Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 3




Ngũ quan Trương Thiến không tệ, nhưng lại hơi đầy đặn, khuôn mặt quả táo, mập mập đáng yêu, chiều cao 1m68, không tính quá cao, cũng không hề thấp.

Dáng người cô khá đầy đặn, không quá mập, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, nhưng Trương Thiến lại không hài lòng với bộ dáng này của mình, chỗ khác đầy đặn chưa nói, sao phần eo cũng đầy đặn là sao!!!

Lúc còn học Sơ trung (*cấp 2), bởi vì trường học khá xa nhà. Cơm trưa đều ăn ở nhà bà ngoại, bà chỉ sợ cô ăn không đủ no, mỗi lần đều xới cơm đầy, Trương Thiến sợ bà đau lòng, không dám nói ăn không hết, vả lại cô không có thói quen để thừa thức ăn, mỗi lần đều ăn sạch .

Bà ngoại thấy vậy, nghĩ thầm, ăn nhiều tốt cho sức khỏe. Vì vậy lần nào cũng làm nhiều đồ ăn. Sau đó lại có giờ tự học buổi tối, cơm tối cũng ăn ở nhà bà ngoại…

Ba năm Sơ trung đã tôi luyện cho dạ dày Trương Thiến rồi.

Lên cao trung (*cấp 3), ăn ở căn tin của trường, một tháng đóng phí, bạn ăn nhiều hay ít thì đều cùng số tiền đó.

Trương Thiến cái gì cũng thích ăn, chính là không chịu thua thiệt.

Vì vậy mỗi giờ cơm hồi cao trung, cô đều ăn không ít, cô không thể lý giải nổi tại sao bạn học không đi ăn cơm, cô cho rằng, mỗi lần không ăn sẽ lãng phí 5 đồng, không đi nhiều lần, chẳng phải sẽ lãng phí biết bao nhiêu tiền sao?

Trương Thiến thích ăn, còn ăn rất nhiều, không chỉ ăn nhiều, mỗi lần đều ăn hết. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: Huong August) Cô cảm thấy ăn nhiều mới có lời. Hơn nữa cô không muốn để dư thức ăn.

Cứ như vậy, dáng người cô đầy đặn lên, không thành béo đã là điều vô cùng may mắn.

Khi Trương Thiến thông suốt thì đã tương đối trễ, cho đến lúc lên đại học nhìn thấy bạn cùng phòng mặc quần áo bó sát, vóc dáng thanh tú mảnh mai, chưa tới 50 kg đã hô hào muốn giảm béo.

Cô sờ sờ bụng mình, vô cùng ghen tỵ.

Cô kiêng ăn, quyết định giảm cân, nhưng mới vừa gầy xuống chưa được bao lâu, một thời gian không để ý lại béo trở lại, luôn giẫm chân ở vóc dáng đầy đặn đó, như thế mấy năm, cuối cùng cũng gầy xuống.

Trước khi chết cô đã trở nên thon thả yểu điệu rồi.

Hiện tại thấy em trai ngồi trước máy tính chơi vui vẻ, Trương Thiến mang giày vào, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, muốn bắt đầu rèn luyện thân thể từ bây giờ.

Khẩu hiệu là: Không còn mỡ bụng!!!

Khu nhà Trương Thiến ở tổng cộng có năm tầng, tầng dưới cùng là tầng hầm, cho nên các hộ gia đình chỉ sống ở bốn tầng trên, nhà Trương Thiến ở tầng một.

Khu nhà này có ba cầu thang, nhà cô ở cạnh cầu thang chính giữa.

Đi qua cầu thang, nhìn thấy mẹ đang đứng dưới cầu thang nói chuyện với mấy thím, mấy dì. Trương Thiến từ từ đi tới, nghe thấy họ đang thảo luận về chuyện con cái.

Trương Thiến nghe thấy mẹ đang khen mình “Con cái trưởng thành rồi thì sẽ hiếu thuận với thím thôi, hôm nay tôi vừa về nhà, cơm tối đã được làm xong, chỉ chờ hai vợ chồng tôi dùng bữa. Phòng bếp cũng được dọn dẹp sạch sẽ, không cần tôi nhúng tay vào.”

Thật ra thì những lời tương tự, trước kia Trương Thiến đều nghe qua, ở nhà hoặc là chỗ khác, mỗi khi đàm luận về chuyện con cái với người khác, chắc chắn mẹ sẽ nói tới chuyện của cô và em trai, hoặc khoe khoang, hoặc trách cứ, nhưng luôn là giọng điệu cưng chiều…

Trương Thiến chạy ngang qua cầu thang báo với mẹ Trương: “Mẹ, con đi chạy bộ đây!”

“Chạy bộ cái gì, có chạy thì sang bên kia, trở về sớm một chút, đừng có chạy xa quá.”

“Con biết rồi!” Trương Thiến lớn tiếng trả lời, dần dần chạy đi.

Xa xa còn nghe thấy giọng nói oán trách của mẹ: “Đứa nhỏ này lanh chanh thế đó, chả có chút dáng vẻ thục nữ nào cả…” (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust) Vẫn là miệng phê bình, giọng điệu cưng chiều.

