Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 9: Bờ ruộng




  Trời rất nắng, đỉnh đầu Hà Hoa đội đấu lạp, tay Trương Xuyên rất khéo léo, linh hoạt làm ra đấu lạp dùng để che nắng, mang ở trên đầu cũng không nặng, bởi vì có Hà Hoa nhắc nhở, hắn còn làm phía trước dài thêm một ít, chỗ khác cũng làm một ít cải tiến, thoạt nhìn đẹp mắt hơn so với trước kia.

Vóc người Hà Hoa không cao, ước chừng chỉ có 1m6, nhưng khung xương nhỏ, dáng người cân xứng, cho nên cũng không mập, trên người mặc áo màu xanh nhạt, bên dưới là một cái váy dài màu lam, chẳng những eo nhỏ như dương liễu, cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái giống như một gốc cây liễu trong ngày xuân bên bờ sông, cho dù trên đầu đội một cái đấu lạp, còn gánh đòn gánh, đi ở bờ ruộng vẫn làm cho người vừa thấy liền nhịn không được đem ánh mắt ngừng lại ở trên người nàng.

"Đó là cô nương nhà ai vậy? Xem bước chân đi kìa, thấy rất ổn trọng!"

"Là Hà Hoa khuê nữ của nhà Trương Xuyên phải không? Ta thấy rất giống, bất quá sao cảm giác cùng trước kia có chút không giống nhỉ? Giống như càng xinh xắn a."

"Gì? Hà Hoa?" Lúc trước có vài người không tin, nhìn kỹ lại, lúc này thấy rõ mặt khi hạ đấu lạp xuống, thật đúng là Hà Hoa, gương mặt kia có vẻ giống như thanh tú hơn so với trước kia. "Đúng là sắp xuất giá, nhìn giống như có tinh thần hơn trước rất nhiều."

"Có thể không có tinh thần sao? Có thể gả cho một tướng công anh tuấn như vậy, cô nương nào mất hứng chứ, mặt đều cười thành một đóa hoa? Nhắc tới Hà Hoa cũng coi như có phúc khí, mới bị Triệu gia lui thân liền lại tìm được Sở gia, tuy rằng Sở gia làm ầm ĩ chút đi, bất quá cô nương lập gia đình có mấy người có thể gặp được nhà chồng không làm khó? Nghĩ gả đến Sở gia như vậy cũng không tính là cái gì." Phụ nhân nói chuyện tuy rằng tuổi đã có chút lớn, nhưng trong giọng nói vẫn cứ che giấu không được hâm mộ đối với Hà Hoa, dù sao bà cũng có một thời tuổi trẻ, người phụ nữ nào không thích đàn ông tuấn tú chứ?

Phụ nữ sẽ cảm thấy Hà Hoa rất có phúc khí gả cho một người chồng tuấn tú, mà mấy người đàn ông nhìn thấy Hà Hoa lại là một loại ý tưởng khác, có vợ thì không nói, không có vợ sẽ cảm thấy Hà Hoa như vậy vừa thấy coi như là xinh đẹp, lúc trước sao lại liền e ngại thể diện không đi xin cưới hỏi nhỉ? Dù sao đều là người trong thôn, mọi người cũng không phải đồ ngốc, ai lại đoán không ra chuyện Triệu gia hơn phân nửa là vì leo cành cao khác mới oan uổng Hà Hoa chứ? Bất quá những người này đều sợ nhàn ngôn toái ngữ, đôi khi lời nói dối cũng như sự thực vậy, nên mới ảnh hưởng thanh danh Hà Hoa. Kết quả Hà Hoa nhanh như vậy liền lại đính hôn, còn lập tức sẽ xuất giá, gả còn không tính quá kém, hiện tại lại so với trước kia thanh tú xinh đẹp hơn, có một số người ý nghĩ trong lòng liền thay đổi.

Hà Hoa không biết bản thân một đường đi qua làm cho người ta suy nghĩ nhiều như vậy, nàng vội vã đi tới, đến ngay bờ ruộng nhà mình, đứng ở dưới một gốc cây đại thụ, dùng đấu lạp quạt quạt mặt, lau một phen mồ hôi. Sau đó liền từ bờ ruộng đi qua, kêu cha mẹ ăn cơm.

Tôn Lan Thảo là người đầu tiên chạy tới dưới tàng cây sung, đem đồ ăn từ trong giỏ lấy ra, cầm lấy một cái bánh liền bắt đầu ăn, một đũa đi xuống gắp thật nhiều dưa muối, hự hự ăn khoan khoái. Vừa ăn vừa tự múc cho mình một chén mì, đem mì cùng trứng gà mò không ít vào trong chén của thị.

Mấy người Trương Xuyên nhìn cũng không tức giận, đều thành thói quen, lười cùng thị so đo.

