Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 3




Xe chạy đến khu xóm nhỏ, Tống Uyển Yểu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cuộc đời này đây là lần đầu tiên cô bị người khác giáp mặt thổ lộ, hơn nữa thái độ của người thổ lộ còn mãnh liệt như vậy, giống như cô đã làm chuyện gì thương thiên hại lí cỡ nào, tất cả chuyện này đều vượt qua sự hiểu biết của cô làm cô hơi bị ngây ngẩn như mộng.

"Được rồi" Hàn Vệ Vũ lại châm một điếu thuốc, "Trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Tống Uyển Yểu ngây ngốc gật đầu: "Uhm."

Dáng vẻ ngốc nghếch hồ hồ khiến Hàn Vệ Vũ mỉm cười:"Vừa rồi anh cũng không có ý gì khác, có một số việc đừng để ý, không giống như em nghĩ như vậy đâu, hiểu chưa?"

"Uhm." Tống Uyển Yểu lại gật đầu.

"Tối mai anh có việc không thể đi đón em, vẫn là Tiểu Nguyên cùng A Ken." Hàn Vệ Vũ đưa tay giúp Tống Uyển Yểu mở cửa xe, "Đi thôi."

Tống Uyển Yểu hồ đồ xuống xe, đi rất xa mới quay đầu nhìn liếc mắt một cái, Hàn Vệ Vũ đang tựa vào cửa xe hút thuốc thấy cô quay đầu liền phất phất tay. Cô hơi dừng chân một chút, miệng mấp máy xoay người rất nhanh rời khỏi .

Đến buổi tối ngày hôm sau, Tiểu Nguyên cùng A Ken đến nhưng không gặp Tống Uyển Yểu.

"Ôi chao, các cậu không biết sao?" Sầm Tiểu nói,"Hôm nay Tống Uyển Yểu xin nghỉ phép mà, sẽ nghỉ đến tuần sau."

Hàn Vệ Vũ nhận được điện thoại của Tiểu Nguyên khi đang ở câu lạc bộ đêm, nghe xong điện thoại sắc mặt của anh trở nên giận dữ khiến cho mấy cô gái bên cạnh anh đều chạy mất.

"Vệ Vũ, sao thế?" Có người bên cạnh hỏi anh.

Hàn Vệ Vũ phiền chán vuốt tóc, người nọ cười anh: "A, chuyện làm ăn lần trước bị người gạt hơn hai chục ngàn cũng không thấy biểu tình cậu như thế này. Có phải bị phụ nữ đá không?"

Đám người chung quanh toàn bộ cười rộ lên, Hàn Vệ Vũ thấp giọng mắng một câu: "Con nhóc chết tiệt kia."

“Thật đúng là bị phụ nữ đá rồi huh?!" Người nọ vừa nghe, lập tức vui sướng khi người gặp họa: "Ai da, chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên ngay cả mặt mũi Vệ Vũ cũng không nể mặt sao?"

Hàn Vệ Vũ cười khổ: "Cô ấy thật đúng là chuyện lớn như vậy, đừng nói mặt mũi của tôi, ngay cả cha tôi đến đây, cũng giống nhau không làm gì được."

Người nọ ngẩn ra, ngồi xuống sô pha : "Còn có nhân vật ngon lành vậy sao, con nhóc này rốt cuộc là ai vậy?"

"Tôi nói ra, cậu nhất định biết, chính là cháu gái nhỏ của nhà họ Tống."

Người nọ im lặng xem xét Hàn Vệ Vũ một chút, đột nhiên cười ha hả: "Thì ra là em gái, Vệ Vũ, cậu thích ai không thích sao lại thích em gái ."

"Em gái ư?" Hàn Vệ Vũ nhíu nhíu mày, "Từ Hành Quân, xem ra cậu cùng nhà họ Tống thật đúng là có không phải quan hệ bình thường."

Từ Hành Quân cười toe tóet: "Đúng vậy, con nhóc đó còn phải gọi mình một tiếng chú nhỏ mà."

