Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 103: Lo lắng của Tử Phúc




Tử Phúc túm Thẩm thị vào thư phòng, Thẩm thị gặp con thần thần bí bí như vậy, còn cười nói: "Có chuyện gì mà con lại kín đáo thế?"

"Nương, con có chuyện muốn nói, nương không cần kinh hoảng, có lẽ là tại con nghĩ nhiều, không có thì tốt."

Thẩm thị thấy vẻ mặt con trai rất nghiêm túc, trong lòng bồn chồn, vội giục Tử Phúc, Tử Phúc đem chuyện Tử Tình gặp Văn Tam ở An Châu, Văn Tam lại tới cửa vấn an, hôm nay lại chạy đến nông thôn, kể hết cho Thẩm thị.

"Lẽ ra, hắn là thiếu gia như vậ, không cần phải tới cửa thăm hỏi, cũng không cần thiết phải chạy đến nông thôn, ta lo lắng hắn có tâm tư gì với Tử Tình, tuy rằng hắn không lớn, nhưng hắn nhà cao cửa rộng, di nương tiểu thiếp cả đống lớn, bên người nha hoàn thành đàn, nên biết hay không nên biết đều thấy cả. Ý của con là có lẽ chính hắn cũng không biết mình có tâm tư gì, có lẽ là tò mò, mà con không hy vọng Tình nhi chịu thương hại, Tình nhi còn nhỏ, khẳng định không biết loại gia đình ấy không phải chúng ta muốn vào là vào, lỡ bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc thì không tốt. Tiểu tử kia cũng không bày nhiều thành ý lắm, tên cũng không chịu nói ra, chỉ nói gọi hắn là Văn Tam. Cho nên con nghĩ mãi, nương đừng cho muội muội ra ngoài giao tiếp với hắn. Tuy rằng nữ oa ở nông thôn không được chiều chuộng như trong thành, mỗi ngày không cần ở trong nhà miết, nhưng dù sao muội muội cũng mười tuổi, bộ dạng mặc dù không khuynh thành, nhưng cực kì thanh tú, nhất là cặp mắt, vừa thấy đã biết là người trí tuệ, ta có mấy bạn cùng trường, đều khen muội ấy."

Tử Phúc nói một mớ, Thẩm thị còn có chút không phản ứng "Không thể nào, Tình nhi còn chưa hết 9 tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, Văn thiếu gia xem cũng chỉ mười hai mười ba, đều là đứa nhỏ. Lại nói, nhà bọn họ có đầy người xinh đẹp, chưa thấy nha đầu ở nông thôn nên tò mò chút thôi."

"Nương, con cũng chưa bảo hắn có tâm tư gì đâu, con có chút lo lắng, nương nên chú ý nhiều hơn. Muội muội nhìn không giống dã nha đầu ở nông thôn, bạn cùng trường của con nói muội muội giống tiểu thư nhà giàu. Nương cũng thấy muội ấy có tâm tư khéo léo, nếu không có nàng buôn bán dưa hấu, chúng ta sao có thể sống tốt như bây giờ, đến nay con còn không biết nàng ươm giống thế nào mà để dưa hấu chín sớm hơn nửa tháng kìa, còn nữa, nương nhìn cây ăn quả trong nhà đi, gà dê nữa, thứ nào mà không phải nàng làm ra đâu, đúng rồi, còn có đèn lồng, chính là lúc bán đèn lồng nên hai người bọn họ mới quen biết. Nương không biết nàng đọc sách học chữ còn nhanh hơn con, cũng may muội muội biết thế nào là đủ, tiểu phú tức an (hơi giàu có là an phận), không tính toán làm ra nhiều thứ động trời, biết ẩn dấu, sống cuộc sống an ổn."

Thẩm thị nghe xong, nghĩ kĩ lại, quả thật là như thế, "Cha con cũng nói qua, đáng tiếc nàng không phải là nam, nhưng cha con cũng nói, tương lai của nàng không cần chúng ta quan tâm, nhưng người nào mới xứng với nàng đây? Người có tiền thì ta không muốn, trong nhà tam thê tứ thiếp, ủy khuất nàng, cả ngày củi gạo dầu muối, giống ta trong suốt 10 năm qua, trong nhà cả đống người, cơm cũng ăn không đủ no, còn hôm nay tiểu cô của con cũng nói, ở nhà chồng không tốt, nếu gả qua mà ở riêng thì được, chỉ sợ gả vào một đại gia đình, trên có ông bà dưới có cháu chắt, cũng chịu rất nhiều ủy khuất."

“Nương, chuyện lập gia đình thì còn lâu, nương yên tâm, con nhất định sẽ học thật giỏi, để tương lai muội muội có cái dựa vào, không bị người khi dễ. Lần này vào tỉnh, con muốn dẫn nàng đi, thứ nhất là con rất cần người chăm sóc, thứ hai là dưa hấu trong nhà gần chín, Chu chưởng quầy sẽ thường đến, con lo Văn gia thiếu gia nhàn rỗi vô sự cũng đến cùng, con dẫn muội muội ra ngoài hai tháng, lạnh lùng tâm của tiểu tử ấy."

