Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng

Quyển 2 - Chương 7: Xử phạt




Ông ngoại Trần Kình xuất thân là quân nhân, không nói chuyện văn hóa, trong vấn đề giáo dục chỉ tin tưởng đạo lý “già đòn non nhẽ, đánh khỏe thì chừa”, nghe đâu mấy người cậu và mẹ hắn đều nhờ roi vọt mới nên người. Ông nội tuy từng đọc nhiều sách, nhưng vừa là đồng đội cũ vừa là bạn tốt với ông ngoại, chịu ảnh hưởng sâu sắc tính khí cường đạo của bạn, thế nên nghe đâu cha hắn và mấy người chú bác cũng đã từng no đòn. Bây giờ truyền thống vinh quanh này lại được phát huy trên cơ thể anh em hắn.

Hồi nhỏ sức khỏe Trần Túy không tốt, gương mặt nhỏ nhợt nhạt, đánh hai cái đã ho hắng, thế là người lớn mới mềm lòng, giờ nghĩ lại có lẽ hoàn toàn là giả vờ. Hắn thì sao, trời sinh da ngăm, tát một cái cũng không để lại dấu đỏ, tính khí lại rất bướng bỉnh, sống chết không chịu xin tha, vậy nên người lớn càng đánh khỏe.

Mẹ hắn dùng bàn tay, thỉnh thoảng dùng đế giày, cha hắn thì tiện tay cầm gì đánh nấy, sách, cuộn báo, cán bột, chổi… Đáng sợ nhất vẫn là ông ngoại hắn, bởi ông có “hàng chuyên dụng”: Roi mây. Trần Kình đến nay vẫn nhớ cảm giác nhánh cây mảnh mai kia vụt lên người, từng nhát từng nhát mang theo tiếng gió vun vút, đau đến mức tim gan hắn run rẩy.

Vậy nên nhiều năm trôi qua, khi hắn nhìn thấy chú Lưu bê một hộp gỗ tử đàn hẹp dài tiến vào trong phòng khách, trái tim đã tu luyện đến mức tưởng chừng có thể kháng cự lại mọi nỗi sợ hãi này lại nhảy dựng lên theo phản xạ có điều kiện.

Chiếc hộp mở ra để lộ dụng cụ tra tấn màu nâu đậm, ánh mắt lạnh lùng của ông ngoại hắn liếc nhìn chiếc hộp, nói với cha hắn: “Thận Hành, đây là con trai con, giao cho con.”

Cha hắn đã xắn tay áo, chỉ đợi câu nói này tiến tới cầm lấy roi mây, gầm lên: “Cởi áo ra, quỳ xuống!”

Trần Kình thầm thở dài, may mà hôm nay không bắt cởi quần đánh mông như hồi bé, nếu không thì mất mặt lắm, có điều đánh chỗ khác chắc càng đau hơn. Hắn ung dung cởi bỏ áo lên trên người, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi rồi quỳ xuống, dựng thẳng sống lưng. Chẳng đợi hắn chuẩn bị tâm lí, một tiếng “vút” vang lên, roi mây hạ xuống quất mạnh lên lưng, đau đến mức hắn run lên.

Cha hắn “hừ” một tiếng, nói: “Giờ đã biết đau ư, mày đã gây ra chuyện gì rồi?”

Dứt lời lại thêm một đòn, Trần Kình không lên tiếng, ngầm tính toán, roi mây này mặc dù không phải chiếc roi hồi bé kia nhưng sức mạnh không kém hơn chút nào, hắn còn tưởng lớn rồi khả năng chịu đau sẽ tốt hơn, thì ra tất cả đều chẳng hề thay đổi. Không đúng. Có một thứ thay đổi, đó là trái tim hắn.

Roi mây quất xuống không hề nương tay, từng nhát quất lên sống lưng xen lẫn lời quát tháo của cha hắn: “Thứ khốn nạn! Đúng là giỏi quá rồi, lại dám chạy đi cưỡng ép con gái nhà lành, thể diện của nhà họ Trần vì mày mà tan nát!”

“Lại còn mang giấy tờ đi uy hiếp người ta, chính phủ là cái siêu thị mày mở chắc? Muốn lấy gì thì lấy, trong mắt mày còn có pháp luật hay không, hả?”

“Mày đúng là tự tìm chỗ chết, sớm muộn cũng tự quăng mình vào đó thì mặc xác mày, lại còn phải kéo theo cả nhà chết cùng.”

“Hôm nay đánh chết mày thì thôi, tránh liên lụy người khác.”

Sống lưng Trần Kình vẫn dựng thẳng như cũ, đầu lông mày siết chặt, bặm môi không để mình bật ra tiếng. Lưng hắn đau như muốn nứt ra, dường như dùng tay kéo cũng có thể bóc lớp da xuống. Hắn phát hiện cha hắn trông thì văn nhã đầy mình, vậy mà còn có thiên phú làm đồ tể. Rồi hắn lại muốn cười, không phải chứ, hắn cũng tiếp tục kế thừa điểm này, vung đao lên chém tan tành cuộc đời Lâm Uyển, máu tươi đầm đìa.

Nghĩ đến đây lòng hắn bỗng thấy bình yên, tất cả những gì hắn phải chịu lúc này chẳng qua là đang trả nợ. Hắn mắc nợ cô, nợ cô quá nhiều, trận đánh này chẳng qua là số dư, là lợi tức. Hắn cảm thấy mình giống Chúa Giê-su bị đóng đinh lên giá chữ thập, Chúa đền tội cho nhân loại còn hắn lại đền tội cho chính mình, cho bản thân cặn bã khốn nạn trước kia còn không bằng loại cầm thú. Thế là từng nhát roi quất xuống hắn lại niệm một tiếng Lâm Uyển trong lòng, Lâm Uyển, Lâm Uyển, Lâm Uyển, Lâm Uyển…

Hắn niệm đến cảm xúc hỗn loạn, có cay đắng, có đau thương, có ân hận, còn có chút ngọt ngào. Nỗi đau càng kéo dài, càng mãnh liệt lại khiến đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo, rồi hắn phát hiện tình yêu của mình dành cho Lâm Uyển đã ngấm vào tận xương tủy. Hắn chờ ba mươi năm mới gặp được cô, kiếp này hắn sẽ không nảy sinh tình cảm đó với bất kì người con gái nào khác, có lẽ khi chết rồi hóa thành tro, đến từng hạt bụi cũng sẽ nhớ Lâm Uyển. Sau đó hắn hơi điên khùng nghĩ rốt cuộc có kiếp sau hay không? Nếu như có, hắn nhất dịnh phải sớm kéo cô ra từ trong biển người…

Trần Kình chuyên tâm suy tư, chuyên tâm quá đến nỗi chức năng các giác quan đều giảm sút, roi mây quất lên lưng cũng không đau như trước, chỉ có cảm giác xương sống sắp gãy, hai tai ù ù, chỉ có thể nhận ra tiếng va chạm giữa cốc và ấm trà của ông ngoại hắn cùng tiếng roi mây xé toạc không khí.

Đột nhiên một giọng nói phẫn nộ và khinh thường vọng tới bên tai: “Mày còn có mặt mũi mà khóc? Cha nói cho mày, cha cũng không nhốt mày vào tù, nhà này không cần loại như mày, cha phải đánh chết mày trừ hại cho dân.”

Trần Kình sững người, vừa định phản bác là con không khóc, đưa tay sờ mặt, lòng bàn tay toàn nước, hắn hơi ngẩn ra rồi ngẩng đầu nói với cha: “Cha, cha phải giữ lại cho con một mạng…”

Cha hắn “hừ” một tiếng khinh thường, giơ roi mây thật cao rồi vung xuống, Trần Kình giơ tay bắt lấy đầu roi một cách chính xác, nắm chặt trong tay. Cha hắn tức giận quát: “Mày làm phản hả? Buông tay, bây giờ mới sợ chết? Muộn rồi!”

Trần Kình nhích đầu gối quay người về phía cha, giọng nghiêm túc: “Không phải con sợ chết, con còn phải chữa bệnh cho Lâm Uyển…”

Chẳng đợi cha hắn kịp phản ứng, ông ngoại đã lên tiếng, chỉ vào hắn mà trách: “Thằng khốn, mày còn muốn bá chiếm cô gái ấy, còn muốn chừa một con đường làm điều xấu ư? Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Trần Kình lại quay người về phía ông ngoại nói: “Cháu sẽ thả cô ấy, nhưng không phải bây giờ…”

“Đợi chút, mày vừa nói chữa bệnh cho cô ấy, cô ấy mắc bệnh gì?”

