễ phép, cậu đành kìm nén cảm giác khó chịu nói với ông lão: “Ông ơi, ông có việc gì sao?”

Ông lão thoạt nhìn bẩn bẩn mở cái miệng móm mém của mình cười hề hề: “Nhóc con, cậu là người đầu tiên để ý đến tiếng gọi của tôi! Thấy cậu thức thời như vậy, tôi sẽ ở đây nói chuyện phiếm với cậu một chút!”

Ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, ông lão kỳ quái kia lại tiếp tục nói: “Ai nha! Cậu thật xinh đẹp, đừng tưởng đeo kính và cắt kiểu đầu quái lạ này là tôi không nhận ra, người yêu cậu chắc là nhiều lắm nhỉ?” Ông lão cười hì hì hỏi Hạ Nguyệt Quang

“Có điều tôi khẳng định cậu có hai người yêu nha! Mà bọn họ thật sự rất yêu cậu đó! Cậu cũng không nên dễ dàng buông tha cho bọn họ, có người đối tốt với cậu cậu phải biết quý trọng hiểu không a!”

Nhìn ông lão vừa nói vừa chỉ linh tinh vào mặt cậu, khiến Hạ Nguyệt Quang vốn đã khó chịu còn muốn đánh người, bộ dáng hiện tại của cậu chỉ có thể dùng từ “xấu” đến hình dung! Cái gì mà người yêu với cả đồ vật ma quỷ này nọ! Ông lão kia căn bản là người điên! Ông ta như thế chính là muốn làm cậu phát điên a! Không chịu nổi bị coi thường, xoay người tính sẽ đem những điều bậy bạ ông lão nói nhằm lôi kéo cậu bỏ lại sau lưng.

“Nhóc! Nhóc! Cậu định đi đâu? Tôi với cậu vẫn chưa nói chuyện xong mà!” Ông lão kỳ quái thấy cậu bỏ đi, liền chạy đuổi theo giữ chặt tay cậu không buông.

“Uy! Ông mau thả tôi ra!” Hạ Nguyệt Quang tức giận cố gắng đem tay phải của ông lão hất ra.

“Không muốn không muốn! Tôi muốn cậu nói chuyện với tôi!” Ông lão như trẻ con kéo tay Hạ Nguyệt Quang vừa hô vừa nháo.

Ngay khi bọn họ đang vướng mắc không rõ ràng, cảnh vệ đúng lúc tới đem ông lão quái dị kéo đi, phát hiện Hạ Ức Vân mà Hạ Nguyệt Quang vốn không thấy đâu cũng đuổi tới hiện trường, y vội vàng lại lôi Hạ Nguyệt Quang rời đi, kiểm tra người bị ông lão kia quấn lấy:

“Em thế nào lại bị lão quái nhân kia quấn lấy vậy?” Hạ Ức Vân bất đắc dĩ hỏi.

“Em vốn định đi tìm mọi người, ai biết ông lão kia không bình thường, bằng không đã không để ý đến ông ta.” Hạ Nguyệt Quang bĩu môi nói.

“Bụng đói chưa a! Chúng ta đi ăn cơm đi!” Hạ Ức Vân mỉm cười nhìn Hạ Nguyệt Quang nói.

“Không phải đi thăm quan sao? Như vậy là xong rồi sao?” Hạ Nguyệt Quang kéo tay Hạ Ức Vân hỏi.

Nhìn khuôn mặt đẹp dịu dàng của Hạ Ức Vân không khỏi thầm than. Anh họ cậu đúng là không biết nguy hiểm, trên đường đi không rõ đã bị nhìn chăm chú mấy lần, y thật sự không nhận thấy nguy hiểm hay là cố ý vậy. Lắc lắc cái đầu mệt mỏi, quyết định không suy nghĩ miên man ngược đãi đầu mình nữa.

“Học viện lớn như vậy làm sao một ngày có thể đi hết, học trưởng bảo chúng ta sau này tự lấy bản đồ làm quen môi trường, chưa thấy dạng học trưởng vô trách nhiệm như thế!” Hạ Ức Vân vỗ vỗ trán làm bộ không chịu nổi nói.

Thời gian buổi chiều hai người dành hết trong nhà ăn, dù sao cũng không biết đi đâu, ngồi trong nhà ăn uống cà phê, ăn bánh ngọt cũng tốt. Nếu không phải Hạ Nguyệt Quang thực không thoải mái, họ có lẽ còn ở trong nhà ăn tán gẫu hồi lâu.

——————

Ngày tiếp theo, Hạ Nguyệt Quang vừa mới đến trường chưa bao lâu đã xin nghỉ. Vì hôm qua lại ngủ không đắp chăn, càng ốm hơn, sốt đến 40 độ, căn bản là không có khả năng đi học, lại còn bị ông anh họ cười nhạo hồi lâu. Thật sự không may, cậu quyết định ở trên giường dưỡng bệnh, ngày mai không muốn không thể đi học nổi!

Hắt xì một cái, cầm bình nước bên cạnh tu ừng ực một hớp, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

– Hoàn đệ nhất chương –

Chú thích:

*Mười hai tinh cung của Hy Lạp (12 cung hoàng đạo của Hy Lạp): Theo các nhà thiên văn học thời cổ đại, trong khoảng thời gian chừng 30 – 31 ngày, Mặt Trời sẽ đi qua một trong mười hai chòm sao đặc biệt. Ai sinh ra trong thời gian Mặt Trời đi qua chòm sao nào thì họ sẽ được chòm sao đó chiếu mệnh và tính cách của họ cũng bị chòm sao ảnh hưởng nhiều. 12 chòm sao tạo thành 12 cung trong vòng tròn Hoàng đạo (zodiac), có nghĩa “Đường đi của mặt trời”. Các cung hoàng đạo xếp theo thứ tự:
  • Aries – Bạch Dương: 21/3 – 19/4
  • Taurus – Kim Ngưu: 20/4 – 20/5
  • Gemini – Song Tử: 21/5 – 21/6
  • Cancer – Cự Giải: 22/6 – 22/7
  • Leo – Sư Tử: 23/7 – 22/8
  • Virgo – Xử Nữ: 23/8 – 22/9
  • Libra – Thiên Bình: 23/9 – 23/10
  • Scorpio – Thần Nông: 24/10 – 21/11
  • Sagittarius – Nhân Mã: 22/11 – 21/12
  • Capricornus – Ma Kết: 22/12 – 19/1
  • Aquarius – Bảo Bình: 20/1 – 18/2
  • Pisces – Song Ngư: 19/2 – 20/3
**Lâu đài Neuschwanstein ở Đức:  Lâu đài Neuschwanstein là một tòa lâu đài nằm trong địa phận của ngôi làng  Schwangau trong miền nam nước Đức do Vua Lugwig II của Bayern của cho xây dựng. Lâu đài này là lâu đài nổi tiếng nhất trong số các lâu đài của Ludwig II và là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất của Đức. Lâu đài còn được các doanh nghiệp lữ hành gọi là “Lâu đài trong truyện cổ tích”.