Cước Đạp Lưỡng Thuyền

Quyển 1 - Chương 13




Vốn nghĩ mình đã quen với gian học viện xa hoa này, không ngờ vẫn có lúc cậu bị làm cho ngạc nhiên. Trước mắt là đại sảnh hoa lệ, trần nhà là tấm bản đồ các chòm sao, đèn thủy tinh phía trên phát ra thứ ánh sáng nhu hòa, vách tường mang sắc vàng nhạc còn treo vài bức tranh thần thoại Hy Lạp tinh tế, đại sảnh được xây theo Âu thức trang trọng xa hoa, quả thực giống nơi tổ chức yến hội của quý tộc phương Tây. Mọi người đều mặc phục sức quý tộc, thoạt nhìn, tựa như đã đi tới châu Âu.

Hạ Nguyệt Quang nhìn bộ đồ giống như bồi bàn trên người, lại quay đầu nhìn bộ đồ đen quý tộc trên người Hỏa Tư, cảm thấy thật không không bằng. Vì sao cậu lại mặc đồ xấu xí thế này, Hỏa Tư lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy! Vốn tưởng tới nơi này có thể chơi đùa đủ, kết quả Hỏa Tư lại vì ghét nơi đông người, kéo cậu ra ban công, nói cái gì mà muốn hít thở không khí. Đúng vậy! Hít cũng hít nửa giờ rồi, còn chưa hít đủ nha? Cậu đã rất đói bụng, tốt xấu gì cũng đi ăn chút chứ!

Giống như nhận được ánh mắt thầm oán của cậu, Hỏa Tư xoay người đem Hạ Nguyệt Quang ôm vào lòng, “Làm sao vậy? Ta tưởng em thích đến đây? Hay là em mệt mỏi muốn trở về?” Nhẹ tay vỗ về khuôn mặt xinh đẹp có điểm bất mãn của Hạ Nguyệt Quang, nhu thanh hỏi.

“Còn không do anh! Nếu đến đây liền cùng đi chơi thôi! Chúng ta đã trốn ở đây hít giớ nửa giờ rồi. Cho dù không chơi, vậy đi ăn một chút chắc là có thể chứ? Em đói bụng rồi.” Hạ Nguyệt Quang tức giận ấn ấn tay lên ngực Hỏa Tư, giận dỗi vùi mặt vào lòng hắn, thầm oán nói với hắn.

“Em cũng biết ta không thích nơi đông người, bằng không chúng ta trở về Hồng Bảo cũng được, nơi đó cũng có đồ ăn.” Nói xong, Hỏa Tư liền kéo Hạ Nguyệt Quang định quay về. Dù sao hắn cũng không thích ở chỗ này, nếu không phải vì Nguyệt Quang, hắn cũng không dẫn riêng cậu tới này nhìn ngắm, thư giãn một chút, nhưng thấy đám người kia cứ nhìn chằm chằm Nguyệt Quang, hắn lại không thoải mái. Không ngờ thay Nguyệt Quang chọn quần áo bình thường để mặc, cậu vẫn như trước hấp dẫn nhiều người như vậy, thật sự làm hắn thấy hờn giận.

Hạ Nguyệt Quang đâu chịu sớm như vậy đã về Hồng Bảo, vất vả lắm Hỏa Tư mới dẫn cậu ra ngoài, cậu mới không cần lập tức trở lại cái chỗ giống như nhà giam kia! Cậu thật sự buồn chết rồi!

“Em không về! Anh mỗi ngày đều nhốt em ở đó, em thật buồn chết rồi! Thật vất vả mới có thể ra ngoài chơi, anh lại như vậy, em cũng sẽ không bị người ta ăn thịt, anh là sợ cái gì vậy?” Hạ Nguyệt Quang tức giận gạt tay Hỏa Tư ra, thở phì phì không dừng, bộ dạng ủy khuất đến sắp khóc oán than với hắn.

Hỏa Tư tâm căng thẳng, cũng biết mình thật sự rất ích kỷ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Nguyệt Quang, đau lòng định tới ôm cậu, lại lập tức bị cậu né tránh.