Trần Kình quỳ đến mức đầu gối tên rần, cơ thể vừa nhúc nhích sau lưng liền đau rát, hắn đành nghiêng mặt trả lời câu hỏi của cha: “Cô ấy bị trầm cảm.”

Cha hắn bỗng đờ đẫn, ông ngoại không hiểu lại hỏi: “Đó là thứ gì?”

Cậu cả ở một bên giải thích: “Là một căn bệnh tâm lí, tinh thần sa sút, nghiêm trọng sẽ dẫn đến tự sát.”

Trần Kình tiếp lời: “Vâng, cô ấy đã nghiêm trọng đến mức tự sát rồi, chuyện lần trước ở Tây Sơn chính vì như vậy.”

Lại một hồi xì xào rồi lặng ngắt như tờ, sau sự im lặng ngắn ngủi, cha hắn thở dốc giơ roi mây lên, lại lần nữa vung về phía hắn, miệng quát: “Cứ phải bức chết người đang sống, mày đúng là thằng súc sinh, hôm nay cha nhất định phải đánh chết mày ở đây.”

Trần Kình mặc một chiếc áo sơ mi kẻ màu đậm trên người, sau lưng không biết là mồ hôi hay là máu làm cho chiếc áo ướt cả một mảng, có vài chỗ đã bị đòn roi tới tấp quất xuống rách bươm. Mẹ hắn ở bên cạnh lau nước mắt, lúc này đã không thể nhịn nổi, xông lên trước túm lấy bàn tay đang vung roi của cha hắn, khóc nức nở: “Đừng đánh nữa, ông thật sự muốn đánh chết nó sao?”

“Bà bỏ tay ra!” Cha hắn trầm giọng quát, nhưng mẹ hắn kiên quyết cầu xin sống chết không chịu buông tay. Cha hắn tức giận gào thét: “Đây đều tại bà nuông chiều mà ra, cả hai thằng đều không ra gì!”

Nhà họ Viên có một quy tắc bất thành văn, đó là khi cha dạy con cái người khác không được xen vào. Nhưng trông thấy việc giáo huấn con cái sắp biến thành tranh chấp gia đình, cậu cả, cậu hai hắn vội qua can ngăn, khuyên giải: “Anh rể, anh bớt giận.”

“Đúng đó, giáo huấn cũng đủ rồi, ngày tết ngày nhất…”

Cha hắn nổi giận đùng đùng như ăn phải thuốc nổ, to tiếng hét: “Các cậu đừng ngăn tôi, hôm nay nếu tôi không cho nó nhớ đời thì nó sẽ còn tiếp tục hại người.”

Mẹ hắn vừa nghe thấy liền cao giọng lên án: “Ông nói tôi nuông chiều, ông thì sao? Hai đứa trẻ đã lớn từng này nhưng ông lo được cho chúng bao nhiêu? Cả ngày công việc công việc, chỉ biết đến công việc, ngay đến con trai suýt đi vào…”

Vừa nhắc chuyện năm đó, sắc mặt cha hắn bỗng cứng đờ, thở gấp vài cái, nghiến răng nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, bây giờ nó đang phạm lỗi, phụ nữ các bà đúng là chẳng có nguyên tắc gì.”

Trần Kình quỳ dưới đất nghe cha mẹ cãi nhau, sốt ruột muốn đứng dậy kéo họ ra nhưng đôi chân mềm nhũn không nghe lời, đành với tay ôm lấy chân cha mẹ, ngửa mặt nói: “Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, việc con đã sai con cam tâm tình nguyện chịu phạt.”

Mẹ hắn cúi đầu nhìn thấy con trai trên mặt còn vương nước mắt, khóe mắt bà đỏ ngầu rồi khóc nấc lên, chẳng thèm cãi nhau nữa, ngồi thụp xuống ôm lấy con trai, nghẹn ngào nói với cha hắn: “Tôi chẳng nguyên tắc, chẳng giác ngộ, tôi chỉ là người phụ nữ của gia đình, tôi chỉ biết con ai người ấy xót, nó đã biết sai cũng đang sửa rồi, ông đánh chết nó thì giải quyết được vấn đề gì không?”

Mắt Trần Kình vốn đã cay cay, thấy mẹ khóc trong lòng càng khó chịu, vừa gọi “mẹ…” thì mẹ hắn đã giơ tay che miệng hắn lại như gà mẹ bảo vệ gà con, ấp con mình dưới cánh, tiếp tục tranh cãi với cha hắn: “Đây không phải lỗi của một mình nó, ông muốn đánh phải tìm nốt thằng kia về, đánh cả hai đứa. Người làm mẹ như tôi cũng không đủ tư cách, ông đánh chết ba mẹ con tôi thì mặc ông, chỉ mình ông là người tốt, ông cao thượng, ông tiếp tục làm ‘người đầy tớ của nhân dân’ đi, lần này cũng chẳng ai cầu xin ông nữa đâu…”

Ông ngoại Trần Kình ngồi ghế trên quan sát, trong tai toàn là tiếng khóc hu hu của con gái, mấy người đàn ông đành chịu bó tay đứng giữa nhà, một người còn quỳ dưới đất, thứ lấp lánh trên mặt cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, ông cụ thở dài xua tay nói: “Mấy đứa đi đi. Con mình tự mình quản, bộ xương già như ta cũng chẳng sống nổi mấy ngày, chẳng bận tâm nổi các người.”

Dứt lời ông liền đứng dậy, có lẽ đã thật sự hao tổn tâm tư, thân thể trước giờ luôn khỏe mạnh lại có thể loạng choạng. Lão Lưu im lặng chờ đợi ở bên vội lên trước đỡ ông rời khỏi phòng khách.

Về đến nhà, mẹ Trần Kình giúp hắn cởi áo sơ mi, lưng hắn dính vào áo đau đến mức phải hít sâu một hơi. Mẹ hắn vừa thấy tấm lưng loang lổ vết máu của con trai lại rơi nước mắt.

Trần Kình nằm bò trên giường, cố nhịn đau an ủi mẹ: “Con không sao, không đau.”

Mẹ hắn rên rỉ lau nước mắt, mở tủ lấy thuốc bôi cho hắn. Trần Kình ra vẻ bình thản: “Không đau thật mà, mẹ quên rồi à? Hồi nhỏ con bị đánh suốt còn gì, mẹ còn toàn dùng đế giày đánh con.”

“Phải, lúc còn nhỏ thì làm người khác lo lắng, lớn rồi vẫn chẳng bớt lo, không tiến bộ hơn chút nào cả.”

Trần Kình im lặng một lúc, hỏi: “Mẹ đúng là chẳng nhìn ra sự thay đổi của con sao?”

Mẹ hắn ngẩn người, thản nhiên nói: “Nhìn ra rồi, đổi thành thằng ngốc.”

Trần Kình bật cười, mẹ hắn vỗ một cái vào mông hắn, mắng: “Đã đến lúc này rồi mà còn cười được?”

Bôi thuốc xong, mẹ hắn không nhịn nổi oán trách: “Mẹ thấy con ngốc thật rồi, trên đời nhiều con gái như vậy, sao con cứ nhất định phải tìm cái cô bị nhà mình hại tên Lâm…”

“Lâm Uyển.” Trần Kình ở bên nhắc nhở.

“Haiz, con nói xem, sao con cứ như chưa từng thấy phụ nữ thế? Chẳng biết bảo con thế nào đây.”

Trần Kình cười nói: “Còn để mẹ phải bảo thật ư, từ sau khi gặp Lâm Uyển, con đúng là cảm thấy như ngày trước chưa từng gặp phụ nữ…”

Mẹ hắn bị hắn dọa cho sững sờ, không kìm được liền hỏi: “Cô ấy tốt như vậy thật sao? Nghe con nói mẹ cũng muốn thử gặp cô ấy.”

Trần Kình chỉ vào mắc áo ở cửa nói: “Mẹ giúp con lấy ví tiền trong túi áo khoác ra với.”

Mẹ hắn lấy ví ra, Trần Kình cẩn thận rút một tấm ảnh từ trong ngăn kép đưa cho mẹ: “Đây là cô ấy.”

Mẹ hắn cầm lấy xem, lẩm bẩm: “Nhỏ vậy?”

“Ha ha, đây là cô ấy lúc nhỏ.”

“Sao lại rách rồi?”

Một chút không tự nhiên lướt qua trong mắt Trần Kình, chậm rãi nói: “Lúc giận dỗi với con cố ý chọc tức đấy!”

“Ồ, bản lĩnh khá đây.” Mẹ hắn cẩn thận quan sát gương mặt cô bé trong ảnh, khen ngợi: “Vẻ ngoài rất xinh, có điều vừa nhìn là biết cô bé có cá tính.”

Trần Kình ngạc nhiên nhìn mẹ: “Cái này mẹ cũng nhìn ra được?”

