Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 34: Cuộc đàm phán đa phương về hòn đá chết tiệt




Tiễn bước cậu nhóc Draco, người mới vừa phải ăn một bữa tối đầy đau khổ xong, giáo sư Snape huơ huơ đũa phép, tính toán dọn dẹp toàn bộ văn phòng. Khi tầm mắt chuyển tới chiếc hộp mà Draco đưa tặng, hắn lại có chút do dự, ngay lúc hắn chuẩn bị mở nó ra, con phượng hoàng kệch cỡm khiến Ngụy Nhiễm cực kỳ mang thù bỗng nhiên xuất hiện lần nữa, tiếp tục ném xuống một phong thư, cái đuôi lông vũ dài thườn thượt thoáng vụt qua trước mắt bọn họ, nó chẳng thèm nhìn một người một rắn trong căn phòng lấy một lần, cứ thế bay đi luôn…

—— Cái con chim lòe loẹt chết bằm! Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ngấm ngầm lẩm bẩm một câu.

Giáo sư Snape trừng con chim bằng ánh mắt phẫn nộ, ném bỏ chiếc hộp trong tay, mở thư ra và đọc, quả nhiên vẫn là gọi hắn tới văn phòng Hiệu trưởng để bàn bạc công việc. Nhớ đến hũ kem nọ của lão ong già, giáo sư Snape nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng tuyệt đối dứt khoát đặt con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lên bả vai, quyết định dù thế nào đi nữa cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho lão ong già kia được! Réo lúc nào thì phải đi ngay lúc đó hử? Coi hắn là mấy con gia tinh à?

Nghĩ tới những thứ tào lao rối loạn ấy, giáo sư Snape đen hết cả mặt, nhanh chân bước xuyên qua gần nửa tòa Hogwarts, đi từ căn hầm đến phòng Hiệu trưởng, dưới vô số ánh mắt chằm chằm của đám học trò bị hắn dọa hoảng hồn trên dãy hành lang.

“Thầy gọi tôi đến có chuyện gì?” Giáo sư Snape đứng ở cửa phòng Hiệu trưởng, nhìn Dumbledore ngồi phía sau bàn làm việc bên trong căn phòng, bĩu môi nói: “Tôi không phải là con gia tinh nhà thầy nuôi!”

“Ôi, ờ, đây quả thực là chuyện rất quan trọng.” Dumbledore bỏ vô miệng một viên Kẹo đủ vị, “Chúng ta còn phải chờ thêm vài người nữa, tôi thiệt không ngờ là anh tới nhanh nhất, Severus, anh có muốn thử vận may của anh một chút không, mới nãy tôi ăn trúng một cái —— ờ vậy thì, để tôi xem nào, Zoey cũng tới rồi đúng không?”

Giáo sư Snape đứng yên tại chỗ, khí chất xung quanh hắn tuyệt đối hoàn toàn không hợp rơ với căn phòng Hiệu trưởng có cách trang trí ăn khớp với cá tính của Dumbledore này, chẳng qua khi trông thấy biểu cảm hơi chần chừ của Dumbledore, với cả cái kiểu cố gắng cuốn gói hốt về đống đồ ngọt Muggle xả đầy trên bàn của ông, không hiểu sao tâm trạng của hắn bỗng trở nên khá khẩm hơn một chút, hắn nói bằng giọng điệu thản nhiên: “Đúng thế, nó rất ghét phải rời khỏi cánh tay tôi.”

“Được rồi… Mặc dù tôi…” Dumbledore lướt nhìn con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm qua cặp kính nửa vầng trăng, “Mặc dù tôi cũng rất thích con rắn nhỏ thông minh này, nhưng tốt nhất thì vẫn không nên để nó tới gần bàn làm việc của tôi thôi.”

Giáo sư Snape nhấp môi, không thốt ra thêm câu chế nhạo nào nữa.

Đúng ngay lúc này, Hagrid sang sảng bước vào, theo sau bác lại là Quirrell.

“Tốt lắm, vậy là mọi người đã đến đông đủ.” Dumbledore cười nhẹ, “Các vị, mời ngồi —— chuyện tôi muốn nói hôm nay có liên quan tới cấm khu trên hành lang tầng ba, anh Filch báo với tôi không ít học sinh đã thử sức đến gần nó rồi.”

—— Chính ông vạch nó ra trước toàn thể công chúng, thì làm gì có đứa học trò nào không muốn mò tới chứ? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lén lút lườm một cái, mà đoán chừng tuyệt đại đa số mấy đứa học trò đó thể nào cũng là Gryffindor!