Không biết làm sao mà thở dài, “Nguyệt Quang… Ta biết em không thích ta quản em, nhưng là ta…” Hỏa Tư do dự, không biết nên trấn an con người đang tức giận kia như thế nào, tiến lên, kéo cậu vào lòng, “Thực xin lỗi, ta biết ta ích kỷ, đừng tức giận, chúng ta ở thêm một chút là được.”

Hạ Nguyệt Quang không giãy dụa nữa nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hỏa Tư. Tuy vẫn còn chưa nguôi giận, bất quá Hỏa Tư đã không ngại mất mặt giải thích với cậu, theo đạo lý cậu cũng không nên tức hắn nữa. Lại nói cậu là đói bụng lắm, cũng không phải trách Hỏa Tư không để cậu ở trong phòng chơi đùa, ánh mắt của những người đó cậu cũng không phải không cảm giác được, cậu cũng không thích. Nhưng mọi lần Hỏa Tư đều tự chủ trương hành động làm cậu thấy bất mãn, cậu cũng cam chịu vài điều, thông cảm tâm trạng bất an của hắn. Có điều hắn thật sự càng ngày càng quá mức, làm cậu cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng mỗi lần vừa thấy Hỏa Tư lộ ra bộ dạng sợ mất cậu, cậu lại thấy không đành lòng.

Buông xuống vẻ tức giận, Hạ Nguyệt Quang kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng khiêu gợi của Hỏa Tư, “Tha cho anh, bất quá anh không được lần nào cũng như vậy, em sẽ chịu không nổi, cẩn thận em không cần anh nữa!” Cậu vĩnh viễn không biết rằng, một câu đùa vui của hôm nay, lại trở thành sự rạn nứt cho tình cảm của bọn họ ngày sau, cũng khiến giữa bọn họ xuất hiện Hồng Câu(dòng nước phân ranh giới chia cắt Hán Sở) rộng lớn. Nếu cậu biết, có phải hay không sẽ không nói ra?

Cậu mỉm cười tiến vào trong cái ôm kiện tráng của Hỏa Tư, cảm thấy ấp ám truyền từ người hắn, chút cũng không biết một câu của mình, đã tạo nên một vết thương thâm sâu trong lòng Hỏa Tư. Quên không được, cũng không thể quên…

Hỏa Tư khẽ run, gắt gao ôm Hạ Nguyệt Quang thân mình so với hắn gầy hơn. Lời nói vừa rồi của Nguyệt Quang, làm hắn sinh ra một nỗi bất an thật lớn. Cậu là người của hắn, đây đã là chuyện thật không thể chối bỏ, hắn cũng biết Nguyệt Quang thích hắn. Nhưng cái thích của cậu, liệu có giống như thích hắn nghĩ không? Hắn không thể chịu nổi sự thống khổ khi mất đi cậu, hắn khẳng định sẽ vì điều này mà điên mất. Nguyệt Quang… Cậu chỉ có thể là tia sáng của mình hắn…

Hạ Nguyệt Quang vì đau mà nhíu mi, ngẩng đầu thấy Hỏa Tư đang cau mày, tám phần là lại miên man suy nghĩ, “Hỏa Tư! Anh làm em đau…” Thật sự rất đau! Hỏa Tư ôm cậu chặt muốn chết, cả người đều đã muốn dán trên người hắn, hắn còn ôm! Tiếp tục ôm, nội tạng cậu đều bị ép ra mất!

Hỏa Tư vội buông tay, bối rối nhìn Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng hai mà, áu náy mà ôm hai má cậu khẽ hôn hỏi: “Thực xin lỗi… Ta làm em đau sao?”

“Hỏa Tư, anh gần đây thật kỳ quái. Một phút trước thực bá đạo, phút sau liền lập tức giải thích với em, anh khiến em mau không hiểu nổi anh nữa.” Hạ Nguyệt Quang thở dài, đem bàn tay ấm áp của Hỏa Tư áp chặt trên mặt cậu, nhìn hắn thở dài nói.