Mẹ hắn thở dài nói: “Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, trông bộ dạng ngốc nghếch dễ bảo của con là biết cô gái này không đơn giản.”

Trần Kình cười cười, lấy lại tấm ảnh từ trong tay mẹ nhét vào ví, thờ ơ nói: “Cũng tạm, đầu óc rất đơn giản, chỉ là hơi nóng tính, hơi ngang bướng một chút.”

Mẹ hắn nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Vậy con định làm thế nào?”

Trần Kình bỗng ngừng lại như thể không hề gì: “Được ngày nào hay ngày ấy.”

“Lời này chả giống lời con nói.” Mẹ hắn bĩu môi, vẻ mặt lo lắng.

Trần Kình đặt ví lên tủ đầu giường, áp mặt vào gối rầu rĩ: “Mẹ, con lớn thế này rồi, xưa nay chưa từng bất lực như thế. Con đã nghĩ vô số cách giữ cô ấy lại, nhưng chẳng có cách nào có hiệu quả. Bây giờ con mới biết, thì ra việc khiến người ta bất lực nhất trên thế giới là mình muốn tốt với một người nhưng người ta lại không cần.”

Mẹ hắn sờ mặt con trai, suốt mấy tháng trời hai má nó đã gầy đi nhiều, bà đau lòng nói: “Con à, mẹ không biết mấy chuyện yêu đương của thanh niên các con rốt cuộc như thế nào, mẹ cũng không ngăn con. Nếu cô gái đó ưng con, tốt với con, mẹ sẽ vui vẻ chấp thuận cô ấy, coi cô ấy như con gái ruột. Nhưng nếu hai con không thể đi tiếp cùng nhau, con có thể đồng ý chuyện này không, phải yêu quý bản thân, đừng có lại như lần trước…”

Mẹ hắn nói, nước mắt rơi. Trần Kình nắm lấy bàn tay khẽ run run vì khóc của mẹ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con biết chừng mực, con đã nghĩ kĩ rồi, đợi qua mấy ngày nữa rảnh rỗi con sẽ đi học bơi.”

Mẹ rời khỏi, hắn lại mở ảnh Lâm Uyển ra soi dưới ánh đèn bàn ngắm, ngắm trái ngắm phải vẫn chưa đủ, bỗng một suy nghĩ hiện lên trong đầu, nếu không bỏ đứa con kia, nếu là một bé gái, có phải nó sẽ mang hình dáng này?

Nghĩ vậy lại nhìn ảnh, chút cảm xúc khó tả xuất hiện trong hắn, hắn liền nghĩ, nếu là con trai thì sao? Rồi hắn lập tức bật dậy, quên mất mình còn mang thương tích, đau đến muốn rên lên.

Mẹ hắn trong phòng ngủ nghe thấy bên cạnh có tiếng động, lại thấy con trai cởi trần ngồi xổm trước tủ, không biết lại xảy ra chuyện gì, bà vội chạy đến hỏi: “Không ở trong phòng nghỉ ngơi lại lục tủ làm gì đấy?”

Trần Kình ngẩng đầu hỏi: “Mẹ à, ảnh hồi nhỏ của con đâu?”

Mẹ hắn không hiểu ra sao nhưng vẫn lấy ra từ trong ngăn kéo phía trên một tập ảnh đưa cho hắn, hỏi: “Sao tự nhiên lại đòi cái này?”

“Có việc ạ.” Nói rồi ôm tập ảnh về phòng.

Trần Kình nằm sấp trên giường lật tập ảnh nửa ngày trời, tìm ra một tấm ảnh đen trắng mình ôm súng đồ chơi rồi đặt bên cạnh ảnh của Lâm Uyển, lớn nhỏ vừa phải, nhìn thế này thật là xứng. Hắn chống cằm ở đó mơ mộng, nếu họ quen nhau từ độ tuổi như trong ảnh thì tốt biết bao, sẽ không có những chuyện buồn phiền như bây giờ. Nhưng sau khi suy nghĩ của hắn đã chạy được biết bao nhiêu vòng vừa nhìn thấy thời gian trên ảnh chợt ý thức được một vấn đề, không đúng, lúc hắn sáu tuổi Lâm Uyển còn chưa sinh ra mà.

Trần Kình chửi bậy rồi lại thấy bất lực, không gian mơ mộng luôn nhỏ hẹp như vậy, xung quanh đều là những bức tường hiện thực phũ phàng, mà quan hệ giữa hắn và Lâm Uyển đã bị giới hạn suốt đời bởi bốn bức tường ấy.

Lâm Uyển chỉ ở lại nhà Vương Tiêu đến mồng Hai, mấy ngày còn lại cô nhốt mình trong nhà vẽ tranh, bầu bạn với cô ngoài Ni Ni ra còn có Trần Kình sớm tối mỗi ngày gọi điện thoại hai lần, toàn hỏi cô những chuyện như hôm nay làm những gì, ăn những gì. Lâm Uyển trả lời từng việc, buông điện thoại xuống nhìn bát mì ăn liền cạnh tay, nghĩ bụng mình quả là tiến bộ, lại có thể lừa nổi hắn.

Chiều mùng Sáu, Trần Kình đích thân đến “đón” cô, gặp mặt xong ngạc nhiên hỏi: “Sao mắt thâm quầng thế? Đón năm mới mà thành gấu trúc rồi, có phải lại thức đêm không? Có muốn khỏe không hả? Đúng là sểnh ra một cái là không ổn.”

Lâm Uyển bị hắn dạy bảo một hồi, sau đó cả người cả cún bị hắn nhét vào xe, không về căn hộ mà bị đưa đến một spa, dựa vào phương pháp mát xa tỉ mỉ giúp Lâm Uyển thả lòng toàn thân, ngửi hương tinh dầu rồi chìm vào giấc ngủ trong tiếng nước chảy róc rách và âm nhạc. Tỉnh dậy thấy thư giãn toàn thân, cả người có cảm giác thay da đổi thịt, nhìn đồng hồ thì ra mình đã ngủ suốt ba tiếng, nhân viên dẫn cô đến khu nghỉ ngơi nói: “Anh nhà đang đợi chị.”

Lâm Uyển ngẩn người, gương mặt bỗng nóng bừng, khẽ nói: “Anh ta không phải.”

Nhân viên cười cười: “Em biết rồi, là bạn trai.”

Lâm Uyển cắn môi, nếu tiếp tục phủ nhận chắc chắn sẽ lôi kéo ánh mắt kì lạ của người khác, thôi vậy, dù sao cũng chẳng phải sự thật.

Đến khu nghỉ ngơi đã thấy Trần Kình đang ngồi trên sofa xem tạp chí, tư thế lười nhác mà vẻ mặt lại rất chăm chú. Lâm Uyển quan sát bỗng cảm giác giống như có người cầm cái búa nhỏ gõ một nhát vào trái tim cô, cả người bỗng run lên. Trần Kình như cảm nhận thấy cô liền ngẩng đầu, bỏ sách xuống tiến đến trêu đùa: “Em ngủ dễ thật đấy.”

Tới gần trước mặt lại giơ tay sờ gương mặt đỏ bừng như bị hấp của cô một cách hết sức tự nhiên, bình luận: “Xem ra hiệu quả không tệ, sau này phải đến thường xuyên.” Lâm Uyển tránh ra sau hỏi: “Anh cứ đợi ở đây suốt à?”

“Không, đi làm mát xa chân.”

“Ni Ni thì sao?”

“Đưa nó đến tiệm thú nuôi bên cạnh rồi.”

Ra khỏi đó bên ngoài đã tối mịt, hai người đến tiệm thú nuôi, nhân viên đưa lại chú cún như rực rỡ hẳn lên, Trần Kình giải thích: “Cũng làm spa cho nó, quả nhiên vừa mắt hơn chút.”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Uyển là: Anh thừa tiền không biết tiêu vào đâu à? Nhưng thấy chú cún bộ lông mềm mại sáng bóng dường như đáng yêu hơn mấy phần, cô liền quên sạch tất cả, bế nó lên cúi đầu ngửi, cảm thán: “Thật thơm.”

Trần Kình cũng áp vào ngửi, nhưng là ngửi Lâm Uyển, cũng gật đầu theo nói: “Quả là thơm.”

Nhân viên ở bên cạnh cười híp mắt giới thiệu: “Chúng tôi dùng tinh dầu hoa hồng cho chú cún.” Trong lòng lại nghĩ, dùng lên người con chó rẻ rách này thật lãng phí.

Trần Kình cười ha ha: “Cám ơn nhé!”

Nhân viên lễ phép đáp lại, thầm nghĩ người đàn ông này thật ngốc nghếch, có điều lúc cười quả là đẹp trai.

