Cuộc Sống Hạnh Phúc

Chương 44: Chân tướng




Anh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt khó lường, nhìn không ra cảm xúc, “Vừa rồi cô Hạ đã đồng ý, sẽ không nuốt lời chứ?”

Hạ An An thật sự sợ hãi. Anh có ý gì? Cái gì gọi là “cần một người vợ”? Chẳng lẽ anh muốn cô làm vợ anh?

Hạ An An nuốt nước miếng, nhìn anh như nhìn quái vật, “Anh…anh Hoắc… anh có ý gì?”

Hoắc Minh Hiên nghiêm túc, “Không phải vừa rồi em nói điều kiện gì cũng đồng ý sao? Bây giờ tôi đang thiếu một người vợ, cho nên hy vọng em có thể làm vợ tôi.”

Hạ An An đờ đẫn một cách kỳ cục, cô cố kéo ra nụ cười: “Anh Hoắc, anh thật biết cách nói đùa. Ha ha ha.”

“Tôi không nói đùa.”

“…”

Hạ An An cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ, cho nên bây giờ tất cả đều là mơ.

Cô nhớ ngày hôm qua, lúc ăn cơm vẫn còn bình thường, khi đó hai người vẫn khách khí với nhau, làm sao vừa tỉnh dậy, anh lại đột nhiên đưa ra đề nghị cô phải lấy anh?

Ối giời ơi, ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?!

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, vẻ mặt thâm trầm, Hạ An An cảm thấy đầu óc trống rỗng, cứ ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không biết nên làm gì.

Hoắc Minh Hiên thấy cô không trả lời, đi tới gần cô, ra vẻ đương nhiên, “Nếu không phản đối thì chính là đồng ý.”

“…”

Anh túm tay cô đi ra ngoài cửa, “Đi thôi, chúng ta tới nhà em lấy hộ khẩu.”

“…”

“Lấy hộ khẩu rồi tới cục dân chính đăng ký kết hôn.”

“…”

Cho đến khi bị Hoắc Minh Hiên kéo lên xe, Hạ An An vẫn còn mơ hồ.

Cô ngơ ngác bị anh kéo về nhà, ngơ ngác mở cửa phòng, đi theo anh vào, sau đó lại ngơ ngác nhìn anh tìm sổ hộ khẩu.

Rốt cục anh cũng tìm được sổ hộ khẩu từ trên tủ đầu giường, lúc anh túm tay cô đi ra ngoài, Hạ An An mới như bừng tỉnh khỏi đại mộng, đột nhiên giãy tay anh ra.

Không, cô không thể cứ thế lấy Hoắc Minh Hiên, người cô yêu là một Minh Hiên khác, chẳng qua cô chỉ nhìn Minh Hiên này để tìm kiếm bóng dáng Minh Hiên kia, anh không phải là anh ấy!

Cô không thể cứ lấy anh như thế, cô không thể vô trách nhiệm như thế.

Sống lưng Hoắc Minh Hiên cứng đờ, anh chau mày nhìn cô, lại thấy lông mày cô nhíu chặt, môi mân lại thành một đường thẳng như đang giãy dụa kịch liệt.

“Làm sao thế?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Hạ An An hít sâu một hơi, gương mặt vốn đầy hoang mang trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, cô nhìn anh, gằn từng tiếng: “Minh Hiên, chúng ta cần nói chuyện.”

Thực ra Hoắc Minh Hiên cũng không muốn nói chuyện với cô, anh vất vả lắm mới lấy được dũng khí, chỉ hy vọng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nhận giấy chứng nhận kết hôn với cô, nắm chắc cơ hội ràng buộc quan hệ của anh và cô, anh sợ nếu càng chậm trễ, anh sẽ không còn dũng khí để trói buộc cô bên người.

Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt và đôi mắt ướt nước của cô, sự kiên định của anh lại trùng xuống, siết chặt nắm đấm, anh nói:”Được.”

Hai người ngồi trên ghế sô pha, anh bình tĩnh nhìn cô, “Em muốn nói chuyện gì?”

Hạ An An hít sâu một hơi, vân vê góc áo: “Anh có thích em không? Hay là em nên hỏi, đột nhiên anh kéo em đi kết hôn là vì thích em hay là hy vọng em trả nợ ân tình cho anh?”

Hoắc Minh Hiên nhăn mày, ánh mắt anh rời khỏi người cô, nhất thời không trả lời.

Cô quá rõ tính tình người đàn ông này, anh luôn mạnh miệng, thích trốn tránh tình cảm của mình, trong lòng thích muốn chết nhưng ngoài miệng lại không nói ra.

Cô rất sợ anh lại trốn tránh tình cảm, cho nên nghiêm túc bổ sung một câu: “Hôn nhân không phải trò đùa, em hy vọng anh có thể trả lời em, vì sao muốn kết hôn với em.”

Hoắc Minh Hiên đột nhiên mím môi, đôi mắt sâu không thấy đáy, “An An, em phải biết rằng, không phải cô gái nào cũng có cơ hội thiếu nợ ân tình của tôi, tôi cũng không phải thiếu niên nông nổi, sẽ không coi hôn nhân là trò đùa.”

“Được. Minh Hiên, em không biết vì sao anh lại đột nhiên muốn kết hôn với em, trước kia chúng ta chưa từng qua lại với nhau, em nghĩ, có phải vì trong thời gian gần đây em có một số hành vi khác thường nên mới khiến anh có ý nghĩ như vậy?”

Đôi mắt anh có ánh sáng chợt lóe, anh đột nhiên anh dựa mạnh vào sô pha, giọng nói thâm sâu, “À? Sau đó?”

Không phủ nhận, vậy chắc đúng rồi.

Hạ An An điều chỉnh hô hấp, cúi đầu không nhìn anh, chuẩn bị rất lâu mới bình tĩnh lại: “Nếu như vậy, em có chuyện phải giải thích với anh.”

Ngón tay Hoắc Minh Hiên giao nhau đặt trên đầu gối, mắt nhìn mu bàn tay, giọng trầm trầm,“Giải thích chuyện gì?”

“Thực ra.” Hạ An An xoa ngực đang đau đớn, cố gắng khống chế cảm xúc: “Em hành động như thế, là vì em thích một người rất giống anh, nhưng em không cách nào ở cạnh người kia, em vừa nhìn thấy anh sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến anh ấy, cho nên mới có những hành động kỳ lạ, nếu vì vậy mà anh định kết hôn với em, em chỉ có thể xin lỗi anh, em không thể kết hôn với anh, như vậy không công bằng với anh.”

Khóe môi Hoắc Minh Hiên cong lên không đổi, đôi mắt anh vẫn âm trầm như cũ, anh đột nhiên nghiêng người, đôi mắt như cất giấu dòng nước xoáy dừng trên người cô, như muốn hút cả linh hồn, môi anh hơi mấp máy, giọng nói lạnh nhạt nghe không ra vui buồn,“Người kia là ai?”

Hạ An An kiên trì lắc đầu, “Xin lỗi, em không thể nói với anh.” Bởi vì em có nói anh cũng không tin, một chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, không ai sẽ tin.

Hạ An An hiểu được, nếu Hoắc Minh Hiên vì thích cô nên mới muốn kết hôn với cô, cô nói như vậy, nhất định anh sẽ đau lòng khổ sở, nhưng nếu cô không nói, tùy tiện lấy anh, như vậy lại càng có lỗi.

Cô biết, trước đây là do mình sai, cô không khống chế được cảm xúc mới khiến anh hiểu lầm, cô không trốn tránh sai lầm của mình.

“Em xin lỗi, là em không kìm chế được tình cảm, chính vì anh và anh ấy quá giống nhau.”

Hoắc Minh Hiên không trả lời, anh vẫn nhìn cô chăm chú, cơ mặt căng cứng, môi khẽ nhếch, trên mặt anh cũng không có hoài nghi và phẫn nộ, bình tĩnh như thế, thật sự không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Cũng không biết qua bao lâu, anh mới từ từ rời mắt, cầm sổ hộ khẩu lên, như không có việc gì, giọng điệu cũng trở nên bình thản,“Đi thôi.”

Hạ An An kinh ngạc nhìn anh,“Đi đâu?”

“Cục dân chính!” Giọng nói anh cứng rắn, không cho phép người ta từ chối.

“…”

Hạ An An ngơ ngác nhìn anh, quên cả phản ứng, chẳng lẽ vừa rồi cô nói chưa rõ sao? Vì sao nói đến thế rồi mà anh còn muốn kết hôn với cô?!

Hoắc Minh Hiên thấy cô ngơ ngác, anh đành kéo cô từ trên ghế salon ra ngoài cửa, Hạ An An rất nhanh lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi:“Anh đang làm gì vậy? Anh bình tĩnh một chút, anh buông em ra trước đã!”

Hoắc Minh Hiên không nói lời nào, một bước cũng không dừng, mắt thấy sắp tới cửa, Hạ An An cũng bắt đầu nóng nảy, “Minh Hiên! Anh đang làm cái gì vậy?! Buông ra! Mau thả em ra!”

Có thể là bị cô làm phiền, anh đột nhiên xoay người, bước tới vài bước, Hạ An An không đề phòng quay lại, theo bản năng lui về sau, bước chân anh rất lớn, chỉ vài bước đã ép cô tới góc tường.

Anh chống tay vây cô giữa bức tường và lồng ngực, người luôn thong dong bình tĩnh, gặp nguy không loạn giờ phút này lại có vẻ kích động dị thường, khuôn mặt anh rét lạnh, ánh mắt hung dữ trừng cô, giọng lạnh lùng,“Em đừng quên tôi cứu em ra khỏi tay Tề Tử Chiêm như thế nào, nếu không phải tôi, em còn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này sao? Tôi không cần biết trước đây em thích ai, tôi cũng không cần biết em nhìn tôi mà nghĩ tới ai, em nợ tôi ân tình, lấy tôi là cách duy nhất để em trả nợ! Nếu em còn không nghe lời, em có tin tôi cứu em ra khỏi tay Tề Tử Chiêm như thế nào thì cũng có thể đưa em về tay anh ta như thế không?”

Vẻ mặt anh rất đáng sợ, âm sâu như biển lớn giấu mối nguy hiểm, Hạ An An bị anh làm kinh sợ, nói không ra được lởi nào, mặc dù là người bình thường, bị anh quát như vậy cũng bị dọa mất mật, huống chi Hạ An An lại chỉ là một cô gái yếu ớt, hơn nữa nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh, cô lại nghĩ đến một Minh Hiên khác.

Minh Hiên đó sẽ không quát cô như vậy, cũng sẽ không nói với cô như vậy.

Không biết vì sao, ấm ức trong lòng dâng lên, Hạ An An rũ đầu, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống, nhưng bởi vì sợ anh, cô không dám khóc thành tiếng, chỉ thút thít nức nở.

Nhìn cái đầu quả dưa trước mặt này, thêm vào bả vai run run vì khóc, cơn tức trong lòng Hoắc Minh Hiên chợt bay biến hơn phân nửa, bình thường anh rất ít khi tức giận, có thể quát cô như vậy cũng vì anh sắp bị cô làm tức chết rồi.

Cô bị anh dọa sợ, muốn khóc cũng không dám khóc thành tiếng, bả vai gầy yếu, anh còn có thể nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào.

Cơn tức tiêu tan, thấy cô đáng thương, trái tim Hoắc Minh Hiên cũng sắp bị vò nát, anh vươn tay kéo cô vào lòng, khi thân thể mềm mại của cô chạm vào thân thể, sự tức giận của anh hoàn toàn tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn áy náy và tự trách.

Anh dùng cằm cọ lên đỉnh đầu cô, an ủi: “Được rồi, không muốn lấy thì không lấy, anh sẽ không ép em, vừa rồi là anh không tốt, anh quát em, chỉ là anh tức giận thôi!”

Vòng tay rộng lớn ấm áp của anh, khiến người ta tham lam muốn có, hơi thở quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, rõ ràng chính là Minh Hiên ……

Nhưng cô biết rõ, anh không phải anh ấy, anh không trải qua đoạn thời gian đó với cô, anh cũng không có những kỷ niệm trong khoảng thời gian đó, mà người cô yêu là anh lúc ấy.

Hai người không giống nhau.

Cô từ từ nín khóc, Hoắc Minh Hiên ôm cô cũng không muốn buông ra, anh thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, “Nhưng anh không rõ, vì sao em thích người khác, trong lúc ngủ mơ lại gọi tên anh? An An, thật sự em không thích anh sao?”

Muốn cô giải thích như thế nào? Muốn cô nói với anh về một cuộc sống khác trong cuộc đời khác sao? Nói ra anh sẽ tin sao? Anh làm sao có thể tin? Anh nhất định sẽ cảm thấy cô bị điên rồi.

“Minh Hiên, em xin lỗi, em xin lỗi, món nợ của em, em sẽ dùng cách khác để trả cho anh, chỉ là……”

Khuôn mặt Hoắc Minh Hiên hiện lên thống khổ, anh nhắm mắt lại, gần như dùng hết sức mạnh toàn thân mới áp chế được khổ sở đang cuồn cuộn dâng lên, anh từ từ thả cô ra, mỗi hành động đều đau khổ vạn phần.

Hạ An An được anh ngầm che chở mà lớn, được anh dùng máu của mình giành lại mạng sống khỏi tay tử thần, béo cũng đáng yêu, gầy cũng xinh đẹp.

Từ lúc cô mười tám tuổi đến ba mươi tuổi, anh nhìn cô, từ một cô gái non nớt trở thành nữ thần xinh đẹp, lại từ nữ thần ngã xuống nhân gian, anh nhìn cô lần lượt vươn lên rồi ngã xuống, anh vì cô vui mà vui, vì cô buồn mà buồn, trong cuộc đời cô, có lẽ anh chỉ là một người khách qua đường, nhưng trong cuộc đời anh, cô lại là một phần không thể thiếu…

Hạ An An được anh che chở hơn mười hai năm, nhưng anh chưa bao giờ ôm cô, cả đời này hai người chỉ có thể là người lạ, mà hạnh phúc của cô và anh chỉ có thể vĩnh viễn ở trong giấc mơ ảo.

Hoắc Minh Hiên cau mày giấu đi lệ quang trong mắt, anh dịu dàng lau đi nước trên má cô, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc, anh sẽ không ép em. An An, đồng ý với anh, em phải sống, được không?”

Hạ An An gật đầu, cố nén nước mắt.

“Được rồi, anh cũng phải đi đây. Đừng lo nữa, Tề Tử Chiêm sẽ không đến tìm em gây phiền toái đâu, em phải sống tốt, tuy rằng những lời này sẽ khiến anh đau khổ, nhưng anh hy vọng em có thể bạc đầu giai lão với người em thương.” Anh không cho em được hạnh phúc, anh hy vọng người khác có thể thay anh làm em hạnh phúc.

Cứ như vậy cũng được, anh yên lặng nhìn cô lớn lên, có lẽ trong cuộc đời của chúng ta, trừ giấc mộng thì không thể ở cùng nhau, nếu như có thể, anh hy vọng anh có thể vĩnh viễn ở lại trong mơ, có thể cùng nhau bạc đầu giai lão, nhưng giấc mơ không phải là hiện thực.

Cô gái của anh, anh sẽ yên lặng dõi theo em, yên lặng yêu em, anh sẽ nhìn em khoác lên người bộ váy cưới, anh sẽ nhìn em lấy người em thích nhất, anh sẽ yên lặng chúc phúc cho em, đáng tiếc, cuộc đời này, người ở cạnh em suốt đời không phải anh.

Cho dù anh biết trên đời này không ai yêu em hơn anh.

Anh gắng sức khống chế giọng nói đã khàn, nhưng vẫn không thể không nói câu từ biệt cuối cùng, “Anh đi nhé.”

Hạ An An xoay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn vẻ mặt của anh, gật đầu.

Anh từng trải qua sóng to gió lớn vô số lần, đã sớm luyện được tác phong gặp chuyện vẫn có thể bình tĩnh ung dung, mặc dù trời có sập cũng chẳng làm anh bối rối, anh nghĩ, bóng lưng anh lúc rời đi phải đẹp một chút, tao nhã một chút, nhưng cho dù anh cố gắng như thế nào vẫn không thể tránh được lúc xoay người, lưng anh cứng ngắc, bước chân cứng ngắc, anh cảm thấy dáng vẻ của anh thật sự là khó coi chết đi được, nhưng anh vẫn không khống chế được đau khổ trong lòng.

Cho đến khi cánh cửa phía sau khép lại, hoàn toàn ngăn cách anh và cô, anh không kìm được mà cười, hai hàng lệ chảy xuống.

Chỉ sợ đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, bỏ lỡ, đời này sẽ không còn cơ hội nữa, từ nay về sau, gần nhau trong gang tấc mà như cách cả biển trời.

Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng lau nước mắt, sửa sang lại quần áo, anh vẫn là tổng giám đốc cao quý của tập đoàn Lam Diệu, anh chỉ có thể đi về phía trước, không ngừng đi về phía trước, như vậy, anh mới có thể để tất cả bi thương lại phía sau.

Hoắc Minh Hiên rời đi đã lâu nhưng Hạ An An vẫn chưa thể hồi phục tinh thần, cô từ chối, là vì cô không muốn gặp lại Hoắc Minh Hiên nữa, nhưng không biết vì sao, cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hạ An An thất thểu đi về phòng ngủ, vốn muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, lại vô tình nhìn thấy cái hộp đặt trên bàn trang điểm, cô mở ra, bên trong là một chiếc ô.

Nhìn chiếc ô này, không biết vì sao, đau khổ trong lòng lập tức phóng đại lên vô số lần, nước mắt tràn ra.

Hạ An An ôm chiếc ô vào trong ngực, khóc không thành tiếng.

Ít nhất, anh còn đưa cho cô một chiếc ô. Lúc cô cần nhất anh đã cổ vũ cô, anh để cô biết, trên đời này, không phải ai cũng vô tình.

Nhưng cô cũng chỉ có thể cảm kích.

Cô không biết vì sao mình lại thương tâm như vậy, rõ ràng cô không yêu Minh Hiên này, nhưng mỗi khi nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn thống khổ của anh, cô lại cảm thấy khổ sở vô cùng, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy anh chính là người cô yêu.

Cũng không biết khóc bao lâu, Hạ An An ôm chiếc ô ngủ thiếp đi.

Hạ An An mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Trong cơn mưa tầm tã, cô đi tới rừng cây xa lạ, xung quanh đều là đại thụ che trời, màn mưa dày đặc làm tầm mắt mơ hồ, cô muốn đi ra ngoài, nhưng cô lại không tìm thấy cửa ra.

Hạ An An bồn chồn lo lắng, muốn kêu cứu lại không thể phát ra âm thanh, cô muốn chạy, nhưng chân chẳng còn sức lực.

Ngay lúc cô lo lắng không biết thế nào, chợt nhìn thấy một bóng người đi tới, mặc dù trước mắt mưa mù tràn ngập, nhưng cô vẫn nhận ra người đó.

Sao Minh Hiên của cô lại gầy như vậy?

Người anh mỏng như tờ giấy, cho dù mặc áo gió rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che giấu cơ thể gầy trơ xương, giống như bị thương nặng, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Nhìn thấy anh, cô vô cùng kích động, nước mắt chảy tràn, vội vàng chạy tới, nhưng anh không nhìn thấy cô, bình thản đi lướt qua người, cô rất kinh ngạc, lập tức đuổi theo anh, cô muốn gọi anh, nhưng cô lại không phát ra được âm thanh nào, cô không biết vì sao anh không nhìn thấy cô, cũng không biết anh muốn đi đâu, cô thầm m đi theo bên cạnh anh, cho dù anh không nhìn thấy cô, cô cũng muốn một khắc không ngừng đi theo anh.

Màn mưa mù mịt từ từ tiêu tán, cô nhìn thấy anh đi vào một căn nhà gỗ, sàn nhà cao, mái hiên rộng, là phong cách cổ của Nhật Bản, cô đi theo anh, trước khi vào cửa, Hạ An An ngẩng đầu nhìn, phía trênaf một bảng hiệu gỗ, trên tấm bảng dùng thể chữ triện nạm vàng hai chữ “Đền Nguyệt”.

Bên trong chỉ có một phòng, cô thấy anh ngồi trên chiếu, đối diện là một ông già mặc kimono.

Cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh hai người, bọn họ không nhìn thấy cô.

Ông già rót một ly trà cho anh, mặc dù tóc đã bạc, nhưng giọng nói vẫn giàu từ tính như cũ, “Đền Nguyệt của ông lâu rồi chưa có khách tới, hoan nghênh.”

Tiếng Trung của ông không lưu loát.

Hoắc Minh Hiên nhìn cốc trà trước mắt, không hề động, “Cháu đến đây du lịch, không ngờ thời tiết không tốt, trời mưa to, vừa lúc có thợ săn đi ngang qua, người đó nói nơi này có bán ô, cho nên cháu đến mua ô.”

“Ta biết, mọi người đến Đền Nguyệt đều là để mua ô, nhưng không phải ai cũng có thể tìm ra chỗ này, cháu có thể tìm được, chứng minh cháu có duyên phận với nơi đây, có điều, ô của tôi vẫn đang làm, cháu chờ một lúc được không?”

Hoắc Minh Hiên nhíu mày nhìn sắc trời, nghĩ một lát rồi gật đầu, “Cũng được.”

Ông lão đứng dậy, cầm lấy một chiếc ô đã gắn 24 thanh, lại ngồi xuống đối diện Hoắc Minh Hiên, bỏ thêm một chút hương liệu vào lư hương trên bàn.

Ông đặt khung ô trên bàn, nụ cười ôn hòa khiến người ta buông lỏng đề phòng,“Trên đời này có chuyện làm cho cháu tiếc nuối, không cam lòng và đau khổ, đúng không?”

Có lẽ là khuôn mặt ông lão quá mức hòa ái, cũng có lẽ là giọng nói của ông rất từ tính, Hoắc Minh Hiên cũng không kinh ngạc vì sao ông lại đột nhiên hỏi vấn đề này, anh kiên nhẫn suy nghĩ, cầm chén trà lên uống một ngụm, cúi đầu che giấu sự phức tạp trong mắt.

“Có.”

“À?”

“Cháu thích một cô gái, cháu không muốn giữ khoảng cách với cô ấy nữa, cháu không muốn giúp đỡ cô ấy mà không để cô ấy biết nữa, cháu không cam lòng, nhiều năm rồi cháu và cô ấy vẫn là những người xa lạ, cháu tiếc, vì sao không có chuyện ngoài ý muốn để chúng cháu đến với nhau, nhưng cháu không biết làm sao, cô ấy sợ cháu, cho nên cháu không dám tới gần, cho dù có chuyện ngoài ý muốn, bọn cháu cũng không thể ở bên nhau, vì thế, cháu rất đau khổ.”

“Đi tới đây, cháu có mệt không?”

Hoắc Minh Hiên không rõ vì sao ông lại đột nhiên chuyển đề tài, anh cũng trả lời, “Cháu hơi mệt.”

“Nếu thế thì ngủ một giấc đi, trong phòng có giường, khi cháu tỉnh dậy, ô đã làm xong rồi.”

Hoắc Minh Hiên không quá lo lắng, anh gật đầu, đứng dậy đi vào bên trong.

Hạ An An cũng đi theo anh vào, cô nhìn anh nằm xuống, nhìn anh nhanh chóng ngủ say, cô không đi, chỉ ngớ người nhìn gương mặt gầy yếu tiều tụy của anh.

Cô không biết anh xảy ra chuyện gì, đã không còn phong thái như xưa, gương mặt anh tái nhợt không có huyết sắc, nhìn như người đã chết qua một lần.

Anh như vậy làm cô rất đau lòng, cô muốn ôm anh, cô muốn sờ mặt anh, nhưng tay cô không thể chạm được vào anh, cô như một bóng ma trong suốt, cô nhìn thấy anh, anh không thấy cô.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ông lão ngoài phòng vẫn đang làm ô cho Hoắc Minh Hiên, ngoài trời vẫn mưa, giọt mưa ngưng tụ trên mái hiên, lăn xuống, tí tách nhỏ giọt trước sân nhà, hệt như tiếng ai oán thở dài.

Cũng không biết qua bao lâu, Hoắc Minh Hiên tỉnh lại, anh nhăn mày, ôm ngực thở dốc, không biết có phải gặp ác mộng hay không.

Đợi đến khi thấy rõ khung cảnh trước mắt, anh mới bình tĩnh lại, cô thấy anh thở dài một tiếng, nằm trên giường một lát rồi mới xốc chăn bước xuống, vừa lau mồ hôi vừa bước ra ngoài.

Ô anh cần đã làm gần xong, ông lão đang dùng màu nước vẽ tranh lên mặt ô.

Hoắc Minh Hiên ngồi đối diện ông, bên ngoài đã ráng chiều, giọng nói của anh cũng có vài phần lo lắng, “Còn bao lâu nữa mới xong?”

“Cháu nằm mơ à?”

Hoắc Minh Hiên gật đầu.

“Mơ thấy cô gái kia sao?”

Hoắc Minh Hiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông, ông cười khó hiểu, “Không cam lòng và tiếc nuối của cháu đều đi vào trong mộng đúng không?”

Hoắc Minh Hiên chau mày nhìn ông, gật đầu.

Ông lão hất một nét thật mạnh lên trên mặt ô, “Nói xem.”

“Cháu mơ thấy cháu và cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn cháu kết hôn và có con, nhưng vì đây là chuyện ngoài ý muốn nên cháu đã làm tổn thương cô ấy, cô ấy rất hận cháu, như biến thành người khác, cả ngày lấy rượu giải sầu, cháu muốn dùng tình yêu để bù đắp những thương tổn đã gây ra, nhưng hoàn toàn phí công, cô ấy không gượng dậy nổi, không còn là cô ấy nữa.”

“Sau đó thì sao?”

Khuôn mặt Hoắc Minh Hiên đau khổ vặn vẹo, giống như thật sự trải qua tình cảnh ấy, “Sau đó, cô ấy tự sát.”

Âm thanh cuối cùng rơi xuống, cũng là lúc ông lão hoàn thành nét bút cuối cùng trên mặt ô, ông giơ nó lên trước mặt, xoay tròn kiểm tra một lần, “Rất đẹp.” Ông cười sung sướng, đưa ô cho anh, “Đây là ô của cháu, cháu cầm lấy đi, phía trên ngưng kết giấc mộng của cháu, trong giấc mơ có tình yêu của cháu, sự sợ hãi, sự vui nừng, tất cả tham sân si oán của cháu đều ở bên trong, hy vọng cháu biết quý trọng.”

Hoắc Minh Hiên bị lời nói của ông làm cho hồ đồ, anh sững sờ nhận lấy, không biết có tin hay không, anh cũng không hỏi nhiều, nói cảm ơn, trả tiền rồi đứng dậy bỏ đi.

Giấc mơ chấm dứt.

Hạ An An bừng tỉnh từ trong mộng, cô ngơ ngẩn nhìn trần nhà, hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại.

Nhìn thứ trên tay, là chiếc ô đó.

Ngưng kết tham sân si oán của Hoắc Minh Hiên.

Những chuyện xảy ra trong mơ là thật sao?

Vì sao Hoắc Minh Hiên ở Đền Nguyệt lại mơ thấy cuộc sống ở thế giới khác, còn giống hệt như trước khi cô tới?

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ tất cả những gì cô trải qua đều là một giấc mơ? Mà giấc mơ ấy là tiếp tục cơn ác mộng của Hoắc Minh Hiên?

Cơn ác mộng của anh dừng lại sau khi cô tự sát, sau đó bởi vì chiếc ô này, cô lại rơi vào trong mộng của anh, tiếp theo anh lại mơ một giấc mơ đẹp khác?!

Là như vậy sao?

Chiếc ô này thật sự thần kỳ như vậy sao?

Hỗn loạn, Hạ An An không nghĩ ra, bây giờ cô chỉ có một ý muốn mãnh liệt, cô muốn tìm Hoắc Minh Hiên hỏi cho rõ, cô muốn hỏi anh, có phải anh từng mơ giấc mơ đó hay không…