Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Quyển 1 - Chương 42




Lục Quân trưởng mang thích khách về quân bộ định tự mình thẩm vấn, lại trông coi không tận lực để thích khách đào tẩu!

Lục Trọng Lân đứng trước mặt Tam thiếu gia, vừa mới kết thúc một trận nước miếng tung bay, thao thao bất tuyệt giải thích thêm tạ tội của mình.

Tam thiếu gia kiên nhẫn nghe xong anh giải thích, không chỉ có không nổi giận, còn ôn hòa bình tĩnh khuyên giải an ủi một phen.

– Là do binh lính trông coi bất lực, đưa đến Toà án Quân sự, theo quân kỷ xử trí là được. Lục Quân trưởng không cần tự trách, cái này vốn cũng không phải trách nhiệm của anh.



Đợi sau khi Lục Trọng Lân rời khỏi, Tam thiếu gia châm một điếu thuốc cuốn, dùng sức hút một hơi, phẫn nộ ném nó xuống đất!

‘Đ con m n họ Lục! Cho mình là thằng ngốc sao?!’

Hắn lại vừa nghĩ sâu hơn, càng lại tức giận đến tay đều bắt đầu phát run. ‘Loại ngu ngốc làm chút âm mưu đều không tròn, còn muốn dựa vào gã mang binh đánh nhau?!’

Châm lại một điếu, sau khi đi lòng vòng phòng vài vòng, Tam thiếu gia rốt cục bình tĩnh trở lại.

Bởi vì sau khi hắn nhanh chóng tính toán, không thể không thừa nhận, tuy Lục Trọng Lân là một tên ngốc không đáng tin, nhưng ngoại trừ gã ta, mình không có người thích hợp có thể dùng!

Thật sự không có.

Tình thế bây giờ của hắn thật không tốt. Quách Tùng Linh không còn dùng được, bị Trương Tác Lâm đánh cho hoa rơi nước chảy! Trực, Phụng, Hoàn Tam gia, hiện tại đều đem ánh mắt nhắm ngay thế lực phái Quốc Dân đảng chính phủ mình, chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu!

Lâm trận đổi tướng là tối kỵ binh gia. Huống chi, chính mình cũng không thể đổi người!

Lục Trọng Lân dù sao đã quen thuộc cái quân đội này, hơn nữa vô liêm sỉ kia mặc dù ở trước mặt mình không đáng tin cậy, vẫn còn trung thành với chủ nghĩa Tam Dân …

Tam thiếu gia ở trong lòng tính toán nghĩ. ‘Họ Lục vô luận thế nào không thoát được can hệ! Nhưng thích khách cũng chưa hẳn chính là gã sai sử. Lúc trước ta nằm ở trên giường bệnh, sự tình đều giao cho cho gã xử lý, nếu gã phái người, dù sao cũng không để cho ta khinh địch như vậy bắt được nhân chứng sống. Lạ thật lạ thật… ’



Mông Lý Hổ bị đánh một trận, lại không biết tiết chế phóng túng giao hoan một hồi, sau khi trở về liền sưng phù lên.

Hắn bôi thuốc, nửa người dưới nằm trên giường, trong lòng lại chẳng đồng cảm cái mông này.

‘Đồ không biết xấu hổ, ở trước mặt cừu nhân cũng có thể tao thành như vậy! Đáng bị đánh!’

Nếu không phải sợ đau, hắn thật sự là hận không thể cầm lấy dây lưng, tự mình đánh cái mông này một trận!



Mai Cửu tay chân đều bị cột vào lan can giường, cả người ướt như từ trong nước bò ra. Lục Trọng Lân bưng một bát canh tiến vào, cẩn thận nâng dậy đầu của y đút y ăn canh.

Mơ mơ màng màng mở miệng, sau khi mấy muỗng bát súp vào bụng, y thở một hơi.

Mắt nhiều ngày nhỏ thuốc nhỏ mắt của Đức, sưng xem như tiêu xuống, lộ ra hình dáng nguyên bản hẹp dài nhếch lên. Y dùng lực chớp mắt nhìn, phát hiện vẫn là mơ mơ hồ hồ thấy không rõ lắm.

Lục Trọng Lân nhìn y cười cười.

– Hôm nay là ngày thứ năm. Qua tiếp hai ngày, giai đoạn khó nhất liền qua.

Mai Cửu cúi đầu “Ừm” một tiếng. Trong lòng mơ mơ hồ hồ nghĩ.

– Sau này phải đeo kính.

Y không kịp nghĩ nhiều gì, tiếp theo sóng triều thống khổ lại thổi quét đến, chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần. Y ở trong sóng triều vô lực giãy dụa, chỉ có thể vặn vẹo thân thể phát ra tiếng thở dốc khàn khàn…

Lục Trọng Lân nhìn thấy hai tay của y ở trong gông xiềng liều mạng giãy dụa, mười ngón quơ quào lung tung, bộ dáng thống khổ không chịu nổi, trong lòng khẽ động, lặng lẽ vươn tay tới, cầm tay Mai Cửu.