Thẩm thị nghe xong, gật đầu đáp ứng, đang muốn nói chút gì, Tăng Thụy Tường về nhà, đang tìm nàng, Thẩm thị vội mở cửa, Tăng Thụy Tường cười: "Mẹ con các nương làm gì mà đóng cửa nói chuyện thế hả?"

Thẩm thị còn chưa nói, Tử Phúc mở miệng trước: "Con đang nói với nương, mình con lên tỉnh ở hai tháng rất bất tiện, nên để Tình nhi theo con, có nàng chuẩn bị con sẽ đỡ mệt hơn. Lần trước ở An Châu, đều dựa vào nàng."

"Hai ngày trước hỏi con, con còn nói không cần, tự mình đi là được, dù sao có bạn cùng trường, lúc này sao lại đổi ý?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Không vì gì cả, con chỉ nghĩ đến có Tình nhi ở cạnh mới tiện lợi, làm cơm canh con ăn ngon miệng, giặt giũ quần áo giúp con, đỡ việc. Lúc trước con lo trong nhà bận rộn quá nên nàng không đi được." Tử Phúc giải thích.

Tử Tình vừa vặn từ sau núi trở về, ôm rổ trứng gà, nghe thấy cả nhà nhắc tới nàng, liền hỏi: "Muốn ta làm gì? Ai lại đánh chủ ý đến người ta hả?"

Vừa nghe Tử Phúc để nàng vào tỉnh thành, trong lòng Tử Tình vẫn có vài phần nhảy nhót , thành phố lớn đó, đi ra ngoài đi dạo nè, không uổng công mình đến cổ đại. Tử Tình cười hai mắt sáng lấp lánh, Tử Phúc cùng Thẩm thị nhìn nhau, đổi lấy ánh mắt nghi ngờ của Tăng Thụy Tường.

Đột nhiên, Tăng Thụy Tường vỗ đầu mình: "Thấy các ngươi nói chuyện mà ta quên mất chuyện quan trọng, lão Điền mới truyền tin đến, người môi giới trong thành nói có chỗ bán cửa hàng và ruộng nước, để ta đi xem một chút, sáng sớm ngày mai đi, Tử Phúc, sáng sớm ngày mai con lên lớp thay vi phụ, một hồi ta sẽ nói cho con ngày mai nên dạy gì."

Đầu xuân năm nay, trong thôn thấy đứa nhỏ đi học về có cách nói năng không giống trước, ào ào đem đứa nhỏ đến, như vậy tư thục của Tăng Thụy Tường thêm được mười đứa trẻ, tiến độ chậm lại, Tăng Thụy Tường đành phải chia làm hai ca, một buổi sáng một buổi chiều, tuy vất vả chút, nhưng tâm tình vẫn tốt.

Sớm hôm sau, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị ra ngoài, Tử Tình cũng muốn đi theo Tử Phúc đến học đường, thứ nhất là tò mò nhìn Tử Phúc dạy học, thứ hai là xem quả đào lớn rồi có bị các học sinh hái trộm không.

Tử Phúc đành phải dẫn nàng theo.

Tử Tình vốn định tìm cái bàn ngồi xuống, nhưng Tử Phúc không chịu, đành phải đứng ở ngoài tường nghe bọn họ đọc sách, Tử Tình nhớ tới《 tam vị phòng sách 》của Lỗ Tấn , tiểu hài tử đọc thư đều là rung đùi đắc ý (đọc cái kiểu xoay xoay đầu ý), vụng trộm vừa thấy, quả thực như thế, mình cũng lắc lắc đầu theo, không một hồi đầu đều choáng váng, nhịn không được cười ha ha, sợ Tử Phúc nghe thấy, chạy nhanh ra ngoài.

Chờ giữa trưa, Tử Phúc dẫn Tử Thọ cùng Tử Hỉ về nhà, Tử Tình hỏi: "Đại ca, vì sao các ngươi đọc sách phải rung đùi đắc ý như thế, ta lắc đầu một hồi liền hôn mê, còn nhớ được cái gì chứ?"

"Chúng ta đọc sách có lắc đầu sao? Sao ta không biết?" Tử Thọ hỏi.

Tử Phúc nhu nhu đầu nàng, nói: "Không choáng váng đâu, hèn gì ta thấy ngươi một mình cười miết."

Tử Tình sờ sờ đầu nàng, nói: "Đại ca, ta ghét ngươi, cứ luôn làm tóc ta rối không à."

Bốn người đùa một hồi, Thẩm thị bọn họ cũng vui vẻ trở lại, lần này thu hoạch rất lớn, mua hai cửa hàng, lại mua năm mươi mẫu ruộng nước, Thẩm thị cười nói, bây giờ trong nhà không làm gì thì một năm cũng thu được năm trăm lượng bạc tiền thuê.