Vì buổi chiều ngủ mấy tiếng, ban đêm Lâm Uyển lại hơi khó ngủ, nửa mơ nửa tình nghe thấy âm thanh kì quái. Cô liên tưởng đến một số tình tiết trong truyện kinh dị, lập tức tỉnh táo, bật đèn đầu giường quay đầu nhìn thử, Trần Kình đang nằm sấp ngủ, chăn hở nửa người, quần áo ngủ cũng vén lên, tay phải đang vắt qua sau lưng gãi gãi. Lâm Uyển hít sâu một hơi vì cô nhìn thấy từng dấu vết loang lổ dưới tay hắn.

Những vết thương đó đã đóng vảy, chỗ bị hắn gãi lại xuất hiện ít máu, ngoài sự hung bạo ra còn thêm mấy phần ghê sợ. Sau đó lại nhìn thấy dấu vết giữa ngón tay hắn, cô đã chú ý đến từ trước, trông vị trí chắc là bị bỏng khi hút thuốc, cô chỉ không hiểu từ khi nào hắn trở nên không biết yêu quý bản thân như vậy rồi.

Lúc này, nhìn bàn tay ấy, tấm lưng ấy, nếu dùng máy ảnh chụp lại, đặt cho nó một cái tên, cô nghĩ có thể gọi là “Tàn”.

Lâm Uyển bất giác đưa tay chạm vào, nhưng khi tiếp xúc làn da của người đàn ông, đầu dây thần kinh giữa những ngón tay đã nhạy bén cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, Lâm Uyển bị nóng như thiêu vội rụt tay lại.

Nhưng lúc này Trần Kình cuối cùng đã dừng lại hành động “ngược đãi” bản thân, lật người quay mặt về phía cô. Lâm Uyển nhìn vẻ mặt cau có khi ngủ của hắn chợt ngẩn ra, với tay tắt đèn.

Vừa nằm xuống đã nghe hắn nói: “Uyển Uyển.”

Trái tim Lâm Uyển như ngừng nửa nhịp, nghiêng đầu qua nhìn hắn, Trần Kình chẳng hề mở mắt, chắc là nói mơ. Cổ họng cô bỗng khô rát, người đàn ông tội ác tày trời này có một cái miệng ngang giá với hành động xấu xa của hắn. Có một khoảng thời gian thậm chí cô cứ nhìn thấy hắn mở miệng là trong lòng căng thẳng. Nhưng bây giờ điều cô sợ nhất chính là hai chữ này, mỗi lần nghe hắn gọi mình cô đều có cảm giác trái tim bị ai đó xiết mấy cái, cái gọi là “trăm mối giày vò” chắc là thế này. Đúng, cô lo. Từ sau khi mắc bệnh trầm cảm cô trở nên chán nản, nhưng suy nghĩ cũng cẩn thận hơn nhiều, nếu nói sự tàn nhẫn của người đàn ông này như dao, thì sự dịu dàng của hắn chính là độc dược.

Lâm Uyển chưa kịp thu lại suy nghĩ, Trần Kình đã ậm ờ nói: “Uống thuốc.”

Hắn dứt lời liền chép miệng không lên tiếng nữa, Lâm Uyển có thể khẳng định là hắn nói mơ, nhưng cô không nén được nỗi xót xa từ tận đáy lòng đang lan ra với tốc độ nhanh chóng, như thác nước phun vọt lên trên. Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ say trong đêm, bất giác đã bị nước mắt làm lu mờ tất cả. Cô cảm thấy mình đang uống một chén Hạc Đỉnh Hồng, nhưng quá trình đi vào cái chết lại bị kéo dài vô hạn. Cô có thể cảm nhận được từng sự thay đổi nhỏ bé, thiếu dưỡng khí, loét niêm mạc ruột và dạ dày, huyết quản nứt vỡ, gan bị phá hủy, máu chảy không ngừng…

Lâm Uyển không thể chịu nổi, kéo ngăn tủ đầu giường tìm thuốc. Không tìm thấy, cô lập tức xuống giường xông vào thư phòng của Trần Kình. Hắn quản lí các loại thuốc của cô, sáng tối mỗi ngày đều phát cho cô một hai viên như đại xá, còn thường cắt xén một chút, nói gì mà phải giảm liều lượng của cô, sợ cô ỷ lại. Nhưng lúc này cô nhận ra một sự thật đau buồn, ngăn kéo bị hắn khóa rồi. Lâm Uyển như bị rút đi chút hơi sức cuối cùng, ngồi thụp xuống đất vùi đầu vào đầu gối khóc nức nở.

Rất nhanh đã thấy tiếng bước chân truyền tới, một đôi dép cỡ đại lập tức xuất hiện trong tầm mắt, người đàn ông ngồi xuống nâng mặt cô lên, lo lắng hỏi: “Uyển Uyển, em sao thế?”

“Tôi phải uống thuốc.” Lâm Uyển nước mắt đầm đìa nói.

“Thuốc hôm nay uống rồi.” Trần Kình cau mày đáp.

“Tôi cứ muốn uống.”

“Không được.”

Lâm Uyển giơ tay đấm vào ngực hắn một cái, kêu gào: “Trả thuốc cho tôi, anh dựa vào cái gì mà giấu thuốc của tôi?”

Trần Kình thấy cô lại bướng bỉnh, cũng không tính toán với cô, định bế cô về phòng. Lâm Uyển không chịu, vung hai tay đẩy hắn, đánh hắn. Trần Kình vẫn nhẫn nại dỗ dành: “Uyển Uyển, đừng làm ồn, về ngủ, mai em còn phải đi làm mà.”

Lâm Uyển ghét nhất và cũng sợ nhất những lời nói dịu dàng của hắn, trái tim khó chịu như bị vò nặn mấy cái, cô liền gào khóc ra sức đấm hắn, nói không rõ ràng: “Tôi hận anh, tôi hận anh đến chết…”

Trần Kình ôm cô vào lòng, nắm tay của cô đấm lên lưng hắn không biết chừng mực, đau đến mức hắn nghiến răng bặm môi cố nhịn không ngăn cản cô, lại còn khẽ nói bên tai cô: “Tôi biết, tôi biết, em đừng mất sức hận tôi, tôi lo em lại làm tổn thương bản thân.”

Gương mặt Lâm Uyển đầy nước mắt, Trần Kình cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, dường như làm vậy mới có thể ngăn nước mắt cô tuôn rơi. Môi hắn xuôi theo má cô trượt xuống dưới, cuối cùng hạ xuống môi cô, thuận thế hôn sâu hơn. Lâm Uyển còn đang kêu gào những lời hận hắn, từng tiếng hệt như từng nhát cuốc đang đào bới trái tim hắn. Hắn không nhìn nổi dùng lưỡi chặn cô, sau đó ra sức hút lấy cho đến khi Lâm Uyển thôi làm loạn vì thiếu dưỡng khí, mềm nhũn dựa vào lòng hắn khóc nức nở hắn mới bế cô về phòng.

Hôm này ngày mười lăm cùng tháng, Trần Kình đã về từ sớm lôi Lâm Uyển ra khỏi nhà mà chẳng cần giải thích, đưa cô đến Đại Duyệt Thanh. Ngày Tết, khu thương mại phồn hoa bầu không khí náo nhiệt, quảng trường nhỏ bên ngoài chất đầy tượng băng tạo hình các kiểu, óng ánh lóng lánh, nổi bất nhất là mười hai con giáp phân bố xung quanh, rất nhiều trẻ em và học sinh tới đây chụp ảnh với con giáp của mình. Bên ngoài rất đông người, Trần Kình cứ kéo Lâm Uyển vào trung tâm mua sắm, trong đó treo đèn kết hoa, không khí náo nhiệt, đại sảnh tầng một treo từng hàng thiếp đỏ, rất nhiều người đều đang ngửa cổ xem.

Trần Kình kéo Lâm Uyển đi, nói: “Chúng ta cũng qua đó xem.”

Lâm Uyển bị nhiễm không khí ngày Tết vui vẻ, tâm trạng tốt lên không ít, cô vốn cũng thích chơi, thấy đông người đều đang đoán câu đố đèn như vậy không khỏi nóng lòng muốn thử.

Cô chưa kịp nhìn, Trần Kình đã chỉ cô xem một câu đố đèn: “Trên trời rơi xuống một Lâm muội muội (gọi là…)”.

Hắn cười nói: “Cái này hay, có thể đoán được không?”

Lâm Uyển chớp mắt nói: “Không biết.”

“Cho em nghĩ.” Trần Kình hơi do dự nói: “Tôi biết rồi.”

“Cái gì?”

“Nữ sinh cấp ba.”

