Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 37: Lời thỉnh cầu đắt giá




Trong phòng cấp cứu bố trí rất nhiều trang thiết bị để theo dõi dấu hiệu sống.

Khi Bì Bì tìm thấy giường của Gia Lân, cha mẹ anh đứng bên cạnh với đôi mắt đã đỏ hoe.

Bệnh nhân bị bệnh tim chỉ được phép nửa nằm nửa ngồi. Gia Lân ở trên giường, ánh mắt rời rạc, hơi thở thoi thóp, lồng ngực hầu như không hề nhấp nhô. Bì Bì thầm kinh hoảng, nhưng thấy vẻ bi thương, gần như sụp đổ của dì Mạnh, đành cố ép bản thân phải tự trấn tĩnh lại.

- Mẹ con nói con đang tham gia dạ tiệc mà. - Dì Mạnh nhẹ nhàng nói, - Vốn dĩ, dì không muốn quấy rầy con ... chỉ có điều, dì nghĩ chắc con cũng muốn đến gặp Gia Lân, cùng nó ... cùng nó nói lời từ biệt.

Nước mắt Bì Bì lập tức ào ạt tuôn rơi.

- Bác sĩ nói ... có thể chỉ còn một hai ngày nữa, mới vừa cấp cứu xong ... đây là nó bảo dì đưa cho con.

Là một lá thư viết tay trên nền giấy màu xanh nhạt. Chỉ có mấy dòng, chính là chữ của anh:

- Bì Bì, anh đã từng yêu em, nhưng anh không biết quý trọng. Hãy tha thứ cho anh, khi đó anh còn quá trẻ, muốn có được quá nhiều thứ. Xin lỗi em, vì đã tổn thương em sâu sắc đến vậy. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không ngu ngốc như thế. Anh ở thiên đường sẽ cầu chúc cho em hạnh phúc, Gia Lân.

Hóa ra không phải anh không biết gì, hóa ra anh cũng từng yêu cô.

Khi mọi thứ đi đến điểm cuối, đều có câu trả lời.

Đêm đó, ngoại trừ Gia Lân đang trong trạng thái hôn mê, mọi người bên giường không ai chợp mắt được. Ai cũng sợ sẽ bỏ lỡ giây phút cuối cùng của anh.

Chỉ có Bì Bì vẫn luôn cúi đầu, liên tục tự hỏi về hai từ: kiếp sau.

Tại sao mọi hối tiếc đều phải đợi đến kiếp sau?

Sao lại không thể là ngay trong kiếp này?

Đến hừng đông, bệnh nhân vẫn còn thở, mặc dù đã hết sức khó nhọc. Bì Bì lau nước mắt, đứng lên đến trước mặt mẹ Gia Lân nói: Dì Mạnh, con muốn đưa Gia Lân đến một nơi ...

Số 56 phố Nhàn Đình.

Cửa không hề khóa, cô biết anh đang ở nhà.

Vừa gõ cửa, anh đã đi ra, vẫn mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh, đứng dưới khung cửa như thường lệ. Anh đứng ngược sáng, Bì Bì cảm nhận được ánh mắt anh đang quan sát cô, phải vài giây sau mới nhớ ra, lúc này anh không nhìn thấy. Có điều, vẻ mặt anh rất lạ, như thể biết rõ cô đang suy nghĩ gì, chỉ là đang chờ cô nói ra để xác minh những suy đoán của mình.

Trong phút chốc, đột nhiên cô không còn can đảm mở lời với anh nữa. Nước mắt lã chã tuôn rơi, cô hút hít mũi.

Cô muốn nói, “Hạ Lan, anh đừng tức giận cũng đừng nghi ngờ, em chỉ muốn đến xin anh giúp em một việc”. Nhưng nghĩ, xét theo cách cư xử của mình trong tuần trước, nếu nói thế chắn chắn không thể đả động được anh.

