Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 91: Ghen tỵ




Tăng Thụy Tường thấy Điền thị có chút kỳ quái, nghĩ nghĩ, vẫn nói: "Nương, đây là quần áo mà nương Tử Phúc cùng Tình nhi làm cho ngươi và cha, ngươi thử xem có vừa người không?"

"Vừa hay không vừa kệ nó, không phải chỉ là một bộ quần áo vải bông à? Ta đâu tốt số bắng người ta, có người tặng nào là lụa, voan, còn có người mua nào là vàng bạc ngọc, lão bà tử như ta còn chưa nghe qua bao giờ, chứ đừng nói là thấy."

Điền thị nói làm Tăng Thụy Tường hiểu vấn đề ở chỗ nào, "Nương, đó là đại thọ sáu mươi của bà ngoại Tử Phúc, vài đại cữu ca chuẩn bị, nương, chờ đến lúc ngươi đại thọ sáu mươi, ta cùng đại ca sẽ nhất định làm cho ngươi một lần linh đình."

"Ta là không có ý kiến, không phải là mời toàn thôn ăn một bữa cơm à? Chỉ cần bọn Xuân Ngọc không có ý kiến, lấy tiền mua cho ngươi trang phục và trang sức là được." Tăng Thụy Khánh nói. Nguyên lai tập tục chúc thọ có thể diện hay không phải xem năng lực của nữ nhi, con trai chỉ chuẩn bị đãi cơm.

"Nuôi con trai có ích lợi gì, không tốt bằng nữ nhi." Điền thị vừa nghe con lớn nhất nói, nhịn không được mà thốt ra.

"Nương, ngươi có ba nữ nhi tốt đấy thôi, đến lúc đó nhìn xem ai mua vàng bạc ngọc ngà cho ngươi, con trai như ta vô dụng, vô dụng mà một năm phải cho ngươi mấy lượng bạc, đã bao nhiêu năm lão nhị cung cấp mười tám lượng, một đồng cũng không giữ mà đưa hết cho ngươi. Ngươi cũng chỉ nuôi ba nữ nhi, sang năm ngươi cũng để nữ nhi nuôi ngươi đi, khiến Xuân Ngọc nuôi trước." Tăng Thụy Khánh vốn ý kiến với sự bất công của nương, thấy Điền thị nói vậy, cũng cắn trả một câu.

Điền thị tức giận nghẹn đỏ mặt, cũng biết con rể cả là người thế nào, "Ngươi, ngươi xem nhà ai có con trai mà để nữ nhi nuôi chưa, ngươi không sợ dọa người nhưng ta còn muốn giữ chút thể diện, ta không giống một số bà già, trong nhà có mấy đứa con trai, lại chết sống ở nhà nữ nhi. Không phải là vì muốn kiếm tiền bạc ở nhà nữ nhi sao? Cũng không sợ người khác chê cười."

"Nương, nhạc mẫu của ta luôn luôn ở nhà giúp đỡ. Vài năm nay giúp Ngọc Mai không ít, còn vài đại cữu ca nữa, trước kia chúng ta khó khăn, gạo lương tiền bạc giúp đỡ không ít. Nói thật, chúng ta khá hơn, bọn họ cũng chỉ xin ít mầm móng dưa hấu và dương khoai, chứ không đòi hỏi gì thêm. Mà mấy thứ này ta cũng cho người bên đây rồi. Bây giờ cuộc sống của các đại cữu ca tốt hơn, Ngọc Mai là nữ nhi duy nhất của bên ngoại. Nhạc mẫu của ta thương con gái, lại thấy hàng năm ta đều không ở nhà, nên muốn sống cùng nữ nhi, thuận tiện giúp chăm sóc các cháu." Tăng Thụy Tường thật sự không thể nghe những lời chói tai của mẫu thân thêm. Phá lệ giải thích vài câu.

"Đúng vậy, nương cũng thương Xuân Ngọc đấy, đến nhà nó mà giúp đỡ đi, ta cũng không phải nói là để muội muội nuôi cả đời, mấy tháng còn không được sao? Đỡ phải ngươi luôn hâm mộ người khác sinh được nữ nhi tốt." Tăng Thụy Khánh nói.

"Được rồi, nói xong chưa hả? Thụy khánh. Nhà đại muội của ngươi luôn luôn khó khăn, ta cùng nương ngươi quả thật có chút cưng nàng, nhưng ta từng nói với ngươi, nếu có một ngày Tử Bình có cuộc sống khó khăn, ngươi cũng sẽ đau lòng. Ngươi là trưởng tử, phải quan tâm đến đệ đệ muội muội trong nhà, nhưng bây giờ ngươi nhìn ngươi đi, còn ra cái thể thống gì? Đều là những thứ lắm mồm. Trong nhà điều kiện khó khăn, mà có khó khăn đến mấy cha mẹ cũng cho ngươi cùng lão nhị đọc sách biết chữ, cũng không để các ngươi chịu ủy khuất, nếu không, lúc Xuân Ngọc xuất giá, trong nhà nghèo đến nỗi không có tiền để làm áp đáy hòm bạc à? Muội tử của ngươi nói gì chưa? Còn có nhị nha đầu nữa, nếu có chữa trị kịp thời, nàng có bị bệnh mãi thế này không? Tự ngươi nghĩ kĩ đi." Lão gia tử nói xong, hình như rất mệt.

Mọi người không ai lên tiếng, một lát sau, Tăng Thụy Tường mở miệng, nói: "Cha, nương, đại ca đại tẩu,ngày ba mươi vẫn đến nhà ta đi."

