Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Lee

Chương 8




Sẽ thật đau lòng khi buông tay một người, một người mà luôn yêu luôn nhớ. Tình yêu là vĩnh hằng bất biến, là mơ ước trong lòng mỗi người. Cặp tình nhân nào khi yêu nhau mà không thề hẹn, mà không mong biển cạn đá mòn. Nhưng tại sao lại phải buông tay? Thật ra không phải yêu chưa tới, không phải không thể vượt qua hiện thực nghiệt ngã mà khi lựa chọn em đã chọn từ bỏ…

******************

ĐÀI LOAN

A Lý Sơn là một vùng núi thiên nhiên kỳ vĩ. Bây giờ là tháng ba hoa đào nở rộ tỏa ra một sắc hồng rực rỡ. Anh đang ngồi trên xe lửa nhỏ đi lên đỉnh A Lý Sơn, lơ đãng nhìn những đám mây bay ngang tầm mắt. Rừng rậm ở đây xanh ngắt một màu, mây lơ lửng ở thấp làm như người có thể bước đi trong mây. Nhưng anh không cό tâm trạng để ngắm cảnh, anh đến đây tìm cậu.

Sau khi giải quyết mọi chuyện, anh qua Đài Loan tìm cậu. Tất nhiên không thể gặp được vì cậu đã cố ý tránh mặt. Anh đã tìm mọi cách để gặp anh hai của cậu, vừa thuyết phục vừa năn nỉ cả ngày anh ấy mới cho anh địa chỉ nơi cậu ở, đó là resort của mẹ cậu ở trên núi A Lý Sơn, anh hy vọng mình có thể tìm cậu ở đó.

“Thật ra A Thần là một người rất trọng tình cảm, khi đã xác định được người thật lòng tốt với mình thì sẽ hết lòng hết dạ vì người đó. Nói thật ra thì em ấy mới là con trưởng, còn tôi chỉ là đứa con không được thừa nhận. Dù vậy tôi vẫn rất thương em ấy, lo lắng chăm sóc em ấy chu đáo. Em ấy áy náy với tôi nên luôn giúp đỡ tôi trong công việc, dù biết công việc nguy hiểm cũng không ngại. Em ấy đối với cậu cũng vậy, càng yêu thì càng hy sinh, mong người mình yêu được hạnh phúc. Em ấy bề ngoài nhìn lạnh lùng xa cách nhưng sâu trong nội tâm thì là người vô cùng sâu sắc. Khi đã xác định yêu thương một ai thì sẽ hết lòng vì người đó, bất chấp tất cả.”

Đây là những lời nói mà anh trai của cậu nói với anh. Nghe xong, anh thật sự rất đau lòng. Tại sao em lại cứ tự làm khổ mình như vậy? Hy sinh tất cả, ôm lấy tất cả, em làm như vậy khiến người yêu em rất là đau lòng em biết không? Giá như em ích kỷ một chút, tham luyến anh một chút thôi anh sẽ càng vui hơn. Anh chỉ muốn em luôn vui vẻ và hạnh phúc, không suy nghĩ về bất cứ gì, để anh có thể mãi mãi được cưng chiều em thôi.

Xe lửa đã ngừng lại, anh xuống xe theo địa chỉ đã cho tìm đến rerost của Trần phu nhân.

……

Cậu ngồi nhìn những cánh hoa đào rụng rơi theo gió, bất giác nhớ lại một câu trong fanvid mà mình rất thích. “Đêm qua gió lạnh hãy còn vi vu thổi. Sáng nay tỉnh dậy, bỗng dưng phát hiện, liễu xanh rồi, hoa cũng đã hồng. Tôi biết người đã tới, nhất định người đã tới …… Tôi nguyện cùng người vượt qua đồng hoang, vượt qua thảo nguyên rộng khôn cùng, để cùng người dưới ánh dương kia phiên phiên khởi vũ” (trích trong fanvid ngọc vô hà, ô thanh ty).

Cậu khẽ đọc rồi thở dài. Cậu đã chấp nhận ra đi, đã chấp nhận từ bỏ mà sao cứ vẫn mong chờ người ấy đến. Mong để làm gì, chờ để làm gì, đó không phải là tự mình làm khổ mình, tự mình làm đau mình sao?

Mấy ngày nay cậu như người mất hồn, cứ ôm laptop coi phim. Nhìn hình ảnh của anh càng nhớ anh vô cùng. Xa anh là do cậu lựa chọn, có điều cậu không ngờ là anh đã chiếm một vị trí quá lớn trong lòng của cậu làm cậu vô cùng thương tâm. Trần phu nhân nhìn con trai như vậy khẽ thở dài: “Nếu quên không được chi bằng con trở về bên nó đi, sao lại tự mình làm khổ mình như vậy?”

Nghe mẹ nói cậu càng thấy sót sa trong lòng: “Con không thể cho anh ấy cái mà cô gái ấy cho. Con không thể cho anh ấy một đứa con, một gia đình bình thường hoàn hảo.”

Vậy là cậu lại tiếp tục gặm nhắm nổi đau, tiếp tục vùi đầu vào laptop xem phim. Trần phu nhân cũng không nói gì nghĩ rằng thời gian sẽ khiến mọi việc dần phai nhạt, rồi tình cảm của con trai bà với người kia cũng sẽ bị lớp bụi thời gian từ từ chôn vùi thôi.

Hôm nay cậu phá lệ rời xa cái laptop ra đây ngồi ngắm cảnh cũng là không muốn làm mẹ lo lắng thôi.

A Lý Sơn vào mùa xuân phong cảnh hữu tình, nhưng trong lòng người toàn mùa đông u ám, cảnh đẹp cách mấy cũng khó mà để tâm.

Mặt trời đã dần lên cao, ánh nắng xuyên qua màn sương mỏng, xuyên qua những đám mây lơ lửng tầm thấp. Xuyên qua đó xuất hiện nhân ảnh của một người, một người rất thân quen, một nhân ảnh luôn hiện diện trong trái tim của cậu. Cậu hơi bất ngờ, tính bỏ chạy, nhưng anh nhanh hơn, nắm tay cậu lại, hai tay ghì lấy mặt cậu, đặt vào môi cậu một nụ hôn dài, dây dưa không rời. Đến khi trong phổi cậu dường như không còn không khí anh mới buông cậu ta. Mặt cậu đỏ hồng, vẫn còn đang hít thở không khí thì anh đã vội lên tiếng: “Em hãy nghe anh nói, anh với Chu Mạn không có gì hết. Hình đứa bé là do photoshop, anh có bằng chứng.”

Nói xong anh lấy một bảng phân tích do chuyên gia làm, chứng tỏ bức ảnh là giả.

Cậu không nói gì lẳng lặng cầm lấy bảng phân tích đọc một lượt. Lát sau nhìn anh nói: “Mọi chuyện anh nói là sự thật. Anh không có con với cô ấy.”

Anh gật đầu: “Em không tin anh sao. Tình yêu của anh không thể làm em tin tưởng sao. Em thật không yêu anh?”

Cậu hoảng sợ ôm anh thật chặt: “Em yêu anh, yêu rất nhiều. Khi xa anh em rất là đau khổ, em chưa từng yêu ai ngoài anh, nhưng mà.. bởi vì em không thể cho anh một đứa con, em không thể cho anh một gia đình hoàn hảo.”

Nói xong, cậu lại dụi đầu vào ngực anh khóc, cậu khóc thật nhiều, khóc để giải tỏa những uất ức, khóc để giải tỏa những nhớ thương mong chờ, đau khổ mà phải chịu đựng những ngày qua.

Đợi cậu qua cơn kích động, anh mới ôm cậu ngồi xuống ghế. Tay vòng qua ôm eo cậu kéo nhẹ đầu cậu tựa vào vai mình mà nhỏ nhẹ nói: “Thật ra cha mẹ anh mất khi anh còn rất nhỏ. Anh phải ở với gia đình dì. Nhà dì rất đông con, anh từ nhỏ đã phải phụ dì giữ các em. Rất nhiều em nhỏ, đứa quấy khóc đứa đòi ăn, đứa thì đi vệ sinh. Tuổi thơ anh cứ vậy trôi qua như một cực hình, như một ám ảnh không thể xoá. Sau này anh gia nhâp làng giải trí, anh vô cùng cố gắng, rất chuyên tâm cho từng vai diễn, từng lời ca. Hy vọng sẽ nổi tiếng, sẽ có tiền để thoát khỏi cảnh ngày nghèo. Bởi vậy anh rất sợ trẻ con, không muốn có con. Anh cũng quen vài cô gái, nhưng cũng rất ít quan hệ, anh luôn căng thẳng vì rất sợ có con, nên tình cảm với những người đó không lâu dài. Với em thì khác, anh vô cùng thoải mái, anh không lo lắng nhiều, cứ chìm đắm trong tình yêu. Nhưng em luôn làm anh đau đầu, cứ mỗi lần anh định yêu em thêm nữa thì em lại bỏ đi.”

Cậu nhìn anh áy náy: “Em thật xin lỗi anh mà. Nhưng không lẽ anh yêu em chỉ vì quan hệ với em sẽ không có con Sao?”

Thấy cậu giận dỗi, anh nhìn cậu nịnh nọt: “Đó chỉ là một phần nhỏ thôi, em đã vì anh hy sinh rất nhiều. Em từng bước, từng bước chiếm giữ trái tim anh, khiến anh luôn cần em bên cạnh, em là người rất quan trọng với anh.”

Cậu cũng cười, nhìn anh: “Không phải em cũng không thể thoát khỏi tay anh sao. Em đi tới đâu anh cũng tìm được mà.”

Anh nhìn cậu kiên định: “Hứa với anh sẽ không yên lặng mà bỏ đi một lần nữa được không. Có gì cũng phải nói cho anh biết.”

Cậu mãnh liệt gật đầu. Xa anh em sẽ đau như thế nào em đã trải qua, không bao giờ muốn lập lại nữa đâu.

Cậu nghĩ rồi tự cười mình, ôm cổ anh ghì xuống, môi tìm môi, đầu lưỡi quấn quý với nhau trao những nụ hôn ngọt ngào. Hai tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn đồng dạng ánh lên trong nắng.

Resot nằm trên núi rất thanh tĩnh. Đứng đây có thể nhìn thấy cả rừng đào nở rộ đỏ cả một góc trời. Hướng ra xa còn thấy đầm Tỷ Muội nước trong xanh biếc ẩn mình trong khu rừng nguyên sinh hùng vĩ. Thời tiết ở vùng núi mau tối, mới đó thôi mà nhìn xa xa đã thấy ánh trăng lấp lánh một màu trắng bạc. Anh ngồi ôm cậu cùng ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên đỉnh A Lý Sơn, đã lâu rất lâu rồi họ chưa từng bình yên và thoải mái như vậy.

Anh xiết cậu vào lòng tận hưởng mùi hương quen thuộc trên người cậu. Một hương vị quen thuộc gợi tình mà xa cách mấy ngày cũng làm anh không chịu nổi.

“Hứa với anh sẽ không được bỏ đi nữa nhé.”Anh thì thầm vào lỗ tai cậu.

Cậu có vẻ nhột, cúi đầu qua một bên: “Em đã xin lỗi rồi mà..”

Anh dường như không nghe cậu nói, ghé sát miệng lướt qua cổ cậu, kéo dài xuống vai, rồi qua xương quai xanh ẩn hiện trong lớp áo sơ mi trắng: “Em phải đền cho anh.”

Cậu đẩy anh ra, ngượng ngùng nói: “Đền cái gì, em còn chưa tắm nữa.”

Như chờ đợi giờ phút này vậy, anh lập tức bế cậu lên đi vào trong: “Để anh tắm cho em vậy.”

Phòng tắm trong resort này khá rộng, bồn tắm massage cũng rất hiện đại. Anh cũng thầm khâm phục sự biết hưởng thụ của nhà họ Ngụy.

Bỏ những thứ đó sau đầu, anh nhanh chống cởi quần áo cậu để cậu vào bồn tắm âu yếm nói: “Để anh tắm cho em nhé.”

Anh với tay lấy vòi sen bên cạnh, bàn tay anh đi theo những tia nước vuốt ve cơ thể cậu. Anh chậm rãi lướt qua từng cm trên làn da trắng mịn men theo những vết sẹo hồng hồng trên vai cậu, đi xuống khuôn ngực đầy đặn rắn chắc xoa nắn hai điểm hồng trước ngực làm cậu chịu không nổi khẽ rên rĩ ra tiếng.

“Anh còn chổ này nữa.” Cậu mỉm cười ranh mãnh chỉ vào tiểu đệ của mình.

Anh cảm thấy máu dồn hết lên mặt, mũi cũng muốn xịt máu ra, tiểu đệ cuả anh vì vậy cũng biểu tình.

Anh đưa tay chạm vào phân thân cuả người trước mặt, thầm nghỉ “Tiểu đệ của em ấy cũng nhỏ nhỏ hồng hồng dễ thương như em ấy vậy”.

Nghĩ tới đây anh cố gắng khắc chế ham muốn của mình mà tập trung phục vụ cho tiểu đệ của đối phương. Vật nhỏ trong tay anh do chịu ma sát mà cương cứng nóng rực, bắt đầu tiết ra vài giọt xuân thủy trong suốt.

Một tay anh vẫn vuốt ve vật nóng bỏng đó, tay khác lòn xuống dưới tiếp tục xoa nắn hai quả cầu nhỏ của cậu khiến nó cũng trở nên săn cứng lại.