Hỏa Tư bất an nhìn tinh linh như mộng như ảo trước mắt, “Nguyệt Quang… Ta thực sự yêu em. Ta thật sự không thể mất em, em nhất thiết không được rời khỏi ta… Bằng không ta sẽ điên mất… Ta nhất định sẽ phát điên…” Ôm chặt cậu như thể cậu sắp biến mất, rốt cục chịu không nổi nói ra cảm giác trong lòng.

Hạ Nguyệt Quang bị Hỏa Tư gắt gao ôm khiếp sợ rúc vào lòng hắn. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được Hỏa Tư đang run rẩy, không ngờ Hỏa Tư trông kiên cường là vậy, lại vì cậu mà chịu bao nhiêu bất an, làm cậu sao có thể rời bỏ để hắn khổ sở thất vọng được? Cậu cũng thích hắn nha! Tuy không biết đã đến cảnh giới yêu hay chưa, nhưng mà cậu ỷ lại ở Hỏa Tư, đã muốn vượt xa ranh giới người bình thường, thậm chí nhiều hơn. Cậu đau lòng ôm lại Hỏa Tư, ngẩng đầu hôn cằm hắn, đối hắn nở ra một cười trấn an.

“Em sẽ không rời khỏi anh, cũng đã nói sẽ ở bên cạnh anh. Anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Lời vừa rồi chỉ là lời nói giỡn, đừng lo lắng được không?” Đem hai má áp vào ngực Hỏa Tư, lắng nghe nhịp tim hắn bất an đập, cảm giác có người cần thật sự tốt lắm, nhưng cậu không muốn Hỏa Tư vì cậu mà bất an như vậy. Cậu thật sự rất thích, rất thích hắn, chính là cậu không biết biểu đạt cậu thích hắn như thế nào, chỉ dùng ngôn ngữ quan tâm nông cạn thay thế, hy vọng Hỏa Tư có thể hiểu được.

Hỏa Tư một tay ôm thắt lưng Hạ Nguyệt Quang, một tay nâng khuôn mặt tuấn tú của cậu. Người như ảo như mộng đối diện hắn cười, giống như muốn trấn an hắn, nội tâm bất an cũng vì thế mà bình phục, cúi đầu hôn lên phiến môi mềm mại. Bất luận bao lâu, môi Nguyệt Quang vẫn ngọt như vậy, tựa như một thứ chất nghiện, chịu không nổi muốn nhấm nháp lần nữa.

Hạ Nguyệt Quang nhắm hai mắt lại, tùy ý Hỏa Tư hôn, hơi thở lửa nóng phả lên mặt cậu, làm cậu thấy cả người khô nóng, trên môi truyền đến đau đớn nho nhỏ, lại rất thoải mái. Không thể phủ nhận, cậu thích Hỏa Tư hôn mình, thích cảm giác toàn tâm toàn ý được bao bọc che chở.

Thoáng rời khỏi môi Hạ Nguyệt Quang, nhìn cánh môi hồng tựa cánh hoa của cậu, đẹp đến mức làm hắn muốn nhấm nháp thêm một phen, nhưng nếu còn tiếp tục, hắn khẳng định không khắc chể được bản thân muốn cậu. Không muốn người trọng yếu nhất trong lòng bị thương, hắn chỉ có thể ngừng lại, hắn tin tường Nguyệt Quang sẽ nguyện ý trở thành người của hắn, chỉ là cậu cần thời gian để đón nhận sự đụng chạm của hắn. Biết rõ cậu vẫn chưa chấp nhận được chuyện đồng tính vuốt ve thân thế, hắn nguyện ý thông cảm, giống như cậu đã bao dung mình như thế.

Thấy Hỏa Tư dùng ánh mắt thiêu cháy nhìn cậu, Hạ Nguyệt Quang có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Hỏa Tư… Em đói bụng…” Cậu thực sự đói bụng, cũng không phải vì rời lực chú ý của Hỏa Tư mà nói vậy.

Hỏa Tư yêu thương vuốt vuốt hai má Hạ Nguyệt Quang, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên khuôn mặt phần nộn kia, mỉm cười nói: “Ta thay em đi lấy một ít bánh ngọt! Ngoan ngoãn ở đây chờ ta.”

Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng che hai má vừa bị cắn, vừa tức vừa buồn cười nhìn Hỏa Tư như đang chạy trối chết, ngồi ở một bên, chờ Hỏa Tư đem đồ ăn đến cho cậu ăn.

Một thân ảnh quen thuộc lọt vào trong mắt, Hạ Nguyệt Quang vui vẻ vẫy tay với người nọ kêu: “Hi Ân!” Thật không ngờ ở đâu lại nhìn thấy Hi Ân! Bất quá hắn thoạt nhìn dường như gầy đi rất nhiều, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hi Ân kinh ngạc quay đầu nhìn người đang vẫy tay với hắn. Không phải là  người hắn ngày nhớ đêm mong sao? Vốn tưởng Hỏa Tư tính độc chiếm mạnh mẽ nhất định sẽ không mang Nguyệt Quang tới đây. Không ngờ hắn lại làm chuyện ngoài ý muốn như vậy!

Không nghĩ nhiều, Hi Ân mỉm cười tiêu sái tiến lại, một thân Âu phục quý tộc màu ngân bạch, làm hắn thoạt nhìn cực giống quý ông, so với bộ dạng giống bá tước Dracula của Hỏa Tư khác nhiều lắm, ngay cả khí chất cũng cách biệt một trời một đất.

“Đã lâu không gặp.” Hi Ân mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt Quang nói. Kỳ thật lòng hắn không lúc nào nghĩ sẽ gặp lại cậu, lần này có thể nhìn thấy cậu, hắn đã rất thỏa mãn.

“Đúng nha! Có điều thật xin lỗi, tôi gia nhập câu lạc bộ kịch của mọi người, lại không đến tham gia một buổi nào, thật có lỗi!” Hạ Nguyệt Quang xấu hổ nói với Hi Ân, hôm khác khuyên nhủ Hỏa Tư, để hắn đáp ứng cho cậu đi học lại, nếu không cậu thực phải ôm quả trứng vịt vĩ đại trở về Đài Loan.

Hi Ân nhẹ lắc đầu, ôn nhu nói với cậu: “Đừng lo, tôi biết Hỏa Tư cậu ấy không muốn cậu gặp tôi, cho nên cậu ấy mới không cho cậu đi ra. Dù sao cậu rất mê người, đổi lại là tôi, tôi có lẽ cũng sẽ đem cậu dán chặt lên người như vậy, ngay cả một bước cũng không rời cậu đi.”

Hạ Nguyệt Quang xấu hổ cười, cậu thật sự có mị lực lớn như vậy sao? Tuy biết tất cả đều là công lao của cha mẹ, nhưng nơi này có rất nhiều nam hài diện mạo không tồi nha! Hẳn là không kém cậu đi? Cậu như thế nào có thể tạo ra phong ba lớn như vậy?

“Lâu không gặp, cậu hình như lại thay đổi…” Đôi mắt xanh ôn nhu của Hi Ân gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Quang. Đúng nha! Nguyệt Quang trở nên đẹp hơn, là Hỏa Tư thay đổi cậu sao? (Đọc đến đây nhớ đên câu: Con gái mười tám tựa như nụ hoa mới nở, có người yêu lại càng đẹp hơn >3<)

Hạ Nguyệt Quang sờ sờ mặt mình, “Có sao? Có phải có thêm chút khí khái nam nhi hay không nha?” Những lời này đương nhiên là nói giỡn, cậu thừa kế mỹ mạo của mẹ, tuy có điểm đáng tiếc, nhưng có thể nhìn được là tốt rồi, cậu đã không để ý như vậy. Tuy hy vọng có thể có chút khí khái nam nhi là nguyện vọng trước đây của cậu, nhưng hiện tại nha… hay là thôi đi!

Hi Ân vừa nghe, liền ha ha cười thành tiếng. Hạ Nguyệt Quang lập tức đỏ bừng mặt, biết lời nói đùa của cậu thực ngốc nghếch. Sớm biết vậy đã không nói!

Thấy bộ dạng muốn độn thổ đáng yêu của Hạ Nguyệt Quang, không đành lòng cười cậu nữa hỏi: “Nguyệt Quang hy vọng có thể có chút khí khái nam nhi sao?”