Lão gia tử cùng Điền thị còn chưa nói, Tăng Thụy Khánh đã bảo: "Không được, nhị đệ, năm nay chúng ta sẽ tự ăn cơm tất niên, bây giờ nhà chúng ta có thêm người, vẫn nên ở đây, hai năm nay đều đến nhà ngươi làm ầm ĩ, còn nữa, cha cùng nương năm nay cũng đến chỗ ta đi, vừa rồi cha đã nói, dù gì thì ta cũng là trưởng tử. Nhà chật nên sẽ không mời các ngươi."

Tăng Thụy Tường nghe vậy, cũng không nói gì, thương lượng xong chuyện tế tổ, liền dẫn Tử Phúc, Tử Lộc về nhà. Thẩm thị nghe năm nay chỉ có nhà mình ăn cơm tất niên, cũng im lặng.

Bởi vì cơm tất niên năm nay không có người ngoài, nên Thẩm thị không chauanr bị quá nhiều món, chỉ làm những món mà nhà mình thích, cả nhà nói nói cười cười, náo nhiệt hơn năm ngoái. Sau khi ăn xong, mọi người vây quanh chậu than ở đông ốc (phòng phía đông) đón giao thừa, Tăng Thụy Tường hỏi Tử Phúc có bán được đủ học phí một năm không, Tử Tình ra ngoài, ôm sổ sách của mình vào.

Tử Phúc nói: "Chúng con bán được chưa đầy 11 lượng, thật hổ thẹn, sao lại bán kém thế nhỉ."

"Cũng không ít, chỉ bán câu đối sao?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Ca ca còn giúp người viết thư, có người ra đề mục, ca ca viết câu đối, bọn họ cho tiền nhuận bút." Tử Lộc giành nói.

Thì ra là có một tửu quán, vốn là muốn đùa giỡn, thấy huynh đệ Tử Phúc tuổi tác không lớn, muốn làm khó bọn họ, nên bảo làm một câu đối tương xứng với buôn bán của hắn, Tử Phúc suy nghĩ một chút, liền viết xuống: "Dự mãn an châu, rượu ngon tam chén cung khách túy; hương phiêu uyển ngoại, món ngon trăm vị nhậm quân bình." (ý: đã đến An Châu, ba ly rượu ngon mời khách uống, mùi thơm tràn ngập, mời khách thử món ngon trăm vị, -.-, vốn văn ta cạn kiệt)

được lão bản tán thưởng, nên thưởng một chuỗi tiền. Cứ như vậy, lại có mấy người xem náo nhiệt, tiến lên ra đề mục, Tử Phúc đều trả lời vừa lòng họ.

Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Cũng được. Thật ra để các con đi bán câu đối cũng vì muốn các con học hỏi thêm, vi phụ cũng không hy vọng nuôi các con thành người chỉ biết đọc sách, mà không biết việc đồng áng, phải biết rằng, trong cuộc sống bần cùng, sách không làm no bụng."

Tử Tình nghĩ, chả trách phụ thân lại biết nhiều như vậy, thì ra là từng trải. Cuộc sống gian khổ dạy hắn bỏ sách xuống, bằng năng lực của bản thân mà ăn cơm.

Thấy Tử Tình ôm sổ sách, Thẩm thị trêu ghẹo: "Để bà quản gia nhà chúng ta báo cáo nào, xem một năm chúng ta kiếm được bao nhiêu bạc?"

Tử Tình nói: "Giờ này năm ngoái, chúng ta còn dư tám trăm bốn mươi lượng, đầu năm bán cải dầu được 50 lượng, nhận tiền thuê cửa hàng 40 lượng, dưa hấu chưa được 2000, dương khoai 140 lượng, thu ruộng nước 50 lượng, gà 112 lượng, bán thịt dê 10 lượng, năm nay thu vào là 2400 lượng. Chủ yếu là dưa hấu."

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Tử Tình còn nói: "Năm nay mua hai cửa hàng hết 1000 lượng, mua ruộng nước hết 310 lượng, trang bị cửa sổ thủy tinh 50 lượng, trang sức vật liệu may mặc 400 lượng, mua đất xây nhà hết 20 lượng, chi tiêu khác 10 lượng, cho nên chúng ta còn có 1400 lượng."

Tăng Thụy Tường cười khen Tử Tình: "Con tuổi nhỏ thế mà hiểu rõ ràng như thế, mạnh hơn cả nương của con rồi, nương của con chỉ tính đến một trăm thôi. Con học toán cùng Tử Phúc à? Xem ra là trò giỏi hơn thầy luôn, nhớ phát huy nhé."

"Tình nhi, xem đi, cả phụ thân đều nói ta dạy tốt, ngươi lại cứng rắn không chịu thừa nhận, đến đây, mau đụng đầu cảm ơn sư phụ đi." Tử Phúc giỡn.

"Tiểu tam, đến đây, thay sư phó của ngươi đụng đầu cho sư gia kìa, để hắn có hư vinh một lúc nào." Tử Tình đẩy Tử Thọ, Tử Thọ trợn trừng mắt, đúng im như tượng. Mọi người cười vang.

Thẩm thị thấy cũng cười: "Chả trách ta không học giỏi, ta không có sư phụ tốt dạy ta, học không tốt chỉ có thể đổ là tại thầy."

"Nói bậy, từ xưa chỉ có sư phụ ghét đồ đệ ngốc, nào có đồ đệ dám ghét bỏ sư phụ ngốc chứ?" Tăng Thụy Tường nói.