Cô chạy xa hơn, rồi không nghe rõ nữa.

Trương Thiến rời nhà chạy xung quanh một quảng trường gần đó, vận tốc khá chậm.

Cô đang suy tư.

Hiện tại kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, nguyện vọng cũng đã báo xong rồi, cái gì cũng không cải biến được nữa.

Không có gì bất ngờ xảy ra, tháng 8, trường Đại học ở thành phố J gửi thông báo trúng tuyển.

Trùng sinh, thật ra cũng không có thay đổi gì quá lớn.

Trương Thiến thực sự hối hận, cô cho rằng xa nhà cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng lên Đại học mới phát hiện mình thực sự nhớ nhà, không giống như cao trung, một tuần có thể về thăm nhà một lần.

Học Đại học khi muốn về thăm nhà, chưa nói đến chuyện chi phí đắt đỏ, còn phải ngồi tàu lửa 7,8 tiếng. Khi Trương Thiến học Đại học chỉ được nghỉ vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ngày mồng một tháng mười (*Quốc khánh Trung Quốc), ngày mồng một tháng năm (*Quốc tế Lao động), mới về nhà.

Nhưng bây giờ, nguyện vọng đã báo rồi, không thể thay đổi.

Cô cũng không muốn bỏ qua những người bạn thời Đại học, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Cô bắt đầu lấy lại tinh thần từ sau khi trùng sinh. Bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cho cuộc sống sau này.

Chạy một vòng lại thêm vòng nữa, cô đặt cho mình mục tiêu là mười vòng, cho dù như thế nào, cho dù đi, cũng phải đi hết mười vòng.

Trán Trương Thiến đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô tìm chuyện bắt mình phải suy nghĩ, như vậy có thể phân tán lực chú ý, không đến nỗi quá mệt mỏi.

Không thể bỏ cuộc, Trương Thiến nghĩ đến cái không gian kia, cô nổi lên hứng thú thăm dò.

Trong trí nhớ nữ quỷ, Trương Thiến biết cô ấy có không gian khổng lồ chứa đầy bảo bối, có núi, có sông, có biệt thự, trong biệt thự có phòng sách, phòng luyện kim, phòng luyện đan dược, phòng trữ đồ, bên ngoài biệt thự nào là làm ruộng, nào là trồng cây, nào là nuôi gia súc gia cầm, quả thật không gì không làm được.

Lại xem không gian Trương Thiến lấy được.

Không có núi, không có sông, chỉ có một tòa nhà bốn tầng, không biết được xây từ vật liệu gì, bốn tầng rộng lớn như vậy cũng chỉ là phòng chứa đồ. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: Huong August) Hơn nữa trong đó gần một nửa là một đống tạp nham.

Trương Thiến cảm thấy cái không gian này chỉ là không gian dùng để chứa đồ.

Không đúng.

Không giống vậy, so với không gian nữ quỷ thì nhỏ hơn rất nhiều.

Trương Thiến hơi mất mác, không có đối lập sẽ không biết chênh lệch, không từ mà biệt mấy đồ vật thần kỳ gì đó, đã nói lên diện tích của phần không gian hiện tại…

Ai…

Chỉ là, Trương Thiến cũng chỉ cảm thán một lát, sau đó liền bỏ qua, dù sao cái không gian kia cũng là gặp kỳ ngộ mà có, dù không có bất cứ thứ gì, nói thế nào thì cô cũng buôn bán có lời.

Giây phút Trương Thiến tiếp thu trí nhớ của nữ quỷ, không gian đã là của cô, trực giác nói cho cô biết không gian có thể sẽ thăng cấp, nhưng điều kiện thăng cấp là gì, cô lại không biết được.

Nhưng cô cũng không nóng vội, thăng cấp hay không thăng cấp cũng chả sao, như vậy đã tốt rồi.

Con người phải học cách tự thỏa mãn.

Hiện tại, Trương Thiến tập trung tinh thần xem xét, cũng biết đống tạp nham chiếm gần một nửa không gian là cái gì rồi.

Bởi vì khi nữ quỷ còn sống rất để tâm đến những đồ vật có chứa linh khí, đan dược, kim dược,… Nên chủ yếu “cô” chỉ nghiên cứu về luyện kim, luyện đan, lấy hết mấy bảo bối cảm thấy hữu dụng, còn lại thì không để tâm.

Bây giờ không gian chỉ còn dư lại mấy món đồ nữ quỷ không có hứng thú, là nguyên liệu chế tác những món đồ luyện kim kỳ quái.

Cô tìm thấy một tảng đá màu trắng trong đống tạp nham, cầm lên sờ thử, cô biết được thông tin về chúng: Chúng là tặng phẩm sinh ra khi luyện khí sư luyện kim, chức năng là tinh lọc tạp chất có hại trong nước, đồng thời tỏa ra linh khí, khiến người uống nâng cao tinh thần, lâu dài có thể cải biến thân thể.

Chút xíu linh khí, thật sự chỉ là chút xíu, khi đó luyện khí sư bỏ qua.