Bởi vậy, cô há miệng muốn nói, nhưng chần chừ một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

May là, anh không để cô phải nói gì hết. Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cô, chạm vào những giọt nước mắt ươn ướt của cô, lau chúng đi giúp cô, hỏi:

- Người đang ở đâu?

Cô kinh ngạc nhìn anh, một hồi sau mới đáp:

- Đang ở trên taxi.

- Anh cần khoảng thời gian ba mươi ngày. - Anh thản nhiên dặn dò, - Xong rồi anh sẽ gọi cho em. Trong ba mươi ngày này, em không được đến đây, cũng không được tìm anh.

Nói xong, anh đến mở cửa sau xe taxi, bế Gia Lân đang hôn mê ra. Mặc dù bị bệnh nặng, toàn thân sưng phù lên, nhưng Gia Lân cũng chẳng nhẹ, thế mà Hạ Lan bế anh một cách dễ dàng, không có vẻ gì là tốn nhiều sức lực. Anh sải bước vào trong, đóng cửa lại.

Bì Bì vội ra sức đập cửa, gọi anh trở ra.

- Còn muốn dặn dò gì sao?

Cô nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của mình, nghe thấy hơi thở dồn dập vì căng thẳng của mình. Cô khẩn thiết nói:

- Hạ Lan, anh không có việc gì chứ? Hãy nghe em nói, em không bảo anh lấy mạng đổi mạng. Chỉ muốn xin anh giúp anh ấy thôi, nếu ... anh có thể. Em ... em không muốn anh bị thương. Anh ... anh có thể bị thương không?

Anh nhìn cô chăm chú, một lúc sau, đột nhiên mỉm cười.

- Làm gì nghiêm trọng thế?, - anh nói, - Mạng đổi mạng? Anh hào phóng như vậy sao? Được rồi, anh hỏi em, vì sao anh đưa chi phiếu cho em, em không bao giờ dùng? Em cần tiền sao không tới tìm anh?

Thì ra anh vẫn canh cánh trong lòng những lời của Điền Hân. Gương mặt Bì Bì lộ vẻ chán chường, sợ nếu lỡ lời nói gì không đúng sẽ chọc giận anh, hủy đi tính mạng của Gia Lân, vì vậy, cô lắp bắp giải thích:

- Không phải em, là mẹ em tìm Gia Lân mượn tiền. Em không hề biết chuyện này, sau khi biết đã nhanh chóng trả lại cho anh ấy, nhưng có lẽ đã quá muộn. - Sợ anh đa tâm, cô vội nói tiếp, - Tháng trước em đã đến quầy trang sức Thái, chọn được một chiếc nhẫn, bằng ngọc bích, khoảng 31.727 tệ. Em không dám mua, sợ gặp hàng giả, định chờ anh về cùng nhau đi xem. Còn nữa, anh đã vào xem nhà bếp chưa?

Anh nhướng mày:

- Nhà bếp? Nhà bếp làm sao?

- Em đã mua rất nhiều chén bát, hai bộ đĩa, thêm một nồi cơm điện nữa, cất cả trong tủ ấy. Em còn đi thử áo cưới, ảnh chụp đặt trong hộc bàn. Còn có, em đã thỏa thuận với chủ tiệm ảnh cưới Cát Tường, ông ấy đã chịu giảm giá cho chúng ta, em đòi 15%, ông chủ do dự cả buổi mới đồng ý.

Những điều này dĩ nhiêu đều là sự thật. Sau khi thi xong, đích thực Bì Bì rất phấn khích lên kế hoạch cho đám cưới, rảnh rỗi là đi dạo phố mua này mua nọ, liên tục kí hóa đơn, đã tiêu không ít tiền tiết kiệm của mình. Thế nhưng chuyện này không thể đem ra nói vào lúc này, càng nói càng cho thấy cô đang chột dạ, giấu đầu hở đuôi.

Quả nhiên, hai hàng lông mày của Hạ Lan Tĩnh Đình hơi nhíu, tỏ ra không bằng lòng:

- Em sợ anh không chữa bệnh cho Gia Lân nên mới nói thế đúng không?