Từ Hành Quân vui vẻ trong chốc lát, đưa tay vỗ vỗ vai Hàn Vệ Vũ: "Nhưng mà nói thật, Vệ Vũ, nếu cậu muốn chơi đùa thì nên đổi người khác đi."

"Tôi đã thích cô ấy nhiều năm như vậy, sao có thể nói đổi là đổi, cậu cho là quần áo sao?"

"Phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân."

"Người ta không phải nói sao, phụ nữ như quần áo mùa đông, còn anh em là tay chân con rết."

Từ Hành Quân bị nghẹn lời, sửng sốt, lại cười rộ lên: "Được, được, mình là tay chân con rết xin khuyên cậu một câu, cậu cũng không phải không biết bối cảnh của nhà họ Tống, với khả năng của cậu muốn theo đuổi em gái thì mười ngôi sao đều có thể đuổi tới tay, nhưng nói sau em gái cũng không có tình cảm với cậu, thôi quên đi."

Hàn Vệ Vũ nhăn mặt càng nhanh, khóe miệng cong lên, mỉm cười: "Tôi nói điều này,với cá tính chết tiệt của cô nhóc đó, ngoài tôi ra thì những người khác căn bản có muốn cũng không trị được."

Đến giữa trưa hôm sau lúc Tống Uyển Yểu còn đang ngủ bù, nơi đầu giường vang lên một tiếng chuông lớn. Cô nhanh tay cầm ống nghe đưa đến bên tai, bên kia là giọng nói trầm thấp của đàn ông: "Mau tới mở cửa đi."

Cô mắt cũng chưa mở: "Nhầm rồi."

"Là anh, Hàn Vệ Vũ, anh đang ở trước nhà."

Cô liền bừng tỉnh, để điện thoại xuống chạy ào tới cửa, ghé vào mắt mèo nhìn nhìn, Hàn Vệ Vũ toàn thân mặc áo quần đơn giản đứng ở cửa, đang đưa tay gọi cửa: “Mở cửa nhanh chút đi."

Tống Uyển Yểu mở cửa, dụi dụi mắt, vẻ mặt khó chịu:"Anh không đi làm sao?"

Hàn Vệ Vũ vòng qua cô, đứng ở ngoài đánh giá phòng khách: "Hôm nay nghỉ ngơi. Anh muốn đến nhà em, em cũng phải mời anh vào ngồi chứ?"

"Uhm." Tống Uyển Yểu không cam lòng không muốn đóng cửa lại, "Hãy vào ngồi đi."

Hàn Vệ Vũ ngồi chững chạc trên sô pha, thuận tay cầm lấy nguyệt san của hãng hàng không trên bàn trà: "Em không đi thay quần áo sao?"

Tống Uyển Yểu cúi đầu nhìn xuống người ngắm ngắm, tối hôm qua cô mặc bộ đồ ngủ ren trễ ngực màu lam, cô nhăn mặt một chút, ra vẻ trấn định: "Uhm, vậy anh ngồi đi, tôi đi thay quần áo."

Đóng cửa phòng ngủ trong nháy mắt, cô nghe thấy tiếng cười sung sướng của tên đàn ông chết tiệt kia.

Tống Uyển Yểu vừa tìm tìm quần áo trong tủ vừa an ủi mình, không có gì , đi bãi biển không phải cũng mặc bikini 3 mảnh sao, Hàn Vệ Vũ, tôi chỉ đứng trước cửa nhà thôi mà? Cái đó càng khêu gợi hơn, vừa rồi coi như bị người qua đường chiếm chút ít tiện nghi, quên đi quên đi, ren gì, trễ ngực là cái gì, đều là mây bay.

Đợi cho Tống Uyển Yểu từ trong phòng ngủ đi ra, Hàn Vệ Vũ lại nhịn không được nở nụ cười, cô nhóc kia cũng có ý tứ quá, cổ áo kéo cao như vậy không nóng sao?

Tống Uyển Yểu nhíu mày, ngồi ngay ngắn đối diện với Hàn Vệ Vũ : "Anh đến tìm tôi, có việc sao?"