Hà Hoa đi qua liền giật lại chén mì kia của Tôn Lan Thảo, cười tủm tỉm nói: "Đại tẩu, chén mì đầu tiên này cho cha!" Nói xong liền giành trước lấy cái thìa, cũng đem mì cho Lý Hương Chi cùng Trương Đại Khuê, nàng không giống Tôn Lan Thảo múc sạch mì như vậy, nàng còn chưa dám làm ra loại chuyện này, hơn nữa Tôn Lan Thảo này rất không biết xấu hổ, Hà Hoa cảm thấy chính mình làm ra hành động này sẽ thúc đẩy Tôn Lan Thảo gây ồn ào, đến lúc đó đủ dọa người, bữa cơm này cũng đừng hòng ăn một cách nhẹ nhàng.

Tôn Lan Thảo tức giận một ngụm bánh bột bắp nghẹn ở cổ họng, sau đó phun hết lên trên những cái bánh kia.

Mấy người Trương Xuyên đều mặt đen, cái này còn làm cho người ta thế nào ăn?!

Lý Hương Chi tức giận chỉ vào Tôn Lan Thảo muốn mắng, bị Hà Hoa cản lại.

Tôn Lan Thảo nói: "Con cũng không phải cố ý, mẹ, các người cũng không thể mắng con." Kỳ thật thị chính là cố ý, Hà Hoa đem chén mì kia của thị đoạt đi rồi, thị ăn không được, bọn họ cũng đừng nghĩ ăn thống khoái!

Trương Đại Khuê trừng mắt Tôn Lan Thảo, đang nín thở, lại thấy muội tử từ bên trong cái giỏ bên kia lấy ra một cái rổ nho nhỏ, bên trong tất cả đều là bánh rán cuốn ngon lành.

Hà Hoa cười tủm tỉm nói: "Con nghĩ hôm nay cha mẹ mọi người làm việc nhiều, khẳng định đói bụng lượng cơm ăn sẽ lớn, liền làm nhiều một ít, bên này là bánh rán cùng canh đậu xanh, đại tẩu đã thích ăn bánh bột bắp như vậy, để cho tẩu ấy ăn đi, cha mẹ ăn bánh rán đi. Ở bên trong con còn bỏ thêm rau còn có thịt, đúng rồi còn có trứng gà. Chỗ này cũng đủ mọi người ăn. Bất quá đại tẩu đã có đồ ăn, cũng may bánh bột bắp này rất nhiều, cũng không làm tẩu đói đâu."

Tôn Lan Thảo nhìn bánh rán này, không cần Hà Hoa nói, thị đã ngửi thấy được mùi trứng gà cùng thịt! Miệng nước miếng tràn ra thành sông, nhưng nghe xem, Hà Hoa nói cái gì? Không để cho thị ăn?! Để cho thị cắn bánh bột ngô! Thị vừa muốn phản đối, chỉ thấy Lý Hương Chi trừng mắt nhìn mình, ý là thị mau ăn "bánh của thị" đi.

Trương Đại Khuê cũng nói: "Mau ăn bánh của ngươi đi! Nhìn xem mặt trên tất cả đều là ngươi phun lên, ngươi cũng đừng nhường, lại nhường ta khiến cho người biết ngươi làm chuyện tốt gì! Đến lúc đó ngay cả bánh này ngươi cũng đừng nghĩ ăn, bị bỏ đói đi mà làm việc!"

Tôn Lan Thảo không có cách nào, đừng nhìn thị luôn náo loạn nhưng kỳ thật cũng không náo ra được bao nhiêu ưu việt, có đôi khi còn bị chịu thiệt nhất.

Mấy người Trương Xuyên hiện tại không hề tức giận, vô cùng cao hứng ăn bánh rán Hà Hoa làm, khen nàng rán ăn rất ngon, đem Tôn Lan Thảo tức giận một bụng, thấy bánh này ngược lại ăn không vô nữa.

Lý Hương Chi trông cách đó không xa chính là Sở gia, nói Trương Đại Khuê đi đưa cho Sở Phong Thu hai cái bánh rán, bà là muốn để cho Sở Phong Thu cùng thím Sở thấy tay nghề khuê nữ của mình.

Trương Đại Khuê vui tươi hớn hở đáp ứng một tiếng, cầm cái rổ đi qua.

Hai thôn lấy một cái mương lớn làm ranh giới, hai bên mương là hàng liễu già, nhưng hiện tại không có nước, Trương Đại Khuê liền dễ dàng đi qua, đem bánh rán cho thím Sở. Thím Sở thật cao hứng, tiếp nhận đưa cho con một cái, sau đó chính mình mới ăn.

