Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn

Chương 6: Quà tặng




Editer: Xiguajiu


-----------------------------------------------


Thanh Nịnh vừa ra sân, đã khiến cả nhà nhìn ngây người, tiểu Giang Tinh Trác mập mạp oa lên một tiếng, hai mắt trực tiếp sáng ngời. Lúc này cậu bé cũng mặc kệ bộ mặt lạnh lẽo của Thanh Nịnh, chạy chậm chạp qua ôm lấy chân Thanh Nịnh, đầu ở ngang hông cô cọ cọ.


Thật thơm.


Quá tốt, hắn cũng có chị gái rồi, hơn nữa chị hắn còn là tiểu tiên nữ cơ.


Giang Tinh Diệu tối mặt, tiến lên nhấc cổ áo Giang Tinh Trác đem người xách qua một bên.


Thật quá đáng, em gái đẹp như vậy hắn cũng muốn ôm nha, tiểu tử thúi ỷ vào còn nhỏ lại cướp trước một bước.


Dĩ nhiên hắn cũng chỉ suy nghĩ một chút, có ba mẹ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn nếu dám tiến lên ôm, ba chắc chắn dám đứng trước mặt em gái cho hắn một trận thành thịt sợi xào măng luôn.


Hắn cũng rất cần mặt mũi, bị em gái thấy chuyện mất mặt như vậy sau này làm sao làm anh được?


Viên Ngọc Trúc có chút đắc ý, "Như thế nào, con gái ta đẹp không." Lời này nói giống như người xinh đẹp là bà vậy.


Lát nữa bà lập tức đi đo lượng làm quần áo cho con gái, chỉ cần nghĩ tới con gái mặc quần áo mới bà làm, Viên Ngọc Trúc liền cả người tràn đầy hăng hái.


Giang Trạch Khôn đã rất lâu không thấy vợ trần đầy tinh thần như vậy rồi, hốc mắt ông đã hơi thấm nước.


Trước khi tìm thấy con gái, bọn họ đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, thậm chí còn ảo tưởng dáng vẻ con gái ra sao, có tự ti, sợ hãi, gầy yếu vân vân hay không.


Nhưng khi nhìn đến con gái bọn họ mới phát hiện, con gái mặc dù rời xa bọn họ sớm, nhưng sinh hoạt rất tốt. Nhìn một thân khí chất này, cho dù con gái lớn lên ở Giang gia chắc cũng không thể xuất sắc hơn hiện tại được ?


Trong lòng Giang Trạch Khôn hơi chua xót lại hơi tự hào.


"Đồ vật trong phòng đều là quà mẹ con tặng cho con, ba không thứ tốt gì đưa con, nên đã đăng kí trước cho con một lớp học, thừa dịp nghỉ hè còn có thời gian con có thể đi học, chờ con lớn, ba liền mua trực thăng tặng con."


Thanh Nịnh có chút hoài nghi, vẫn chưa nghe qua có ai tặng quà lại tặng thẻ học hè cả, chẳng lẽ cảm thấy cô học tập không giỏi? Có điều cô cũng không giải thích, trực tiếp nhận lấy tấm thẻ kia.


Cúi đầu nhìn một cái mới biết mình hiểu lầm.


Ba Giang cho cô thẻ này, lại là thẻ chuyên dạy lái trực thăng, hơn nữa thẻ hội viên cao cấp, học phí một tháng đến trên một triệu.


Một lời không hợp liền đưa trực thăng, rất tốt, cái này đúng phong cách ba Giang.


Giang Tinh Diệu hú lên quái dị, "Ba thật thiên vị, con thành niên rồi, mười tám tuổi rồi, tại sao không tặng con?" Giang gia chú trọng nuôi con trai không được hoang phí, hai năm trước khi Giang Tinh Diệu trưởng thành, ba Giang chỉ tặng một chiếc xe thể thao mà thôi. Riêng lễ trưởng thành của em gái đã tặng trực thăng, hắn tin ba không chỉ chuẩn bị một cái này.


Quả nhiên, cho thẻ xong, ba Giang lại cho một chuỗi chìa khóa xe, "Con còn chưa trưởng thành, không thể đi xe ra ngoài, nhưng ba mẹ có một trang viên ở ngoài thành phố, nếu con thích có thể đến đó lái."


Thanh Nịnh không hiểu về xe, nhưng Giang Tinh Diệu nhìn ra xe này giá trị không kém hơn xe hắn.