“…”

Trần Kình ra vẻ như thật sự ghi nhớ số câu đố đèn rồi liếc mắt nhìn thấy một câu thú vị: “Nâng ngực không thành, tìm đến cái chết (Khẩu ngữ năm chữ)”.

Lâm Uyển thấy hắn cố tình trêu đùa, nói không thiện cảm: “Chả biết.”

Trần Kình cười cô: “Sao em ngốc thế, thật đáng buồn, không to được là chết sao?”

Lâm Uyển một lúc sau hiểu ra, nghiến răng nói: “Không thẹn là tên biến thái.”

Cô nhìn sang trái chọn lựa, cuối cùng tìm được một câu thú vị, vẫy tay gọi Trần Kình tới xem, khiêu khích đọc cho hắn nghe: “Là đàn ông đều thích phiêu bạt khắp nơi (Tục ngữ chín chữ).”

Trên mặt Trần Kình hiện lên chút khó chịu, Lâm Uyển đắc ý nói: “Đàn ông chẳng có air a gì!”

Trần Kình ngụy biện: “Em đọc sai rồi, là thanh bốn.”

“Là thanh ba, ‘chẳng có ai ra gì’[1].” Lâm Uyển vẫn đọc thanh ba như cũ, trừng mặt nhìn hắn.

[1] Tiếng Trung có tất cả bốn thanh điệu, trong câu tục ngữ “Là đàn ông đều thích phiêu bạt khắp nơi, chẳng có ai ham vật chất”, Lâm Uyển đã cố tình đọc chệch âm ở vế sau khiến nghĩa của câu trở thành “đàn ông chẳng có ai ra gì”.

Trần Kình nói: “Được rồi, nghe em đó.”

Hai người cứ như thi đấu lại đoán mười mấy câu nữa, vẫn là Trần Kình đoán ra nhiều hơn, Lâm Uyển không phục, tức giận muốn tiếp tục, Trần Kình giữ cô nói: “Được rồi, em không đói à? Mình đi ăn gì nhé.”

Thấy Lâm Uyển vẫn hơi do dự, hắn lại an ủi: “Thua đàn ông thì không mất mặt, đi thôi.”

Lâm Uyển bĩu môi nói: “Anh xem thường phụ nữ.”

Trần Kình ngẩn người liền cười khổ đáp: “Đó là trước kia.”

“Bây giờ thì sao?”

“Tôi sợ.”

“Nói dối.”

Trước khi lên tầng ăn cơm, Trần Kình dẫn Lâm Uyển đi đổi tặng phẩm. Trước bục lãnh thưởng xếp hai hàng dài, Lâm Uyển không muốn đợi nhưng Trần Kình lại kiên trì, trước đó hắn đã nghiên cứu cẩn thận tờ quảng cáo, nghe nói trả lời đúng mười câu có thể rút thưởng, giải thưởng rất phong phú. Hắn liền nói với Lâm Uyển: “Không chừng chúng ta có thể nhận được giải thưởng lớn.”

Lâm Uyển liếc nhìn một đống phần thưởng cao như núi phía sau bục nhận giải, có chút xót xa nói: “Tôi không có vận may vậy đâu.”

Trần Kình mở tay cô ra, úp bàn tay của mình lên trên ra vẻ thần bí: “Vừa hay tôi đây vận may có thừa, để chia cho em một ít.”

Nói xong còn làm bộ thổi một luồng tiên khí vào giữa hai tay họ, Lâm Uyển giật mình suýt nhảy lên, liền nghe thấy một đôi tình nhân phía sau cười khúc khích. Mặt cô bỗng nóng bừng, đánh “bốp” một cái vào mu bàn tay hắn. Trần Kình xuýt xoa một cách khoa trương, lần này đến cả người phía trước cũng quay đầu nhìn họ. Hắn cúi đầu nói bên tai Lâm Uyển: “Dù sao em cũng phải giữ thể diện cho tôi chứ!”

Lâm Uyển trầm giọng: “Là anh không cần thể diện.”

“Ừ, tôi không cần thể diện, tôi cần sĩ diện.”

Cũng may nhân viên làm việc hiệu suất cao, rất nhanh đã đến lượt họ. Trần Kình nộp đáp án và số câu đối đèn lên, nhân viên đối chiếu là đúng rồi đưa họ một đống phần thưởng “tinh xảo”. Lâm Uyển vừa nhìn đã cười, toàn là móc khóa Shin cậu bé bút chì với Doraemon, còn có cả nhân vật hoạt hình cô không biết. Trần Kình lại rất nghiêm túc gạt một đống thứ ra, nói với nhân viên: “Đổi giúp tôi hai cái giống nhau này.”

Lâm Uyển quay đầu đi, mắt trợn trắng, nghĩ bụng tên này thật sự không định giữ thể diện à.

Trần Kình vơ lấy một đống đồ bé xinh, nhét tất vào túi áo lông của Lâm Uyển. Lâm Uyển cúi đầu nhìn chiếc túi căng phồng, định lấy ra liền nghe thấy nhân viên nói: “Hai người trả lời đúng hai mươi câu, có thể rút thưởng hai lần.”

Trần Kình lấy trước không hề chểnh mảng, cào phiếu rồi liếc nhìn, “Cám ơn”. Hắn buông lỏng tay, nói với Lâm Uyển: “Mỗi người một lần, đến em rồi.”

Lâm Uyển thò tay vào hòm rút thưởng rút ra một tấm phiếu nhỏ, lúc đợi nhân viên kiểm chứng còn hơi căng thẳng, nhân viên xem cong nét mặt tươi cười: “Chúc mừng chị, chị đã trúng giải nhất.”

Lâm Uyển chưa kịp phản ứng lại, người ta đã đặt vào tay cô một con gấu Teddy nhỏ, Trần Kình đứng bên cạnh bật cười: “Giải nhất là món đồ chơi này?”

Lâm Uyển ngẩn người nhìn món đồ nhỏ trong tay, xoa xoa lông nó rồi ngạc nhiên chỉ vào mặt dây chuyền hình hoa tuyết lấp lánh trước ngực nó hỏi: “Cái này có phải đặt nhầm rồi không?”

Nhân viền cười ha ha giải thích: “Đây mới là giải nhất thật sự.”

“Kim cương?” Lâm Uyển kinh ngạc cầm mặt dây chuyền lên soi trước đèn, Trần Kình ở bên không tin: “Chắc là giả đấy.”

Nhân viên lau mồ hôi: “Là thật ạ, đây là phiên bản giới hạn đặc biệt kỉ niệm một năm khánh thành trung tâm mua sắm của chúng tôi.”

Lúc hai người ăn cơm trên tầng, Lâm Uyển vẫn hơi khó tin, buông đũa cầm con gấu bên cạnh lên, lấy dây chuyền ra cẩn thận cất đi, Trần Kình buồn cười hỏi: “Có đẹp vậy không? Vừa nhìn đã thấy không đáng bao tiền.”

Lâm Uyển chẳng thèm ngẩng đầu nói: “Anh biết cái gì?” Rồi chợt nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Chắc cái này không phải mưu mô của anh chứ?”

Trần Kình suýt thì cắn phải đũa, nói: “Em đánh giá tôi cao quá, thủ đoạn rắc rối thế này chắc tôi không nghĩ ra.”

“Không phải anh thật?” Lâm Uyển càng nghĩ càng thấy đúng, cảm giác vui mừng xúc động ban nãy lập tức bị nhạt nhòa bởi suy nghĩ này.

Trần Kình nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Tại sao tôi phải làm vậy?”

Lâm Uyển bị chẹn họng, chớp mắt không đáp.

Trần Kình cũng không gặng hỏi, cười nói: “Thật sự không phải tôi, nếu là tôi, ít nhất cũng phải chọn thứ đẹp một chút, có cần tôi thề với bóng đèn không?”

“Không cần.” Lâm Uyển cúi đầu, cầm thìa múc bánh trôi.

Trần Kình với tay phủ lên bàn tay đang đặt trên mép bàn của cô, nói: “Uyển Uyển, em phải tin rằng, một người sẽ không xui xẻo mãi, chẳng phải có câu khổ tận cam lai sao, vượt qua điểm cùng cực nhất rồi, sau này em chỉ có thể càng ngày càng mạnh mẽ hơn.”