- Không phải!, - cô cao giọng biện bạch, - Em chỉ muốn nói với anh, em

Cô muốn nói, “Em yêu anh!” Thế nhưng câu chưa nói xong đã đột ngột ngừng lại, cô bỗng ý thức được không phải tất cả những lời của mình đều là lời chân thật. Cô cũng mơ hồ đoán được cái giá của việc Hạ Lan điều trị cho Gia Lân sẽ là gì. Vào những lúc như thế, lại đi thổ lộ với anh, chẳng những rất nực cười, mà còn rất vô sỉ.

- Em ...

Nhận ra được sự do dự trong lời nói của cô, đôi mắt của Hạ Lan Tĩnh Đình híp lại.

Trong lòng Bì Bì đang cảm thấy hổ thẹn, dĩ nhiên không thể chịu được cái nhìn nghiêm khắc ấy, cô hoảng hốt nhìn anh, nuốt nước miếng, cố gắng khắc phục trạng thái lúng túng của mình, muốn tìm từ ngữ diễn đạt để tăng tính trang trọng và nghiêm túc cho những lời thổ lộ này :

- Em muốn nói ... em thật sự rất

Tại khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra rằng, trong ngữ văn, không phải tất cả các tính từ được đính kèm chữ “rất” đều sẽ tăng mức độ, có những tình huống hoàn toàn phản tác dụng, ví như thêm một chữ “rất” vào trước ngữ “yêu anh” chẳng hạn, không chỉ không gia tăng mức độ mà còn bị hạ xuống một bậc. Vì chữ “rất” này chứa đầy sự biện bạch.

Thế nên Bì Bì “Em” nửa ngày, cũng không kết câu được, sự đấu tranh trong lòng khiến cho biểu hiện của gương mặt trở nên cứng nhắc.

- Không cần nói nữa. - Hạ Lan Tĩnh Đình mỉm cười, vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô:

- Anh đều hiểu hết, em yên tâm đi.

Cánh cổng sơn đỏ từ từ khép lại.

Vòng đồng trên cửa rung lên, kêu kinh coong một tiếng, như gõ vào chiếc chuông ngủ say bấy lâu nay trong sâu thẳm tâm hồn cô.

Anh đều hiểu hết.

Hạ Lan Tĩnh Đình, anh hiểu cái gì chứ? Anh chẳng hiểu cái gì cả ...

Những tia nắng ban mai rực rỡ xuyên qua những kẽ lá ngô đồng, lưa thưa chiếu lên khuôn mặt cô.

Từng giọt mồ hôi nặng trĩu đọng trên trán. Cô ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt im lìm, những bứt rứt lo lắng trong lòng, vì một câu nói ban nãy, đột nhiên buông lỏng.

Suốt hai mươi ngày sau, Bì Bì không hề gặp được Hạ Lan, cũng không gặp được Gia Lân. Cô dành rất nhiều thời gian đến an ủi cha mẹ Gia Lân, nói với họ rằng, Gia Lân của họ đang được một vị "Khí công đại sư" đưa đi chữa trị. Từng lăn lộn trong đơn vị truyện thông, Bì Bì biên soạn ra một câu chuyện rất sống động. Cô kể vị đại sư này từng cứu rất nhiều người bị bệnh nan y, có rất nhiều người muốn đến tìm ông ấy, nên cần phải che giấu hành tung.

Đến ngày thứ hai mươi ba, Bì Bì đột nhiên nhân được một cuộc gọi của Hạ Lan Tĩnh Đình.

- A lô, Bì Bì. - Âm thanh truyền đến từ đầu giây bên kia hơi khàn.

- Hạ Lan?

- Là anh. - Gần tòa soạn của em có một quán cà phê, em biết chứ?

- Em biết.

- Anh đã đưa Gia Lân đến trong quán cà phê đó, em đến đó được không?