Hắn che ngực dáng vẻ chịu vô hạn đau thương, "Ba, thứ tốt ba cũng đưa hết cho em rồi, con nên tặng cái gì đây?" Hắn cũng chuẩn bị tặng em gái một chiếc xe thể thao, giá trị không cao, cũng chỉ mấy triệu, hắn tích góp mấy năm ra ngoài làm việc để mua đó. Hôm nay ba ra tay liền đưa một chiếc hơn mười triệu, mình lấy xe ra sẽ xấu hổ chết mất.


Cái dáng vẻ này của Giang Tinh Diệu người Giang gia cũng không lạ, không nhận được tí đồng tình nào, Viên Ngọc Trúc thậm chí còn đả kích hắn, "Ba con để con đi công ty thực tập sớm một chút , sao con không đi, bây giờ không có tiền mua quà tặng cho em gái, còn không biết xấu hổ chê ba tặng em con đồ tốt? Giang Tinh Diệu à, tiền đồ con."


Tiểu Giang Tinh Trác mập mạp rất không cho mặt mũi cười phá lên, ngay cả Thanh Nịnh cũng cong cong khóe môi.


Trước mắt Giang Tinh Diệu sáng lên, ngay sau đó hắn hai tay bưng lòng, làm dạng hoa si."Ai nha, em gái, em có thể đừng cười không. Ngươi không cười đã đẹp lắm rồi, cười như vậy đến hồn phách cũng bị câu đi mất." Hắn tới bây giờ cũng không biết một người cười lên lại có thể đẹp mắt như vậy, đẹp đến đến mức hắn nguyện ý dâng tặng lên hết thảy, chỉ vì được nhìn thấy nụ cười người đó.


Bị người nhà trêu ghẹo thì làm sao, chỉ cần em gái cười một cái, tất cả đều đáng giá.


Thanh Nịnh ngẩn người, sau đó chậm rãi thu hồi khóe miệng.


Sau vô luận Giang Tinh Diệu làm gì tức cười cô đều vẫn vậy, không gợn nổi khóe môi, để người Giang gia tiếc nuối không dứt.


Giang Tinh Diệu nói nhưng không cầm quà ra, cuối cùng vẫn đem chiếc xe thể thao giá trị kia ra tặng."Em gái chờ anh, chờ anh nắm giữ Giang thị, sẽ tặng em một nửa cổ phần." Nói xong lời này hắn còn khiêu khích nhìn Giang Trạch Khôn. Trong lòng thầm nghĩ, trực thăng siêu xe của ba thì có là gì, chỉ cần có tiền liền mua được hết.


Phát hiện ánh mắt Thanh Nịnh bị hai chuỗi chìa khóa xe trong tay hấp dẫn, tiểu mập mạp cũng không chịu yếu thế, "Chị, chị em cũng có quà cho chị." Vừa nói cậu liền ôm lấy búp bê thỏ con trên ghế sô pha, thỏ con cao hơn một thước, tiểu mập mạp ôm nó không thấy đường, cũng không thèm để ý.


"Chị, cái búp bê này là em dùng liền tiêu vặt mua vải vóc làm ra đó, đặc biệt tặng cho chị." Cậu còn chưa nói, vì phần quà này, đã bị kim đâm bao nhiêu lần, thức bao nhiêu đêm, lại lãng phí bao nhiêu vải vóc.


Thanh Nịnh nhận lấy đưa tay sờ một cái, lông thỏ rất mềm, rất thoải mái, nếu như không phải Giang Tinh Trác nói, cô thật không dám tin một đứa trẻ tám tuổi làm được ra. Bởi vì phía trên này một chút chỉ thừa cũng không có, giống loại búp bê mà cô thấy bán ngoài cửa hàng vậy, không, mấy cái đó cũng không tinh xảo bằng của Giang Tinh Trác làm.


Mười sáu năm nay mặc dù cô chưa đi ngoài xa ba giờ, nhưng chỉ nhìn người trong trấn nhỏ cũng biết, bây giờ trong nhà thường rất cưng chìều con trai, chưa nói chỉ tám tuổi, mười tám tuổi có thể làm ra búp bê đã không tệ.


Tiểu tử có thể tĩnh tâm làm búp bê cho cô, trong lòng cô cũng như chảy dòng nước ấm. Cúi người xuống đối mặt Giang Tinh Trác, cô đưa tay sờ đầu hắn. "Cám ơn."