Hàn Vệ Vũ thu liễm một chút biểu tình: "Có lẽ em còn chưa ăn cơm, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong tôi dắt em đi leo núi."

"Tôi không đi." Tống Uyển Yểu một lời từ chối, nhìn nhìn Hàn Vệ Vũ, lại giải thích một câu: "Trời nóng như vậy, tôi sợ phơi nắng sẽ bị đen."

"Vậy đi xem phim, ở rạp chiếu phim khẳng định sẽ không bị nắng đen đâu."

Tống Uyển Yểu vừa định cự tuyệt, Hàn Vệ Vũ lại nói:"Ngày đó không phải em nói làm bạn gái tôi sao? Theo cách nói của em, chỉ cần không phải trên giường linh tinh, không phải em đều sẽ phối hợp với tôi sao?"

Tống Uyển Yểu hoài nghi nhìn anh: "Nếu anh đáp ứng hai tháng sau không theo đuổi tôi nữa, tôi sẽ đồng ý."

Hàn Vệ Vũ không thèm nháy mắt nhìn cô chằm chằm, ý cười nơi khóe miệng càng nhiều "Nếu lỡ đến lúc đó, em cũng thích tôi thì làm sao bây giờ?"

"Không có chuyện đó đâu."

Trước mặt Tống Uyển Yểu luôn tỏ vẻ hòa nhã, còn sau đó trên khuôn mặt trừ bỏ vẻ lãnh đạm thì không có biểu tình gì khác, Hàn Vệ Vũ nhìn cô, không biết sao lại nghĩ khi ở trên máy bay nhìn thấy cô, vẻ tươi cười thực nghề nghiệp giống như mang mặt nạ, chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ xa cách.

Anh thở dài: "Được rồi, hai tháng thì hai tháng."

Đến gara, Tống Uyển Yểu nhìn chiếc xe Porche 911 trước mặt nhịn không được hỏi: “Có phải anh có sở thích sưu tầm xe không?"

Hàn Vệ Vũ nhếch miệng cười cười: "Đâu có người đàn ông nào không thích xe?"

Lên xe, anh hỏi: "Nếu không có muốn anh giúp em đem minicooper của em sửa sang lại một chút?"

"Xe của tôi rất tốt, sao lại muốn sửa sang chứ?"

"Sẽ chạy nhanh hơn, chờ sửa xong cam đoan xe của em chạy trên đường cao tốc có thể chạy qua xe Ferrari."

"Vì sao tôi phải muốn chạy vượt qua xe Ferrari?"

Hàn Vệ Vũ giật mình, Tống Uyển Yểu thấp giọng nói:“Đàn ông, thực phiền phức mà."

"Anh muốn biết là.., " sau khi trầm mặc một lúc lâu, Hàn Vệ Vũ thật cẩn thận hỏi: "Có phải em có thành kiến gì với đàn ông không?"

"Thành kiến? Không phải vậy, tôi với anh nói thẳng đi, ngoài thân nhân của tôi, đàn ông với tôi mà nói đều thuộc loại sinh vật học, mà loại sinh vật này tôi không có cảm tình, cho nên trực tiếp làm tôi không có hứng thú với tình yêu"

Hàn Vệ Vũ liếc cô một cái: "Em có bệnh tâm lý, nên trị."

Tống Uyển Yểu giận muốn chết: "Anh mới có bệnh đó!"

"Chính em không phải từng học tâm lý học sao, đừng giấu bệnh sợ thầy nha." Hàn Vệ Vũ nói, "Bệnh này của em, bảo đảm hai tháng sẽ chữa khỏi cho em."

Hàn Vệ Vũ trực tiếp chạy xe đến một câu lạc bộ ở Thành Tây, câu lạc bộ chuyên mời mời đầu bếp nấu các món ăn Quảng Đông từ Hương Cảng đến, cho dù là món kho , món nướng hay tổ yến cá muối đều làm ngon mười phần. Đợi cho đồ ăn mang lên bàn, Tống Uyển Yểu ăn một chén tổ yến , mấy miếng mướp, Hàn Vệ Vũ đang định đưa cô đĩa rau, Tống Uyển Yểu buông đũa nói: "Tôi no rồi."

