Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 2




Triển Dịch Minh và Thẩm Tây Lăng tất nhiên là “Cụt hứng bỏ về”, thật ra thì cụm từ “cụt hứng bỏ về” này cũng không thích hợp với bọn họ, bởi vì ban đầu bọn họ không vui mừng. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không cãi vã, chỉ nhìn đối phương mấy lần, giống như có oán hận với bạn học vậy, lúc gặp mặt thì lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó tách ra thì ai đi người nấy, hai người thế này mà lại là vợ chồng, ai tin?

Triển Dịch Minh cảm giác vận số hôm nay của mình không tốt, lái xe ra ngoài không biết bao lâu, lại bị cảnh sát giao thông kiểm tra, yêu cầu đo độ cồn trong cơ thể, cũng may chỉ có một cảnh sát giao thông, anh thừa dịp đối phương không chú ý liền lái xe đi. Tốc độ của anh ngày càng nhanh, tin rằng vận số của anh hôm nay “tốt” như vậy, ngày mai nhất định sẽ có thông báo đi nộp tiền phạt.

Trở lại “Tây Minh Cư”, anh cố ý đi chậm lại, ánh mắt nhìn đá cẩm thạch trên biệt thự “Tây Minh Cư” một hồi. Khung cảnh biệt thự này tương đối đẹp, ánh sáng tốt, mảnh đất này cũng không thể dùng tiền mua được ở thành phố Tích Xuyên, nhất là ở vị trí địa lý tuyệt vời thế này. Mảnh đất này, vẫn luôn là bảo vật trong lòng ông cụ nhà anh, đã sớm để đó, không cho phép ai chú ý tới mảnh đất này. Nhưng sau khi anh kết hôn, ông cụ Triển lại chủ động lấy ra mảnh đất này, cho anh cùng Thẩm Tây Lăng xây dựng biệt thự này, nói là lớn cũng không rộng quá, cũng không chật chội quá, vừa vặn cho một gia đình ở hạnh phúc với nhau.

Giờ phút này, Triển Dịch Minh nhìn bảng tên nhà của anh và Thẩm Tây Lăng, không biết vì sao cái đó như đang châm chọc anh. Anh đưa tay ra, hướng về phía bảng tên như muốn gỡ bỏ nó ra, hình như làm vậy có thể khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.

Lái xe vào nhà, anh mới chậm rãi đi ra khỏi xe, tùy ý cởi áo khoác xuống, theo bản năng kéo cà vạt. Lúc này điện thoại di động vang lên, đoán chắc thời gian thật đúng.

Âm thanh của Viên Trác Nhiên hình như mang theo vẻ dò xét thêm tò mò, “Ai, cậu và vị nhà cậu, hẳn có đánh nhau không đấy?” Tính khí của Thẩm Tây Lăng không tốt lắm, đại tiểu thư nhà quyền thế, không thể nhìn người bình thường, được bố mẹ cưng chiều lên tận trời, hận không đem toàn thế giới lên lòng bàn tay con gái rượu của bọn họ, người phụ nữ như vậy mà chứng kiến chồng mình cùng người phụ nữ khác hôn môi, không bộc phát thì không thể được…..

Theo nhận thức của Viên Trác Nhiên, rốt cuộc hiểu rõ ánh mắt sâu xa bao hàm ý vị của Triển Dịch Minh lúc trước, vợ của anh, mình lại cho là một mỹ nữ xa lạ. Nhưng Viên Trác Nhiên cảm giác mình có thể tha thứ cho bản thân, Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch minh kết hôn được nhiều năm không sai, nhưng Thẩm Tây Lăng chưa bao giờ xuất hiện trước vòng bạn bè của Triển Dịch Minh, anh có thể dựa vào ấn tượng hôn lễ ngày đó mà có thể nhận ra được Thẩm Tây Lăng, là rất tốt rồi. Thậm chí Viên Trác Nhiên cảm thấy, Thẩm Tây Lăng xuất ngoại nhiều năm rồi, cũng có khả năng Triển Dịch Minh quên mất diện mạo của cô.