“Anh hỏi cái này có phải là muốn giễu cợt tôi hay không nha? Tôi chỉ là nói mà thôi!” Hạ Nguyệt Quang chu miệng, có chút bất mãn nói.

Hi Ân cười lắc đầu, “Tôi không có ý kia. Chỉ là cảm thấy nguyện vọng của cậu thực đáng yêu.” Yêu thương vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Hạ Nguyệt Quang, không nửa điểm giả dối nói ra suy nghĩ của mình.

Hạ Nguyệt Quang ha ha cười. Bị Hi Ân vuốt ve như vậy, tuy không bài xích, nhưng nếu để hũ dấm chua kia nhìn thấy, khẳng định sẽ lại đánh Hi Ân. Cậu đành phải đẩy tay Hi Ân ra, ngượng ngùng cười với hắn.

Hi Ân cũng cười cười rút tay lại, biết mình làm vậy có chút thất lễ, bị cự tuyệt là hẳn rồi. Cẩn thận thấy Hạ Nguyệt Quang hơi hơi run, hắn vội vàng cởi xuống áo choàng ngân bạch của mình khoác lên người cậu.

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng muốn từ chối, không cẩn thận làm nghiêng chén rượu trên bàn, rượu phía trong ‘soạt’ một tiếng đổ lên người cậu. Tuy lập tức nhảy tránh một bước, nhưng vẫn không tránh được số mệnh bị đổ ướt quần.

“Nguyệt Quang cậu không sao chứ?” Hi Ân không tiếc lấy áo choàng cao quý lau lau quần bị ướt của Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang lắc đầu, “Tôi không sao, chỉ là quần bị ướt.” Ngượng ngùng lấy áo choàng lau quần mình, cảm giác ẩm ướt làm cậu thấy không thoải mái.

“Không bằng đến phòng chuyên dụng của tôi đổi quần đi! Nơi đó có quần áo sạch sẽ.” Hi Ân hảo tâm đưa ra đề nghị.

Hạ Nguyệt Quang do dự nói: “Nhưng mà… Hỏa Tư anh ấy…”

“Cậu có thể viết giấy nhắn cho cậu ta. Bằng không quần ướt không đổi sẽ rất khó chịu.” Hi Ân thở dài nói với Hạ Nguyệt Quang.

Do dự suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Vậy cũng được! Nhanh đổi rồi trở về, Hỏa Tư chắc cũng không lo lắng như vậy.” Nhưng có lẽ sẽ mất thời gian trấn an Hỏa Tư.

Hi Ân mỉm cười nói: “Đi thôi!”

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, theo sau Hi Ân rời đi. Vì không muốn mọi người cho rằng hành động cậu quái dị, cậu còn riêng đem áo choàng ôm đi, thoạt nhìn giống như giúp Hi Ân cầm áo, như vậy mới tránh bị nghi ngờ.

Xuyên qua đám người đang nói chuyện trời đất, hai người đi tới một khu phòng khách có vẻ tĩnh lặng. Hai bên hành lang dài có mấy gian phòng, ít nhiều cũng có năm gian, gian cuối cùng trên hành lang là gian thứ năm, không biết là của ai.

Hi Ân mang Hạ Nguyệt Quang đi vào gian thứ ba, bên trong là một màu trắng sạch sẽ, còn có hương hoa lài thoang thoảng, thấm vào lòng người, thoải mái vô cùng, khiến Hạ Nguyệt Quang vốn thần kinh có chút căng thẳng cũng buông xuống tâm trạng khẩn trương. Nếu bị Hỏa Tư phát hiện cậu cùng Hi Ân tới đây, nhất định sẽ lại miên man suy nghĩ cộng thêm ăn bậy dấm chua, đến lúc đó cậu không thể không giải thích một phen, rồi bị quản gắt gao, cái này khiến cậu sao có thể không khẩn trương?

Hi Ân từ trong tủ quần áo bạch kim lôi ra một chiếc quần dài màu trắng, đưa cho Hạ Nguyệt Quang nói: “Cầm lấy! Ở kia có một gian phòng tắm, cậu vào đó thay đi! Tôi ở đây chờ cậu.”