Lâm Uyển giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, cô biết nếu cô ngẩng đầu nhất định sẽ nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời của người đàn ông đối diện, trong đó nhất định sẽ lấp lánh thứ gọi là “chân thành”. Cô biết nên cô không dám nhìn. Xưa nay, những thứ tốt đẹp đối với cô mà nói đều vô cùng hấp dẫn, giống như mồi câu mỹ vị, nhưng cô biết sau sự hưởng thụ ngắn ngủi, thứ đón chào cô sẽ là lưỡi câu lạnh lùng ngoắc vào họng mình…

Cô không thể quên, cũng không dám quên ngày này của năm ngoái, cô bất lực nằm trong căn phòng bệnh viện ảm đạm, trên người mang thương tích do hắn gây ra, tương lai mịt mù không lối thoát. Hôm nay cô ngồi đối diện hắn, mặc dù được bao bọc bởi bầu không khí vui vẻ, tốt lành nhưng lòng cô vẫn mang vết thương mà hắn để lại, chẳng có cách nào lành.

Cô rất bối rối, đời người rốt cuộc là vòng tròn, xoay chuyển mãi cuối cùng sẽ phải quay lại điểm gốc? Hay là một đường thẳng, chỉ cần nhìn phía trước không cần trông phía sau? Chẳng ai nói cho cô đáp án, cô chỉ có thể nghe theo bản năng của chính mình, bản năng khắc ghi, bản năng trốn chạy, bản năng bảo vệ mình không chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Không biết có phải báo trước gì chăng, mùa xuân năm nay đến rất sớm, băng tuyết nhanh chóng tan chảy, cây cối cô quạnh suốt mấy tháng trời thi nhau đâm chồi nảy lộc xòe ra những lá non, rất nhanh hai bên đường đã tràn đầy sắc xanh sống động. Trong thời kì vạn vật bừng tỉnh này, bệnh tình của Lâm Uyển cùng ngày một khá lên, thần sắc tốt, biểu cảm sinh động, nói cũng nhiều hơn, giống như cây khô bị tuyết chôn vùi cả mùa đông lại có cơ hội sống, từ từ nhuộm lên màu xanh bừng bừng.

Lý Cẩn nói Lâm Uyển rất kiên cường. Đương nhiên cũng nói Trần tiên sinh, anh làm rất tốt.

Trần Kình nghĩ thầm, quả thật hắn làm rất tốt, mà việc tốt nghĩ kĩ lại không giống với những việc mình làm. Hắn thường cảm thấy mình của bây giờ rất xa lạ, có mấy lần khi rửa mặt bỗng ngẩng đầu soi gương, xác nhận có phải mình vẫn mang gương mặt đó hay không.

Lâm Uyển càng ngày càng hoạt bát, cũng càng ngày càng láo xược, tranh luận với hắn đã thành chuyện cơm bữa, động một cái là nhăn mặt. Cô còn chê hắn dài dòng, gọi hắn là “mẹ già” suýt làm hắn nghẹn chết, trợn mắt hung dữ nói: “Chết tiệt! ‘mẹ già’ á? Dù gì cũng phải là ‘bố già’ chứ?”

Lâm Uyển mỉm cười đáp: “Bây giờ đàn ông cũng có thể làm y tá, anh làm ‘mẹ già’ sao mà không được?”

Hắn thở phì phì nói: “Em còn biết tôi là đàn ông? Mẹ kiếp, đến chính tôi cũng suýt nữa quên mất!”

Không phải vậy sao, để gây dựng hình tượng trong lòng Lâm Uyển, hắn đã “ăn chay” suốt mấy tháng. Kể cũng lạ, hắn xưa chưa từng coi phẩm hạnh ra gì mà bây giờ lại thích thánh khiết, cho dù khó chịu nữa cũng chưa từng có suy nghĩ ra ngoài tìm người “hạ hỏa”. Chí Tôn Bảo[2] nói “nôn mãi sẽ quen thôi”, bây giờ hắn muốn nói “nhịn mãi sẽ quen thôi”.

[2] Một vai diễn của Châu Tinh Trì.

Nhưng trên thế giới luôn có một số người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, chẳng biết đứa lắm mồm nào lại đặt cho hắn một biệt danh “Bạn trai nhị thập tứ hiếu”, rồi nhanh chóng đã truyền ra xung quanh. Chẳng lẽ vì hắn liên tục mấy lần từ chối tụ tập? Vì mấy lần hắn vô ý nói phải đi đón Lâm Uyển tan tầm? Hay vì mấy lần lúc đãi khách hắn tranh thủ gọi điện thoại cho cô?... Được thôi, nhị thập tứ hiếu thì nhị thập tứ hiếu, cái số hắn rồi.

Có điều, hắn thích danh hiệu “bạn trai” này.

Một lần hiếm có, Trần Kình dành thời gian đến tụ tập với anh em, giữa bàn tiệc đương nhiên không thể thiếu mấy cô nhan sắc hơn người. Cô gái cạnh bên như bị ai rút mất xương sống, ẻo lả dựa vào người hắn. Mọi người đều yêu cầu hắn tự phạt ba ly lớn vì mấy lần không đến trước đó, còn phải uống rượu giao bôi. Lớn ư, Trần Kình cũng chẳng hề gì, dù sao ngày trước không phải chưa từng thử, đàn ông mà, gặp dịp vui chơi là tất nhiên thôi. Chỉ là khi cơ thể mềm nhũn của cô gái kia dán vào, hắn bỗng bị thôi thúc phải rút lui, đã cố nhịn rồi lại bị mùi hương trên người cô ta kích động. Hắn rất phong độ không nôn rượu lên người cô ta nhưng lại khiến mình bị sặc ho đến nửa ngày trời.

Tiệc tàn, mọi người đều định mang cô gái trong lòng ra về, hắn mở ví rút ra một xấp tiền đưa cho cô gái bên cạnh hắn. Cô gái như bị tổn thương lòng tự trọng, kéo tay áo hắn chớp đôi mắt to hỏi: “Em không tốt sao?”

Hắn cười cười: “Em rất tốt, nhưng ở nhà tôi đã có người tốt hơn rồi.”

Trên đường về nhà nghe điện thoại của Phương Chính: “A Kình, cậu càng lún càng sâu rồi, còn buông tay nổi không?”

Hắn đã quên khi đó mình trả lời thế nào, chắc là đáp án khẳng định, nghĩ một đằng nói một nẻo. Hắn phát hiện trước giờ mình chưa từng né tránh một vấn đề như thế này, hắn tức cười nghĩ, lương tâm đúng là thứ mềm yếu, kẻ mạnh một khi đã có lương tâm nhất định sẽ biến thành kẻ yếu.

Lúc hắn về Lâm Uyển đã ngủ rồi, thời gian làm việc nghỉ ngơi hiện nay của cô rất điều độ, chưa đến mười giờ đã có thể ngủ ngon. Mùi tươi mát của sữa tắm và dầu gội đầu trên cơ thể cô còn khiến hắn say đắm hơn rượu ngon, hắn ngồi bên giường ngây ngốc ngắm cô hồi lâu. Hắn nhớ hồi đại học từng học qua môn phân tích tác phẩm, có một lần giới thiệu cuốn tiểu thuyết “Jane Eyre”, hắn ấn tượng sâu sắc với một đoạn trong đó, Jane và ông Rochester nói về bà vợ điên của ông.

Rochester nói: “Không phải cô ta điên mà tôi ghét bỏ đâu. Giả sử em điên, em nghĩ tôi cũng ghét bỏ em sao… Mỗi một phần cơ thể của em đối với tôi, nó quý giá như chính cơ thể của tôi, lúc em đau khổ thì tôi cũng vậy. Trí não em là bảo bối của tôi, nếu nó hư hại thì vẫn là bảo bối của tôi. Nếu em nói mơ triền miên, cánh tay tôi sẽ ôm chặt em chứ không phải chiếc áo gi-lê bó sát… Cho dù lúc tức giận em cào xé hỗn loạn, với tôi điều đó cũng rất quyến rũ…”

Hồi ấy hắn cười nhạo nói, xót xa gớm. Bây giờ nhớ đến đoạn thoại hắn vẫn không kìm được bật cười, quá chuẩn, viết đúng tiếng lòng hắn.

Đêm hôm đó Trần Kình nằm mơ thấy Lâm Uyển rời đi, đi mà không hề báo trước. Hắn giật mình tỉnh giấc, cảm thấy cơ thể ấm áp trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, sau lưng lạnh buốt, lấy tay sờ thấy một lớp mồ hôi đầm đìa. Hắn sững sờ hồi lâu giữa đêm tối, một suy nghĩ lướt qua trong đầu, nếu Lâm Uyển không khỏe có phải sẽ không cần rời đi? Cô khỏe mạnh hay không cũng chẳng sao, hắn sẽ giống như những gì Rochester nói, dù cô ra sao hắn đều có thể tiếp nhận, chỉ cần cô ở bên hắn giống như lúc này là được. Rồi hắn lập tức phủ định suy nghĩ này, nó quá điên khùng và ích kỉ.

Nếu là trước kia không chừng hắn thật sự sẽ làm điều đó, còn bây giờ hắn không làm được.