Triển Dịch Minh đi vào phòng, ném quần áo lên ghế salon, “Cậu thấy đáng tiếc à?” Lông mày anh nhếch lên, giọng nói không tức giận, trái lại vẫn bình thường.

“Tớ đây không phải lo lắng cho cậu, sợ cậu tức giận tới mức đánh nhau với phụ nữ thật, thiệt thòi lớn.” thật sự Viên Trác Nhiên lo lắng, lúc đi sát còn liếc thấy móng tay của Thẩm Tây Lăng thật dài, sợ cô động thủ.

“Không bằng suy nghĩ xem nên ứng phó với bố mẹ cậu vụ xem mắt thế nào đi”. Triển Dịch Minh không muốn nói nhiều về chuyện này, trực tiếp cúp điện thoại.

Vừa ngồi xuống ghế salon, điện thoại lại vang lên, đành bắt máy.

Âm thanh của Hàn Vũ Sắt nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng trước sau như một, “Hôm nay anh không vui à?” Những lời này trước muốn hỏi, cảm thấy anh có gì đấy khác thường, nhưng nói không ra, dù Viên Trác Nhiên đã lôi cô đi, những giác quan phụ nữ cũng nói cho cô biết, người phụ nữ đứng ở hành lang đó có mối quan hệ gì đấy với anh, nhưng cô không muốn chủ động hỏi về chuyện này.

“Đừng suy nghĩ nhiều. Trác Nhiên đưa em tới cổng chung cư à?” Một cô gái, đi về trễ như vậy cũng không an toàn.

“Ừ, còn đưa em tới dưới lầu.”

“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều, để ngày mai có sức đi làm.”

“Ừ, anh cũng vậy nhé.” Vốn muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được.

Triển Dịch Minh cảm giác hôm nay điện thoại của mình được hoan nghênh tương đối cao, vừa mới cúp điện thoại của Hàn Vũ Sắt, bố của anh liền gọi tới, “Hôm nay có người thấy Tây Lăng rồi, con bé trở về lúc nào?”

Triển Dịch Minh cầm điện thoại,trầm mặc một hồi, “Hình như được mấy ngày rồi.”

“Mấy ngày rồi.” Triển Khải Hạo lặp lại lời của anh, “Vợ của con về nước, thời gian về nước cũng không biết rõ, con còn tư cách làm chồng hay sao?”

Triển Khải Hạo từ trước đến nay được mệnh danh là không phụ với trời cũng không phụ đất và không phụ lòng vợ, bất mãn duy nhất chính là “Đồ dởm” Triển Dịch Minh, từ lúc học trung học bắt đầu, đứa con trai này của ông bắt đầu phô bày vẻ “xuất sắc” thiên phú về phương diện phụ nữ, hấp dẫn bao nhiêu cô gái khiến họ điên cuồng, thành tích học hạ thấp thì không nói, mà còn đánh nhau, chơi đùa với các nữ sinh ở trường, người làm bố như ông còn bị hiệu trưởng gọi tới thông báo nhiều lần.

Nhờ vậy. việc Triển Dịch Minh ở ngoài chơi hoa chọc nghẹo, Triển Khải Hạo luôn luôn không ủng hộ.

Triển Dịch Minh nâng trán, “Bố, bình thường thời gian này bố nên nghỉ ngơi sao? Người như thế không có mắt rồi, còn tới quấy rầy bố ngủ. Tây Lăng có nói cho con biết thời gian về nước, chỉ là lúc ấy con vội, không nhận điện thoại, người nào ở đó nói luyên thuyên, lại nói nhảm như thế chứ?”