Còn anh không đến sao?

Tim Bì Bì đập loạn:

- Hạ Lan, anh không sao chứ?

Đầu bên kia hơi ngừng một lúc, đáp:

- Ừ, anh có việc, là công vụ nội bộ của tộc Hồ. Anh cần phải rời khỏi đây một thời gian. Em yên tâm, Gia Lân không sao nữa rồi, có lẽ cần nghỉ ngơi vài tháng, nhưng cậu ta đã hoàn toàn bình phục.

Ngữ khí anh càng thoải mái, Bì Bì càng linh cảm thấy chuyện chẳng lành, cô lập tức nói:

- Hạ Lan, em muốn gặp anh.

- Giải quyết xong mọi chuyện anh sẽ tới tìm em.

- Cần thời gian bao lâu?

- Khoảng hai tuần hoặc lâu hơn. - Anh ngừng lại một chút, nói tiếp: - Bì Bì, em có thể hứa với anh một chuyện không?

- Chuyện ... gì? - Lòng cô trầm xuống.

- Anh sẽ tới tìm em. Nhưng em nhất thiết không được tới tìm anh, đừng gọi điện cho anh, càng không được đến phố Nhàn Đình, được không?

- Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?

- Em có thể hứa với anh không?

- Em hứa, nhưng

Cô đang định hỏi thêm, đầu bên kia đột ngột ngắt máy. Cô vơ lấy túi, chạy như bay đến quán cà phê.

Quán cà phê Đảo tọa lạc tại lầu hai của một cao ốc màu xám. Tầng dưới là hiệu sách Tân Hoa lớn nhất thành phố, trước đây Bì Bì thường đến đây mua sách dùm Gia Lân. Đến trước lối vào của quán cà phê, cô hơi chần chừ. Đứng ở cửa, cơ thể như nhũn cả ra, hồi lâu vẫn không cất nổi bước. Chẳng hiểu vì sao, cô bỗng dưng bắt đầu thấy lo cho Hạ Lan Tĩnh Đình.

- Tiểu thư có muốn vào uống cà phê không ạ?

Nhân viên tiếp tân đứng ở cửa đến chào hỏi.

Cô mỉm cười trả lời:

- Có chứ.

Đi thẳng vào trong, vừa bước qua tấm bình phong, đã thấy ngay Gia Lân đang ngồi trên chiếc sô pha bọc nhung. Anh vẫn mặc chiếc sơ mi kẻ sọc xanh lúc cùng cô đến phố Nhàn Đình, người gầy đét lộ cả xương quai xanh, ngay cả tay cũng rất nhỏ, khuôn mặt đầy đặn hơn đôi chút nhưng đôi mắt thâm đen, chắc phải nuôi mấy tháng mới có được chút da thịt. Anh ngồi lặng lẽ nhìn tấm bình phong thêu hoa nọ. Trên bàn có một tách trà, dây túi trà rơi ra ngoài, trà vẫn còn đầy, chưa được uống.

- Chào, Gia Lân. - Cô đi đến, ngồi xuống sô pha đối diện với anh.

Nụ cười của anh có phần trống rỗng, ánh mắt cực kỳ giống thần thái ban ngày của Hạ Lan Tĩnh Đình. Trong lòng Bì Bì hơi kinh ngạc. Gia Lân quả thật rất giống Hạ Lan, đặc biệt là lúc cười. Thậm chí khổ người cũng giống hệt.

Vóc người của họ tương đối cao.

Chỉ có một điều khác biệt đó là, Hạ Lan đẹp hơn Gia Lân, từng chi tiết đều tinh tế hơn. Chiếc mũi thẳng hơn, lông mày đậm hơn, đôi môi đầy đặn hơn, gò má kiên nghị hơn. Anh chính là một bức công bút họa, tỉ mỉ công phu trau chuốt đến từng chi tiết. Tuy nhiên, nếu làm một liên hệ nhỏ, con người ấy không hề rõ nét, tỏ tường như bề ngoài của anh, có thể nói là bí ẩn, khó nắm bắt, nghĩ gì không ai đoán được.