Bữa cơm giữa trưa này tuy rằng so với bình thường lượng cơm ăn nhiều hơn chút nhưng cũng sẽ không nhiều lắm, có thể xuất ra hai cái bánh rán đưa tới cho người khác đã thực không sai, cho nên Sở Tuấn Tài Sở Đại Bảo cũng chưa nói cái gì, tuy rằng trong lòng vẫn có chút mất hứng, bọn họ chỉ đưa cho thím Sở cùng Sở Phong Thu, tự bản thân lại chỉ có thể nhìn.

Khúc Hồng Bố lại xem hai cái bánh rán kia chướng mắt, nhất là xem trên mặt Sở Phong Thu tươi cười, nghĩ rằng lúc này còn chưa có ăn đâu, lại vui vẻ như vậy sao?

"Muội tử Hà Hoa làm bánh rán này phải không? Xem thật đúng là ăn ngon, bất quá chính là rất lãng phí, nhìn xem, trong này vừa có trứng gà vừa có thịt, trứng gà này cũng dùng không không ít dầu đâu nhỉ? Bánh rán này nhìn cũng béo ngậy a, nông gia chúng ta cũng không cho nhiều dầu như vậy, muội tử Hà Hoa thật thoải mái." Khúc Hồng Bố cười nói, nhìn như đang khen Hà Hoa, kỳ thật là đang nói Hà Hoa nấu cơm lãng phí dầu, đây là người không biết chi tiêu, tiết kiệm.

Trương Đại Khuê chau mày, trong lòng trực giác chán ghét Khúc Hồng Bố này, tuy rằng người phụ nữ này nói chuyện cười ôn hòa, nói cũng rất dễ nghe, nhưng sao giống như so với Tôn Lan Thảo còn muốn chọc người phiền hơn chứ? Trở về nói với muội tử mới được, về sau cùng chị em bạn dâu này ở chung phải đề phòng chút.

Sở Tuấn Tài cùng Sở Đại Bảo còn chưa nói gì đâu, Sở Phong Thu đã nói.

Sở Phong Thu nói: "Ta xem dầu này vừa vặn, đại tẩu nếu sợ về sau trong nhà lãng phí dầu, vậy về sau ăn cơm liền phân ra ăn, như vậy phí bao nhiêu dầu đều không liên quan đến trên đầu tẩu."

Thím Sở cũng gật đầu, bà nghĩ Hà Hoa nấu ăn rất ngon, dầu này cũng không nhiều, nếu về sau ngay cả nấu cơm đều phải chịu ủy khuất, vậy thực không bằng giống con trai nói tách ra ăn, bà cũng luyến tiếc con trai luôn tại trên bàn cơm kia ăn không thoải mái. Lại nói giờ đang trước mặt đại ca Hà Hoa nữa, nhất định phải biểu hiện bênh vực con dâu, nếu không người ta nghĩ như thế nào?

Trương Đại Khuê vừa nghe lời này liền vừa lòng.

Trong lòng Khúc Hồng Bố tức giận, nghĩ: lần này Sở Phong Thu thật đúng là nhìn trúng Trương Hà Hoa này rồi! Chính mình mới nói một câu là bạt về ngay, vậy về sau nếu thực vào cửa, Trương Hà Hoa này mặc kệ đúng sai, Sở Phong Thu còn không đều thiên vị nàng ta sao? Lâu dần nhà này chẳng phân gia lại cùng ở riêng có cái gì khác nhau? Tách ra ăn? Không thể tách ra ăn! Tách ra ăn không phải là ở riêng sao?! Thị vội vã cười làm lành nói chính mình không phải cái ý tứ kia, nói mình là thật đang khen Hà Hoa.

Sau khi Trương Đại Khuê trở về liền đem chuyện này nói với Hà Hoa, nói nàng lưu ý nhiều một chút.

Hà Hoa nghĩ rằng người này tính cái gì a, không phải là đấu tâm nhãn sao? Nàng cũng có năng lực làm ầm ỹ, tâm nhãn không ít, thật sự phiền toái thì nàng còn có thể dùng chiêu đối phó Dương Thạch Đầu kia đối phó những người Sở gia đó! Nàng cũng không tin đám cực phẩm này không sợ mất mạng! Đương nhiên, loại thủ đoạn này sẽ dùng lúc cuối cùng, bình thường nàng vẫn không dùng.

Sau khi gặt xong lúa mạch còn phải bận rộn một thời gian, chờ toàn bộ thu thập thỏa đáng, Hà Hoa cũng sắp xuất giá.

Đưa đồ cưới xong, đến ngày định hôn kỳ, sáng sớm Hà Hoa liền tỉnh lại, cõi lòng đầy chờ mong chuẩn bị làm tân nương, đời trước nàng muốn gả cho người còn chưa có cơ hội, đời này được gả đi tuy rằng không phải lấy vì yêu nhưng đối phương nhân phẩm tướng mạo cũng thấy được, nàng tin tưởng sau khi kết hôn nàng sống càng tốt hơn.