“Tiểu tử hỗn, đừng tưởng rằng nói thế thì bố sẽ không điếm xỉa tới con, con đừng làm những chuyện ở bên ngoài như thế nữa, sớm rời khỏi người phụ nữ kia đi.”

“Chuyện của con, mọi người đừng lo lắng, con biết rõ con đang làm cái gì.”

Triển Khải Hạo lại dặn dò vài câu, đại khái là muốn anh dẫn Thẩm Tây Lăng về nhà bọn họ ăn bữa cơm, con dâu ra nước ngoài nhiều năm rồi, bây giờ trở về cũng nên đi thăm ông cụ, thực sự không cách nào nói nổi. Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái với lần này có chút bất mãn, nhưng vừa nghĩ tới con trai mình làm những chuyện khốn kiếp kia, cũng không có khả năng đi yêu cầu Thẩm Tây Lăng cái gì, không thể làm gì khác hơn là báo động cho Triển Dịch Minh, nói con mình bao giờ cũng dễ dàng hơn.

Triển Dịch Minh không bao giờ ở trước mặt bố mẹ mình phản bác cái gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu liên tục. Anh từ nhỏ đến lớn, mặc dù làm nhiều chuyện khiến bố mẹ nhức đầu, nhưng hơn nửa là chuyện không lớn, bố mẹ có thể mắt nhắm mắt mở. Anh lớn như vậy, chuyện khiến bố mẹ nói nhiều nhất chính là chuyện hôn nhân của mình.

Anh và Hàn Vũ Sắt ở chung với nhau khá hài hòa, mặc dù cãi nhau ít, nhưng tính cách hai người có vẻ bù đắp cho nhau, hẹn hò với nhau nhiều năm ít cãi vã, khi đó anh cũng nghĩ đời này mình phải cùng Hàn Vũ Sắt chung sống tới già, nhưng không nghĩ rằng lúc đó lại xảy ra biến cố.

Cũng giống với đa số các cặp làm bố mẹ, Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái không yêu cầu cao về vợ của anh, nhưng đối phương tuyệt đối không thể là một cô gái không có gia thế gì. Nhà họ Triển bọn họ tuyệt đối không chơi trò “Cô bé lọ lem”, cũng không cho phép bất kì ai va phải đá ngầm. Con cái nhà họ Triển rất đông, từ nhỏ cũng được giáo huấn về việc này, cũng ít phạm phải sai lầm. Một số anh em họ của anh, cũng thử chống đối một lần, nhưng các cụ lại mạnh tay hơn, ở lại nhà họ Triển buông tay người phụ nữ kia hoặc là bị đuổi đi, mình lựa chọn, không có con đường thứ 3. Tất nhiên cũng có người kiên cường, buông tha tất cả để theo đuổi tình yêu, nhưng không kiên trì được lâu, đối mặt với cuộc sống nghèo túng, tình yêu thật sự cũng không là điều quan trọng nữa.

Nhưng Triển Khải Hạo với Nghê Văn Bái cũng chỉ có một đứa con trai, tất nhiên không đuổi đi được, nhưng tuyệt đối không bỏ qua, các người già cũng có biện pháp, một là tự dưng ngã bệnh, liền cầu xin Triển Dịch Minh cưới đứa con gái thứ hai của nhà họ Thẩm. Đối mặt với yêu cầu của ông cụ sắp mất, Triển Dịch Minh không thể không thỏa hiệp, vì vậy đồng ý việc kết hôn, vợ chồng nhìn lại mà thấy chán ghét, gặp nhau thì coi như không gặp không biết.

Triển Dịch Minh vươn tay đỡ trán, hôm nay cũng không uống nhiều, tửu lượng của anh không tệ, nhưng bây giờ lại thấy cực kì đau đầu, cũng không biết là do người có vấn đề, cứ có cảm giác hôm nay mọi thứ đều không bình thường.

Âm thanh cộc cộc vang lên, giống như đang nhắc nhở. Triển Hiểu An chạy đến trước mặt Triển Dịch Minh, ghé vào người anh ngửi một hồi, “Bố không ngoan rồi, lại uống rượu.”