Nhưng nếu bảo hắn trơ mắt nhìn Lâm Uyển yêu đương kết hôn với người đàn ông khác, hắn tự nhủ mình chắc chắn không làm được. Vừa nghĩ cô sẽ nằm cùng tên khác trên một chiếc giường, còn định làm những chuyện thân mật kia, hắn lại ăn không ngon ngủ không yên như bị côn trùng cắn, khó đảm bảo sẽ không tìm người xử đẹp thứ mà tên đó…

Trần Kình thao thức suốt đêm, sang ngày hôm sau hai mắt đỏ ngầu như thỏ, còn hiện cả quầng thâm đậm màu. Nhớ lại ý nghĩ đêm qua không khỏi tự cười mình ngốc, nghĩ nhiều vậy ích gì chứ, đàn ông phải ra đàn ông, hoặc làm kẻ xấu tàn nhẫn với người khác, hoặc làm việc tốt nhưng chớ sợ mình đau.

Song điều khiến Trần Kình kinh hãi là sau một tuần, cơn ác mộng kia của hắn đã thành sự thật, Lâm Uyển đi rồi, chính xác là mất tích rồi.

Lúc đó Trần Kình vừa đi đàm phán với khách hàng từ tỉnh ngoài trở về, tới nhà đã hơn mười một giờ tối, không thấy Lâm Uyển đâu. Hắn bỗng sợ hãi, gọi điện thoại cho cô bị báo đã tắt máy. Hắn ép mình trấn tĩnh lại rồi lái xe đến chỗ ở của Lâm Uyển, lấy chìa khóa mình đánh thêm mở cửa nhưng phát hiện trong nhà cũng không một bóng người.

Hắn lập tức đờ đẫn, đứng ngây trong phòng khách nhà Lâm Uyển hai phút mới nhớ ra việc gọi cho bạn bè, đồng nghiệp và lãnh đạo của cô, cũng chẳng quan tâm liệu có làm phiền người ta nghỉ ngơi hay không. Hắn đã nhanh trí từ trước, lưu lại phương thức liên hệ của tất cả những người mà bình thường Lâm Uyển có thể tiếp xúc, vốn để mọi việc được chu đáo, không ngờ phải dùng đến thật.

Lái xe một vòng, chẳng có được tin tức đáng giá nào. Đồng nghiệp của Lâm Uyển nói chiều nay cô ấy đã xin nghỉ nhưng không nói gì với họ. Bên Mễ Lan cũng không biết, hắn không làm quá chuyện này để mọi người phải hoảng, chỉ đáp qua loa mấy câu rồi cúp máy, sau đó lập tức gọi cho người quen trong ngành công an…

Vừa cúp máy Trần Kình liền muốn xông ra cửa đi tìm Lâm Uyển nhưng hai chân không nghe lời hắn, đứng nguyên chỗ cũ, cuối cùng hắn lùi mấy bước, mệt mỏi thả mình xuống sofa. Bàn tay vô thức nắm chặt di động cứ như định bóp nát nó vậy. Hắn hối hận vô cùng, hắn không nên rời khỏi, cuộc đàm phán có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng của Lâm Uyển. Hắn đúng là lạc quan mù quáng, tưởng rằng Lâm Uyển chuyển biến tốt nên không cần lo lắng. Hiện tại có hai loại cảm xúc đang lấp đầy trong khoang ngực hắn: Hối hận và sợ hãi.

Lúc điện thoại trong tay rung lên, Trần Kình giật mình suýt quăng nó đi, sau đó nhìn thấy số trên màn hình lại không dám nhấc. Hắn sợ, ngộ nhỡ đối phương nói với hắn Lâm Uyển xảy ra chuyện thì làm thế nào? Tai nạn? Bây giờ nhiều sát thủ xa lộ như vậy, mà say rượu lái xe cũng nhiều như thế, Lâm Uyển lại hốt hoảng… Tự sát? Rất có khả năng, cô là bệnh nhân trầm cảm, hơn nữa trước kia từng có lần tự sát…

Từng hồi chuông vang lên càng ngày càng dữ dội khiến Trần Kình tỉnh lại từ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hắn vội ấn phím trả lời, nếu thật sự xảy ra chuyện, không muốn đối mặt cũng vô ích, nếu phát hiện kịp thời có lẽ còn cứu được.

Đối phương bình tĩnh nói với hắn, hôm nay thành phố B xảy ra tổng cộng mười mấy vụ tai nạn lớn nhỏ, người bị thương không hề có cô gái nào trẻ tuổi, đồn công an cấp dưới cũng chưa nhận được điện thoại thông báo phụ nữ tự sát hay bị thương.

Trần Kình thở phào nhẹ nhõm nhưng trái tim bỗng giật thót, chưa phát hiện không có nghĩa chưa phát sinh, Lâm Uyển lại xin nghỉ, chắc chắn đã có dự tính trước, e rằng cô đi nhảy xuống hồ, e rằng cô tìm một nơi hẻo lánh uống thuốc ngủ… Hắn lấy tay ra sức vỗ vào trán, chửi mấy tiếng, toàn bị tưởng tượng của mình làm sợ hãi đến sinh bệnh tim.

Mãi một lúc sau Trần Kình mới nghĩ đến việc gọi cho thư kí bảo anh ta tra lịch bay, tìm người điều tra camera giám sát của bến tàu xe. Ban nãy hắn cứ nghĩ quẩn quanh về bệnh trầm cảm của Lâm Uyển, toàn tiêu cực cho rằng cô xảy ra chuyện hoặc tự vẫn rồi. Giờ nghĩ lại, Lâm Uyển đã hồi phục rất nhiều, không chừng lại tiếp tục ý nghĩ trước kia, một lòng một dạ muốn trốn khỏi hắn.

Lần này chưa đến mười phút thư kí đã gọi lại, nói rằng đã tra được ba giờ chiều hôm nay Lâm Uyển đáp chuyến bay tới thành phố S. Quả tim đang treo lơ lửng của Trần Kình cuối cùng đã hạ xuống, vậy thì đúng rồi, nơi đó là nhà bà ngoại Lâm Uyển, cũng là nơi cô đã sống hơn mười năm.

Nhưng ngay giây sau hắn lại hoảng sợ, có phải Lâm Uyển đến đó tự sát? Tục ngữ có câu “Lá rụng về cội”…

Tám giờ sáng hôm sau Trần Kình tới thành phố S. Trên đường từ sân bay tới nội thành, hắn tiếp tục gọi cho Lâm Uyển, cô vẫn tắt máy, hắn nơm nớp lo sợ, nôn nóng đến mức miệng cũng bị nhiệt. Sau bốn mươi phút cuối cùng đã đến đích, từng hang cùng ngõ hẻm trong các dãy nhà đơn của khu phố cổ, tuy hơi lâu năm nhưng không hề cũ nát. Con đường nhỏ bằng phẳng trước cửa rất sạch sẽ, có điều quá chật hẹp nên xe hơi không thể vào, Trần Kình đành xuống taxi đi bộ.

Chữ “Phúc” và câu đối trên cửa mỗi nhà còn chưa phai màu đỏ rực trông rất tươi vui, nồng đậm mang theo hơi thở cuộc sống, hơn nữa nơi đây còn cách xa những ồn ào náo động, có được sự yên ả hiếm thấy của thành phố. Nhưng lòng Trần Kình thì không yên ả chút nào, dọc đường hắn chăm chú nhìn tên cổng nhà, cuối cùng dừng trước một cánh cửa sắt đen sì. Vừa nghĩ đến sắp được gặp Lâm Uyển, hắn vô cùng vui vẻ lại có chút hồi hộp, nhưng khi hắn nhìn thấy ổ khóa lớn trên cửa liền ngẩn người đứng đó.

Tường sân không cao, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy quang cảnh trong sân lát gạch xanh, trong góc có một chiếc đu cũ kĩ, bên cạnh còn có một cây anh đào đang độ ra hoa. Nhìn qua cửa sổ kính cũng không thấy được trong nhà có bóng người, Trần Kình khó hiểu, lẽ nào Lâm Uyển không về?

Hắn nhất thời mê muội lại tức giận, liền ra sức đấm một cái vào cửa sắt, bỗng từ sau lưng vọng tới tiếng một người phụ nữ: “Anh tìm ai?”

Trần Kình quay đầu, thấy một phụ nữ gần ba mươi tuổi đang mang bầu. Trông cô ta ăn mặc tùy tiện, chắc là hàng xóm, hắn vội hỏi: “Lâm Uyển ở đây phải không?”

“Uyển Uyển hả, hôm qua cô ấy mới về, vừa sáng sớm đã đi rồi.”