Ba người đang ngồi không hề lên tiếng, tiếp tục chờ đợi câu sau của Dumbledore.

Lão già râu bạc cười híp mắt, gật gù, “Chúng ta đều biết, ngày 31 tháng 7, có người xâm nhập Ngân hàng Gringotts, ý đồ trộm đi vài thứ ở bên trong, nhưng vừa may, hôm ấy Hagrid đã thay chúng ta thu hồi vật đó ——”

“Đúng thế, giờ nhớ lại thiệt nghĩ mà sợ! Tôi rất mừng là bữa đó đi lấy đồ trước rồi cuối cùng mới dẫn Harry đi mua đồ ——” Hagrid lớn tiếng nói, “Nhưng mà bây giờ tôi vẫn chả muốn nhớ lại cái toa xe của tụi yêu tinh chút nào, thiệt đáng sợ ——”

“Đúng vậy, cực cho anh rồi, Hagrid.” Dumbledore quay sang phía Hagrid, gật gật.

Sau tràng cười to chất phác của Hagrid, Dumbledore tiếp tục nói: “Cho nên chúng ta mới bắt đầu thiết lập cấm khu trên hành lang tầng ba để bảo vệ nó. Có điều đây là chuyện xảy ra từ hồi nghỉ hè, mỗi vị giáo sư đều cung cấp một ít phương pháp phòng ngự, ngoại trừ Severus và giáo sư Quirrell —— ý tôi mời các anh đến là, các anh có thể bắt đầu cân nhắc việc cung cấp một chút không?”

“Đối với kẻ có thể đột nhập Gringotts, phương pháp phòng ngự nào ngăn cản được chứ hả?” Khóe miệng giáo sư Snape hơi co giật, “Tốt nhất là thầy cứ tống quách cái loại đồ vật chết tiệt này ra khỏi trường đi!”

—— Nói rất đúng! Mấy chuyện này đều do lão tự tìm lấy! Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm hết sức tán thành gật gật cái đầu bé xíu, khi trông thấy chủ nhân của mình bắt đầu nổi nóng còn đặc biệt cọ cọ đôi chút, tóm lại, một Hogwarts không có Dumbledore, tuyệt đối sẽ yên tĩnh hơn nhiều! Thử nghĩ mà xem, nếu chủ nhân của cô làm Hiệu trưởng, tụi học trò còn ai dám nhiều chuyện? Chẳng qua… chỉ vì chủ nhân cô không có nhiều danh vọng cao bằng Dumbledore mà thôi. Thế nhưng cái kiểu làm Hiệu trưởng giống như một tượng đài vinh dự, hơn nữa còn chuyên môn tạo phiền phức này mới là điều khiến người ta đau đầu đấy!

“Severus!” Dumbledore hơi duỗi tay ra, “Đây là quyết định của tôi và Nick, tôi hy vọng anh có thể hỗ trợ…”

“Thế nào, thầy đang yêu cầu tôi cầm đũa phép tới canh giữ chỗ đó rồi quyết đấu với kẻ có khả năng cảm thấy hứng thú với cái thứ đó à?” Giáo sư Snape rất bình tĩnh nhìn thẳng Dumbledore, bình tĩnh thốt ra lời nói cay độc.

Dumbledore lắc đầu một cái, “Tôi chỉ mong anh có thể nghĩ ra thêm ít phương pháp để bảo vệ món đồ kia càng tốt thôi.”

“Ờ, t..tôi, tôi nghĩ, có lẽ, tôi có thể ——” Quirrell lắp bắp, “T..tạo, tạo ra một con quỷ khổng lồ.”

“Quỷ khổng lồ? Ở Hogwarts?” Giáo sư Snape trào phúng nhìn Quirrell, “Còn nhằm ngay lúc cái lũ ngu xuẩn căn bản không có óc, không biết suy nghĩ kia đang đi học ở trong đây?”

“Ôi chà, Severus à, bọn nhỏ đều rất thông minh.” Dumbledore khuyên lơn, “Có lẽ phương pháp quỷ khổng lồ này cũng không tệ lắm đâu.”

“Quỷ khổng lồ? Chính là cái loại to tướng kia ấy hả? Ờ, đúng há, trừ chuyện chúng nó thiệt sự là quá ngu luôn!” Hagrid vuốt vuốt bộ râu, gật đầu với đề nghị vừa ra.

—— Chỉ có ông mới thích thứ to xác đó! Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lúc lắc cái đầu bé tẹo, nói nào ngay, công tác của ông cụ râu bạc quả thật trông cũng chả thoải mái gì hết! Ngoài việc phải đối mặt với cái sự độc miệng của chủ nhân cô, ông cụ còn nhất định phải khích lệ lối tư duy của Hagrid một cách thỏa đáng, xoa dịu mấy ý kiến thực sự chẳng ra làm sao của Quirrell… Nếu lại tính luôn những người khác, thì nói thật, dàn giáo sư Hogwarts không có mấy ai là người bình thường cả! Phiền phức quả nhiên chẳng bao giờ ngừng.

“Như vậy xem ra, Severus, chỉ có anh là không đồng ý rồi.” Dumbledore cười ha ha nhìn giáo sư Snape, “Nhưng mà, thực ra ý kiến này cũng không tệ đến thế, không phải sao? Chuyển một con quỷ khổng lồ vào đây…”

Khuôn mặt giáo sư Snape nhanh chóng trở nên âm u, hắn nhìn gã Quirrell suốt ngày ăn mặc hết sức dị hợm, ngay từ ban đầu hắn đã cảm thấy cực kỳ không ưa con người này, ngoại trừ một thân nặc mùi tỏi của gã, mấu chốt nhất chính là —— lắp ba lắp bắp nói chuyện phí thời gian muốn chết! Được rồi, bây giờ hắn càng hiểu rõ, gã này hoàn toàn không có não —— Ôi Merlin ở trên cao! Học sinh cái trường này không thể có thêm vài tên phát triển đầu óc hơn sao?

“Severus?” Dumbledore lại hỏi dồn một câu.

“Tôi không có ý kiến, tùy thầy.” Giáo sư Snape bĩu môi, mà có ý kiến thì cũng vô dụng thôi.

“Như vậy, tốt lắm, mọi người đều đồng ý —— giáo sư Quirrell, phần quỷ khổng lồ phải làm phiền anh rồi, còn Severus, cửa ải của anh…” Dumbledore chuyển đầu sang phía giáo sư Snape.

Người đàng ông lạnh lùng khoác áo chùng đen dùng ánh mắt càng giá rét nhìn vị Hiệu trưởng của hắn, khống chế khuôn mặt mình để nó không quá vặn vẹo, rồi mới từ từ, gằn ra từng chữ từng chữ: “Tôi không phải là cái con chó giữ cửa để chơi vớ vẩn kia của thầy ——”

Nghe xong câu này, Hagrid tỏ vẻ rất không đồng ý, bực bội nói: “Ầy, giáo sư Snape, thiệt ra Fluffy nó là một con chó bự rất ngoan, nó cũng không ngốc chút nào hết!”

Ngay sau khi nghe được những lời đó, giáo sư Snape bỗng đứng phắt dậy: “Tôi sẽ chuẩn bị thứ tốt cho thầy! Lão ong già! Đừng mong rằng tôi sẽ cùng những con người này —— mấy cái tên ——” Chưa nói dứt câu, vị giáo sư đang bùng nổ ấy liền dứt khoát bỏ đi khỏi văn phòng Hiệu trưởng, bởi vì hắn đã chẳng còn cách nào tiếp tục ở trong cái nơi tụ tập toàn những kẻ “không đầu óc” này nữa!

Sau khi rời khỏi phòng Hiệu trưởng, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bèn quấn quanh cần cổ của chủ nhân cô, mặc dù chiều dài cơ thể chưa đủ khiến cô vừa lòng, song cô vẫn cố gắng cuốn lấy, sau đó bạt mạng ra sức chà xát cái đầu bé xíu lên cổ của chủ nhân —— rồi rồi, tuy bầu không khí trong kia đúng là khiến người ta chán ghét thật, nhưng giờ chẳng phải đã ra ngoài sao, mỉm cười một cái thôi có được hông?

Cả người giáo sư Snape chợt cứng lại, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng kéo con rắn nhỏ trên cổ mình xuống, thả ở trên tay, nói một câu rất khẽ: “Tốt lắm, tới lúc thử nghiệm nọc độc của mi rồi… Ừm, trở về phải ngoan ngoãn để ta lấy nọc đấy… Có nghe không?”

Mắc chứng gì chỉ vì việc đó mà bắt cô nhả nọc độc chớ? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bi ai than thở trong lòng, nếu bây giờ cô là một con người, như vậy biểu cảm nhất định sẽ là