Nói lâu dài, đích thực là kéo dài đến 5, 6 năm.

Đối với luyện khí sư lúc đó mà nói, đây quả thực là đồ vật không mấy giá trị, chỉ cần một viên đan dược là có thể giải quyết vấn đề, ai lại nguyện ý dùng cái này, phải thường xuyên dùng trong thời gian dài? Lãng phí nhiều thời gian trong khi khoảng thời gian đó có thể tấn thăng mấy cấp.

Mà nữ quỷ lại tìm được những pháp bảo có giá trị gấp trăm ngàn lần mấy thứ này, người ta căn bản không vừa mắt mấy thứ dư thừa này.

Cuối cùng kẻ hưởng lợi lại là Trương Thiến. `(*n_n*)′

Còn có rất nhiều pháp bảo nhỏ có chức năng rất hữu dụng với Trương Thiến. Giống như đôi cánh nhỏ trong suốt kia, đeo lên là có thể bay trên không trung hai giờ, nhưng một ngày chỉ có thể dùng một lần; còn có một chồng lớn bùa ẩn thân, bùa tăng lực, bùa tăng tốc độ,… có rất nhiều công dụng khác nhau.

Cô ngồi nhặt mấy cái này vô cùng vui vẻ.

Trong không gian không chỉ có mấy món pháp bảo này.

Nữ quỷ dựa vào đống bảo bối trong không gian, có thể nói là không thiếu tiền. Thời điểm dạo phố rất thoải mái, có phòng chứa đồ di động rồi, có trang phục nào mặc vào được chồng khen đẹp, lập tức mua, ném vào trong phòng chứa đồ.

Không ít món đồ hữu dụng, quà của chồng và thân thích, quà biếu của cấp dưới.

Dần dần phòng chứa đồ càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa chất lượng mấy món đồ đó đều là tinh phẩm, dù sao chất lượng sinh hoạt của nữ quỷ khi còn sống không hề kém.

Cuối cùng tất cả những thứ đồ này đều thuộc về Trương Thiến.

Nay những món đồ trong không gian so sánh với trước kia thì quả thật không đáng là gì, nhưng đối với Trương Thiến mà nói, số lượng này đã là rất lớn.

Có những thứ này, bây giờ Trương Thiến đã trở thành một tiểu phú bà rồi.

Thật ra, cẩn thận suy nghĩ thì đi học vì cái gì? Đi học là vì sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc tốt. Công việc tốt là vì muốn kiếm nhiều tiền.

Như vậy nếu như đã có rất nhiều tiền, có nên đi học hay không? Đi học có giúp gì nhiều không?

Trong không gian có rất nhiều thứ đáng giá, ví dụ như ngọc thạch, phỉ thúy, nhưng Trương Thiến còn chưa có ý định động đến mấy vật phẩm xa xỉ trong không gian.

Chỉ cần Trương Thiến đưa chúng ra ngoài bán, có thể lấy được rất nhiều tiền. Đây là chuyện thật không thể nghi ngờ.

Có tiền đề như vậy, bất luận về sau như thế nào, Trương Thiến cũng sẽ có một cuộc sống tốt.

Có không gian hậu thuẫn, Trương Thiến có thể lớn gan làm rất nhiều chuyện cô chưa từng nghĩ tới.

Cô vẫn còn trẻ, khi chết mới 24 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học, chỉ ở nhà mấy tháng.

Cuộc sống không phải tiểu thuyết, Trương Thiến chính là một cô gái bình thường, chung quanh cô không có người xấu, tuy hàng xóm láng giềng có không ít khuyết điểm, nhưng cũng coi như chung sống hòa thuận, láng giềng có mâu thuẫn gì cũng hiếm khi dẫn đến cãi nhau, đánh nhau. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: Huong August) Có lẽ có, nhưng Trương Thiến thấy rất ít.

Lớn lên trong môi trường như vậy, tính tình cô có ít nhiều ngây thơ.

Tuy cô biết cõi đời này có nhiều người xấu tồn tại, nhưng chưa từng gặp qua.

Không, không thể nói là chưa từng gặp qua. Nhưng Trương Thiến cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu.

Thời điểm học đại học, mấy lần bị lừa tiền, nhưng cô lại cho rằng nó không tổn hại gì đến bản thân, tốn ít tiền mua một bài học, rất đáng giá, về sau cô đều rút kinh nghiệm, đề phòng những sự việc tương tự xảy ra.

Ai…

Cô cảm thấy trùng sinh cũng không có gì thay đổi, nhiều lắm là coi như một lần nữa học Đại học, bản thân Trương Thiến cũng không nguyện ý thay đổi điều gì, gia đình cô hòa thuận, cuộc sống cũng không phải lo ăn mặc.

Được trùng sinh, cô cảm thấy, có lẽ nên cố gắng để cuộc sống của mình đặc sắc hơn?

Ví dụ như du lịch?

Lời nhắn của tác giả:

Du lịch? Đối với một người trùng sinh có không gian mà nói, ước mơ này có phải ngây thơ quá hay không?

Nhớ THANKS và CMT ủng hộ nhé!