Hàn Vệ Vũ trợn mắt sắp lọt ra ngoài: "Em ăn gì mà no rồi? Mèo còn ăn nhiều hơn em nữa, khó trách em gầy như vậy, đừng học mấy cô gái nước ngoài, giảm béo giảm cân đều không tốt cho cơ thể, nghe lời ăn thêm chút đi."

"Ăn không vô."

"Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?"

"Không phải" Tống Uyển Yểu nói, "Tôi chưa bao giờ soi mói về đồ ăn cả."

Hàn Vệ Vũ nhanh nhảu: "Cô hai, em nói vậy không phải không soi mói mà là kén chọn đến cực điểm không có cách nào khác để nói nữa, cách làm của em so với người ta càng soi mói và khó hầu hạ hơn."

Hàn Vệ Vũ sử dụng tất cả các chiêu thức của mình, thật vất vả khuyên Tống Uyển Yểu cố ăn thêm hai miếng hương dụ tô cộng thêm nửa bát mì tôm hoành thánh. Thật ra khẩu vị của Hàn Vệ Vũ tốt lắm, ăn các món trên bàn sạch sẽ, còn đem nửa tô mì của Tống Uyển Yểu ăn luôn .

Tống Uyển Yểu cảm thấy thực không được tự nhiên: "Ah , anh muốn ăn nên gọi thêm một chén nữa thì tốt hơn."

Hàn Vệ Vũ liếc mắt cô một cái: "Cô hai, em làm vậy là lãng phí lương thực, em chưa từng bị đói qua đương nhiên không biết lương thực rất trân quý! Nói gì thì nói, em không phải bạn gái tôi sao, tôi không chê là được."

Tống Uyển Yểu bị anh sửa cảm thấy không phục lắm:"Chẳng lẽ anh đã từng bị bỏ đói?"

"Đói qua rồi, lúc học trung học anh bị một đám người canh ở ngõ nhỏ đánh nửa giờ, đợi cho bọn họ bỏ đi thì anh bị đánh tả tơi , chung quanh không thấy ai để cầu cứu. Anh nằm trên mặt đất, đói sôi ruột mà cả người lại đau, nhìn trời càng lúc càng tối, anh cho rằng mình sẽ chết, lúc ấy anh đã nghĩ —— em đoán đi, anh nghĩ gì?"

"Nghĩ gì?"

"Anh nghĩ anh còn không theo đuổi được cô nhóc chết tiệt kia dám can đảm phê sửa thư tình của anh thì làm sao có thể chết như vậy được ? Ha ha."

Tống Uyển Yểu "Hứ" một tiếng, hỏi: "Lúc ấy ba mẹ anh đâu, anh không về nhà, họ không tìm anh sao?"

"Ba mẹ anh sớm ly hôn, họ không thể chăm sóc anh." Hàn Vệ Vũ ăn luôn miếng vịt quay cuối cùng trên bàn,"Ăn đi rồi chúng ta xem phim."

Tống Uyển Yểu nhìn anh, mắt khẽ chớp chớp, Hàn Vệ Vũ cười, đi đến trước mặt cô: "Cuộc sống của anh trải qua rất thảm , nhớ rõ về sau đối xử tốt với anh một chút."

Trả tiền xong, hai người từ ghế lô đi ra hướng cửa. Câu lạc bộ này cần phải có thẻ hội viên, hội viên hầu như đều là du học từ nước Mỹ trở về cho nên đại sảnh hoàn toàn dựa theo phong cách bố trí của Mỹ. Giữa trưa, toàn bộ đại sảnh chỉ có góc trong quán bar còn vài người lưa thưa.

Đi ngang qua quầy bar, bỗng nhiên có người đi đến cười nói hàn huyên: "Chủ tịch Hàn, đã lâu không gặp, gần đây bận việc gì ah?"

Hàn Vệ Vũ dừng chân lại, cũng cười nói: "Rảnh rỗi mà, nhìn sắc mặt cậu tốt lắm, chắc vụ lần trước lời không ít phải không?”

"Cũng được,cũng được, bất quá so với chủ tịch Hàn, tôi quả thực chính là mấy vụ nhỏ nhặt, không dám qua mặt đâu."

Hai người đang nói chuyện, bạn gái người nọ bỗng nhiên nói: "Chủ tịch Hàn lại đổi bạn gái huh?Em gái nhỏ trước kia đâu rồi?"

Hàn Vệ Vũ sửng sốt, trong lòng trầm xuống, lập tức quay đầu nhìn Tống Uyển Yểu, đáng tiếc cô với dáng vẻ chán chường đến nhìn ra cửa sổ bên ngoài, cũng không biết có nghe nói như thế không, ngay cả mắt cũng không chớp.

Người nọ thấy thế vội vàng nói: "Em nói bậy gì đó, em gái nhỏ kia đều là chuyện trước kia rồi. Phải không, chủ tịch Hàn?"

Hàn Vệ Vũ quả thực muốn mắng người, anh cố nén giận vẻ mặt buồn bực gật gật đầu với người nọ: "Tôi còn có việc, đi trước nhé."

Ở cửa câu lạc bộ đám người chạy xe ra, Hàn Vệ Vũ đứng ở bên người Tống Uyển Yểu, trong lòng không yên, Tống Uyển Yểu cảm thấy kỳ lạ liếc anh một cái: "Anh làm sao vậy?"

"Không có gì."

“Vậy tại sao vẻ mặt anh lại giống như có khổ tâm hay thù hận gì lớn như vậy?"

"Anh nói không có gì!"

"Uhm." Tống Uyển Yểu nhún nhún vai, "Tùy anh."

Trên xe, Hàn Vệ Vũ rốt cục nhịn không được nói: “Thật ra vừa rồi họ nói em gái kia không phải là bạn gái của anh."

"Uhm" Tống Uyển Yểu tỏ vẻ đã hiểu, "Tôi hiểu được."

"Em hiểu được cái gì?"

"Không phải bạn gái mà là bạn cùng giường."

Hàn Vệ Vũ rất muốn nổi điên, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng không phải cái gì bạn giường."

"Đó có thể tính là bạn tình?"

"Ê, cô nhóc kia —— quên đi, nói với cô không rõ được đâu."

"Tôi hiểu được mà, đàn ông các anh đều là như vậy. Chẳng lẽ đến chỗ anh cho đến bây giờ toàn là đàn ông. Nếu không phải toàn đàn ông, vậy khẳng định là có phụ nữ rồi, đúng không? Mặc kệ là cô em gái nào, anh nhất định đã cùng người ta lên giường, nếu hiện tại anh không muốn thừa nhận người ta là bạn gái, vậy quan hệ của hai người lúc đó có ý nghĩa gì, tôi nói bạn tình, có gì không đúng đâu?"

Biểu tình của Hàn Vệ Vũ thật phức tạp, anh không biết là nên buồn bực hay nên ngượng ngùng: "Tống Uyển Yểu, em dù sao cũng là một cô gái, nói về chuyện trên giường tại sao lại không có chút ngượng ngùng nào vậy?"

“Ôi chao?" Tống Uyển Yểu làm ra vẻ vô tội, chỉ trong giọng nói tiết lộ chút châm biếm: "Anh làm còn không ngượng ngùng, tôi chỉ nói thì có gì ngượng ngùng đâu?”

Hàn Vệ Vũ không nói được một lời nhìn phía trước, Tống Uyển Yểu còn thực cảm khái: "Đàn ông cùng phụ nữ trong tình yêu và tình cảm nhất định là kẻ thù, chuyện này cũng không có biện pháp."

Dừng một chút, Tống Uyển Yểu còn nói: "Đây là tôi lần đầu cùng một người đàn ông tán gẫu về một vấn đề sâu sắc như vậy, anh cũng có thể thấy đủ."