Triển Dịch Minh vươn tay bóp mũi con gái, “Làm sao mà giờ này chưa ngủ?”

“Chị Dương kể chuyện không hay bằng bố kể, cho nên không ngủ được.” Chị Dương là bảo mẫu của Triển Hiểu An, phụ trách việc Triển Hiểu An ăn, mặc ,ở, đi lại.

Con gái định bò lên người Triển Dịch Minh, lại bị anh ngăn lại, bây giờ cả người anh đầy mùi rượu, còn chưa tắm. Anh nhìn chằm chằm người bị “tố cáo” Dương Khiết đứng ở bên kia, ý bảo cô ôm lấy Triển Hiểu An. Nhưng cô bé lại cố chấp không cho Dương Khiết đụng mình, khiến Dương Khiết khó xử, Triển Dịch Minh cũng bất đắc dĩ, đành phải ôm con, đi tới phòng tầng 2.

Triển Hiểu An có nét giống Thẩm Tây Lăng, nhìn ra được là trong tương lai cũng sẽ là một mỹ nhân như mẹ, nhưng nếu nhìn kỹ, cũng có phát hiện ra một điểm rất nhỏ giống Triển Dịch Minh.

Triển Dịch Minh bế con gái lên giường, nhìn chằm chằm vào mặt bé.

Con cái? Anh rất ghét, trước kia đã cảm thấy đây giống như để đòi nợ, nhất là ở xã hội hiện nay, cộng thêm việc coi trẻ con là động vật quý hiếm mà đối xử, vì vậy anh càng không có ấn tượng tốt. Anh còn từng nghĩ, đời này dứt khoát không có con, tránh phiền toái.

Triển Hiểu An mới được ba tháng, Thẩm Tây Lăng không thể nhịn được nữa liền để bé lại, lựa chọn xuất ngoại. Bản thân anh không có kinh nghiệm chăm con, mỗi ngày nghe thấy tiếng con khóc, ngay cả tối ngủ cũng mơ thấy con bé khóc, cả người lẫn tinh thần đều uể oải. Nghê Văn Bái nhìn thấy vậy, mới đưa bé về nhà nuôi, nhưng bé lại yếu, có nhiều bệnh, cả ngày đều tới bệnh viện. Khi đó Triển Dịch minh mới tiếp nhận công ty của bố mình, một đống công việc, đứa bé này như một gánh nặng. Mà Nghê Văn Bái mỗi ngày gọi điện thoại tới thông báo tình trạng của con cho anh biết, có một lần bệnh của bé rất nặng. Nghê Văn Bái trong điện thoại không khỏi kêu than, cũng không biết đứa bé này có vượt qua nổi hay không. Nghe được câu nói kia, cả người Triển Dịch Minh như đông cứng lại.

Anh chạy tới nhìn con mình, lớn hơn chút, nhưng gầy đến mức đau lòng người. Anh cảm thấy xa lạ lại đau lòng, nhất là khi nghe thấy con bé gọi một tiếng “Bố”, tim anh như tan nát. Từ đó về sau, anh thường xuyên về nhà thăm con, cùng đứa bé nói chuyện, lúc hưng phấn thì cũng trêu đùa vài câu.

Nhìn bộ dạng anh như vậy, Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái cuối cùng cũng yên tâm được. Cô bé khá hơn một chút, Triển Dịch Minh liền đưa về, dù sao bố và con gái mà xa cách lâu, thì tình cảm cũng nhạt dần.

Một mình chăm sóc, Triển Dịch Minh chăm sóc Triển Hiểu An hơn 4 năm, 4 năm này vừa làm bố vừa làm mẹ.

Triển Hiểu An nghe Triển Dịch Minh kể chuyện cổ tích, anh kể xong, cô bé mới từ từ nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.