Nước trên đầu khất chảy ra nhiều hơn, anh khao khát liếm hết như muốn đem tinh hoa của cậu du nhập hết vào người mình.

.Cậu dưạ người vào bồn tắm nhắm mắt tận hưởng những khoái triền miên do người yêu mang lại.

Thật ra xa nhau cũng lâu, cậu biết cơ thể anh cũng rất khát cầu, mà bản thân mình cũng nhịn khá lâu rồi nên nhất thời cũng trở nên phóng túng một chút.

” Ah…. uhm…” Cậu rên lên một tiếng tiết ra trên tay anh, toàn thân vô lực dựa vào thân anh mà thở hổn hển, cảm giác sảng khoái làm cậu lâng lâng như ở chín tầng mây.

Khi cậu phục hồi tinh thần cậu mới thấy phân thân của anh cương cứng đến khó chịu, cậu thấy cổ họng mình khô khốc, trong lòng sót sa. Cậu kéo anh ngồi xuống thành bồn tắm, còn mình thì quỳ xuống chạm vào vật thể kia, nhẹ nhàng đĩnh động.

Sau khi dùng tay vuốt ve một lúc vẫn thấy phân thân kia còn khí thế bừng bừng không có dấu hiệu xuất ra, cậu bèn đưa miệng vào ngậm lấy mút nhẹ mấy cái. Anh như bị điện giật toàn thân rung động, hai tay lòn vào tóc cậu đẩy đầu cậu vào sâu hơn. Cậu khẽ cười hài lòng, cố gắng ngậm càng sâu, quy đầu anh dường như chạm vào yết hầu khiến hơi khó thở nhưng vì đem lại khoái cảm cho người yêu nên cậu cũng không để tâm.

Được người yêu làm vậy anh thập phần hứng thú nên nhanh chóng kéo cậu đứng dậy áp vào tường, đưa lưng về phía mình, dùng thứ cậu vừa tiết ra hồi nãy theo ngón tay vội vàng thâm nhập vào phía sau.

 Cậu rên lên một tiếng, có vẻ hơi khó chịu vì đau đớn. Nhưng cậu vẫn cố kìm nén không phản ứng quá mạnh mẽ, dù sao thì họ cũng đã làm qua nhiều lần rồi.

Anh nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên tấm lưng trần trắng mịm, đầu lưỡi liếm dọc theo những vết sẹo trên lưng làm cho cậu cảm thấy những cơn khoái cảm cứ liên tục truyền đến khiến cậu nhất thời quên cơn đau ở phía sau, tiểu đệ của cậu một lần nữa ngẩng đầu.

 “Ah… Ah… Umh” cảm giác phía sau được một vật thể cứng rắn lấp đầy làm cho cậu không khỏi run rẩy, cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp đón từng đợt, từng đợt thâm nhập của người phiá sau.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn ươn ướt, đôi môi đỏ hồng dụ hoặc cuả cậu càng không chịu nổi, 1 lần rồi một lần ra vào càng nhanh hơn, càng sâu hơn, những cơn khoái cảm triền miên tới làm anh vô cùng thỏa mãn.

Động tác phía dưới không ngừng, phía trên đôi môi vẫn tiếp tục hôn thật lâu, thật nhiều trên tấm lưng thon, để lại những vết hồng ngân mê hoặc trên làn da trắng hồng.

Đôi tay anh cũng không ngừng an ủi tiểu đệ phía trước của cậu khiến nó càng cương cứng càng nóng hơn, lại tiết ra nhiều, rất nhiều dịch xuân thủy.

Cậu một lần nữa chịu không nổi lại xuất ra, trong lúc đó đồng thời cúc huyệt một trận co thắt lại kẹp chặt phân thân bên trong khiến anh không kìm chế nổi xuất ra trong người cậu.

Anh rất không hài lòng vì cậu khiến mình buông súng sớm, nên lắc đầu nghiêm mặt nhìn cậu. Cậu lại làm ra vẻ vô tội tinh nghịch nhìn anh, đẩy anh ra xa mỉm cười nói: “Vậy là kết thúc nha.”

Anh đen mặt nhìn cậu, hai tay vươn tới ôm cậu vào lòng, hai thân thể xích lõa gắt gao dính chặt. Anh hôn cậu thật sâu, thì thầm phả hơi thở vào lỗ tai của cậu: “Chưa đâu, đó chỉ là bước dạo đầu.”

Không đợi cậu kịp phản ứng, anh ôm cậu ra khỏi phòng tắm tiến lại bên giường, đặt cậu nằm sấp xuống.