Giang Tinh Trác ngượng ngùng đỏ mặt, nội tâm điên cuồng la: A a a a, chị sờ đầu mình, còn nói cám ơn mình, oa giọng chị thật ôn nhu a, thật thích chị.


Ba mẹ Giang cùng Giang Tinh Diệu ghen tị nhìn Giang Tinh Trác, bọn họ cũng muốn a.


Giang Trạch Dật ho nhẹ một tiếng cho thấy mình tồn tại.


Hắn bởi vì đi đứng bất tiện nên chỉ một mực ngồi bên cạnh, có thể tìm cháu gái trở về hắn cũng cao hứng, hắn đã chuẩn bị tặng quà cho cô cháu gài này từ lâu rồi.


Giang Trạch Dật chuẩn bị một chiếc điện thoại di động đang thịnh hành, còn có máy tính xách tay.


Hai thứ đồ này đều từ công ti hắn thiết kế, điện thoại di động là cái mới nhất, đã hoàn tất công đoạn kiểm tra, còn chưa chính thức đưa ra thị trường. Máy vi tính năm nay mới vừa đưa ra thị trường, giá trị mười mấy vạn.


"Con trước cứ dùng hai cái này, chú đã để cho nhân viên công ty chuẩn bị nguyên liệu, con xem thích dạng gì, chú để bọn họ làm theo."


Điện thoại cùng máy tính làm theo yêu cầu, Thanh Nịnh lần đầu tiên nghe nói. Ngược lại Giang Tinh Diệu bọn họ không cảm thấy bất ngờ, hắn còn kéo Thanh Nịnh nói cho cô biết nguyên liệu là gì, nói cho cô loại vật liệu nào dùng có cảm nhận gì.


"Người mình cả mà, em cũng không cần cùng khách khí với chú, muốn cái gì nói thẳng, một cái máy tính trị giá không bao nhiêu tiền." Trước mắt trên thế giới máy tính đắt tiền nhất mới sáu trăm vạn, còn không đắt bằng một chiếc xe của hắn, máy tính mà chú làm cũng không đắt đến mức đó. Vì vậy, Giang Tinh Diệu mới cảm thấy 'Không đáng tiền' .


Mỗi người cũng căn cứ năng lực mình nhiều hay ít đều có chuẩn bị quà tặng cho cô, Thanh Nịnh cảm thấy mình cũng nên đáp lễ.


Chuyển kiếp lúc đó cô cũng mang ít đồ, đại đa số đồ bên trong bọn họ không dùng được, ngay cả Thanh Nịnh bây giờ cũng vậy. Có điều, cô nhớ bên trong có mấy khối tinh thạch. Tinh thạch cùng phỉ thúy ở thế giới thày hẳn cùng một loại, cô có thể khắc mấy cái trận pháp đơn giản trên đó, chế tạo thành linh phù cho người Giang gia đeo.


Thứ khác cô không dám chắc chắn, nhưng đeo nó sau này thân thể dẽ khỏe mạnh ít bị bệnh, còn có tình trạng bất ngờ giống như Giang Trạch Dật cũng sẽ không phát sinh nữa.


Người Giang gia cũng thể hiện có lòng tốt với cô, chắc cũng tương đối chú trọng tình thân. Cô nghĩ không gì có thể so sánh với việc người nhà cùng bản thân an toàn.


Chỉ mấy trận pháp đơn giản, năm linh phù cũng không tốn quá nhiều thời gian, nửa buổi chiều có thể làm xong. Cô còn lấy mấy miếng gỗ đào từ không gian lưu trữ để làm hộp đựng.


Linh phù có, hộp đựng cũng có.


Ừm, hoàn mỹ.


Buổi tối một nhà cơm nước xong, Viên Ngọc Trúc kéo Thanh Nịnh chuẩn bị bồi dưỡng cảm tình, Thanh Nịnh liền thuận thế đem cái hộp lấy ra.


"Quà tặng."


Người Giang gia nhìn cái hộp không ai động thủ trước, Giang Tinh Trác thì thôi, nhưng những người khác có thể nhìn ra cái hộp này giá trị không rẻ. Chưa nói chất liệu, chỉ nhìn đường điêu khắc bên ngoài, cũng có thể giám chắc là kiệt tác của vị đại sư nào đó.


------------------------------


Các bạn ra ngoài nhớ đeo khẩu trang nhé! Sức khỏe quan trọng nhất mà.