“Cảm ơn.” Hạ Nguyệt Quang nói lời cảm tạ, nhanh chóng vào phòng tắm thay quần.

Tiến vào phòng tắm, vẫn là một màu trắng tinh. Nền đá cẩm thạch bóng loáng, phản chiếu rõ ràng hình ảnh cậu. Tất cả đều rất sạch sẽ. Bên trên bồn tắm lớn còn có đặt một chiếc bàn nhỏ, phía trên có một chiếc tủ lạnh, bên trong là hai chai rượu vang, còn có cốc chân dài, chất lỏng màu vàng lúa mạch phía trong cũng đầy bảy phần, còn có cả bọt khí!

Choáng váng trước vẻ hoa mỹ của gian phòng tắm, Hạ Nguyệt Quang lắc lắc đầu. Hiện tại phải nhanh thay quần, bằng không Hỏa Tư không thấy cậu, khẳng định sẽ lo lắng. Vừa nghĩ vậy, cậu vội vàng cởi quần mình thay vào chiếc quần sạch sẽ mà Hi Ân đưa cho. Vừa thay xong, bụng liền réo lên, cậu đỏ bừng mặt vội ôm bụng, hy vọng tiếng động xấu hổ đó không bị nghe thấy, nhưng cậu vừa nghĩ vậy, bụng lại phát ra âm thanh bất mãn kháng nghị.

Hạ Nguyệt Quang nhìn trái nhìn phải, định nhìn xem ở đây có gì ăn đầy bụng không. Bằng không bụng tiếp tục kêu, cậu làm sao đi ra ngoài nha! Hi Ân nhất định sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu! Cẩn thận nhìn quanh, nơi này tựa hồ ngoài rượu vang thì không còn gì khác. Không còn cách nào, cậu đành phải tiến lại bật nút một chai rượu vang uống vào bụng

Tuy không phải chưa uống qua rượu vang, nhưng chai rượu này đặc biệt ngon, hương nho thoang thoảng, làm cậu vốn chỉ định uống vài ngụm, biến thành uống hết cả chai.

Hai gò má ửng đỏ ợ một tiếng, Hạ Nguyệt Quang thấy khung cảnh trước mặt lúc rõ ràng, khi mơ hồ, sau đó mọi thứ bắt đầu quay vòng vòng, đầu óc có chút mờ mịt. Có chuyện gì vậy nha? Thực chóng mặt!

Hạ Nguyệt Quang đem chai rượu tùy tiện đặt lại tủ lạnh, lắc lư lắc lư tiến đến trước cửa, không thoải mái tựa vào cửa, ‘ba’ một tiếng, làm Hi Ân chờ ngoài cửa hoảng sợ.

Hi Ân lo lắng gõ cửa hỏi: “Nguyệt Quang! Nguyệt Quang! Cậu không sao chứ?” Gõ hồi lâu, nhưng không ai đáp lại, hắn lo lắng muốn đạp cửa ra xem, đáng tiếc cửa bị khóa, hắn đành phải chạy đi lấy chìa khóa mở cửa.

Vừa mới mở cửa, thân mình Hạ Nguyệt Quang liền đổ vào lòng Hi Ân. Nếu không ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, có lẽ hắn sẽ nghĩ cậu sinh bệnh, vì lúc mặt Nguyệt Quang đỏ hệt quả cà chua.

“Nguyệt Quang?” Hi Ân gọi thử vài tiếng, tiếc rằng người trong lòng chỉ hàm hồ đáp lại, vẫn nhắm chặt hai mặt không chịu mở.

Bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng ôm lên, đặt cậu lên chiếc giường lớn trắng xóa.

Ngồi bên cạnh Hạ Nguyệt Quang, Hi Ân ôn nhu vỗ về gương mặt cậu, chỉ thấy cậu nhắm chặt hai mắt mỉm cười áp mặt vào lòng bàn tay hắn, vươn tay cầm tay hắn, nhưng lời nói ra, lại làm hắn đau lòng.

“Hỏa Tư…”