Trần Kình vừa thấy mừng ngay lập tức lại thấy hoảng, vội hỏi: “Đi đâu rồi?”

Người phụ nữ đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi; “Anh là ai?”

“Tôi là bạn trai cô ấy.”

“Hả? Bạn trai cô ấy không phải chết rồi sao?”

Trần Kình giật mình, chẳng đợi hắn giải thích, cô ta như tỉnh ngộ: “Tôi biết rồi, là bạn trai mới hử?”

Trần Kình hơi mất tự nhiên “ừ” một tiếng, hỏi: “Cô ấy đi đâu rồi?”

“Lên núi ở ngoại thành thăm mộ bà ngoại.”

Trần Kình ngẩn người, nghĩ lại cũng đúng, tiết Thanh minh vừa qua. Người phụ nữ kia nhiệt tình nói: “Buổi trưa có thể cô ấy sẽ về, hay là anh sang nhà tôi ngồi đợi? Không cần khách khí, quan hệ giữa tôi và Uyển Uyển rất tốt, chúng tôi là hàng xóm suốt mười mấy năm rồi.”

“Không cần đâu, cám ơn, nơi cô ấy đến tên là gì?”

Người phụ nữ ngạc nhiên: “Anh muốn đi tìm cô ấy?”

Trần Kình gật đầu, người phụ nữ chỉ về phía đông nói: “Thấy chưa? Ngọn núi bên đó, tên là Nhị Long Sơn, bà ngoại cô ấy được chôn ở đó, nhưng anh phải gọi xe mà đi, rất xa đấy, ái chà, khắp nơi núi đồi anh biết đi đâu mà tìm…”

Trần Kình không đợi cô ta dài dòng liền cám ơn rồi vội vã rời khỏi, đến giao lộ gọi taxi đi thẳng đến Nhị Long Sơn ở ngoại thành.

Tới chân núi xe không thể đi tiếp, Trần Kình trả ba trăm tệ cho tài xế bảo anh ta đợi mình, sau đó men theo đường núi đi lên. Hắn cũng biết cách tìm này hơi ngớ ngẩn, nhưng hắn không thể đợi, chỉ cần không thấy Lâm Uyển, không có tin tức của cô hắn không thể yên tâm một phút nào. Đã không nghỉ ngơi ba mươi tiếng, thái dương hắn giật giật đau nhức, mắt cay cay, không cần nhìn cũng biết chắc chắn giống hệt mắt thỏ. Dạ dày trống rỗng nhưng không thấy đói chút nào. Hai chân máy móc mà ngang bướng tiến lên như được lên giây cót, hình như chỉ có trông thấy Lâm Uyển mới có thể bảo hắn ngừng lại.

Hôm nay lại là một ngày nắng, cảnh xuân tươi đẹp, cây cối lác đác lưng chừng núi, ánh mặt trời chiếu xuống hơi chói mắt, trong rừng chốc chốc vọng tới vài tiếng chim kêu. Trần Kình vừa đi vừa đưa tay lên miệng hét tên Lâm Uyển, thỉnh thoảng kinh động mấy con chim rừng làm chúng “phành phạch” bay đi, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng vọng của chính mình, từng hồi từng hồi, trông hắn vừa cô đơn, vừa bất lực.

Hắn chợt nhớ lại một sáng sớm mùa thu năm ngoái, lúc đó hắn lo lắng nhiều hơn sợ hãi, bây giờ ngập tràn trong lòng hắn lại toàn nỗi sợ. Vừa nghĩ đến khả năng không thể nhìn thấy Lâm Uyển, vĩnh viễn mất cô mũi hắn lại cay cay, rồi hắn dừng bước, cúi đầu lau mặt, hít sau mấy hơi mới tiếp tục lên đường.

Lúc Trần Kình rẽ ngoặt thì nhìn thấy bóng người phía trước, còn tưởng mình hoa mắt, ngay giây tiếp theo liền vui mừng khôn xiết bước nhanh đến, lớn tiếng hét: “Uyển Uyển!”

Lâm Uyển mặc một chiếc áo gió thường ngày màu xanh quân đội khiến cô như hợp thành một với cảnh vật xung quanh, cổ quấn khăn lụa hoa nhí màu đỏ tôn thêm làn da trắng ngần. Cô ngơ ngác nhìn Trần Kình sải bước đi tới, khẽ nói: “Thật sự là anh…”

Trần Kình thấy cô, cảm xúc lẫn lộn, muốn nổi giận mắng cô vài câu nhưng vừa trông bộ dạng ngơ ngác của cô lại không nhẫn tâm. Hắn tự nhiên ngồi xuống kéo tay cô oán trách: “Uyển Uyển, em dọa chết tôi rồi.”

“Sao anh đến đây?”

“Em còn dám hỏi? Không nói tiếng nào đã chạy mất, hại tôi tìm mãi, còn tưởng em lại…”

“Tưởng tôi lại muốn tự sát?”

Trần Kình chẳng chú ý đến mình, bây giờ đã quen tư thế hơi ngước lên, hắn không trả lời câu hỏi của cô mà dịu dàng nói: “Không sao thì tốt, thăm mộ bà xong chưa?”

“Ừ.”

Trần Kình đứng dậy, duỗi tay trước mặt Lâm Uyển nói: “Vậy xuống núi thôi, tôi bảo tài xế đợi dưới chân núi rồi.”

Thấy Lâm Uyển không đứng dậy ngay, hắn lại hỏi: “Còn muốn nghỉ chút à?”

Liếc nhìn giày cô, hắn cau mày hỏi: “Sao em lại thiếu một chiếc giày? Đi kiểu gì trông thảm hại thế này.”

Lâm Uyển lắc đầu, vịn lấy tay hắn mượn sức đứng dậy, đi được hai bước cô bỗng nhỏ tiếng nói: “Tôi tưởng ngày mai anh mới về…”

Trần Kình “hừ” một tiếng, không vui đáp: “Em tưởng? Em còn tưởng trái đất hình vuông chắc, không phải đã bảo cho dù là chuyện lớn chuyện nhỏ cũng phải báo với tôi một tiếng sao, việc lớn thế này mà em lại…”

Lâm Uyển chớp mắt, lẩm bẩm: “Lại nữa rồi.”

“Được rồi tôi không dài dòng nữa, sau này em chú ý chút là được.”

“Không có sau này rồi.”

Trần Kình bỗng dừng bước, bàn tay nắm lấy Lâm Uyển liền siết chặt, đến khi cô đau quá xuýt xoa hắn mới nới lỏng một chút, mở miệng nói thẳng: “Lâm Uyển, ‘sau này’ mà tôi nói, là mỗi ngày bắt đầu từ hiện tại cho đến khi em rời đi.”

Bầu không khí bỗng lắng lại, hai người đều không nói gì, chỉ im lặng mà đi. Đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, Trần Kình bất giác bước nhanh, phát hiện Lâm Uyển không theo kịp hắn lại giảm tốc độ chiều ý cô. Lâm Uyển đi mãi đi mãi, bỗng chân run rẩy suýt ngã, Trần Kình vội đỡ cô dậy nhưng lại bị giật mình bởi sắc mặt cô còn trắng bệch hơn mấy phần so với ban nãy.

Trần Kình cuối cùng đã phát hiện có gì đó bất thường, lo lắng hỏi: “Uyển Uyển, em sao thế?”

Lâm Uyển dựa vào hắn mới đứng vững, lắc đầu. Trần Kình đâu có tin, nắm vai cô căng thẳng hỏi: “Uyển Uyển, có phải em uống thuốc rồi?”

Lâm Uyển nhìn đôi mắt đỏ ngầu, nhìn đôi lông mày cau lại của hắn, đột nhiên muốn cười, cô cười yếu ớt nói: “Không sao, chỉ là bị rắn cắn.”

Trần Kình sững người, tức giận trách mắng: “Sao không nói sớm, bị cắn chỗ nào?”

Lâm Uyển chỉ vào cổ chân phải, hắn vội đỡ ngồi xuống, xắn quần bò cô lên, lập tức thấy một mảng bầm tím chỗ mắt cá chân, ở giữa có hai lỗ rất sâu, bên trên buộc một sợi dây giày.

Lông mày Trần Kình càng nheo lại, cởi dây giày buộc chặt lùi xuống dưới một chút, đồng thời hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“Tê.”

Hắn ấn một cái, lại hỏi: “Đau không?”

“Hơi.”

Trần Kình ngồi xuống, đặt chân phải của Lâm Uyển lên chân mình, lấy dao nhíp trong túi bật ra, trước khi xuống tay còn xoay mặt cô sang một bên, lấy dao rạch vào vết thương một hình chữ thập nhỏ, sau đó nâng chân cô lên sát miệng.