Anh mở đôi mông cánh hoa cuả cậu, lấy dịch bôi trơn theo ngón tay đưa vào cúc huyệt, rồi thêm một ngón tay vào nhẹ nhàng nhu lộng.

Cảm giác lạnh lẽo Xâm nhập vào cơ thể khiến cậu thoáng rùng mình, cúc huyệt càng co rút lại kẹp chặt ngón tay anh.

Anh rút ngón tay ra trêu chọc cậu: “Coi phần dưới của em kìa, rất thành thật kẹp chặt anh không buông, chứ không như em lúc nào cũng muốn chạy trốn anh”.

Cậu không nói vùi mặt sâu vào gối hơn, cảm giác đau lòng lại dâng lên làm khó chịu.

Anh cảm giác thấy cậu hơi khác thường, không nói nữa, nhẹ nhàng hôn lên vai cậu, đầu lưỡi liếm nhẹ trên những vết sẹo. Thấy cậu bắt đầu khẽ rên anh mới nhẹ nhàng đưa vật cứng rắn của mình vào trong cậu.

Anh cứ như vậy ở sau lưng cậu một lần nữa xâm nhập vào. Chỗ tiếp xúc càng sâu hơn khiến cậu phải rên la lên mấy tiếng to hơn.

“Em thấy thoải mái không?” Anh ở đằng sau thở vào lỗ tai cậu hỏi, sau đó còn ngậm lấy vành tai cậu cắn nhẹ.

Tai là chỗ nhạy cảm của cậu làm cho cậu không kiềm chế nổi cảm xúc chỉ biết mắc cỡ gật đầu.

“Em thoải mái là tốt rồi, anh cũng rất thoải mái. Nhưng anh còn muốn nhiều hơn nữa.” Anh vừa đứt lời, bên dưới càng kịch liệt vận động հơn nữa, liên tục trừu sáp không ngừng. Dủng đạo nhỏ hẹp nóng bỏng kẹp chặt lấy như hòa tan cái của anh vào trong đó, đem đến những cơn khoái cảm không thể kìm nén được.

Cậu chịu không nổi thì thào: “Anh chậm lại một chút em muốn bắn.”

Giọng anh khàn khàn có vẻ không thích: “Khoan từ từ, em đợi anh một chút có được không?”

Cậu vùi mặt vào sâu trong gối, nũng nịu nói qua hơi thở: “Em khó chịu lắm, không chịu nổi nữa đâu….”

Anh lấy tay bóp chặt phân thân của cậu không cho xuất, bên dưới vẫn vận động kịch liệt, cậu chịu không nổi van xin: “Thả ra, thả ra đi em khó chịu lắm, cho em bắn đi..”

“Gọi tên anh, nói em yêu anh, anh sẽ cho em bắn.”

Cậu từ trước tới giờ do tính cách lạnh lùng nên chưa từng nói yêu anh, cậu chỉ thể hiện yêu thương qua hành động cụ thể, rồi ung dung thụ hưởng sự cưng chiều hết mực của anh. Đến bây giờ chịu không nổi đành phải nói: “Phó Thanh, Thanh em yêu anh, em yêu anh rất nhiều, Thanh cho em bắn đi.”

Nghe lời cầu xin của cậu, anh trong lòng thập phần hứng khởi, lập tức một lần, rồi một lần thâm nhập thật sâu, xuất những dòng nóng hổi vào người cậu, đồng thời buông tay phía trước khiến cậu cũng xuất ra một lượt với mình.

Sau cơn cao trào đã qua, anh lật người cậu lại, tiếp tục hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi vói vào miệng cậu khám phá từng chút một, còn cậu vô lực nằm yên tận hưởng dư âm còn xót lại.

Anh ngắm nhìn cậu sau cơn kích tình gương mặt còn hồng hồng, đôi môi đỏ nũng nịu như mời gọi, kiềm chế không được anh lại đặt vào đó một nụ hôn vừa dài, vừa sâu, đến khi cậu thở không được mới buông ra, khẽ nói: “Em yêu hay mình lại tiếp tục đi.”

Cậu giật mình nhảy nhổm: “Mới xong đây mà lại nữa sao, không được, anh ngủ đi.”

Anh ôm cậu thật sâu vào lòng: “Không ngủ. Anh muốn nữa, em phải đền cho anh. Công anh cực khổ đi tìm em.”

Cậu hết cách lắc đầu chui vào ngực anh nói khẽ: “Anh đúng là đại sắc lang.”

Anh ôm cậu chặt hơn, cười lớn: “Vậy em mới yêu anh chứ, phải không Ngụy Thần thiếu gia.”