Nếu so sánh, Gia Lân là một bức thủy mặc tả ý [1], lối vẽ chấm phá ước lệ, nên đậm thì đậm, nên nhạt thì nhạt, có thể không quá hoàn mỹ không quá gợi cảm, nhưng có một sự tinh khiết và bình lặng không thể nói nên lời. Như mặt hồ dưới ánh trăng, như sương sớm quanh rặng núi, tự nhiên khiến người ta cảm thấy thân thiết và tin tưởng.

[1] Công bút họa và Tả ý họa là 2 lối vẽ trong hội họa Trung Quốc cổ,Công bút là lối vẽ trước hết vẽ bằng bút nét mảnh hình vẽ rồi sau dùng màu tô lên, làm sao càng giống thực tế càng tốt. Lối vẽ này tỉ mỉ và mất nhiều công phu. Còn tả ý là lối vẽ chủ trương hội họa để diễn tả tư tưởng, không phải để truyền thần sự vật.

Cô chợt nhận ra, mình không thể yêu Hạ Lan vì chính mình không thể định nghĩa được con người ấy, không thể định nghĩa được sẽ không có cảm giác an toàn. Cô từ chối việc tin rằng bản chất của anh là Hồ ly, từ chối tiếp nhận việc mình và anh hoàn toàn không phải đồng loại.Trước giờ Gia Lân luôn là một phần của chính cô, là sự kéo dài của dục vọng và tôn nghiêm của cô. Nhưng vào buổi tối hôm cô phát hiện Gia Lân và Điền Hân yêu nhau, trong khoảnh khắc đó, Gia Lân không phải cũng đã trở thành một kẻ dị tộc khiến cô căm nghét đó sao?

Trong đầu lập tức xẹt qua một ý nghĩ, Gia Lân xa, Hạ Lan gần. Lối công bút mãi mãi vẫn là công bút (tỷ mỉ), lối tả ý nếu mất ý, sẽ trở thành những nét nguệch ngoạc, bừa bãi.

- Em uống cà phê chứ? Gia Lân hỏi.

- Không sữa, không bỏ đường, cám ơn.

Anh đứng lên gọi cà phê, bưng đến cho cô. Thấy anh hoạt động nhanh nhẹn, bước chân vững vàng, Bì Bì biết cơ thể anh đã thật sự bình phục.

- Gần đây đầu óc anh hơi loạn. - Anh chỉ chỉ vào đầu mình, - Rõ ràng anh nhớ anh đang nằm trong bệnh viện, cứ như người say, tỉnh lại phát hiện mình đang ngồi trong quán cà phê xa lạ này. Bì Bì, em có biết đã xảy ra chuyên gì không?

- Chuyện là như vầy ... Bệnh anh rất nặng. - Cô nháy mắt: - Vừa hay em có quen một vị khí công đại sư thần bí. Là ông ấy đã chữa hết bệnh cho anh, nhưng có quá nhiều người muốn tìm ông ấy, cho nên anh đừng hỏi đến thông tin cá nhân của ông ấy.

- Ông ấy đã cứu anh, anh nên tạ ơn ông ấy chứ!

- Cần chuẩn bị gì em đã chuẩn bị cả rồi, anh không nợ ông ấy bết cứ ân tình nào cả.

Anh nhìn cô, suy tư trong chốc lát, cười nói:

- Bì Bì, em thay đổi rất nhiều. Trước đây, em nói chuyện và làm việc chưa bao giờ quyết đoán như vậy.

- Sao lại chưa bao giờ? Em từng quyết đoán đánh gãy mũi anh đấy thôi.

Chỉ là một câu nói đùa thế, đã làm anh thất thời biến sắc, tưởng cô cố tình trách khéo mình, nhưng nghĩ kỹ lại, mới biết chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi.